Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Du TỬ Lê

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Du TỬ Lê

    Ai Nhớ Ngàn Năm Một Ngón Tay

    Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
    Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
    Có môi chưa nói lời chia biệt
    Và mắt chưa buồn như mộ bia

    Tháng tư nao nức chiều quên tắt
    Chim bảo cây cành hãy lắng nghe
    Bước chân ai dưới tàng phong ốm
    Mà tiếng giày rơi như suối reo

    Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
    Tôi với người riêng một góc trời
    Làm sao anh biết trăng không lạnh
    Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi

    Tháng tư hư ảo người đâu biết
    Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài
    Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
    Tôi đón anh về tự biển khơi

    Tháng tư xe ngựa về ngang phố
    Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
    Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
    Tôi với người chung một bến sông

    Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
    Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
    Làm sao anh biết khi xa bạn
    Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi

    Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
    Đêm với ngày trong một tấm gương
    Thịt, xương đã trộn, như sông, núi
    Tôi với người, ai mang vết thương ?

    Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
    Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
    Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
    Ngựa có về qua cũng thiếu đôi

    Tháng tư người nhắc làm chi nữa
    Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
    Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
    Mưa đã chờ tôi Mưa...đã Mưa

    Mai kia sống với vầng trăng ấy
    người có còn thương một bóng cây
    Góc phố còn treo đôi mắt bão
    Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?



    Bài Nắng Mưa Kế Tiếp

    sông núi đã chối từ tên phản bội
    giống nòi ta thực sự ở bên kia
    chút quê cũ còn nơi đôi-mắt-gió
    đã từ em khép lại buổi đêm về

    trong yên lặng ngỡ lửa người vẫn cháy
    buổi trưa dềnh lên một phúc âm
    chiều cổ tự biết hướng nào Nam Hải?
    nước non người thêm ủ dột vai sương

    bỗng chai sượng thấy hình ai ở đó
    lược gương xưa thức dậy mối nghi ngờ
    ta mất tích giữa đường ngôi thứ nhất
    rẽ bên nào cũng chỉ lấp chôn nhau

    đi suốt kiếp vẫn là mưa với nắng
    thôi đợi gì nơi kẻ đã vong thân
    đời vốn ngắn lối về hoa với cỏ
    gọi âm u lên từng phiến thương tâm

    vẫn quanh quẩn áo cơm và bóng tối
    lòng khi không nhớ lại một câu thơ
    "nói rất nhỏ nghĩ thầm em sẽ hiểu
    đi với về cũng một nghĩa như nhau"




    Bài Nhân Gian Thứ Nhất

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    đôi mắt người hồ như biển đông
    có mưa-tôi-cũ về ngang đó
    tự buổi thiên đàng chưa lập xong

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    mái tóc người hồ như rừng cây
    có mấy che lối về cho lá
    và những con đường thật riêng tây

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi có người hồ như vết thương
    có đêm ngó xuống bàn tay lạnh
    và chỗ em ngồi đã bỏ không

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi có người hồ như tấm gương
    thấy tôi thắt cổ trên cành tuyết,
    và bóng đo dài nỗi tủi thân

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi có người hồ như hạt sương
    có bông hoa đỏ chiều tâm khúc
    tôi thấy từ em một quê hương

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi có người hồ như tiếng chim
    theo cơn bão rớt về ngang phố
    tôi học từ em: niềm lãng quên

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi có người hồ như ấu thơ
    đêm đêm khóc vụng cùng chăn gối
    và buồn thấy như mẹ ở xa

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi biết người mang một nỗi buồn
    biết ta cuối kiếp tim còn lạnh
    cùng nỗi sầu bay đâu hư không

    Ở chỗ nhân gian không thể hiểu
    tôi xin người sớm phục sinh tôi



    Bài T.ng.

    Thân ngựa chạy một đêm sầu phố núi
    mắt chim theo giọng suối đứng riêng trời
    hơi thở ngọt em một đời phong kín
    nhớ nhung gì em bược tóc chia hai ?

    con sóc nhỏ đem hồn lên núi lạ
    ta chim rừng cánh mỏi đã đau thương
    hương cỏ dại mát dưới chân ngà ngọc
    em bảng đen vôi trắng giết đời nhau
    trăm con bướm phải về chung một ngõ
    suối xôn xao, phải suối xuống tự nguồn
    em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
    rừng ơi rừng cây đợi đã trăm năm

    em thanh khiết giữa đời ta bụi bậm
    gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
    em mới lớn lên tình như thác gội
    ôi-bạn - ta, thân ngựa sớm xa bầy

    (1971)



    Môi Người Cũng Như Một... Giỏ Hoa

    ta sớm biết vườn địa đàng tuổi nhỏ
    giữa sân trường: - kỷ niệm lén... soi gương/
    người xuất hiện / dậy tôi bài học mới
    bài: bâng khuâng cũng mang theo mùi hương

    ta sớm biết những hành lang rất cũ
    mà chân ai như mới chạm lần đầu
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: đợi chờ dài như một trận... đau

    ta sớm biết có nỗi buồn đến... ngọt
    như những ngày nắng ấm rất... căm căm
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: yêu người như yêu cây cà-rem

    ta sớm biết tâm hồn như cửa biển
    sóng quanh năm nở bọt gọi, mời
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: dã tràng giống... ai mà hổ ngươi?

    ta sớm biết đôi khi mình cũng... điệu
    (một chút thôi! ai nỡ quở bao giờ)
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới

    bài: hân hoan đỏ... mặt theo quả... dâu

    ta sớm biết đường xa mà rất ngắn
    mỗi khi niềm hớn hở dắt... ta đi
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: ngập ngừng nhón gót lúc... chia ly

    ta sớm biết đôi mắt còn biết... nhớ
    buổi chiều ưa treo nắng, gió trên cây
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: đêm về nghe hồn... bơi trên tay

    ta sớm biết những con đường rất ngắn
    giấc mơ dài mang tưởng tượng đi xa
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: môi người cũng như một giỏ... hoa

    ta sớm biết thời gian như thước... gẫy
    kẻ sao ngay đường thẳng đến... êm đềm
    người xuất hiện dậy tôi bài học mới
    bài: thấy mình như vật người bỏ,... quên!?!



    Bước Chậm Qua Đời

    Người đã thế ta còn chi tiếc nữa,
    Tình còn chi mà ta phải điên cuồng.
    Ta giận ta không thể lấy lại hồn,
    Không thể chuộc lại tình đã hiến.
    Không thể bỉ khinh người ta ca tụng,
    Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn.

    Tình ta đẹp nên suốt đời quý báu,
    Hồn như trời nên biển rộng bao la,
    Người có thể một phút giây bán rẻ,
    Nhưng riêng ta lòng mãi mãi tôn thờ.

    Trước bội bạc ta trở thành man dã,
    Móng điên cuồng, nanh vuốt muốn giương ra
    Thương cho ta không thể giết được người
    Mà quay lại cào mặt ta rướm máu.

    Ôi đau đớn đã nhận chìm ta xuống .
    Như con chim ủ kín vết thương mình,
    Lần cuối cùng ta nói với nhân gian,
    Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ.

    Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ,
    Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa.
    Đành trở về cùng với hạt sương sa,
    Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp.

    Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác.
    Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!



    Chẳng Chiến Chinh Mà Cũng Lẻ Đôi

    Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
    Chim về góc biển . Bóng ra khơi
    Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
    Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

    Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
    Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
    Em đi để lại hồn thơ dại
    Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

    Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
    Em còn gương lược dấu đường ngôi
    Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
    Và khoảng trời xanh đến rợn người

    Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
    Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
    (Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
    Và những tàn phai đầy tuổi tôi

    Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
    Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
    Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
    Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

    Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
    Nói gì kiếp khác với đời sau
    Đôi khi nghe ấm trên da thịt
    Như thể ai đi mới trở về



    Chú Thích

    Sông chú thích: núi nghìn năm góa bụa
    Trái đất tròn thâu nhỏ những vòng vây
    Củi, than người nỏ, bén lửa chia tay
    Chiều chú thích: đời ai không hữu hạn?

    Mẹ chú thích: mai này em xuất hiện
    Những bàn tay nội chiến; gọi mưa về
    Nắng phân trần vai lá đợi sông, đi
    Môi chú thích: những điều khôn nói hết

    Gỗ chú thích: bao cánh rừng mất tích
    Thú tuyệt giòng: hoang, rợn lớn dâng lên
    Suối tân kỳ ? - Treo ngược cổ thiên nhiên
    Đêm chú thích: em / miếng trời / sót lại

    Cây chú thích: nhân gian rừng nấm, dại
    Khom lưng tìm vô hạn giữa trăm năm
    Những con đường nhăn, nếp xếp vuông khăn
    Đã footnote mối sầu ta đốn mạt

    5-94



    Cõi Tôi

    cõi tôi, cõi nát, cõi tàn
    cõi hoang mang, vội, cõi bàng hoàng, qua
    cõi vui thân thể cỗi già
    cõi lang thang mượn mái nhà hư không
    cõi xanh, cõi lạnh, cõi cùng
    cõi con muốn bỏ, cõi chồng vợ, xa
    cõi em muốn dạt chân về
    cõi đau nhân thế, cõi thề thốt, quên
    cõi nào, cõi thật ? Tôi riêng?
    cõi đêm máu chảy, cõi thương nhớ trùng
    cõi tôi, cõi mịt, cõi mùng
    thôi em có ghé xin đừng nghỉ lâu
    cõi đời đó, có chi đâu!

  • #2
    Một Bài Thơ Nhỏ

    Người về như bụi
    vàng trang sách xưa
    người về như mưa
    soi tìm dấu cũ

    Tôi buồn như cỏ
    một đời héo khô
    tôi buồn như gió
    ngang qua thềm nhà
    thấy ai ngồi đợi
    bóng hình chia đôi
    sầu tôi lụ khụ

    Người về như sóng
    buồn tôi quanh năm
    người về như đêm
    mơ hồ cõi chết

    Tình tôi phập phều
    những tăm phụ bạc
    lòng tôi gian ác
    dấu trong miệng cười

    Người về như sương
    ẩn sau lá động
    người về trong gương
    thấy mình mất tích

    Người về như sông
    tràn tôi, lụt lội
    hồn tôi thả nổi
    như khóm lục bình

    Sầu ai về cội

    Du Tử Lê, 1973


    Bụi ơi ! thuytinh mượn 4 câu thơ đầu của Du Tử Lê để gởi tặng cho Bụi nha... Thơ của ông này nhiều bài phổ nhạc cũng hay ghê hén Bụi ?!

