Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn toàn tập

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts





  • ĐÊM NGỌC LAN

    Ngỡ ngàng bên gốc ngọc lan
    Hái màu hoa trắng muộn màng trao nhau
    Mưa ngâu vỡ lạnh chân cầu
    Giọt thương còn đọng, giọt sầu chưa vơi.

    Nẻo xưa thơm trắng mây trời
    Tuổi thơ thơm trắng chân đồi cỏ may
    Ngọc lan thơm trắng cánh đầy
    Áo em thơm trắng gió ngày lung liêng.

    Người về mảnh nhớ chao nghiêng
    Mảnh sao rơi xuống, mảnh liềm vắt lên.

    1998
    (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


    Thanh Trắc Nguyễn Văn






    Ghi chú: ảnh hoa ngọc lan và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
    Mời các bạn tham quan nhà riêng:
    Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

    Comment








    • Giới thiệu tập thơ GIỌT LỆ TRĂNG

      Xin giới thiệu tập thơ Giọt Lệ Trăng

      Tập thơ do NXB Văn Nghệ cấp phép và ấn hành năm 2010.

      Đây là tập thơ riêng thứ năm của Thanh Trắc Nguyễn Văn.






      Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
      Mời các bạn tham quan nhà riêng:
      Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

      Comment






      • THANH TRẮC NGUYỄN VĂN VÀ NHỮNG NỖI ĐAU CỦA BI KỊCH

        Thế là tập thơ thứ năm của Thanh Trắc Nguyễn Văn đã ra đời (Giọt lệ trăng – NXB Văn Nghệ 2010). Đọc tập thơ mới này người đọc sẽ gặp được rất nhiều những cái mới. Cái mới thứ nhất là ngoài những bài thơ còn có bốn bài bình thơ rất sắc sảo của Huỳnh Ngọc, Lê Bá Duy và Lê Bích Ly. Ấn tượng nhất đối với tôi chính là bài bình bài thơ Nửa đời của nhà thơ Lê Bá Duy, bài bình bài thơ Ngôi nhà màu trắng hoa lê của tác giả Lê Bích Ly. Lời bình của Lê Bá Duy mềm mại nhưng là “mềm” của loại “lạt mềm buộc chặt”. Còn lời bình của Lê Bích Ly thì ngược lại, sắc cạnh đến lạ lùng cứ như một lưỡi dao phẫu thuật, mổ xẻ tâm lý con người đến mức độ thật tinh tế.





        Cái mới thứ hai là đọc xuyên suốt 48 bài thơ trong tập thơ Giọt lệ trăng chúng ta dễ dàng bắt gặp những nỗi đau mà chúng ta vẫn thường nghe trên báo đài, nhưng do quá vô tình, quá bận rộn chúng ta chỉ loáng thoáng nghe qua rồi “quên” mất.

        Có nỗi đau rất đời thường. Người chồng rất thương yêu vợ. Anh ta sẵn sàng leo tường vào nhà người khác hái trộm hoa tặng vợ, sẵn sàng bơi theo dòng nước lũ liều mình cứu vợ. Nhưng anh ta lại có một cái tật là chỉ thích “biểu hiện bằng hành động” chứ không thích nói! Bi kịch là đến cuối cuộc đời cái chết của bà lão thật vô cùng đau đớn:

        Phút lâm chung
        Bà lão hỏi chồng:
        - Ông có yêu tôi không?
        Ông lão gục đầu
        Khóc
        Bà lão chết
        Mắt vẫn không nhắm...
        (Ngụ ngôn tình yêu)

        Có nỗi đau là một lời cảnh báo cho xã hội. Những người nông dân bán đất để đổi đời đã phải trả môt cái giá rất đắc. Cả gia đình của của họ từ ông, cha đến mẹ đều mắc một chứng trầm cảm rất nặng nề: “… ngơ ngác ậm ừ/ Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên”. Cái đau đớn của những người nông dân bán đất đã được Thanh Trắc Nguyễn Văn miêu tả rất ngắn gọn nhưng cũng thật chính xác:

        Làng tôi giờ đã hết quê
        Quán bia với quán cà phê chen đầy
        Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say
        Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa.
        (Làng tôi đất bán sạch rồi)

        Nhưng đỉnh điểm của bi kịch không chỉ dừng lại ở đó. Nó mở rộng ra một tương lai toàn cảnh không mấy sáng sủa:

        Bàng hoàng nắng quái chiều hôm
        Làng giờ hoá phố cọng rơm chẳng còn…
        (Làng tôi đất bán sạch rồi)

        Làng mới hóa phố thôi mà một cọng rơm cũng tìm không ra. Hỏi sau này sẽ còn có ai chịu trồng trọt để sản xuất lúa gạo cho đất nước nữa?

