Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Nguyễn Bính

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #61
    Nuôi bướm

    by Nguyễn Bính


    Cả mùa xuân thắm đã trôi đi
    Giếng ngọc, hương sen muốn dậy thì
    Sực nhớ lời xưa tôi có hẹn
    Một bài thơ mới để dâng Nhi.

    Tôi đến thǎm Nhi giữa nắng hồng
    Với bài thơ mới sắp làm xong
    Nỡ nào Nhi lại đi xa vắng
    Bình lạnh hoa tươi, tôi nhớ nhung.

    Thiếu một vần thôi đủ dở dang
    Tay ai giǎng mắc hộ dây đàn?
    Đường sang xứ ấy nhiều hoa lắm
    Nhi bắt cho tôi chiếc bướm vàng.

    Tay áo giang hồ tôi sẽ nuôi
    Bướm vàng như thể đứa con côi
    Nơi nào xa vắng Nhi, tôi hỏi,
    Nó nói: "Cô Nhi đã bắt tôi".

    Mấy tiếng đơn sơ ấy đủ rồi,
    Đủ là thơ mới của lòng tôi,
    Có ai điên dại như tôi nhỉ?
    Nuôi bướm làm con để nhớ người!
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

    Comment


    • #62
      Qua nhà

      by Nguyễn Bính


      Cái ngày cô chưa có chồng
      Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
      Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
      (Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
      Một hôm thấy cô cười cười
      Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
      Biết đâu, ồ chả nói chòng:
      "Làng mình khối đứa phải lòng mình đây!"

      Một nǎm đến lắm là ngày
      Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.

      Từ ngày cô đi lấy chồng
      Gớm sao có một quãng đồng mà xa
      Bờ rào cây bưởi không hoa
      Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.

      Lợn không nuôi, đặc ao bèo
      Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
      Giếng thơi mưa ngập nước tràn
      Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều
      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

      Comment


      • #63
        Quê tôi

        by Nguyễn Bính


        Quê tôi có gió bốn mùa
        Có giǎng giữa tháng, có chùa quanh nǎm.
        Chuông hôm, gió sớm, giǎng rằm:
        Chỉ thanh đạm thế, âm thầm thế thôi.
        Tôi về đây, đã lâu rồi,
        Nằm trong cô tịch nhớ người phồn hoa
        Tóc tơ, mình liễu da ngà,
        Một người càng nhớ, càng xa một người
        Ngày trông mây trắng bay hoài,
        Đêm mơ áo trắng bay dài nǎm canh
        Lòng vàng lạc cánh chim xanh,
        Lạc từ cái ý chung tình lạc đi.
        Chẳng điên chẳng dại là gì.
        Bổng dưng mà biệt mà li mọi người.
        Chưa xa đã nhớ nhau rồi.
        Nữa là hơn một tháng giời xa nhau.

        Người đi nghỉ mát những đâu,
        Đồ Sơn, Tam Đảo, nhà lầu xe hơi:
        ở đây, tôi chỉ đợi giời
        Mưa vàng một trận là tôi lên đường
        Sông ngang, núi trái bất thường,
        Buồng the chẳng xót dậm trường thì thôi
        Mai ngày tôi bỏ quê tôi,
        Bỏ giǎng, bỏ gió, chao ôi! bỏ chùa.
        Đem thân đi với giang hồ,
        Sân ga phẳng lặng, bến đò lênh đênh.
        Quê hương chẳng nhớ cũng đành
        Cũng xin dâng cả chân tình cho ai

        Nǎm nǎm mây trắng bay hoài
        Hồn tôi áo trắng tang dài đêm đêm
        Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

        Comment


        • #64
          Rượu xuân

          by Nguyễn Bính

          Cao tay nâng chén rượu hồng
          Mừng em: Em sắp lấy chồng xuân nay.
          Uống đi. Em uống cho say
          Để trong mơ sống những ngày xuân qua.

          Đây tình duyên của đôi ta
          Đến đây là...đến đây là... là thôi!
          Em đi dệt mộng cùng người
          Lẻ loi chỉ một góc trời riêng anh.
          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

          Comment


          • #65
            Rắc bướm lên hoa

            by Nguyễn Bính


            Ai đem rắc bướm lên hoa
            Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
            Ai đem nhuộm lá cho vàng?
            Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta.
            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

            Comment


            • #66
              Tơ trắng

              by Nguyễn Bính


              Tơ gạo phương xa tản mạn về,
              Nắng về đồng lúa chín vàng hoe.
              Một con diều giấy không ǎn gió,
              õng ẹo chao mình xuống vệ đê.

