Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Lục Vân Tiên toàn tập

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #31
    Vân Tiên Lại Được Tiều Phu Cứu Giúp


    Du thần xem thấy ai hoài,
    Xét trong mình gã có bài phù tiên.
    Mới hay là Lục Vân Tiên,
    Cùng nhau dìu dắt đều liền đem ra.



    Khỏi hang một dặm vừa xa,
    Đến nơi đại lộ trời đà hừng đông.
    Du thần trở lại sơn trung,
    Vân Tiên còn hãy giấc nồng mê man.



    Lão tiều cơm gói sẵn sàng,
    Sớm mai xách búa đi ngang vào rừng.
    Tới đường đại lộ là chừng,
    Xảy nghe có tiếng trong rừng thở than.



    "Hay là yêu quái tà gian
    Rung cây nhát lão làm đường hại nhân.?"

    Lão tiều liền bước lại gần,
    Thiệt là một gã văn nhân mắc nàn,
    Chi bằng lên tiếng hỏi han:
    "Nhân sao mắc việc tai nàn thế nây ?"



    Vân Tiên nghe tiếng mừng thay,
    Vội vàng gượng dậy trình bày trước sau.

    Lão tiều nghe nói giờ lâu,
    Gẫm trong thế sự gật đầu thở than:
    "Ít người trong tuyết đưa than,
    Khó ngồi giữa chợ ai màng đoái thương."



    Vân Tiên nghe nói mới tường,
    Cũng trang ẩn dật biết đường thảo ngay.
    "Ngửa trông lượng cả cao dày ,
    Cứu trong một buổi, ơn tày tái sinh.
    Mai sau về tới Đông Thành,
    Đền ơn cứu khổ mới đành dạ tôi."



    Lão tiều mới nói : " Thôi thôi,
    Làm ơn mà lại trông người sao hay ?
    Già hay thương kẻ thảo ngay,
    Nầy thôi để lão dắt ngay về nhà."



    Tiên rằng: "Trong dạ xót xa,
    Nay đà sáu bữa không hòa mùi chi.
    Lại thêm rũ liệt tứ chi,
    Muốn đi theo đó mà đi khôn rồi."



    Lão tiều nầy ngỡ nực cười,
    Mở cơm trong gói, miệng mời Vân Tiên:
    "Gắng mà ăn uống cho yên,
    Lão ra sức lão cõng Tiên về nhà."

    Comment


    • #32
      Vân Tiên Gặp Lại Hớn Minh


      Khỏi rừng ra tới ngã ba,
      May đâu gặp một chàng là Hớn Minh.
      Lão tiều lật đật bôn trình,
      Hớn Minh theo hỏi sự tình một khi.
      Vân Tiên nghe tiếng cố tri,
      Vội mừng bạn cũ còn nghi nỗi mình.



      Minh rằng: "Dám hỏi nhân huynh,
      Cớ sao nên nỗi thân hình thể ni ?"

      Tiên rằng: "Chẳng xiết nói chi,
      Thân nầy nào có khác gì cây trôi.
      Lênh đênh gió dập sóng dồi,
      Rày đây mai đó khôn rồi gian nan."



      Minh rằng: "Đây khó hỏi han,
      Xin vào chùa sẽ luận bàn cùng nhau."

      Tiều rằng: "Chẳng dám ngồi lâu
      Vào rừng đốn củi bán chầu chợ phiên."

      Hớn Minh quỳ gối lạy liền :
      "Ơn ông cứu đặng Vân Tiên bạn lành.
      Nầy hai lượng bạc trong mình,
      Tôi xin báo đáp chút tình cho ông."

      Tiều rằng: "Vốn lão tình không,
      Một mình ngơ ngẩn non tòng hôm mai.
      Tấm lòng chẳng muốn của ai,
      Lánh nơi danh lợi chông gai cực lòng.
      Kìa non, nọ nước thong dong,
      Trăng thanh gió mát bạn cùng hươu nai.
      Công hầu phú quí mặc ai,
      Lộc rừng gánh vác hai vai tháng ngày."



      Vân Tiên nghe biết người ngay,
      Hỏi thăm tên họ phòng ngày đền ơn.
      Lão tiều trở lại lâm sơn,
      Tiên, Minh hai gã đều hoàn am mây.



      Tiên rằng: "Đã gặp khoa nầy,
      Cớ sao ngọc hữu ở đây làm gì ?"