    .-..-. / .-.-.- .-.-.- .-.-.- / .-..-.

    Comment


    • #3
      mấy chị này làm thơ hay thiệt hén
      tình nghe hoài nghe mãi không thấy chán
      tình nghe riết tình ngũ luôn không biết
      tình cũng cố ,tình mở mắt nhìn tiếp
      nhưng thiệt tình ,tình cố gắng không hết
      mà hai thơ chị lai láng tràn lang
      tình nghĩ hoài mà văn chẳng tuôn ra
      vì tình chỉ biết làm văn ma ám
      ai vào nhìn cũng chạy không kiệp ra
      nên tình chỉ tạng hai chị mấy câu
      làm bằng chứng tình có thả văn ra
      hihihihi có dzở thì đừng cười tình nha haahahahaha
      Đời cho ta nếm cay đắng...để biết vị ngọt sau cùng...

      Má Hồng Tô Điểm Phấn Son
      Nước Nhà Nguy Khốn Phấn Son Chẳng Màn
      Nữ Nhi Còn Khoác Chiến Y
      Nam Nhi Há Dễ Kém Chi Hồng Quần

      Comment


      • #4
        Mèn , TLG đang mần thơ đó hủh , Bụi còn tưởng TLG đang nói chiện , làm Bụi wonder sao TLG viết sao tốn giấy quá hà , xuống hàng quá chòy nhiều lần luôn dzị á

        BTW , mí bài thơ này là thơ sưu tầm của nhà thơ DTL , not our poems ... TLG muốn wọa thơ dzí him thì .... go ahead , make ur day hén


        Nguyên Văn Bài Viết Của thuytinh View Post
        Một Bài Thơ Nhỏ

        Người về như bụi
        vàng trang sách xưa
        người về như mưa
        soi tìm dấu cũ



        Bụi ơi ! thuytinh mượn 4 câu thơ đầu của Du Tử Lê để gởi tặng cho Bụi nha... Thơ của ông này nhiều bài phổ nhạc cũng hay ghê hén Bụi ?!
        Thanks Ti Ti nha ... câu thơ có bụi trong đó nên TT nhớ tới Bụi đó hén ... Bụi hong biết nhiều về DTL á TT ui , tình cờ đi bụi đọc được mí bài thơ của him thấy hay quá nên chôm dzìa ... coi như tìm ý để mần thơ á TT ... chớ lúc này đầu óc trống rỗng hà , mần cí chi cũng hong xong .... he có nhiều phổ nhạc lắm huh TT .. Bụi thấy được mí bài thui hà ..... TT biết bài nào nữa tha dzìa dùm Bụi nha

        Comment


        • #5
          Cũng Mục Lá Xương Phơi

          Tôi sống suốt bốn mươi năm khật khưởng
          và trên đầu chỉ một cánh dơi
          hồn tôi chảy trong giòng sông đã lấp
          cây nửa đường cũng mục lá xương phơi.

          Đáy Khuya

          Tôi trở lại đáy khuya ngồi với bóng
          những chiếc bàn trật khấc nỗi cô đơn
          em nên biết cuộc đời tôi đã hết
          có thương nhau lo hộ nhúm xương tàn.

          Đêm nhớ trăng Sài Gòn

          Đêm về theo vết xe lăn
          Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
          Tìm tôi đèn thắp hai hàng
          Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây

          Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
          Tôi chiêng trống gọi mỗi ngày mỗi xa
          Đêm về theo bánh xe qua
          Nhớ em xa lộ nhớ nhà Hàng Xanh

          Nhớ em kim chỉ khứu tình
          Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
          Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
          Nắng Trương Minh Giản trưa hè Tự Do

          Nhớ nghĩa trang quê hương bạn bè
          Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
          Đêm về theo vết xe lăn
          Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào ?



          Dốc Đá

          *gửi T. cũ

          em bây giờ đã hết
          những ngày trông thư xa
          tôi từ lâu cũng mất
          những chiều về ven sông
          ngó hoài con nước muộn
          hồn vật vờ bến xa
          kè xưa bờ đá xám
          mái đỏ tường vôi nâu
          nắng soi chân cầu gẫy
          đêm nào mưa bay ngang
          cảnh đời em khép vội
          còn ai nghe giọng tôi
          nghêu ngao bài hát cũ
          tuổi xuân treo ngọn cờ
          từng manh buồn rách rưới
          khi chúng ta làm người
          cửa thiên đường đã đóng
          đời sống sẽ còn gì
          lúc cuộc tình cũng lụn

          ví thử em sống đủ đời mình
          chắc đã được bao ngày hạnh phúc
          tôi gian dối vì lòng tôi quá đỗi
          thương xót mình nai lưng tìm hạnh phúc
          khi giây đời đã trói chặt hai tay
          bây giờ con nước cũ
          dẫn mùa mưa đi qua
          bây giờ bờ đá xám
          có hồn ai dật dờ

          ta sống rất tình cờ
          cớ sao buồn lúc chết

          ai cũng thế mà thôi
          kéo đời lên dốc đá
          nhìn chưa rõ mặt mình
          đã mơ về cõi khác.



          Em Về Thăm Thẳm Núi Non

          em về trong bão giông tôi
          que diêm Đông Hải, dáng ngồi vọng phu
          lệ còn trên gối, tôi thu
          bàn tay ngón út giam tù tháng năm

          em về thăm thẳm núi non
          hồn sông lòng suối, thịt xương chốn nào?
          mai quên nhau, mất lời chào
          hôm nay chăn gối vẫn ngào ngạt hương

          em về trong một đêm sương
          có tôi thất trí ngồi thương bóng còi
          da người, dấu cắn răng tôi
          đó em, giây phút mở đời đã ghi

          góc trời mai mốt em đi
          nhớ đem tháng-chạp-tôi về nghĩa trang

          em về trên chiếu chăn tôi
          mùi hương tháng chín, nụ cười cuối năm
          xót nhau bật máu chỗ nằm
          vết răng tháng chạp, dấu bầm tháng hai

          em về trong quạnh hiu tôi
          trái tim cứu rỗi, mắt ngời bóng cây
          rừng mù lối tóc chim bay
          bớt son, môi cỏ, buồn lay lá người



          Giao Khúc Tháng Sáu

          tôi từ đó nhỏ nhoi như chấu chấu
          như cào cào vỗ cánh chả bay xa
          người yêu tôi là thảm cỏ mượt mà
          khi tôi đậu nàng uốn mình cảm động

          tôi từ đó rêu xanh ôm đá tảng
          khinh loài người nên chọn kiếp vô tri
          người yêu tôi con suối nhỏ thầm thì
          âu yếm mãi nỗi sầu tôi một đời chín ủng

          tôi từ đó dật dờ như bóng mộng
          như chuồn chuồn cánh rã một đêm mưa
          người tôi yêu con dế biết đợi chờ
          biết nghe hát và thường ưa than thở

          tôi từ đó bơ vơ như chiếc lá
          cơn gió lùa tôi se sẽ rung rinh
          người yêu tôi là tượng đá chung tình
          thấy tôi rụng nhìn theo mà chả khóc

          tôi từ đó khật khừ như bọ ngựa
          tình đam mê không dấu nổi mọi người
          hồn đắm đuối làm sao che sự thật

          tôi từ đó ải dòn như củi mục
          như mảnh bom miếng đạn vỡ trên không
          người tôi yêu đêm nước mắt đanh tròng
          tôi chợt nhớ từ lâu đã già trước tuổi

          (trích "tình khúc tháng mười một" 1963 - 1966)

          Comment


          • #6
            Bụi ơi ! Bài thơ này chắc nhiều người thích lắm vì đã được Anh Bằng phổ nhạc đó...

            Khúc Thụy Du

            1.
            như con chim bói cá
            trên cọc nhọn trăm năm
            tôi tìm đời đánh mất
            trong vũng nước cuộc đời

            như con chim bói cá
            tôi thường ngừng cánh bay
            ngước nhìn lên huyệt lộ
            bầy quạ rỉa xác người
            (của tươi đời nhượng lại)
            bữa ăn nào ngon hơn
            làm sao tôi nói được !

            như con chim bói cá
            tôi lặn sâu trong bùn
            hoài công tìm ý nghĩa
            cho cảnh tình hôm nay

            trên xác người chưa rữa
            trên thịt người chưa tan
            trên cánh tay chó gậm
            trên chiếc đầu lợn tha
            tôi sống như người mù
            tôi sống như người điên
            tôi làm chim bói cá
            lặn tìm vuông đời mình

            trên mặt dài nhiên lặng
            không tăm nào sủi lên

            đời sống như thân nấm
            mỗi ngày một lùn đi

            tâm hồn ta cọc lại
            ai làm người như tôi?

            2.
            mịn màng như nỗi chết
            hoang đường như tuổi thơ
            chưa một lần hé nở
            trên ngọn cờ không bay
            đôi mắt nàng khôn khép
            bàn tay nàng khôn thưa
            lọn tóc nàng đêm tối
            khư khư ôm tình dài

            ngực tôi đầy nắng lửa
            hãy nói về cuộc đời
            tôi còn gì để sống?

            hãy nói về cuộc đời
            khi tôi không còn nữa
            sẽ mang được những gì
            về bên kia thế giới
            thụy ơi và thụy ơi

            3.
            tôi làm ma không đầu
            tôi làm ma không bụng
            tôi chỉ còn đôi chân
            hay chỉ còn đôi tay
            sờ soạng tìm thi thể
            quờ quạng tìm trái tim
            lẫn tan cùng vỏ đạn
            dính văng cùng mảnh bom
            thụy ơi và thụy ơi

            đừng bao giờ em hỏi
            vì sao mình yêu nhau
            vì sao môi anh nóng
            vì sao tay anh lạnh
            vì sao thân anh rung
            vì sao chân không vững
            vì sao anh van em
            hãy cho anh được thở
            bằng ngực em rũ buồn
            hãy cho anh được ôm
            em, ngang bằng sự chết !

            tình yêu như dao nhọn
            anh đâm mình, lút cán
            thụy ơi và thụy ơi

            không còn ý nghĩa gì
            ngoài tình em tình em
            đã ướt đầm thân thể

            anh ru anh ngủ mùi
            đợi một giờ linh hiển.

            (3-68.)

            .-..-. / .-.-.- .-.-.- .-.-.- / .-..-.

            Comment


            • #7
              Bài KTD này mờ anh gâu VK của BN hát thì hay lắm á TT

              Tiếp nha ...