        Có nỗi đau là nỗi đau của những nàng Kiều ở đầu thế kỷ 21. Do nhà nghèo, gia đình gặp quá nhiều khó khăn về sinh kế, một cô gái xinh đẹp phải nhắm mắt lấy chồng Đài Loan. Không may nơi xứ người cô bị bán vào động quỷ. Để phản kháng số phận cô quyết định tự ải (thắt cổ). Cái chết đầy bi kịch của cô đã được câu thơ nâng một lên tầm cao mới:

        Hỡi tú bà, lũ ma cô ác độc
        Tao đi đây vứt xác dưới bùn lầy
        Hồn gái Việt sẽ xuôi về đất Việt
        Sen dẫu gãy lìa vẫn ngát hương bay...
        (Tự ải)

        Cũng có nỗi đau là sự đổ vỡ của một gia đình lúc đầu đầy hạnh phúc. Bài thơ “Ngôi nhà màu trắng hoa lê” cứ như là một cuốn phim, một câu chuyện cổ tích mang đầy tính nhân văn hiện đại. Người chồng do thất bại trong công việc làm ăn nên cố tìm lối thoát bằng cách nhờ Chúa Quỷ giúp đỡ. Và bi kịch bắt đầu khi người chồng do “dám uống rượu” với Chúa Quỷ nên đã tự lột xác từ người dần dần hóa thành quỷ:

        Đêm đêm
        Ngồi cùng Chúa Quỷ…
        Nhặt kim cương
        Đếm vàng thỏi
        Nuốt rượu ma
        Tán chuyện quỷ
        Ma quỷ chưa hóa người
        Người đã thành ma quỷ
        Cũng ti tiện
        Cũng nhỏ nhen
        Cũng hận ghen
        Cũng ích kỷ...
        Quỷ có gương mặt người
        Hay người có trái tim quỷ?
        (Ngôi nhà màu trắng hoa lê)

        Đỉnh điểm cuối cùng của bi kịch là người chồng đã nhẫn tâm hành hạ người vợ anh ta vô cùng yêu quý đến ngất đi. Và cũng chính anh ta tự tay châm lửa đốt luôn ngôi nhà hạnh phúc của mình, ngôi nhà mà chính anh ta đã tốn bao công lao tự tay gầy dựng nên.

        Thơ phải gắn liền với hiện thực cuộc sống. Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng vậy, bài thơ “Thơ viết ở bờ sông Thị Vãi” của anh gắn liền với nỗi đau của một con sông đã bị bức tử ở tỉnh Đồng Nai. Bằng những câu thơ tả thực, Thanh Trắc Nguyễn Văn đã vẽ nên một bức tranh đau xót khiến người đọc phải ít nhiều suy nghĩ:

        Dòng sông bây giờ thăm thẳm một màu đêm
        Đâu những cánh diều giấy nhấp nhô trời quá khứ?
        Mặt nước sông hằn lên nét cười quỉ dữ
        Bao xác cá phơi đầy trên xác cỏ bầm đen…

        Thương những con thuyền rách nát hom hem
        Lăn giọt nước mắt xuống dòng sông hôi thối
        (Thơ viết ở bờ sông Thị Vãi)

        Bi kịch ở cuối bài thơ có phải là do chúng ta còn quá hời hợt không dám chịu cùng nhau đấu tranh cho một lẽ phải, cùng nhau chống lại những tiêu cực vẫn còn tồn tại khá nhiều trong xã hội:

        Quê mình nghèo sao bóng tối cứ vây quanh?
        Bát cơm của mẹ cũng đơm đầy hạt sạn
        Bão lại thổi
        Xổ tung những chùm mây tóc xám
        Hạt mưa lạnh cuối chiều
        Hay giọt lệ của trăng?
        (Thơ viết ở bờ sông Thị Vãi)

        Điểm xuyết vào những bi kịch trong tập thơ Giọt lệ trăng là những bài thơ tình cùng những câu thơ tình rất đẹp, rất lãng mạng:

        Nụ cười em rải sông sâu
        Trăm năm tôi vớt
        Vẫn màu nhớ nhung …
        (Tạm biệt Phong Nha)

        Ly cà phê đắng quá
        May, có ánh mắt em ngọt lành!