      Minh rằng: "Xưa dốc xuống thi,
      Gặp nơi miếu võ đề đi một lần.
      Anh thì về trước tỉnh thân,
      Tôi thì mang gói sau lần ra kinh.
      Đi vừa tới huyện Loan Minh,
      Gặp con quan huyện Đặng Sinh là chàng.
      Giàu sang ỷ thế nghinh ngang,
      Gặp con gái tốt cưỡng gian không nghì.
      Tôi bèn nổi giận một khi,
      Vật chàng xuống đó bẻ đi một giò.
      Mình làm nỡ để ai lo,
      Bó tay chịu trói nộp cho huyện đàng.
      án đày ra quận Sóc Phang,
      Tôi bèn vượt ngục lánh đàng đến đây.
      Vừa may mà gặp chùa này,
      Mai danh ẩn tích bấy chầy náu nương".

      Comment


      • #33
        Hớn Minh Đem Vân Tiên Về Chùa


        "Đi vừa tới huyện Loan Minh,"
        "Gặp con quan huyện Đặng Sinh là chàng.
        "Giàu sang ỷ thế dọc ngang,"
        "Gặp con gái tốt cưỡng gian không nghì."
        "Tôi bèn nổi giận một khi,"
        "Vật chàng xuống đó bẻ đi một giò.
        "Mình làm nỡ để ai lo,"
        "Bó tay chịu trói nộp cho huyện đàng."
        "Án đày ra quận Sóc Phang,"
        "Tôi bèn vượt ngục lánh đàng đến đây."
        "Vừa may mà gặp chùa này,
        "Mai danh ẩn tích bấy chầy náu nương."
        Vân Tiên nghe nói thảm thương,
        Lại bày một khúc tai ương phận mình.
        Minh nghe Tiên nói động tình,
        Hai hàng châu lụy như bình nước nghiêng.
        Tiên rằng: "Thương cội xuân huyên,
        "Trông con như cá trông dào,
        "Mình nầy trôi nổi phương nào biết đâu ?
        "Vầng mây giăng bạc trên đầu,
        "Ba năm chưa trọn một câu sinh thành.
        "Hữu tam bất hiếu đã đành,
        "Tiểu đồng trước đã vì mình thác oan.
        "Tưởng thôi như cắt ruột gan,
        "Quặn đau chín khúc, chứa chan mấy lần."
        Minh rằng: " Người ở trong trần,
        Có khi phú quý có lần gian nan.
        Thấp cao vàng biết tuổi vàng,
        Gặp khi lửa đỏ máu càng thêm xuê.
        Thôi thôi anh chớ vội về,
        Ở đây nương náu toan bề thuốc thang.
        Bao giờ hết lúc tai nàn,
        "Đem nhau ta sẽ lập đàng công danh."
        "Cam La sớm gặp cũng xinh,"
        "Muộn mà Khương Tử cũng vinh một đời."
        "Nên hư có số ở trời,"
        "Bôn chôn sao khỏi đổi dời sao xong."
        Vân Tiên khi ấy an lòng,
        Ở nơi am tự bạn cùng Hớn Minh.

        Comment


        • #34
          Võ Công Gá Duyên Thể Loan Cho Tử Trực


          Võ công làm việc trớ trinh,
          Dứt tình họ Lục, mến tình họ Vương.
          Kể từ định chước hại chàng,
          Thể Loan hớn hở lòng càng thêm vui.
          Ngày này trang điểm phấn dồi,
          Phòng khi gặp gỡ đứng ngồi cho xuê.
          Xảy đâu Tử Trực vừa về,
          Vào nhà họ Võ thăm bề Vân Tiên.
          Công rằng: "Chớ hỏi thêm phiền,"
          "Trước đà lâm bệnh huỳnh tuyền xa chơi."
          "Thương chàng phận bạc trong đời,"
          "Cũng vì Nguyệt lão xe lơi mốì hồng."
          Nghe qua Tử Trực chạnh lòng,
          Hai hàng nước mắt ròng ròng như mưa.
          Than rằng: "Chạnh nhớ linh xưa,"
          "Nghĩa đà kết nghĩa, tình chưa phỉ tình."
          "Trời sao nỡ phụ tài lành,"
          "Bảng vàng chưa thấy, ngày xanh đã mòn."
          "Cùng nhau chưa đặng vuông tròn,"
          "Người đà sớm thác ta còn làm chi ?"
          "Trong đời mấy bực cố tri,"
          "Mấy trang đồng đạo, mấy người đồng tâm ?"
          Công rằng: "Ta cũng thương thầm,
          "Tủi duyên con trẻ sắt cầm dở dang.
          "Thôi thôi khuyên chớ thở than,
          "Đây đà tính đặng một đàng rất hay.
          "Tới đây thì ở lại đây,
          "Cùng con gái lão sum vầy thất gia.
          "Phòng khi hôm sớm vào ra,
          "Thấy ngươi Tử Trực cũng là thấy Tiên."

