Em viết bài thơ tình buồn thứ nhất.
Yêu một người từ độ nắng tàn Thu.
Nơi sân trường thuở ấy thời hoa bướm.
Mộng tràn đầy , đan kín cả tâm tư...
Rồi quê Mẹ bừng lên cơn binh lửa.
Giã saigon anh về tận miền Trung.
Vượt non cao, nước biếc , mây chập chùng.
Áo vải sờn vai giầy sô vẹt gót.
Ngót bao năm anh không về trường cũ.
Cánh thư đầu gửi buổi rét chớm Đông.
Dòng thương nhớ anh ép trọn vào lòng.
Những nét chữ đã hoen màu sương cát.
Ngày bức tử ô danh dòng lịch sử.
Nghe tin anh về đất giữa lòng đêm.
Trên đỉnh núi cao anh nằm đó êm lìm.
Rừng Lá đổ....chuyện tình anh khép kín...
Mất anh rồi, núi ,bình nguyên mông quạnh.
Con đường buồn bóng lẻ bước bơ vơ.
Cây Phượng vĩ hoa rung từng cánh vỡ.
Trăng khuyết ven trời....em gọi tên ai?
Bỏ Quê Hương , em tìm đường vượt Biển.
Đến Quê người mang hành lý thương đau.
Cố bôi xóa nhưng mà sao vẫn hiện.
Một bóng hình thấp thóang....tuyết rơi mau....
Đời xô đẩy trôi dạt khắp bến bờ.
Con thuyền định mệnh đắm giữa sông mơ.
Dáng anh vẫn ngự trong niềm kiêu hãnh.
Còn em như đá tảng đứng chơ vơ.....
Giọt lệ tình yêu rưng chảy đó.
Ngàn năm có đổi được gì không?
Hay chăng nước mắt chừng vơi cạn.
Mà cuộc tình duyên lịm giữa dòng.
Yêu một người từ độ nắng tàn Thu.
Nơi sân trường thuở ấy thời hoa bướm.
Mộng tràn đầy , đan kín cả tâm tư...
Rồi quê Mẹ bừng lên cơn binh lửa.
Giã saigon anh về tận miền Trung.
Vượt non cao, nước biếc , mây chập chùng.
Áo vải sờn vai giầy sô vẹt gót.
Ngót bao năm anh không về trường cũ.
Cánh thư đầu gửi buổi rét chớm Đông.
Dòng thương nhớ anh ép trọn vào lòng.
Những nét chữ đã hoen màu sương cát.
Ngày bức tử ô danh dòng lịch sử.
Nghe tin anh về đất giữa lòng đêm.
Trên đỉnh núi cao anh nằm đó êm lìm.
Rừng Lá đổ....chuyện tình anh khép kín...
Mất anh rồi, núi ,bình nguyên mông quạnh.
Con đường buồn bóng lẻ bước bơ vơ.
Cây Phượng vĩ hoa rung từng cánh vỡ.
Trăng khuyết ven trời....em gọi tên ai?
Bỏ Quê Hương , em tìm đường vượt Biển.
Đến Quê người mang hành lý thương đau.
Cố bôi xóa nhưng mà sao vẫn hiện.
Một bóng hình thấp thóang....tuyết rơi mau....
Đời xô đẩy trôi dạt khắp bến bờ.
Con thuyền định mệnh đắm giữa sông mơ.
Dáng anh vẫn ngự trong niềm kiêu hãnh.
Còn em như đá tảng đứng chơ vơ.....
Giọt lệ tình yêu rưng chảy đó.
Ngàn năm có đổi được gì không?
Hay chăng nước mắt chừng vơi cạn.
Mà cuộc tình duyên lịm giữa dòng.
Comment