        Nơi tình yêu đã bỏ đi: tất cả hoa hồng đều hóa đá
        Khi tình yêu trở lại: tất cả đá lại hóa hoa hồng!

        Chuyện tình dưới cây ngọc lan
        Trang nhật ký ngàn năm còn thơm mãi …

        Yêu mà khinh khi: tình yêu của quỷ
        Không yêu mà vẫn được nhớ: hạnh phúc của thiên thần!
        (Thơ tình hai câu)

        Van em đừng qua cổng
        Tóc mềm đừng thả hương
        Ta va vào vấp ngã
        Ngàn năm sẽ nhớ thương!

        Van em đừng qua cổng
        Đung đưa một tiếng cười
        Ta sợ chòng chành đắm
        Bởi cánh môi hồng tươi!

        Van em đừng qua cổng
        Hát vu vơ nhạc buồn
        Ta dại khờ đâu biết
        Nước mắt tròn hay vuông?
        (Van em đừng qua cổng)

        Em đi thả tím nụ cười
        Câu thơ tôi thả tím trời hoàng hôn!
        (Áo dài em tím hoa cà)

        Có những bài thơ tình tuy là dành cho những người có thu nhập thấp nhưng vẫn thấm đẫm tính nhân văn của một trái tim chung thủy (Tình anh xe ôm, Tình khờ, Tình hẹn).

        Trong những bài thơ tình trong tập thơ tôi thích nhất là bài Biệt khúc và bài Liêu trai. Thơ tuy nói về người vô hình nhưng rất thật. Tuy thật mà ảo, tuy ảo mà thật:

        Lênh đênh địa ngục thiên đường
        Em đi thả lại sợi hương giọt tình
        Giơ tay níu cõi vô hình
        Tay ta bỗng nắm tay mình
        Tìm em...
        (Liêu trai)

        Nhìn chung tập thơ Giọt lệ trăng là một bước tiến đáng kể trên con đường đi tìm nghệ thuật thơ ca của Thanh Trắc Nguyễn Văn. Cái khuyết điểm của tập thơ là trong đó vẫn còn ít nhiều bài thơ buồn, một vài câu thơ vẫn còn cũ chưa mới.

        (Trang web văn học Nhà Văn tpHCM ngày 17.12.2010)


        Kim Như






        Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
        Mời các bạn tham quan nhà riêng:
        Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

        Comment






        • CHIỀU SÔNG ĐUỐNG

          Em phương nào xa sông Đuống
          Để mùa thu mất nắng vàng
          Ta hong thơ thành mây trắng
          Triền đê hóa khói lang thang.

          Sương đã phủ mờ năm tháng
          Thuyền ai xuôi giữa bập bềnh?
          Tay vốc nước tìm kỷ niệm
          Sóng cựa mình lắc bấp bênh.

          Câu em ca xưa quan họ
          “Người ơi người ở đừng về...”
          Nay không về xin muốn ở
          Sao lạnh đôi bờ sông quê?

          Trăng vừa treo đầu đỉnh nhớ
          Sợi buồn giăng vướng bãi chờ
          Chuồn chuồn bay đâu dải yếm?
          Hoa bướm giờ khuất bến mơ.

          Người dừng chân bên sông Đuống
          Thấy lá ngô reo cuối chiều
          Thấy hoàng hôn dần vỡ tím
          Gió đêm về bước liêu xiêu...

          2000
          (Tuyển tập thơ Khúc Xạ Mùa Thương - NXB Thanh Niên 2006)


          Thanh Trắc Nguyễn Văn





          Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
          Mời các bạn tham quan nhà riêng:
          Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

          Comment






          • XIN MỘT LẦN ĐỨNG DẬY

            Xin một lần đứng dậy
            Ngắm cánh hồng đẫm sương
            Địa đàng trong tay với
            Mơ chi cõi thiên đường?