              Đời Mãi Ở Phương Đông

              Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
              ta sẽ về tới chốn của thương yêu
              nơi sương sa như sữa suốt buổi chiều
              nơi mưa bụi xuống lòng nhau lấm tấm
              Nơi đêm bước những bàn chân rất chậm
              và dãy đèn xấu hổ sẽ quay đi
              riêng hàng cây vẫn đứng đó lầm lì
              khi anh bỗng hôn em (trời lu, sao tỏ)

              Anh đã hứa em an lòng hỡi nhỏ
              ta sẽ về tới chốn của riêng nhau
              nơi nhục nhằn bị bỏ lại phía sau
              nơi đau khổ không cách gì lấn tới
              Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
              để lúc buồn em khẽ nhón, ăn chơi
              để vô tình em có lỡ đánh rơi
              thì cũng chẳng bao giờ vơi hết được

              Nơi giờ khắc như kết thành bởi mật
              sẽ tan dần trên đầu lưỡi tham lam
              nơi hẹn hò (ôi chốn của trăm năm)
              cõi để sống (sau một thời đã chết)
              Em bình tĩnh dù gì khoan thảm thiết
              trước hay sau ta cũng sẽ quay về
              cây có khô cành lá có chia lìa
              lòng-có-lạnh và hồn-xưa-có-tối

              Đường có đổi căn nhà hoang sương khói
              ta vẫn về như giữa một cơn mơ
              ta vẫn về dù lúc tóc bạc phơ
              chân run rẩy và mắt lòa chẳng thấy
              Em đừng tủi bởi nếu cần khi ấy
              ta dùng tay để tìm lấy thềm nhà
              ta dùng môi để giữ lấy ngọt ngào
              và những thứ mất đi từ thuở nhỏ

              Ta sẽ thở bằng trầm hương của gió
              lắng nghe xa chân thú bước mơ hồ
              núi muôn năm còn ở đó thẫn thờ
              rừng vẫn rộng tay mời ta trở lại
              Đêm vẫn để dành ta muôn của cải
              suối vẫn chờ nên suối chẳng đi xa
              thông héo gầy bởi thông nhớ nhung ta
              chim sẽ rủ nhau về đôi mắt biếc

              Hoa vẫn nở ối vàng hồn-tưởng-tiếc
              ngày vẫn xanh kỷ niệm sẽ lên mầm
              chim sáo vui đem tình cũ về gần
              ta ở đó tới khi thành cát bụi
              Ta ở đó đời ta không có tuổi
              em sẽ thành cánh bướm lúc mơ vui
              em sẽ thành con dế lúc khuya nguôi
              cất tiếng hát ... phân ưu tình ai dang dở



              Hiến Chương Tình Yêu Ngày 14-2

              Em đã biết Hiến Chương nào cũng vậy
              có những điều bắt buộc chúng ta theo
              (như ngày mai thi lấy bằng lái xe)
              ta cẩn thận ghi những điều phải nhớ

              I

              Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
              củi thương yêu. Than đỏ hực ân tình
              em cần thơ cho sáng dậy thơm hơn
              tôi lập tức hóa thân thành vần điệu

              II

              Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
              ngựa hai hàng. Tứ mã chắc.... nan truy ?
              có sao đâu ? Tôi nào hỏi mấy khi ?
              (dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ)

              III

              Khi em viết tôi biến thành giấy mực
              bút tương tư mực nhớ đến ai kìa ?
              giấy từ cây. Bút từ gỗ xa xưa
              mực từ nhựa. Tôi từ em sống lại

              IV

              Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
              để phòng hờ.... ngộ nhỡ em muốn ôm
              để đêm hờn em có cái vứt luôn
              sáng nhặt lại. Thấy mình sao.... dữ thiệt

              V

              Khi em đọc, tôi biến thành chữ viết,
              cả nghìn chương, chỉ chép chuyện đôi ta
              mỗi đầu giòng : tên em sắp chữ hoa
              cả chấm, hỏi cũng đậm mùi hạnh phúc.

              VI

              Khi em ốm, tôi biến thành tủ thuốc
              thành tấm màn, che gió máy cho em
              em chả cần phải lể, giác, hay xông
              vì tôi đã hóa thành cây ngải cứu

              VII

              Khi em khóc tôi biến thành.... nước mắt
              chảy giùm em - cho cạn sạch nổi niềm
              để mắt em xanh - để môi em mềm
              tôi là lá giữa buổi chiều.... sắp tối

              IX

              Khi em hát, tôi thành loa khuếch đại
              cho cả làng, cả nước đổ ra nghe
              giọng em cao - tôi bảo "gớm, thanh ghê"
              giọng em thấp - tôi tha hồ thêu dệt

              X

              Khi em chết - cuộc đời này phải hết
              không chỉ tôi, hoa cỏ cũng lên trời
              thú lìa rừng. Chim chóc lạnh từng đôi
              bao thế hệ vì em mà.... biến mất

              Hiến Chương viết ngày tình yêu vô lượng
              của hai người ? - Vâng, của chúng ta thôi
              mặc ai cười ? mặc ai đó bĩu môi
              họ ghen đấy. Bởi em là Thánh Nữ

              Ta sẽ chết. Nhưng tình ta bất tử
              vì mở đầu nhân loại : cuộc chơi riêng



              Khi Ngang Qua Pleime


              khi ta đến cây im rừng nín thở
              một mặt trơì rực rỡ đỉnh truông xa
              một hồn xanh gọi rét mướt hiên nhà
              một tóc chảy theo trăm giòng suối lạ
              đêm thánh lạnh mắt chim xào xạc lá
              run vai sương cành nặng nhớ hơi người
              trong hiu hắt lòng ta sầu chín ngả
              một thiên đường hiển hiện giữa môi son
              khi ta đến núi bảo nhau đứng dậy
              ngã mũ chào- ta ngọn gío điên mê
              hương thiên lý thổi qua lòng đắm đuối
              em hiểu gì, hỡi nhỏ , dấu yêu kia
              đêm sương phủ có lệ người ướt áo
              khi ra về buo&`n xuống bước chân nhau
              tay thơ dại em che hồn ta dột
              nụ hôn đâù liệu có nhớ mai sau
              khi ta đến, nhỏ ở đâu , hỡi nhỏ
              dưng lòng ta , suối bỏ núi qua rừng
              thương mắt nhỏ - bóng chim buồn ngủ đó
              tiếc gì nhau, đơì kể cũng như không
              khi tình đã như nghìn con thác đổ
              em yên lòng, thôi nhỏ , có ta trông



              Khi Tôi Chết Hãy Đem Tôi Ra Biển


              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              đời lưu vong không cả một ngôi mồ
              vùi đất lạ thịt xương e khó rã
              hồn không đi sao trở lại quê nhà

              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              nước ngược dòng sẽ đẩy xác trôi đi
              bên kia biển là quê hương tôi đó
              rặng tre xưa muôn tuổi vẫn xanh rì

              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              và nhớ đừng vội vuốt mắt cho tôi
              cho tôi hướng vọng quê tôi lần cuối
              biết đâu chừng xác tôi chẳng đến nơi

              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              đừng ngập ngừng vì ái ngại cho tôi
              những năm trước bao người ngon miệng cá
              thì sá gì thêm một xác cong queo

              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              cho tôi về gặp lại các con tôi
              cho tôi về nhìn thấy lệ chúng rơi
              từ những mắt đã buồn hơn bóng tối

              Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
              và trên đường hãy nhớ hát quốc ca
              ôi lâu quá không còn ai hát nữa
              (bài hát giờ cũng như một hồn ma)

              Khi tôi chết nỗi buồn kia cũng hết
              đời lưu vong tận tuyệt với linh hồn.

              12-77



              Khi trông thơ Thụy Châu


              Cũng đành người đã quên tôi
              Con chim nào cũng một đời kêu than
              Cây phong đã đỏ lá vàng
              Quán sâu tôi quấn khăn quàng đợi đêm
              Phải người quá nhẹ chân êm?
              Tôi nghe như thể gió vin cửa ngoài
              Cũng đành người đã ham vui
              Núi non nào cũng một đời cô đơn
              Tuyết trên mái cổ nghiêng hồn
              Dưới chân cổ tượng cũng bồn chồn theo
              Xe không nào sẽ qua đèo
              Đêm nay chắc lá lại nhiều chiếc rơi
              Cũng may tôi có một đời
              Để đau, để khổ, để ngồi trông thư .

              ( Dinfos 11- 69 )



              Khi Tưởng Tới Người Vắng Mặt

              rồi em bỏ ta đi
              trong buổi sáng Saigon đầy lá
              hay buổi chiều nắng lốm đốm da em
              như những con đường một chiều
              khiến những tìm nhau không thể vòng xe lại
              rôì em bỏ ta đi
              để ta lại như một con sâu kèn
              ( con sâu kèn ngủ vùi trong bao kín tối tăm
              suốt một đời không thể tự mình rúc lên những hồi còi thê thiết )
              như con đom đóm
              lập lòe cơn mưa điên
              tưởng cùng em hoan lạc
              tắt ngấm chút lửa tàn
              đứng lên nghìn tuyệt vọng

              em buồn bã như đêm
              thoảng hôì chuông tuyệt vọng

              rôì em bỏ ta đi
              chẳng cách chi khác được
              lệ có lỡ ứa trào
              cũng khăn mình chậm lấy
              đớn đau ở hôm nay
              đơì sau còn nhắc mãi

              khi em bỏ ta đi
              có nghe lòng trống trải

              khi em bỏ ta đi
              có nghe rừng gío mãi ?
              ngày đã thổi sương theo
              tình hoang mang rất vội
              qua những miền hư hao
              ta ngôì nghe gío nổi
              em môi đỏ dáng chiều
              có nghe lòng sắp tối
              đêm gần kề bên ta
              bảo ta : ngươi thấy tội


              Khi Xa Du Và T.Ch.

              nhớ người gần gụi môi hôn
              đắp chăn ngang ngực nghe buồn đôi chân
              tay thừa thãi nhớ lưng ngoan
              nhớ em hơi thở phà quanh cổ trần
              nhớ hơi hướm, nhớ tình gần
              nhớ cơn mơ lẻ những lần xót xa
              nhớ trăm năm, nhớ mù lòa
              nhớ em vóc ốm, bây giờ biệt tăm



              Không Chiến Chinh Mà Cũng Lẻ Đôi

              Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
              Chim về góc biển . Bóng ra khơi
              Lòng tôi lũng thấp . Tâm hiu quạnh
              Chẳng chiến chinh mà cũng lẻ đôi

              Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
              Buổi chiều chăn gối thiếu hơi ai
              Em đi để lại hồn thơ dại
              Tôi vó câu buồn sâu sớm mai

              Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
              Em còn gương lược dấu đường ngôi
              Nằm mơ thấy tóc thơm vai hẹn
              Và khoảng trời xanh đến rợn người

              Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
              Bàn tay dư mấy ngón chia phôi
              (Tặng nhau chín ngón không đeo nhẫn)
              Và những tàn phai đầy tuổi tôi

              Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời
              Như trời nhớ đất (rất xa xôi)
              Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi
              Thư nhớ hồi âm - Lệ nhớ môi

              Chỉ nhớ người thôi sông đủ cạn
              Nói gì kiếp khác với đời sau
              Đôi khi nghe ấm trên da thịt
              Như thể ai đi mới trở về



              Khúc Hạnh Tuyền Núi Sông

              chẻ đôi sông núi : đêm bưng mặt
              mưa quấn khăn vào sâu ấu thơ
              chẻ đôi thân thế: mù tăm tích
              ta nghĩa trang nào chôn cất nhau
              chẻ đôi tâm thất: kênh, mương cạn
              hương tóc truy tầm vai thất tung
              tưởng ai oan khuất vừa quay gót
              xương , thịt đời sau , máu rất buồn
              chẻ đôi cơn gió: cây ly, biệt
              tim chấn thương cùng môi tháng , năm
              phạt ngang ký ức rừng tha thiết
              dòng sông trăm năm bỗng mất nguồn
              ( 1993)



              Khúc Tháng Hai, Chín Sáu


              thắp thêm nến. Gọi vai về
              dấu môi Bồ Tát, lá, lìa Austin
              biển lần theo chân Quán Âm
              ngón tay tràng hạt, nhang, đèn, phố, lu
              tóc thơm ngực, múi khuya, mù
              trái vun ấn tượng; nẫu lìa, biệt đen.
              thắp thêm nến. Giới định, thiền
              giải oan chuông, mõ; xóa kinh điển, người
              gửi thêm đời, muộn, chút tôi
              rớt trên lục tự; rũ ngoài tam quan.
              thắp thêm nến. Nhiễu tâm phiền
              gió, thâm, tím ngọn, cây tiền thân, mưa.

              (Trích "Vì Em Tôi Đã Làm Sa Di," )



              Khúc Thụy Du

              1.
              như con chim bói cá
              trên cọc nhọn trăm năm
              tôi tìm đời đánh mất
              trong vụng nước cuộc đời

              như con chim bói cá
              tôi thường ngừng cánh bay
              ngước nhìn lên huyệt lộ
              bầy quạ rỉa xác người
              (của tươi đời nhượng lại)
              bữa ăn nào ngon hơn
              làm sao tôi nói được!

              như con chim bói cá
              tôi lặn sâu trong bùn
              hoài công tìm ý nghĩa
              cho cảnh tình hôm nay

              trên xác người chưa rữa
              trên thịt người chưa tan
              trên cánh tay chó gậm
              trên chiếc đầu lợn tha
              tôi sống như người mù
              tôi sống như người điên
              tôi làm chim bói cá
              lặn tìm vuông đời mình

              trên mặt dài nhiên lặng
              không tăm nào sủi lên

              đời sống như thân nấm
              mỗi ngày một lùn đi

              tâm hồn ta cọc lại
              ai làm người như tôi?

              2.
              mịn màng như nỗi chết
              hoang đường như tuổi thơ
              chưa một lần hé nở
              trên ngọn cờ không bay
              đôi mắt nàng khôn khép
              bàn tay nàng khôn thưa
              lọn tóc nàng đêm tối
              khư khư ôm tình dài

              ngực tôi đầy nắng lửa
              hãy nói về cuộc đời
              tôi còn gì để sống?

              hãy nói về cuộc đời
              khi tôi không còn nữa
              sẽ mang được những gì
              về bên kia thế giới
              thụy ơi và thụy ơi

              3.
              tôi làm ma không đầu
              tôi làm ma không bụng
              tôi chỉ còn đôi chân
              hay chỉ còn đôi tay
              sờ soạng tìm thi thể
              quờ quạng tìm trái tim
              lẫn tan cùng vỏ đạn
              dính văng cùng mảnh bom
              thụy ơi và thụy ơi

              đừng bao giờ em hỏi
              vì sao mình yêu nhau
              vì sao môi anh nóng
              vì sao tay anh lạnh
              vì sao thân anh rung
              vì sao chân không vững
              vì sao anh van em
              hãy cho anh được thở
              bằng ngực em rũ buồn
              hãy cho anh được ôm
              em, ngang bằng sự chết!

              tình yêu như dao nhọn
              an đâm mình, lút cán
              thụy ơi và thụy ơi

              không còn ý nghĩa gì
              ngoài tình em tình em
              đã ướt đầm thân thể

              anh ru anh ngủ mùi
              đợi một giờ linh hiển.



              Lúc Người Chết

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy bóng tối
              một hồn đầy hương phai
              một hồn đầy gió nổi

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy mắt đỏ
              mưa nối liền vai người
              buồn nối liền thân tôi
              tình nối liền nỗi chết

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy bão rớt
              một hồn đầy điên mê
              một hồn đầy mộ địa

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy môi người
              một hồn đầy tóc rối
              một hồn đầy máu tươi
              một hồn đầy tay siết
              một hồn đầy ngực thơm
              chân đưa lời cáo biệt

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy côn trùng
              một hồn đầy tháp chuông
              ngân nga lời báo tử.

              hãy mang đi hồn tôi
              khi cuộc tình đã chết
              còn lời nào cho vui
              còn mắt nào cho tủi

              hãy mang đi hồn tôi
              một hồn đầy trái rụng
              đời đã đời chia đôi
              tình đã tình khốn nhục

              trước khi người phải chết
              nhớ một lần đêm nay
              mưa đắp mềm vai người
              buồn đắp mềm thân tôi
              quanh ta đời đã lụn

              (10-70)



              * Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc với tựa đề “Khi Cuộc Tình Đã Chết”



              Lục Tự

              lục tự cho buổi sáng
              thơm tho ly cà phê
              chim rớt hạt sau hè
              em, thời kinh phổ độ.

              lục tự cho buổi trưa
              lênh đênh từng cọng mì
              cánh bướm vừa quy y
              bông hoa chờ nhập thất
              em, đuổi theo xuân thì
              ta, đầu đường sám hối.

              lục tự cho buổi tối
              ngọn đèn thu bóng tôi
              trả cho từng góc đời
              phủ phê tàng quá khứ
              ngọn sân, hận chưa nguôi
              cơn bão người đã tới

              lục tự cho nửa khuya
              nam mô a di đà
              phật từ bi tâm ta
              ta và, tâm : xa lạ.

              nam mô a di đà
              phật và, tâm và, ta
              ta và, tâm và, phật (!?)



              Mai Sau Soi Thấy Vết Thương Tôi Còn

              Gọi tôi tiếng gọi bồi hồi
              đêm, mưa góc phố, người ngồi ghế, khuya
              Vầng trăng, tôi, cũ, chia lià
              Em đi cuối sớm, ai về đầu hôm?

              Gọi tôi, tiếng gọi ai, buồn
              Nhân gian thăm thẳm, ngọn, nguồn cũng xa
              Người về cây, cỏ tháng ba
              Hồn tôi tháng bảy mưa sa đầm, đầm

              Gọi tôi, tiếng gọi tiêu, trầm
              Trái tim nhật, nguyệt, mái hồn tử, sinh
              Núi sông đốm lửa cuối ghềnh
              Cõi âm: ký ức; cõi trần: lát dao

              Gọi tôi tiếng gọi rầu, rầu
              Ngưạ trong tuyệt lộ, chim đầu ải, sương
              Người còn giữ được mảnh gương?
              Mai sau soi thấy vết thương tôi, còn.



              Một Bài Thơ Nhỏ

              Hoàng Quốc Bảo phổ nhạc với tựa đề Người Về Như Bụi

              Người về như bụi
              vàng trang sách xưa
              người về như mưa
              soi tìm dấu cũ

              Tôi buồn như cỏ
              một đời héo khô
              tôi buồn như gió
              ngang qua thềm nhà
              thấy ai ngồi đợi
              bóng hình chia đôi
              sầu tôi lụ khụ

              Người về như sóng
              buồn tôi quanh năm
              người về như đêm
              mơ hồ cõi chết

              Tình tôi phập phều
              những tăm phụ bạc
              lòng tôi gian ác
              dấu trong miệng cười

              Người về như sương
              ẩn sau lá động
              người về trong gương
              thấy mình mất tích

              Người về như sông
              tràn tôi, lụt lội
              hồn tôi thả nổi
              như khóm lục bình

              Sầu ai về cội

              Du Tử Lê, 1973




              Ngọc Thi
              I
              Cho tôi uống cùng em ly hạnh phúc
              rượu trăm năm cất bởi trái tim buồn
              bởi máu ta, bởi lệ nữa, ân cần
              đã chảy miết từ khi hồn thất lạc

              II
              Cho tôi dắt tay em vào lớp học
              để ông thầy, để chúng bạn đều hay
              ta có đôi, tự thuở đất ương cây
              tóc tôi bạc tự ngày thương nhớ bé

              III
              Cho tôi hát cùng em bàihát cũ
              bài ngợi ca Thiên Chúa ở trên trời
              để tôi về cầu nguyện với Ngôi-Hai
              cho ta sống một ngày như mấy kiếp

              IV
              Cho tôi viết cùng em trang Sách Ước
              bằng một tên chung (gọi cả hai người)
              em "cấm phòng" để cứu rỗi cho tôi
              và "hành khổ" cho ngày sau ý nghĩa

              V
              Cho tôi thở cùng em lồng ngực biếc
              môi thanh tân tự thuở lá chưa ..... vàng
              mắt mưa bay tự thuở bỏ thiên đàng
              xuống địa ngục cưu mang người khánh tận

              VI
              Cho tôi bước cùng em vào giữa quán
              để mọi người sửng sốt trước dung nhan
              tôi không cười (mặt mũi rất nghiêm trang )
              rất hãnh diện: người yêu tôi thánh nữ

              VII
              Cho tôi khóc cùng em chiều khép cửa
              (làm sao vui rõ khổ lỡ yêu rồi)
              chim bỏ rừng - cho núi lẻ loi thôi
              sông bỏ biển - cho tôi ngồi nhớ sóng

              VIII
              Cho tôi gối cùng em đôi gối mộng
              (mây đang bay ai níu lại bao giờ)
              tôi đang mơ ai nỡ bảo ráng chờ ?
              chăn ân nghĩa ai nỡ dành đắp hết ?