              Nàng đi trong nắng và trong gió,
              Hương lúa thơm thơm vướng bước chân.
              Tơ gạo lẳng lơ (hay bắt chước?)
              vương vào mái tóc, vướng vào khǎn

              Nàng dừng bước lại khẽ giơ tay,
              Toan gỡ tơ ra trả gió bay.
              Nàng nghĩ: "Vương chi tơ trắng nữa!
              Tơ hồng ta sớm lỡ se dây".

              Nhưng nàng lại nghĩ: "Tự ngày xưa...
              Chôn chết yêu đương đến tận giờ,
              Gặp gỡ hẳn duyên trời định trước,
              Tội gì chẳng để tóc vương tơ!"

              Tơ trắng vương trên mái tóc nàng,
              Đưa nàng sang trọn bến đò ngang.
              Yêu đương sống lại con người ấy
              Lại thấy đời tươi tựa nắng vàng
              Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

              Comment


              • #67
                Tương tư

                by Nguyễn Bính


                Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
                Một người chín nhớ mười mong một người.
                Gió mưa là bệnh của trời,
                Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
                Hai thôn chung lại một làng,
                Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
                Ngày qua ngày lại qua ngày,
                Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
                Bảo rằng cách trở đò giang,
                Không sang là chẳng đường sang đã đành;
                Nhưng đây cách một đầu đình,
                Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.
                Tương tư thức mấy đêm rồi,
                Biết cho ai biết, ai người biết cho.
                Bao giờ bến mới gặp đò,
                Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.

                Nhà em có một giàn giầu,
                Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
                Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
                Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                Comment


                • #68
                  Tựu trường

                  by Nguyễn Bính


                  Những nàng thiếu nữ sông Hương
                  Da thơm là phấn môi hường là son
                  Tựu trường san sát chân thon
                  Lao xao nón mới màu sơn sáng ngời

                  Gió thu cứ mãi trêu ngươi
                  Đôi thân áo mỏng tơi bời bay lên
                  Dịu dàng đôi ngón tay tiên
                  Giữ hờ mép áo làm duyên qua đường
                  Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                  Comment


                  • #69
                    Thơ xuân

                    by Nguyễn Bính


                    Đây cả mùa xuân đã đến rồi
                    Từng nhà mở cửa đón vui tươi
                    Từng cô em bé so màu áo,
                    Đôi má hồng lên nhí nhảnh cười.

                    Và tựa hoa tươi cánh nở dần
                    Từng hàng thục nữ dậy thì xuân
                    Đường hương thao thức lòng quân tử
                    Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.

                    Từng gã thư sinh biếng chải đầu
                    Một mình mơ ước chuyện mai sau
                    Lên kinh thi đỗ làm quan Trạng
                    Công chúa cài trâm thả tú cầu.

                    Có những ông già tóc bạc phơ
                    Rượu đào đôi chén bút đề thơ
                    Những bà tóc bạc hiền như phật
                    Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

                    Pháo nổ đâu đây khói ngợp trời
                    Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi
                    Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy
                    Một áng thơ đề nét chẳng phai.
                    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                    Comment


                    • #70
                      Thư cho chị

                      by Nguyễn Bính


                      Viết cho chị cánh thư này,
                      Một đêm lữ thứ, em say rượu cần.
                      Nhớ người cách một mùa xuân,
                      Hình như người đã một lần sang sông.

                      ồ! Say! thương nhớ vô cùng,
                      Rượu say lệ ướt khǎn hồng chị ơi!
                      Làm sao giấc ngủ không dài?
                      Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?

                      Làm sao em sống như thừa?
                      Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau.
                      Kể từ hai đứa thôi nhau.
                      Em thường chẳng có đêm nào không say.

                      Sao em đơn chiếc thế này?
                      Sao em lại khóc như ngày chị đi...?
                      ở đây còn có vui gì!
                      Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.

                      Con đường sang xóm Trữ La,
                      Cách một ngày ngựa với ba ngày đò.
                      Lúc này em nghĩ mà lo
                      Cứ thương nhớ mãi mà cho hết đời!
                      Hôm qua có chuyến đò xuôi,
                      Toan về Hà Nội lại thôi không về.
                      Em trồng được một cây lê,
                      Hẹn bốn nǎm nữa thì về hái hoa.
                      Nhưng là vườn đất người ta,
                      Mình là khách trọ một và đêm thôi.
                      Sáng mai có lẽ em xuôi
                      Nếu không đãng trí và trời không mưa.