            Đã đi là đi hết
            Sao đi còn ưu tư
            Tâm hồn còn bóng tối
            Nhìn đâu cũng ngục tù.

            Xin một lần đứng dậy
            Yêu nhau tới bạc đầu
            Trái tim người cô độc
            Chỉ mang hoài nỗi đau.

            Yêu dẫu là nước mắt
            Yêu dẫu là dại khờ
            Thuyền yêu vẫn dần đến
            Những bến bờ ước mơ.

            Xin một lần đứng dậy
            Thả nỗi buồn xa bay
            Mây đen rồi sẽ rụng
            Lăn vỡ dưới chân ngày.

            2000
            (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


            Thanh Trắc Nguyễn Văn






            Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
            Mời các bạn tham quan nhà riêng:
            Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

            Comment






            • SÀI GÒN THÁNG CHÍN

              Sài Gòn tháng chín
              Mùa bướm trắng về rợp phố
              Những tà áo thân thương
              Phơ phất
              Những tiếng cười xinh xinh rạng rỡ
              Vọng tiếng trống khai trường.

              Sài Gòn tháng chín
              Trời hưng hửng nắng
              Hoa cúc hưng hửng vàng
              Má em hưng hửng đỏ
              Thời gian hưng hửng tím
              Dìu chiếc lá lang thang.

              Sài Gòn tháng chín
              Ào ào cơn mưa
              Rơi hợp khúc đàn dây
              Đường phố trăn trở
              Muôn ngàn giọt nhớ vỡ
              Muôn ngàn sợi thương bay.

              Sài Gòn tháng chín
              Những trái me cong cong nâu sẫm
              Loẳng ngoẳng thả ngang trời
              Ai về qua lối đó
              Nụ cười trên môi?

              Sài Gòn tháng chín
              Một đóa hồng lại nở
              Một chùm bong bóng lại bay
              Những con tàu ra khơi lấp lánh
              Dòng sông xanh màu mây.

              2000
              (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


              Thanh Trắc Nguyễn Văn






              Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
              Mời các bạn tham quan nhà riêng:
              Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

              Comment






              • CÂU CHUYỆN TIÊN NỮ VỀ TRỜI

                Có một câu chuyện xưa kể thế này:

                Ngày xưa có một anh chàng nhà giàu nọ rất kén vợ. Tính kén vợ của anh bay lên đến tận thiên đình. Ngọc Hoàng liền cho cô công chúa út xuống trần để thử lòng chàng ta. Ngọc Hoàng dặn cô công chúa: "Nếu nó biết thế nào là cái đẹp, ta cho phép con lấy nó làm chồng và ở dưới trần 50 năm. Còn nếu nó trong 3 năm vẫn không biết thế nào là cái đẹp, con hãy cho nó một bài học rồi về trời".

                Cô công chúa liền xuống trần hóa phép biến thành một cô gái mặt mũi bình thường đến xin làm nô tì cho chàng nhà giàu nọ. Với sự thông minh và khéo léo của mình, cô nô tì nhanh chóng trở thành nổi tiếng và được nhiều người khen ngợi. Chàng nhà giàu cũng rất quí mến cô, tin cậy giao cho cô chức quản gia cai quản kẻ trong người ngoài. Tuy nhiên do thấy cô nhan sắc tầm thường nên chàng trai không quan tâm lắm.

                Nghe nói công chúa nước Xiêm rất đẹp chàng nhà giàu liền đem một phần gia sản xuống thuyền qua Xiêm cầu hôn. Nửa năm sau chàng trở về (chàng sang Xiêm và nhìn thấy công chúa nước Xiêm không xinh đẹp như mình mơ ước nên lại về tay không!) thì nghe tin cô quản gia đã hóa thành một giai nhân tuyệt sắc. Chàng vội chạy tìm thì than ôi đã hết hạn 3 năm, tiên nữ phải về trời! Sau này chàng trai tiếc rẻ đã sống với tiên mà không hay nên chắt lưỡi hít hà mãi. Khi chết chàng hóa thành con rắn mối.

                (Viết lại theo Kho tàng cổ tích Việt Nam - Nguyễn Đổng Chi)


                Thanh Trắc Nguyễn Văn





                ---------------------------------------------------------------------





                TIÊN NỮ VỀ TRỜI

                Trách ta sao quá vô tình
                Bao năm tiên ở với mình không hay
                Xuôi thuyền đi khắp đông tây
                Tìm bao hư ảo để nay ngỡ ngàng.