              IX
              Cảm ơn bé. Đã nhận phần thua thiệt
              "cho tay này mà chả lấy tay kia"
              cho đời sau không còn nữa chia ly
              ai cũng được an cư miền vĩnh-phúc

              X
              Ôi Thánh Nữ phải trần gian sẽ ngọc ?




              Ngựa Đã Tan Đàn

              gửi Từ Công Phụng

              Này trí nhớ đậu trên cành ký ức
              tháng sáu về yên lặng bước chân quên
              tình yêu cũng đậu trên càng gian dối
              ở trong tôi, ôi ngựa đã tan đàn.



              Ngực Trầm Hương Ấu Thơ


              năm năm rồi thoáng chốc
              thương người mái đầu xanh
              lỡ cùng ta mơ mộng
              rớm máu bàn chân không
              dốc người dao xóc ngược
              níu kéo đời long đong
              tay thánh thần cũng mỏi

              năm năm rồi thoáng chốc
              hồn buồn theo cây trông
              máu đi về chỗ khác
              tình đau trong tim thầm
              lá vui nghèo sân gió
              mắt mù cơn mưa giông

              năm năm rồi, thoáng chốc
              thương người môi thanh tân
              tóc nồng hương trẻ dại
              ngực trầm hương ấu thơ
              theo ta đời lỡ dở
              ngậm tăm trong mộ sâu

              năm năm rồi, thoáng chốc
              thương người nhánh hoa non
              nụ đời chưa kịp nở
              mộng đầu đã héo hon
              tình ta như biển rộng
              có đủ ru hồn người
              đến cuối đời khốn khổ ?

              trưa nay ta làm thơ
              tạ lỗi người tri kỷ

              trưa nay ta làm thơ
              ước mơ đời sớm đổi

              (8-72)



              Người Đền Ta Ngực Mẹ

              Em đã là sớm mai
              ta thiết gì chim, hót
              đời héo dần trái vui
              người vẫn cho quả ngọt

              Em đã là nắng, mưa
              ta thiết gì vũ trụ
              tuổi thơ rẫy, ruồng ta
              người bù cho xứ sở

              Em đã là âm giai
              ta thiết gì tiếng hát
              sóng xô, dồn xuống vai
              thùy dương người rắc hạt

              Em đã là mùi hương
              ta thiết gì trí nhớ
              quá khứ: những dòng sông
              người lọc, phân quặng mỏ

              Em đã là không gian
              ta thiết gì dưỡng khí
              chân rỗ giầm trái oan
              người đền ta ngực mẹ

              Em đã là trái tim
              ta đâu cần thở nữa.

              9-94



              Người Nhón Gót: Thả Vầng Trăng Thứ Nhất và Australia

              chào tinh khiết! - Giữa chiều/ tôi/ xế bóng
              như tấm lòng thao thiết cũng gieo neo .
              người nhón gót: nghe mưa về đáy vực
              buồn tôi sâu, hút, tựa nhớ, thương, nào .

              chào thơ ấu! - Chông chênh sầu, nẫu, đỏ
              bước lầm than trong ngày, tháng tôi, vơi
              người nhón gót: thả vầng trăng thứ nhất
              trên tay tôi / cổ tích: mắt, môi người

              chào định mệnh! ... Gõ cửa /tôi/, cuối kiếp
              trái tim người: lưu lượng biển, bao dung .
              người nhón gót: gửi điều chưa nói hết
              lên vai tôi . Mùi tóc mẹ ân cần.

              chào Quán Thế (riêng tôi)! - Rừng chánh niệm
              cây từ bi từng ngọn. Lá trăm năm
              người nhón gót: cúi nhìn nhân thế, gió
              thấy tôi không ? ... Ti nghiệp một linh hồn?

              chào kỷ niệm! - Mai này, tôi sẽ chết
              những con chim trả tiếp nợ cho đời .
              sóng ở lại, trả thêm người tiếng hát,
              (riêng đêm còn giữ mãi dấu môi tôi .)
              lá gìn giữ mối tình tôi đã gửi .
              cây nâng niu thống khổ (buổi xa người .)

              người nhón gót: nghe chuyện tình ai đó...
              nghìn năm sau: cổ tích kể tên ....nàng .

              (Nov.01)




              Nhìn Nhau Chợt Thấy Ra Sông Núi

              *gửi đào chí hồng, nguyễn quang minh, nguyễn ngọc chấn, ngọc hoài phương, trương trọng giác, nguyễn kim tiền, lê ngọc ngoạn, đào quý châu, phạm duy ánh và CVA 1956-1956 và các bạn diện H.O.


              ba mươi năm lẻ ai ngờ được
              tao với bay, giờ gặp tại đây
              chiến tranh đã dứt nhưng thương tích
              vẫn ở cùng tao, ở với bay

              bay đã kinh qua địa ngục đời
              từng nhìn binh biến giống trò vui
              chiến xa, đại bác bay chơi nổi
              bom ném ngang trời cũng được thôi

              trận mạc ngày xưa còn chẳn ngán
              nhằm nhò chi ít vỉ bia "cua"
              cười khan những buổi đi "chà láng"
              mà lại buồn so diện H. O.

              nốc rượu nguyên đêm chờ được xỉn
              ôi mái trường rêu: Chu Văn An
              nhiều thằng "thăng" lúc còn hôi sữa
              dăm tên đầu bạc kể hung hăng

              đạn bom ngốn mất thời trai trẻ
              cải tạo khơi khơi năm mười niên
              ra tù mất vợ, con quay mặt
              cười gượng ra điều ta vẫn ... ngon

              trong mắt bay nay vàng kỷ niệm
              tao đầy gân máu nhớ quê hương
              đêm đêm ác mộng còn truy kích
              lạnh cẳng tao hầm nhất biển Đông

              tụi bay muốn sống? --Quên cho lẹ!
              mũ đỏ, đen gì ... cũng đã xong
              tao cam phận kiếm tô canh cặn
              bay rồi cũng thế! Liệu nghe con

              Xa trường mất xác giờ đâu khác?
              xương bỏ quê người, cỏ cũng chê
              chắc chi đã được như Tư Cóc
              chết giữa quê hương, đắp mảnh cờ

              Minh dê, Hồnng Trố tao mừng lắm
              những tưởng không còn gặp tụi bay
              đêm qua uống rượu con nhà Kiểm
              thương bạn, tao thèm được khóc ngay

              nhìn nhau chợt thấy ra sông núi
              có chút gì nghe rất thốn đau
              hẹn bay về chết trong tay mẹ
              tổ quốc nghìn năm bỏ được sao?

              4-1991

              Comment


              • #8
                Những Điều Ta Bẵng Quên, Trong Đời, Sống

                hãy nói lời cảm ơn, yêu dấu
                cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
                dẫn, dắt hai thế giới, hai vũ trụ
                từ hai chân trời lạ, xa
                là chúng ta
                gặp nhau.
                .
                đời sống không mình ên
                đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
                .
                hãy nói lời cảm ơn, yêu dấu
                cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
                dẫn, dắt chúng ta vào tình yêu
                như dẫn, dắt hai kẻ mù lòa
                vào thiên đường
                và, cho lại đôi mắt ta ánh sáng.
                .
                đời sống không mình ên
                đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
                .
                hãy cảm ơn, (vẫn cần thiết nói lời cảm ơn,) yêu dấu
                cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
                đã dẫn, dắt chúng ta,
                mỗi kẻ về một phía
                nếu không có biệt, ly
                lấy gì hiểu hạnh ngộ?
                nếu chưa từng đớn đau
                cách gì thấu hạnh phúc.
                .
                đời sống không mình ên
                đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
                .
                hãy cảm ơn (vẫn cần thiết nói lời cảm ơn,) yêu dấu
                dù cho mai đây, (ngỡ là) tình cờ thấy nhau
                yêu dấu có quay đi
                (hoặc,) không cách gì chúng ta có thể cho nhau nụ cười
                chúng ta sẽ nhìn nhau: tử thù,
                nhìn nhau như quái vật
                (thì,) mỗi chúng ta vẫn nên nói với chính mình
                lời cảm ơn: Cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
                đã cho ta thấy...ta, lần nữa.
                .
                đời sống không mình ên
                đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
                .
                hãy cảm ơn, yêu dấu
                cảm ơn bàn tay đấng thiêng liêng
                đã cho ta không khí, lá, hoa, cây, cỏ
                cho ta chim, muông
                cho ta thực phẩm đủ dùng
                cho ta lúc khỏe như...voi
                cho ta lúc yếu như...sên
                cho ta lúc mềm như...bún
                cho ta lúc cứng như...thép
                cho ta niềm tin
                (mặt khác tuyệt vọng)
                cho ta bố, mẹ
                cho ta anh, em
                cho ta bạn, bè
                cho ta con, cháu
                cho ta nhân loại
                cho ta những đêm, bóng mình
                cho ta những ngày, sốt vắng.
                .
                đời sống không mình ên
                đời sống không hề là một xâu chuỗi tình cờ, vô cấu.
                .
                hãy cảm ơn, yêu dấu
                cảm ơn luôn...thần chết ?
                chứ sao! yêu dấu,
                (thần chết (như chó, mèo) lúc nào cũng lẩn, quẩn bên ta)
                vì thần chết nhắc nhở ta...đang sống
                và, sống để cảm ơn
                những gì ta nhận được.
                .
                như hằng đêm
                tôi vẫn nói lời cảm ơn
                cùng lúc:
                bàn tay đấng thiêng liêng
                và em,
                người đã mang lại cho tôi,
                sự chết.