                      Nhưng mà khǎn gói gió đưa
                      Lại về Hà Nội, thì chưa muốn về.
                      Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê,
                      Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông.

                      ồ! Say thương nhớ vô cùng
                      Rượu hay lệ ướt khǎn hồng chị cho?
                      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                      Comment


                      • #71
                        Thư lá vàng

                        by Nguyễn Bính


                        Ngồi trên bến gió chờ nàng
                        Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào?
                        Bờ sông thấp, nước sông cao
                        Lá thuyền này đã trôi vào bến anh
                        Vớt lên, thả xuống sao đành
                        Anh gửi cho mình giữ lấy mình ơi!
                        Nàng đẩy một chiếc lá rơi
                        Không, không, không phải, giấy trời thư anh.
                        Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                        Comment


                        • #72
                          Thời trước

                          by Nguyễn Bính


                          Sáng giǎng chia nửa vườn chè
                          Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
                          Vì tằm tôi phải chạy dâu
                          Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
                          Chồng tôi thi đỗ khoa này
                          Bõ công đèn sách từ ngày lấy tôi
                          Kẻo không rồi chúng bạn cười
                          Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
                          Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa
                          "Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"
                          Một quan là sáu trǎm đồng
                          Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
                          Chồng tôi cưỡi ngựa vinh qui
                          Hai bên có lính hầu đi dẹp đường.
                          Tôi ra đón tận gốc bàng
                          Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.
                          Đêm nay mới thật là đêm
                          Ai đem giǎng giãi lên trên vườn chè
                          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                          Comment


                          • #73
                            Thôi nàng ở lại

                            by Nguyễn Bính


                            Hoa đào từng cánh rơi như tưới
                            Xuống mặt sân rêu những giọt buồn,
                            Như những tim tình tan vỡ ấy,
                            Nhện già giǎng mắc sợi tơ đờn.

                            Nàng đến thǎm tôi một buổi chiều,
                            Những mong chắp nối lại tơ yêu.
                            Nhưng tôi không dám, tôi không thể...
                            Chắp nối bao nhiêu khó bấy nhiêu!

                            Nàng hỡi tôi không thể dối nàng,
                            Dối tôi mà lại nói yêu đương.
                            Tôi giờ như một người tang tóc
                            Chả dám cùng ai dệt mộng vàng.

                            Nàng hãy vì tôi đoạn một lời:
                            "Từ nay nàng đã hết yêu tôi,
                            Từ nay ta sẽ xa nhau mãi
                            Và sẽ quên nhau đến trọn đời."

                            Nàng hãy đi xây lại cuộc đời
                            Rồi đây ai nhắc đến tên tôi
                            Và ai có hỏi: "là ai nhỉ?"
                            Nàng lạnh lùng cho: "Chả biết ai! "

                            Tôi sẽ đi đây, tôi sẽ quên
                            Trọn đời làm một kẻ vô duyên
                            Trọn đời làm một thân cô lữ
                            ở mọi đường xa, ở mọi miền...

                            Ai đi chắp lại cánh hoa rơi?
                            Bắt bóng chim sa tận cuối giời?
                            Có lẽ ngày mai thuyền ngược sớm
                            Thôi nàng ở lại để... quên tôi.
                            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                            Comment


                            • #74
                              Thoi tơ

                              by Nguyễn Bính


                              Em lo gì giời gió
                              Em lo gì giời mưa
                              Em buồn gì mùa hạ
                              Em tiếc gì mùa thu

                              Em cứ yêu đời đi
                              Yêu đời như thuở nhỏ
                              Rồi để anh làm thơ
                              Và để em dệt lụa

                              Lụa dệt xong may áo
                              áo anh và áo em
                              May áo nếu lụa thiếu
                              Xe tơ em dệt thêm

                              Thơ làm xong anh đọc
                              Bên anh em lắng nghe
                              Và để lòng thổn thức
                              Theo dòng âu yếm kia

                              Mộng đẹp theo ngày tháng
                              Đi êm đềm như thơ
                              Khác nào trên khung cửi
                              Qua lại chiếc thoi đưa...
                              Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                              Comment


                              • #75
                                Thu rơi từng cánh

                                by Nguyễn Bính


                                Mùa thu hoa cúc lại tàn
                                Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!
                                Người về để lạnh phòng không
                                Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương,
                                Có người cung nữ họ Vương
                                Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.
                                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                                Comment

                                Working...
                                X