                Mải mơ bóng nguyệt lầu vàng
                Tỉnh ra thì đã lỡ làng còn đâu
                Uổng câu tát biển mò châu
                Sợi tơ bỏ lạnh rơi sầu đáy sông.

                Bao năm kinh sử nằm lòng
                Sao không nhớ hiểu cành hồng ai trao?
                Mắt tường biển rộng trời cao
                Lại không nhìn thấy nụ đào trên cây!

                Để giờ gió lạnh chân mây
                Nàng tiên nữ ấy đã bay về trời
                Sông xưa bên lở bên bồi
                Bao nhiêu mộng cũ tan rồi em ơi!

                (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)


                Thanh Trắc Nguyễn Văn






                Ghi chú: ảnh nữ diễn viên Trịnh Sảng, Cảnh Điềm (Trung Quốc) và ảnh Hoa hậu châu Á tại Mỹ 2006 Jennifer Phạm sưu tầm từ internet
                Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                Comment






                • HOA BẤT TỬ

                  Dẫu lừng danh hoa bất tử
                  Em vẫn khô lạnh không hồn
                  Thà yêu màu hoa dại đỏ
                  Thấy cháy rực một hoàng hôn.

                  1998
                  (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


                  Thanh Trắc Nguyễn Văn






                  Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Hồ Bích Trâm và hoa bất tử sưu tầm từ internet
                  Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                  Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                  Comment






                  • CHỊ

                    Tảo tần thay mẹ nuôi em
                    Bờ vai mỏng mảnh gánh mềm nỗi đau
                    Cô đơn trăn trở gối đầu
                    Nửa đêm thức giấc giọt sầu vỡ đôi.

                    2001
                    (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


                    Thanh Trắc Nguyễn Văn






                    Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                    Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                    Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                    Comment






                    • SA PA

                      Sa Pa mây trắng là đà
                      Ăn cơm gắp khói, uống trà hớp sương
                      Kìa ai gùi nhớ tìm thương
                      Tháng năm níu buộc tình vương Chợ Tình.

                      Sa Pa, Lào Cai 2004
                      (Tuyển tập thơ Khúc Xạ Mùa Thương - NXB Thanh Niên 2006)


                      Thanh Trắc Nguyễn Văn






                      Ghi chú: ảnh Sa Pa sưu tầm từ internet
                      Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                      Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                      Comment






                      • THỬ

                        Người ta thề ước trầu cau
                        Sao tôi thề thử chỉ đau với sầu?
                        Người ta yêu đến bạc đầu
                        Còn tôi yêu thử hết sầu lại đau!

                        2007
                        (Tập thơ Quà Tặng Mùa Đông - NXB Văn Nghệ 2007)


                        Thanh Trắc Nguyễn Văn






                        Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                        Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                        Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                        Comment






                        • THIẾU NỮ THỔI SÁO

                          Kìa em áo mỏng như mây
                          Phải tiên nữ xuống đợi ngày ta yêu?
                          Vườn đông gió lạnh tiêu điều
                          Sáo em gọi nắng tan chiều cô đơn...

                          2017


                          Thanh Trắc Nguyễn Văn


                          ---------------------------------------------
                          Ghi chú:
                          ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                          Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                          Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                          Comment






                          • TẶNG MỘT EM NHỎ HÚT THUỐC LÁ

                            Em tìm gì trong khói thuốc
                            Lập lòe lửa đốt cháy môi
                            Cô đơn có thành tro trắng
                            Hay giọt máu hồng bỏng rơi?

                            2003
                            (Tuyển tập Tứ Tuyệt Tình Thi 2 - NXB Đà Nẵng 2005)


                            Thanh Trắc Nguyễn Văn






                            Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                            Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                            Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                            Comment






                            • VÀI CẢM XÚC KHI ĐỌC TẬP THƠ "GIỌT LỆ TRĂNG" CỦA THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

                              Chắc chắn trong này phải có bài Giọt lệ trăng hay nhất, hãy tìm đọc trước. Tôi lật từng trang thơ tìm kiếm. Không có bài thơ này. Tôi giở mục lục ra xem, cũng không có luôn. Chắc là tác giả đã cho thơ khóc trong hết cả tập thơ rồi, nước mắt sẽ chảy nhiều trên các trang giấy đây. Thôi hãy lật xem giọt lệ đầu tiên vậy. Ô hay! không phải lệ, mà là “Xuân Đến” với những câu mở đầu như sau:

                              Cô giáo Mai áo dài vàng lên lớp
                              Kìa mùa xuân bỗng đến bất ngờ!
                              Bài giảng mới nồng nàn hương nắng mới
                              Vọng tiếng đàn Kiều lấp lánh sáng trong thơ.