                Jan 2000
                Du Tử Lê



                phúc âm nàng,

                1.

                không, bây giờ y không còn đến đó
                nơi có ổ gà, có rào kẽm, có bức trường thành, có sân bay nhà thương, nhà xác
                nơi những trưa đi qua mắt y đổ lửa
                những chiều về cát liếm thịt da
                nơi ngày tháng vẫn đi qua trong từng cơn khó nhọc



                những phiến ẩn ức câm
                nghìn năm như đá dựng


                nơi y đã ngồi
                gom những viên sỏi đầu tiên của một hạnh phúc hiếm
                (ôi hạnh phúc bất ngờ
                như tai hoạ giáng xuống)

                không, bây giờ y không còn đến đó
                cho tới một ngày nào
                một ngày nào người yêu y đủ lớn
                --phải chăng đó là lúc nàng đã trưởng thành?
                --vâng đó là lúc nàng đã trưởng thành
                mà đừng vội nghĩ rằng khi ấy nàng sẽ già và tóc nàng rụng đi, cụt ngủn
                trán nàng sẽ nhăn, rất nhiều vết nhăn tội nghiệp
                tay nàng sẽ thô, những ngón mềm sẽ thôi thơm như dòng sữa sớm
                ồ không đâu, không bao giờ có thế
                đó là lúc nàng giật mình soi gương thấy mắt nàng lóng lánh
                như những hạt mưa to
                trong veo thành nhẫn nhục
                đó là lúc nàng thấy tóc nàng dài, ngực nàng căng, và đôi môi nàng thắm đỏ
                nụ cười vì thế mà cũng xinh thêm
                không còn se khô như những quả ô mai ngậm hoài vẫn mặn
                đấy lời tâm sự của chàng
                rất trang nghiêm
                nhưng ngậm ngùi ngỏ với đám đông vô hình trước mặt
                rồi đám đông tự động vơi tan
                lúc bóng tối trở về lấp đầy từng ngăn ký ức
                trong một ngôi quán quen
                chàng rã rời đứng dậy

                nỗi nhớ nhung nhũn mềm
                làm trúng thêm gân cốt

                mỗi chúng ta đều khư khư giữ lấy cho mình
                một số vết thương đã khô thành sẹo
                và âu yếm ngắm nhìn
                chân dung mình treo trên vách tường trí nhớ



                2.

                vâng chúng tôi thường gặp nhau vào mỗi chiều thứ sáu
                ngày chúa bị đóng đinh
                ngày giáo dân không được phép ăn thịt
                (để tưởng nhớ đến ngài)
                tôi là kẻ đã tự đặt mình ra ngoài vòng tín ngưỡng
                nhưng đôi khi cũng bàng hoàng
                chợt nhận ra dù mình vô thần nhưng cuối cùng đã mặc nhiên tôn thờ một chúa

                (chúa của tôi, ôi chúa của tôi
                vô cùng yếu đuối)
                nàng buồn như trái chín
                mắt gầy đêm mưa xanh
                hồn căng trên thập tự
                đầu cúi xuống dương gian
                chớp hoài đôi mắt ướt

                tôi thích được quì dưới chân nàng
                để xin những điều vớ vẩn

                vốn là kẻ đa nghi
                tôi không tin thượng đế
                nhưng lại chắc một điều
                hạnh phúc nào cũng thật
                như trong tình yêu tôi
                vốn cả trăm điều gian dối

                đời sống ta như một ô chữ cũ
                có sắp hoài cũng chẳng khác hơn
                ngoài những giòng vô nghĩa


                3.

                kẻ phán xét trong nàng
                bảo chiều nay bão lớn
                và ngày mai hãy thả chim câu
                (những con bồ câu của thánh Nô - Ê trong sáng thế ký)
                để cho chúng bay đi
                đem tin về
                trời sẽ trong xanh vào những ngày kế tiếp
                tôi theo nàng rời tàu
                bước lên bờ đất thịt
                hãy tin, hãy tin
                cuối cùng rồi chúng ta cũng có những bình minh êm ả
                những ngày vàng sau quá đỗi đau thương


                4.

                vâng, chúng tôi thường gặp nhau vào những chiều thứ sáu
                ở một góc đường
                dưới những tàn cây gỗ dầu xác xơ lá nám
                với nhiều sợi dây leo
                xiết quanh thân cổ thụ
                những buổi chiều hết tiền
                chúng tôi rủ nhau lang thang dưới phố
                và hôn nhau
                ở mỗi đầu đường
                ở giữa cua vắng
                ở bên ngoài những cửa hàng trưng bày bán tạp phẩm
                cũng có những chiều
                chúng tôi rủ nhau chui vào rạp hát
                và cũng rất thường
                nàng rúc đầu vào ngực tôi nức nở
                (hệt như con gà mái cục cục đòi ăn, lúc đói)
                tôi chẳng biết nói sao
                vì chính mình cũng đang nát tan nhục tủi

                tôi không tin thượng đế
                nhưng lại chắc một điều là hận thù có thật
                cũng như tôi tin nàng tuyệt vời
                hơn bất cứ một người đàn bà nào hiện đang có mặt
                (dù tôi không quên rằng tôi đã ví
                nàng như một con gà mái hay cục cục, lúc đói
                nhưng cũng xin thêm rằng con gà mái kia
                rất dễ ưa, cả tin và tính tình nhút nhát)
                nàng tin nơi tình yêu
                như giáo dân tin nơi phép nhiệm mầu của chúa
                hãy tin ôi hãy tin
                nước sẽ rút về bờ kia tuyệt vọng
                và ở cuối chân trời
                một vầng hồng sẽ nở


                5.

                bây giờ buổi chiều một mình trở lại
                cũng con đường có hàng cây gỗ dầu xác xơ lá nám
                với những sợi dây leo
                quấn quanh thân cổ thụ
                cũng vào ngày chúa bị đóng đinh
                (nhưng toà thánh đã loan tin vì tình trạng chiến tranh
                đặc biệt cho phép giáo dân Việt Nam ăn thịt)
                em làm sao hiểu được
                nỗi đớn đau anh khi đêm đến trở về
                thắp đèn lên tìm kiếm bóng mình cho đỡ quạnh
                và lắng nghe bản tin cuối cùng
                tổng kết vinh quang một ngày chiến sự


                đời sống ta hôm nay
                chỉ còn toàn chữ số


                6.

                anh cố sống để chờ
                một ngày nào mẹ cha loan tin cho phép anh được đem trầu cau đến hỏi em làm vợ
                hay một ngày nào
                chúng ta sẽ bỏ đi rất xa
                làm một phường bất hiếu
                kịp khi hết đời mình


                (7-1969)



                Quần Tụ Và, Chia Biệt

                bản năng con người thích quần tụ
                trong khi tôi chỉ có riêng em
                dù đôi tay
                bẩm sinh
                đã tập quen nâng bầu ly, biệt

                bước thứ nhất vốn xô về phía trước
                khi quay lưng
                hầm mộ chấn ngang rồi .



                Riêng Em Biết: Tôi Chưa Hề Có Tuổi Khi Yêu Người Tôi Mới Lớn, Cao Hung và phạmlong

                riêng em biết: tôi, đêm và quá khứ
                đã chia thành trận tuyến mỉa mai
                biển ký ức lồi, cong: người cận ảnh
                lá / hình dung / cây /: - chỗ kín nào?

                riêng em biết: linh hồn tôi khẩm nước
                thuyền / thịt xương khôn chở hết chiều, / bầm/
                môi chối nhận những điều tim khẩn khoản
                gió ê chề rượt đuổi những thinh không

                riêng em biết: thời gian bôi kỷ niệm
                như ngôi mồ xóa bỏ thủy chung, quen
                những vắng mặt đôi khi đầy ý nghĩa
                người ở xa! - cho thấy chỉ tôi gần

                riêng em biết: ngực nhức, rêm dấu hỏi
                lá reo vui trên từng luống mưa, mừng
                người đứng lại: nghiêng vai, mời bóng tối
                đôi bàn tay chùi sạch ái ân, buồn

                riêng em biết: tôi chưa hề có tuổi
                khi yêu người tôi mới lớn cao hung
                núi mở mắt nghe dòng sông vỡ tiếng
                tôi già nua từ thuở nhớ nhung, đen

                riêng em biết: nhân gian là khoảng cách
                mỗi con người chọn một thước đo riêng
                cộng với bóng / tôi / đo từng ý niệm
                biệt, ly kia, em ạ, vốn di truyền



                Thăm Bạn Trên Núi


                Tháng ba bỏ phố đi thăm bạn
                Bạn ở trên non mà ta buồn
                Trên cao có thấy lòng thanh thản
                Ở cùng cây cỏ có vui hơn?
                Tháng ba lên núi ta tìm bạn
                Bạn đã say mèm quên tuổi tên
                Không quen uống rượu nhưng ta cũng
                Nhấp một vài hơi say lấm lem
                Tháng ba lên núi ta thăm bạn
                Những rớt đời trôi như đám bông
                Những tan tác cũng như lòng vậy
                Bỗng dưng ta thấy hồn rỗng không
                Mấy ngày ở núi buồn như chấu
                Nỗi nhà lạnh trắng những vòm cây
                Những con sông quẩn, chồn chân ngựa
                Thôi người ở lại, ta về đây
                Ừ, đâu cũng thế, là cơm áo
                (cơm áo thì buồn, buồn như ta)
                Ít ra nơi đó ta còn có
                Chút tình hiu quạnh, chút mưa sa



                Thập Tự

                Buổi sáng trong cơn mơ
                ta thấy mình cao cả
                bàn tay nâng thánh kinh
                mắt nhìn em xa lạ
                đứng trên bục thiêng liêng
                ta cao lời rao giảng...

                Hạnh phúc như bánh thánh
                chỉ nên ăn một lần
                ngày tơi như tóc thả
                em gầy xanh cơn yêu
                mây đẫm dầm cảm xúc
                mưa giăng hàng đi qua

                Em hãy ráng tin ta
                bằng vào lời dối trá
                và vinh danh Ju-Đa
                bởi chỉ y thánh thiện

                Một đời ta loanh quanh
                với trùng trùng ảo ảnh
                một đời ta khôn ngăn
                được mắt em lệ chảy

                Buổi sáng trong cơn mơ
                ta về từ địa ngục
                với trái tim hàm oan
                mắt hoắm sâu sự thật

                Không ai chết một lần
                nên ta hoài sống lại
                thập tự mang tên vai
                đi tìm người chuộc Chúa

                Buổi sáng trong cơn mơ
                ta thấy mình cứng lạnh
                nhìn theo em bơ vơ
                trôi cuối dòng tuyệt vọng.

                (30-10-73)



                Thiên Đàng Địa Ngục Đâu Xa


                * gửi vỹ lan, ái lê, thiên phúc

                thiên đàng địa ngục đâu xa
                chỗ mưa ướt ấy. Có ma ở cùng
                chỗ em dấu nhẹm cánh rừng
                anh vô thú dữ nổi khùng, hung ghê
                chỗ thiền sư tụng kinh mê
                đóng vai dân xịn anh thề không ra.