                              Cả một mùa xuân với ánh sáng, sắc màu, hương thơm, thơ Kiều ập xuống đầu tôi, vây bọc quanh tôi. Tôi hít dài với cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng trong tiếng thơ êm ả đó. Một tuần lễ sau cảm giác này vẫn còn theo tôi vì hình ảnh trong thơ là chính hình ảnh tôi đã trải qua khi còn trai trẻ. Tôi đã từng say mê nhìn tà áo cô giáo, đã từng hít hương thơm lựng mỗi lần cô giáo đi qua, đã từng nghe giảng Kiều một cách say mê, mà nay năm câu thơ trên đã làm tôi sống lại cả một thời thi vị nhất trong đời.

                              Tôi đọc tiếp “Nghe đàn vọng cổ trên sông Hậu”. Không thấy trăng khóc chút nào. Chỉ nghe tiếng đàn dồn dập như tiếng vọng của trống đồng từ thời Hùng Vương cho đến khi Thanh Trắc Nguyễn Văn ngồi trên sông Hậu nghe đàn. Tôi chắc chắn những ai “Chưa nhớ chùm khế ngọt, chưa lớn nổi thành người”thì hãy đọc bài thơ này sẽ vụt lớn ngay, mà có thể lớn như Phù Đổng ngày xưa không chừng. Đọc tiếp Thơ Tình…Ngụ Ngôn…Dị Bản, Làng Tôi…đến “Tạm biệt Phong Nha” thì tôi dừng lại ở đây hơi lâu:

                              Quảng Bình có động Phong Nha
                              Nửa đêm trăng xuống là đà trên sông
                              Người đi nổi nhớ chìm mong
                              Câu thơ gởi lại mãi bồng bềnh trôi.

                              Câu mở đầu bài thơ giống như một câu ca dao, vậy mà bốn câu sau đã biến thành thơ trữ tình ngay, tác giả thật có tài vẩy bút.

                              Đến đây thi sĩ mới nói đến trăng, nhưng không phải trăng khóc mà là trăng nổi trên mặt nước. Tôi xin cam đoan ai đến Phong Nha sẽ không bao giờ thấy trăng là đà trên sông cả, bởi vì khi trăng lặn sẽ gác trên đỉnh núi hoặc trên làng quê, rồi sẽ từ từ khuất sau núi hoặc sau lũy tre làng. Với con mắt của một thi nhân thì Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng giống như Lý Bạch thuở xưa, thấy bóng trăng mà tưởng rằng trăng thật, ấy là chuyện lãng mạn đang yêu của người thơ vậy.

                              “Người đi nỗi nhớ chìm mong”

                              Nhà thơ ngồi trên con thuyền giữa đêm thanh tịnh êm ả không có gió to sóng lớn thì dẫu thuyền có đi cũng trôi nhẹ nhàng không nổi lên chìm xuống được. Nếu thuyền mà nổi lên chìm xuống thì thơ cũng bí rị luôn, có đâu được bài “Tạm biệt Phong Nha” hay như thế. Cái chìm cái nổi ở đây cũng là trăng. Bởi con thuyền khuấy nước, nước xao động làm bóng trăng cũng bập bềnh theo nước vậy. Và ai nhớ ai mong đây? Hoặc thi sĩ ban cho Phong Nha một linh hồn để nhớ để mong, hoặc thi sĩ đã chưa đi mà nhớ chưa rời mà mong, cả hai đều là ý niệm làm cho người và cảnh quyện vào nhau thắm thiết.

                              Thú vị làm sao, thi nhân ngồi uống rượu và mơ màng bên người đẹp, ảo và thực đều trở thành nguồn thơ cả:

                              Chén nồng cạn với đêm đen
                              Gió thu rạo rực cùng len lén về
                              Phong Nha sóng vỗ tứ bề
                              Nhanh tay hứng được câu thề tặng em.

                              Sao có người lại cho rằng thi nhân hứng nước dưới lòng sông. Ngồi trên thuyền thì chỉ múc nước dưới lòng sông chứ làm sao hứng được. Đã nói là hứng thì phải đón lấy cái từ trên cao rơi xuống. Vả lại câu thơ mà hứng từ dưới nước thì nó chẳng đẹp đẽ thi vị chút nào, em sẽ chẳng nhận đâu. Thanh Trắc Nguyễn Văn ngồi giữa cảnh gió thu rạo rực, sóng vỗ tư bề, phong cảnh đêm đã về khuya thơ mộng trữ tình ấy bàng bạc giữa đất trời, và nhà thơ đã hứng cái thanh khí ấy thành câu ân tình để chàng thề thốt với em. Chắc chắn cô gái sẽ vui sướng nhận lấy câu thề vì nó là tinh hoa của đất trời Phong Nha vậy.

                              “Ngôi nhà màu trắng hoa lê” tuyệt đẹp, đầy đủ hương vi, màu sắc như một cảnh tiên:

                              Tôi xây trên đỉnh đồi
                              Tặng Nàng
                              Ngôi nhà màu trắng hoa lê
                              Có hoa
                              Có cỏ
                              Có nắng
                              Và có nàng
                              Ngày ngày khăn choàng cổ trắng
                              Áo dài lụa bạch
                              Ngan ngát hương lê.

                              Ôi! thi sĩ bán thơ được bao nhiêu tiền mà chơi bạo thế? Chắc chàng chỉ tưởng tượng vẽ ra trong đầu thôi. Chàng vẽ nhà, vẽ hoa, vẽ áo và vẽ cả mùi hương thơm. Chỉ đọc thôi mà thấy rõ hơn rọi chiếu, mà ngưởi được hương thơm ngan ngát thoảng trong phòng. Chẳng biết nhà thơ là thi sĩ hay phù thủy đây? Nhưng mà ông Thanh Trắc Nguyễn Văn ơi, ông ác lắm. Ông đã làm cho tôi khóc, vợ tôi khóc, con gái tôi khóc vì ông đã đang tay đánh đập người đẹp, lại đốt cả ngôi nhà như mộng như mơ kia:

                              Một đêm
                              Cùng lũ ma men
                              Cuồng điên
                              Gào thét
                              Tôi đã giận dữ
                              Đánh ngất nàng
                              Và tự tay châm lửa
                              Thiêu rụi
                              Ngôi nhà màu trắng hoa lê.

                              Bài thơ này nếu ai đọc, xin hãy đọc đi đọc lại nhiều lần, và chất đau đớn sẽ thấm vào tim, sẽ loang vào máu, rồi sẽ có lúc bật khóc ngon lành.

                              “Giọt lệ Trăng” không có trăng khóc nhưng còn có trăng biết rót rượu, trăng tắm trên dòng sông đầy chất thơ và đầy chất mộng. Còn nhiều cái để nói trong “Giọt lệ trăng” nhưng thôi, nếu tôi nói nhiều thì bài quá dài chưa chắc Đất Đứng cho đăng. Thật sự Châu Thạch tôi chưa từng quen, chưa từng nghe tiếng, chưa từng đọc thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn, và thú thật ban đầu cũng dị ứng, nhưng nhờ cảm nhận được cái hay của “Giọt lệ trăng” từ trang thơ đầu tiên, đã đem đến cho tôi một cảm tình để bước vào và được dẫn dắt đi ngắm hết bao hoa trái của cả vườn thơ.

                              Đọc “Giọt lệ Trăng” tôi liên tưởng đến câu thơ của Nguyễn Du trong truyện Kiều:

                              Cỏ non xanh tận chân trời
                              Cành lê trắng điểm một vài bông hoa

                              Lúc nhỏ thầy tôi dạy đây là cách miêu tả “ước lệ” của Nguyễn Du rất thần tài, chỉ có hai hình ảnh mà vẽ hết một mùa xuân trọn vẹn. Tôi xin bắt chước cách nói ước lệ này để nói về “Giọt lệ Trăng”:

                              “Giọt lệ Trăng” vườn thơ xanh ngát
                              Điểm xuyết nhiều hoa đẹp trên cành .