                2.91



                Thơ Cho Một Người Họ Huỳnh,

                Tôi vẫn thế trở về đây - đơn độc
                Một hồn sầu chấn ngự một non cao
                Môt vai xiêu, một cổ xiết ân - cừu
                Một đầu nặng chất mang tình thảm thiết
                Người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt
                Mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi
                Tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều
                Chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn

                Tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng
                Nửa đồi buồn như chiếc lá khuya bay
                Những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay
                Người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi
                Người xa cách như chưa hề gần gụi
                Làm sao người hiểu được đớn đau tôi
                Những ước mơ là ngục tối đời đời
                Nhốt tham vọng không bao giờ đạt được
                Như con nước đã chọn đời xuôi ngược
                Người âm thầm trông đợi phút thăng hoa
                Như bóng cây nép khuât một hiên nhà
                Như thực sự không bao giờ thay đổi

                Tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới
                Môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu
                Ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu
                Tôi phủ phục dưới chân người - yếu - đuối

                Tôi vẫn thế trở về đây thú tội
                Tội yêu người hơn cả lúc ra đi
                Và mai sau, tôi - nắm cỏ xanh rì
                Xin bia mộ ghi tên người - cứu - rỗi

                Người vẫn thế, vì yêu nên đắp đổi
                Những hụt hao, lở sút ở đời tôi
                Bên đắng cay, nhục nhã ở lòng người
                Ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối
                Ai cờ xí đi trong tình tôi vời vợi
                Cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay.

                (14-12-69)



                Thơ Cho Nhỏ


                Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi
                đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời
                hơi thở ngọt em một thời phong kín
                nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi

                Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ
                ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau
                hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc
                em bảng đen vôi trắng giết đời nhau

                Trăm con bướm bay về chung một ngõ
                suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn
                em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi
                rừng ơi rừng cây đợi đã bao năm

                Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm
                gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây
                em mới lớn nên tình như thác gọi
                thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy



                Thơ Ở Costa Mesa



                chia nhau miếng bánh tay người
                nỗi đau dấu lại , tiếng cười phô ra
                chia nhau buồn kẻ không nhà
                em, đêm nước mắt; ta, thờ thẫn, hôm
                tóc mềm lạnh buốt môi hôn
                vầng trăng cuối tháng cũng vàng như em
                em thu vóc ốm âm thầm
                mơ quê hương cũ, khêu lầm giọng xưa
                ta ngồi, năm ngón tay thưa
                che không kín mặt, sao vưa đủ em
                chia nhau nghìn nỗi khát thèm
                hứng trên mắt nọ, lệ mềm môi kia
                thôi đành, thôi cố, thôi quên
                núi sông đã khuất, đời vong thân, con

                (9/75)



                thơ ở đào quý châu


                Không ai chết hai lần tôi cũng thế
                riêng nỗi sầu cư ngụ tới muôn năm
                đời vốn ngắn dù bàn tay sáu ngón
                tôi sống thừa, từng phút héo ăn năn.



                Thơ Ở Du Và Chó Xù

                cho con một góc mộ phần
                cõi an vui rất cận gần với cha
                cho con một góc mù loà
                trái cây nhân thế chát lè môi non
                cho con một chút núi sông
                (chút thôi cũng đã buồn muôn năm rồi)
                cho con một mảnh giấy rời
                vẽ nhăng vẽ cuội. Vẽ người giống ma
                cho con một chút quê nhà
                ngắm xong gấp lại. Vứt ra ngoài đường
                cho con một chút điên cuồng
                con chim gẫy cánh còn thương lối về.



                Thơ Tình, Gửi Yêu Dấu, Đầu Thiên Kỷ, Mới

                1.
                người cho tôi trần gian:
                trái đất thời thơ dại
                chim canh cửa địa đàng
                thuở chúng còn chịu...nói.

                2.
                người cho tôi mùi hương
                và, mặt trời giữa ngực,
                môi: thơm biển Hoa Nghiêm,
                trái tim: rừng Bát Nhã.

                3.
                người cho tôi vực, khuya
                đêm vọng, nồng, tiếng hát.
                những ngón tay xuân thì:
                bươi tìm...tôi-thất-lạc.

                4.
                người cho tôi phục sinh
                giữa chập trùng oan, khuất.
                những con dế nghe kinh;
                gióng hồi chuông cứu rỗi.

                5.
                người cho tôi đám đông:
                -thấy chúng ta là một.
                trong dáng ngồi Quan Âm
                tôi kiết già nỗi nhớ.

                6.
                người cho tôi bền, lâu
                từ ngọn đèn đã tắt.
                tôi cho...tôi: - đời sau
                từ khi em có mặt.


                Du Tử Lê
                (Nov. 01)



                TIẾNG MÕ

                em trở về. Đâu đây
                ngực vun mùa gió, ngất
                đất gửi lá cho cây
                hoa rơi từ giữa hạt.

                chiều hoang mang vó ngựa
                buồn ngon ơ vực sâu
                nửa thời kinh không đâu
                xớt khô từng tiếng mõ



                Tình Sầu

                Ta như sương mà người như hoa
                Dối gian nhau nát nụ hôn đầu
                Tình đi từng bước trên lưng gió
                Gieo xuống đời nhau hạt thương đau

                Người một phương, ta cũng một phương
                Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng
                Mắt sâu ẩn nhốt trời giông gió
                Ta một hồn câm giông gió lên

                Người ở đây, ta cũng ở đây
                Lòng không như mặt lòng lệ đầy
                Chân đi gió tạt sâù ba hướng
                Tay vói một trời, trời mưa bay

                Người đã vì ta tan ước mơ
                Phấn son chưa ngát thịt da ngà
                Môi non đã lỡ tình đau đớn
                Mộng nữa theo trời hương hoa xa

                Người chôn đời mà ta đắng cay
                Cây im lá ngọn khói sương bày
                Chim treo mỏ cóng trơ xương mục
                Sống đã chẵng cùng chết sao hay?

                Người ở đâu ôi ngươì ở đâu?
                Cỏ xanh còn áp má đêm buồn
                Dế giun còn tiếc mùa ân ái
                Từng phiến trời mang bao vết thương



                Tôi Có Người Để Nhớ Đến Tương Tư

                Dè sẻn mấy viên kẹo kia cũng hết
                như trăm năm ta sống được bao ngày
                tôi trở về dò lại dấu mưa bay
                cây thương tích quay lưng làm mặt lạ

                Không ai nói vì không ai biết cả
                em ở đâu? Tình tôi nữa, ở đâu?
                riêng lũ chim câu nghiêng má, chụm đầu
                kể nho nhỏ chuyện tình yêu thánh nữ

                Tôi trở lại, ngồi đây và giả dụ
                như em vừa ở đó mới đi ra
                người khuất rồi nhưng mộng vẫn chưa xa
                trái tim vẫn đợi tôi về gõ cửa

                Em xa bạn mà thương ghê - rõ khéo!
                (có ai nhờ tôi nói hộ ai đâu)
                chỉ mình tôi đi, lầm lũi, kêu cầu
                viết nhăng cuội, thở than cùng bóng tối

                Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
                cho dài thêm nao nức ở trong tôi
                cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
                mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu

                Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
                đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
                tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
                buồn ghê nhỉ Ngón nào đang thở dốc?

                Tình đã ngọc nên sầu tôi cũng ngọc
                trên nương-rau-ân nghĩa cửa muôn đời
                em bảo tôi "gieo máu lửa khắp nơi"
                gớm ! kinh khủng. Người đâu mà ác thế

                Cây có bóng. Thú có rừng để ở
                tôi có người để nhớ đến tương tư
                đã nhủ lòng mãi mãi chỉ.....ai cơ
                nhưng vẫn hỏi:- thực ư ngày tháng ấy?

                Thư vạn dặm mà hương lừng giấy mới
                EM VÌ TÔI TỪ CHỐI CHỌN THIÊN DÀNG
                TÔI VÌ EM THẬP TỰ GIÁ XIN MANG
                đi suốt kiếp với Tin Mừng sáng dội

                Xanh thêm nữa cho tình ta bát ngát
                dìu nhau đi - cho thấy lại chân trời
                gọi tên nhau - cho biển hết bồi hồi
                hôn nhau nữa - cho đời saụ....có sử

                Nhưng tất cả đã thành lời chúc dữ
                vì em đi, chim cũng bỏ tôi về
                mây bỏ trờị Mưa rủ nắng bay đi
                tôi ở lại nhâm nhi niềm tuyệt vọng

                Lo biết mấy:- em cực kỳ bé bỏng
                như nụ hoa chưa hé nhận ơn đời
                như sương mai còn lấp lánh mắt người
                (con nai nhỏ mang thơ về xứ lạnh)

                Vâng bé bỏng. Hiểu gì đâu cô quạnh?
                ngựa tan đàn. Chim lẻ bạn kêu sương
                nên tình em:- sách ước viết nghìn chương
                còn chửa đủ. Nhắc chi phần mộ lấp

                Ngọc tinh khiết với tôi là thứ nhất
                và cuối cùng cho một cõi hoang vu
                em về maụ Cửa hẹp đó đang chờ
                và nhận lấy tình yêu người tuẫn đạo

                Comment


                • #9
                  Tôi Là Em, Hiện Tại

                  chiều hái, gặt bóng cây
                  chất đầy đêm tĩnh, lặng
                  như tôi gửi bàn tay
                  trên ngực người xa, vắng.

                  sáng bước ra vườn sau
                  lá từng ngày thay, đổi.
                  tôi có em dài, lâu
                  tự phút đầu bối rối.

                  tôi gieo hạt tương tư
                  trên luống người biến, hiện;
                  tôi nhìn tôi khổ, đau:
                  - xiết bao tình thân, thiện.

                  chim thâu ngắn đường bay:
                  -trao tặng đời tiếng hót.
                  tôi thu nhỏ hồn tôi:
                  -gửi cho người khuất mặt.

                  sợi tóc như rừng cây
                  sông chảy /cùng/ trí nhớ - -
                  em buồn, vui như mây
                  tôi trôi /cùng/ gió nổi.

                  quá khứ như tương lai:
                  em đã từng ở đấy.
                  chúng ta đâu phải hai.
                  tôi là em: hiện tại!

                  địa ngục: trong lòng ta.
                  niết bàn: tâm phẳng, lặng.

                  không điều nào mất đi
                  từ tình tôi hiến tặng.

                  hãy cảm ơn khổ, đau,
                  như điều em giữ lại.
                  hãy cảm ơn đời sau,
                  như điều ta đã nói.

                  ta gieo, gặt chính ta
                  tự cánh đồng nghiệp, ngã.