                              (Văn Hóa Nghệ Thuật Đất Đứng tháng 9.2010)


                              Nhà thơ Châu Thạch






                              Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                              Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                              Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                              Comment






                              • Ý kiến của bạn đọc Nguyễn Như Thành:

                                Bài bình của nhà phê bình Châu Thạch rất hay, tôi chỉ xin nêu 2 ý kiến nhỏ về bài thơ Động Phong Nha vì tôi cũng đã từng ở lại đêm tại Phong Nha.

                                Nhà phê bình Châu Thạch đã viết: "Tôi xin cam đoan ai đến Phong Nha sẽ không bao giờ thấy trăng là đà trên sông cả, bởi vì khi trăng lặn sẽ gác trên đỉnh núi hoặc trên làng quê, rồi sẽ từ từ khuất sau núi hoặc sau lũy tre làng".

                                Theo tôi nghĩ đây không phải là trăng lặn là đà trên sông, mà là ánh trăng rọi xuống nước nổi là đà trên sóng (nhất là những đêm trăng rằm, mười sáu) khiến cho mặt nước ánh lên ánh trăng màu lam của sông rất đẹp. Với lại tác giả thơ viết "Nửa đêm trăng xuống" chứ không phải trăng "lặn"!

                                Nhà phê bình Châu Thạch viết: "Sao lại có người cho là thi nhân hứng nước dưới lòng sông?".

                                Tôi nhớ tôi có nghe một cô thợ chụp hình ở Động Phong Nha kể về truyền thuyết nữ Thủy Thần xinh đẹp của động Phong Nha. Có lẽ nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn viết 2 câu thơ:

                                "Phong Nha sóng vỗ tứ bề
                                Nhanh tay hứng được câu thề tặng em"

                                chính là do truyền thuyết này chăng?

                                Xin được bổ sung để các bạn đọc tham khảo.


                                Ý kiến của nhà thơ Kha Tiệm Ly:

                                Tôi đã đọc nhiều lần GIỌT LỆ TRĂNG. Đó là tập thơ gồm gần 50 bài thơ hàm súc nhiều vấn đề xã hội, tình yêu, nhân sinh quan của tác giả THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

                                Ý tưởng trong mỗi bài thơ đều mới lạ, đột phá. Có bài như là một danh ngôn (CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỨC PHẬT, trang 48), có bài làm người đọc xót xa về một thực tế của con người (BA CON MẮT, MỘT CÁNH TAY, trang 51), có bài làm người đọc ngỡ ngàng, chua chát (TÌNH ANH XE ÔM, trang 63), ...v.v...

                                Thời bây giờ có nhiều tập thơ "ra đời", nhưng ít có tập thơ nào khiến cho người đọc nghiền ngẫm như GIỌT LỆ TRĂNG.

                                Nhà thơ CHÂU THẠCH có lẽ cũng đã nhiều cảm xúc khi đọc tập thơ nầy. Nhưng theo chúng tôi, nhà thơ Châu Thạch khó mà nói hết tình cảm của mình trong một bài hạn hẹp như vậy.

                                Những lời này của chúng tôi lại càng không thể. Điều chúng tôi chỉ nói lên được là: GIỌT LỆ TRĂNG là một tập thơ hay, đáng trân trọng.


                                Ý kiến của Thanh Trắc Nguyễn Văn:

                                Kính gởi nhà thơ Châu Thạch

                                Bài thơ "Giọt lệ trăng" do có tính thời sự cao nên đến phút cuối phải đổi tên là "Thơ viết ở bờ sông Thị Vãi" để "né" kiểm duyệt!

                                Đoạn cuối của bài thơ có câu thơ cuối cũng chính là tựa của cả bài thơ, là tựa của cả tập thơ:

                                Quê mình nghèo sao bóng tối cứ vây quanh?
                                Bát cơm của mẹ cũng đơm đầy hạt sạn
                                Bão lại thổi
                                Xổ tung những chùm mây tóc xám
                                Hạt mưa lạnh cuối chiều
                                Hay giọt lệ của trăng ?

                                Kính thư






                                Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
                                Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                                Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                                Comment

                                Working...