                  Du Tử Lê,
                  (Calif. Sept. 02)




                  Trở Lại Houston

                  Nhờ em tôi biết cuộc đời
                  Biết mưa còn ở trên môi tháng ngày
                  Nhờ em chim mới biết...bay
                  Ngang qua cổ tích. Thả đầy hạt kinh

                  Nhờ em tôi mới biết mình
                  Đa mang tuổi mẹ thọ hình lỗi cha
                  Nhờ em trời lợp mái nhà
                  Đất di truyền nhớ thương hoa lên cành

                  Nhờ em thác ngủ đầu ghềnh
                  Như tôi được chết hiền lành trong em




                  Vì Em Tôi Đã Làm Sa Di

                  thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em
                  kinh kệ nghìn pho có một tên
                  viết hoa một chữ không ai hiểu
                  Phật bảo: kinh mà không phải kinh

                  thế giới vì em sẽ dịu hiền
                  biển đời phút chốc bỗng bình yên
                  cánh chim tịch mịch miền vô niệm
                  vô chấp, em ngồi như Quan Âm


                  ba nghìn thế giới quy về đây
                  vóc ốm em đi. Ngón cũng gầy
                  thấy trong Địa Tạng em và mẹ
                  Tam Bảo theo tôi: có dáng người

                  muông thú vì em ở với rừng
                  tôi vì em ở với thi ca
                  thấy nhau là một đâu còn ngã
                  thân chẳng riêng thì tâm nào riêng?

                  phá chấp. Như Lai ở dưới trần
                  hiện thân Bồ Tát cứu nhân gian
                  cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy
                  tôi vẫn nhìn em là chân kinh

                  xuống tóc. Theo em khép cửa đời
                  vào thiền để chỉ thấy viền môi
                  yêu nhau ai bảo tâm không trụ?
                  quên hết. Nhìn nhau. Nhất quán rồi.

                  vì em tôi biến thành sơn tự
                  mái đỏ tường rêu. Hoa hổ ngươi
                  tình tôi là thảm xin em bước
                  rất khẽ mà nghe đất nhớ trời

                  nước mắt em trên chánh điện tình
                  nở hoa siêu độ hoá tâm kinh
                  đêm đêm tôi nhớ bàn tay cũ
                  và thấy trong kinh đủ bóng, hình

                  vì em tôi đã làm Sa Di
                  không đi nên ý vẫn quay về
                  bế quan toạ thị. Tôi và vách
                  em tụng kinh gì? Cho nghe đi

                  hôn em Bồ Tát. Chuông kinh hãi
                  rung hoảng vì tôi? hay cả em?




                  Việc Gì Em Phải Khóc

                  Tim ta: đài khí tượng
                  canh chừng gió mưa em
                  mắt: con sào trên sông
                  đứng đo mực nước xuống

                  Tim ta: đèn lưu thông
                  hỏi han em tốc độ
                  từ khi em mất tăm
                  đèn không hề xanh nữa

                  Tim ta: dòng suối trong
                  (chỉ mỗi mình em biết)
                  đêm đêm em khỏa thân
                  soi mình trong gương biếc

                  Tim ta thùng rác không
                  em thồn chi chẳng được
                  kỷ niệm: xanh dung nhan
                  việc gì em phải khóc ?

                  Bây giờ dòng sông khô
                  tim vẫn còn ở đó
                  suối qua đòi ơ hờ
                  ta trở về gỗ đá

                  9-93




                  Với Những Cây Me Đường Trần Quý Cáp



                  tiếng cười thét đã quen âm
                  dãy me đôi phố vàng thâm máu người
                  khi buồn , khi nhớ, khi vui
                  khi đau , lúc tủi , đứng ngồi hoang mang
                  cây tôi mộng sớm ra ràng
                  lá tôi thoắt đã bay dàn sân mưa
                  nắng mềm thiếp ngủ hè trưa
                  thêm ai cất giọng hò đưa đẩy đời
                  xe qua, máy nổ. khói nhồi
                  em đi tiếng dội từng hồi dối gian
                  dưa thưa điện nối dăm hàng
                  cây me thu bóng muộn màng ngó theo
                  gác cao kẻ đứng bơ phờ
                  ngực trần áo mỏng tôi vờ quay đi




                  Về Từ Vô Vọng



                  Về tự một dòng sông
                  em nồng nàn như biển
                  gió cuốn muôn nghìn năm
                  lấp chôn tình vô vọng

                  Về tự một mùa đông
                  em rầu rầu sương cỏ
                  hồn mưng mưng mây mù
                  mắt bơ phờ cõi nhớ

                  Về tự một ngày mưa
                  em não nùng oan khổ
                  cây khẳng khiu đợi chờ
                  lá một đời héo úa

                  Về tự một tình đau
                  môi ứ tràn máu mặn
                  ngực ngậm lời trăm năm
                  hồn đìu hiu rũ bóng.

                  (4-72)

                  Trích “Du Tử Lê, Thơ Toàn Tập # I” - HT Productions xb. Calif. tháng 11 - 2002.)




                  Tôi Trở Về Trên Những Dặm Gai Đâm

                  I
                  Chao đảo quá như chưa từng biết khổ
                  em ở đâu ? Buổi sáng ngọc, vô cùng
                  chân trời gió. Bình minh mù. Nắng cũ
                  tôi trở về trên những dặm gai đâm

                  II
                  Mắt hiu hắt như chưa từng hạnh ngộ
                  những bàn chân nhớ cát bỏng lưng đồi
                  em nghiêm cẩn che mờ sông núi đó
                  tôi ngu ngơ để mất cả gia tài

                  III
                  Tay luống cuống như chưa từng biết nắm
                  tôi vẫn chờ, quà chợ, tuổi lên năm
                  như thuở mẹ bán buôn thời giặc giã
                  tôi, khăn tay, đẫm lệ tối, đi tìm

                  IV
                  Môi vụng dại như chưa từng biết nói
                  gọi tên em. Tôi thẹn đỏ, trong mơ
                  ngày dấu mặt cho đừng ai thăm hỏi
                  sao thơ tôi "bầm giập đến không ngờ"

                  V
                  Chân run rẩy như chưa từng biết chạy
                  trốn đi đâu ? khi tình đã trao rồi
                  em thánh thiện, chỉ mình tôi có tội
                  (tội yêu người, kiếp khác vẫn chưa nguôi)

                  VI
                  Vai buốt lạnh như chưa từng biết ấm
                  rơi lên tôi hỡi tóc ủ hương mưa
                  chị thấy xót, thương em mình lận đận
                  nhưng khuyên gì ? - Một kẻ lấm tương tư !

                  VII
                  Hồn lính quýnh như chưa từng biết nhớ
                  khát khao tôi, tựa lá của trăm rừng
                  thời mới lớn, mẹ dạy khôn đấy chứ
                  sao hôm nay, tôi lại quá ngu đần ?

                  VIII
                  Tim tức nghẹn như chưa từng biết thở
                  nắng mưa tôi em phó mặc cho trời
                  cho máu chảy với dao đời chém ngọt
                  nên lúc buồn, tôi hỏi: tại sao ? Tôi ?

                  IX
                  không. Tôi nhớ. In là em đã bảo
                  "Chúa thương tình: thánh hoá mối lương duyên"
                  hồn thanh sạch cùng mắt môi dấy bão
                  xóa bôi xong. Ngày cũ - Quả hoang đường

                  X
                  Bài hát dạo của người trong biển ngọc
                  em nghe chưa ? Có thuộc một đôi lời ?




                  Tôi Có Người Để Nhớ Đến Tương Tư



                  Dè sẻn mấy viên kẹo kia cũng hết
                  như trăm năm ta sống được bao ngày
                  tôi trở về dò lại dấu mưa bay
                  cây thương tích quay lưng làm mặt lạ

                  Không ai nói vì không ai biết cả
                  em ở đâu? Tình tôi nữa, ở đâu?
                  riêng lũ chim câu nghiêng má, chụm đầu
                  kể nho nhỏ chuyện tình yêu thánh nữ

                  Tôi trở lại, ngồi đây và giả dụ
                  như em vừa ở đó mới đi ra
                  người khuất rồi nhưng mộng vẫn chưa xa
                  trái tim vẫn đợi tôi về gõ cửa

                  Em xa bạn mà thương ghê - rõ khéo!
                  (có ai nhờ tôi nói hộ ai đâu)
                  chỉ mình tôi đi, lầm lũi, kêu cầu
                  viết nhăng cuội, thở than cùng bóng tối

                  Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
                  cho dài thêm nao nức ở trong tôi
                  cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
                  mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu

                  Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
                  đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
                  tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
                  buồn ghê nhỉ Ngón nào đang thở dốc?

                  Tình đã ngọc nên sầu tôi cũng ngọc
                  trên nương-rau-ân nghĩa cửa muôn đời
                  em bảo tôi "gieo máu lửa khắp nơi"
                  gớm ! kinh khủng. Người đâu mà ác thế

                  Cây có bóng. Thú có rừng để ở
                  tôi có người để nhớ đến tương tư
                  đã nhủ lòng mãi mãi chỉ.....ai cơ
                  nhưng vẫn hỏi:- thực ư ngày tháng ấy?

                  Thư vạn dặm mà hương lừng giấy mới
                  EM VÌ TÔI TỪ CHỐI CHỌN THIÊN DÀNG
                  TÔI VÌ EM THẬP TỰ GIÁ XIN MANG
                  đi suốt kiếp với Tin Mừng sáng dội

                  Xanh thêm nữa cho tình ta bát ngát
                  dìu nhau đi - cho thấy lại chân trời
                  gọi tên nhau - cho biển hết bồi hồi
                  hôn nhau nữa - cho đời saụ....có sử

                  Nhưng tất cả đã thành lời chúc dữ
                  vì em đi, chim cũng bỏ tôi về
                  mây bỏ trờị Mưa rủ nắng bay đi
                  tôi ở lại nhâm nhi niềm tuyệt vọng

                  Lo biết mấy:- em cực kỳ bé bỏng
                  như nụ hoa chưa hé nhận ơn đời
                  như sương mai còn lấp lánh mắt người
                  (con nai nhỏ mang thơ về xứ lạnh)

                  Vâng bé bỏng. Hiểu gì đâu cô quạnh?
                  ngựa tan đàn. Chim lẻ bạn kêu sương
                  nên tình em:- sách ước viết nghìn chương
                  còn chửa đủ. Nhắc chi phần mộ lấp

                  Ngọc tinh khiết với tôi là thứ nhất
                  và cuối cùng cho một cõi hoang vu
                  em về maụ Cửa hẹp đó đang chờ
                  và nhận lấy tình yêu người tuẫn đạo





                  DONE !!!!

                  Comment

                  Working...
                  X