          Comment


          • #35
            Tử Trực Mắng Chửi Họ Võ Thậm Tệ


            Trực rằng: "Ngòi viết dĩa nghiên,
            "Anh em xưa có thề nguyền cùng nhau.
            "Vợ Tiên là Trực chị dâu,
            "Chị dâu em bạn dám đâu lỗi nghì.
            "Chẳng hay người học sách chi,
            "Nói sao những tiếng dị kỳ khó nghe?
            "Hay là học thói nước Tề,
            "Vợ người Tử Củ đưa về Hoàn Công.
            "Hay là học thói đường cung,
            "Vợ người Tiểu Lạc sánh cùng Thế Dân.
            "Người nay sao phải nhà Tần,
            "Bất Vi gả vợ Dị Nhân lấy lầm.
            "Nói sao chẳng biết hổ thầm,
            "Người ta há phải là cầm thú sao?"
            Võ công hổ thẹn xiết bao,
            Ngồi trăn khôn cãi lẽ nào cho qua.
            Thể Loan trong cửa bước ra,
            Miệng chào: "Thầy Cử tân khoa mới về."
            "Thiếp đà chẳng trọn lời thề,
            "Lỡ bề sửa trấp, lỡ bề nâng khăn.
            "Tiếc thay dạ thỏ nằng nằng,
            "Đêm thu chờ đợi bóng trăng bấy chầy.
            "Chẳng ưng thì cũng làm khuây,
            "Nỡ buông lời nói chẳng vì, chẳng kiêng?"
            Trực rằng: "Ai Lữ Phụng Tiên,
            "Phòng loan đem thói điêu Thuyền trêu ngươi?
            "Mồ chồng ngọn cỏ còn tươi,
            "Lòng sao mà nỡ buông lời nguyệt hoa?
            "Hổ hang vậy cũng người ta,
            "So loài cầm thú vậy mà khác chi?

            Comment


            • #36
              Võ Công Vì Nhục Mà Chết


              "Vân Tiên anh hỡi cố tri,"
              "Suối vàng có biết sự ni chăng là?"
              Tay lau nước mắt trở ra,
              Về nhà sắm sửa tìm qua Đông Thành.
              Võ Công hổ thẹn trong lòng,
              Năm ngày nhuốm bệnh thất tình chết oan.
              Thể Loan cùng mụ Quỳnh Trang,
              Mẹ con đóng cửa cư tang trong nhà.

              Comment


              • #37
                Kiều Công Cho Mời Lục Ông Đến


                Đoạn nầy đến thứ Nguyệt Nga,
                Hà khê phủ ấy theo cha học hành.
                Kiều công lên chức Thái khanh,
                Chỉ sai ra quận Đông Thành chăn dân.
                Ra tờ khắp hết xa gần,
                Hỏi thăm họ Lục tìm lần đến nơi.
                Khiến quân đem bức thư mời,
                Lục ông Vâng lệnh tới nơi dinh tiền.
                Kiều công hỏi Lục Vân Tiên,
                Lục ông thấy hỏi bỗng liền khóc than.
                Thưa rằng: " Nghe tiếng đồn vang,
                "Con tôi nhuốm bệnh giữa đàng bỏ thây.
                "Biệt tin từ ấy nhẫn nay,
                "Phút nghe người nói châu mày lại thương!"
                Kiều công trong dạ bàng hoàng,
                Trở vào nói lại cùng nàng Nguyệt Nga:
                "Lục ông nói lại cùng cha,
                "Duyên con rày đã trôi hoa dạt bèo."
                Riêng than chút phận tơ điều ,
                Hàn Giang chưa gặp, Ô kiều lại rơi!
                Nàng rằng: " Phải thiệt như lời,"
                "Xin cha sai kẻ mời người vào trong."

                Comment


                • #38
                  Thấy Tượng Lục Ông Nhớ Con

                  Nguyệt Nga đứng dựa bên phòng.
                  Tay ôm bức tượng khóc ròng như mưa.
                  Công rằng: "Nào bức tượng xưa?"
                  "Nguyệt Nga con khá đem đưa người nhìn."
                  Lục ông một buổi ngồi nhìn,
                  Tay chưng vóc vạc đều in con mình.
                  Chuyện trò sau trước phân minh,
                  Lục ông khi ấy sự tình mới hay:
                  "Thương con phận bạc lắm thay,
                  "Nguyền xưa còn đó, con rày đi đâu?"
                  Kiều công chi xiết nỗi sầu,
                  Lục ông thấy vậy thêm đau gan vàng.
                  Kiếm lời khuyên giải với nàng:
                  "Giải cơn phiền não kẻo mang lấy sầu."
                  "Người đời như bóng phù du,
                  "Sớm còn tối mất, công phu lỡ làng.
                  "Cũng chưa đồng tịch đồng sàng,
                  "Cũng chưa nên nghĩa tao khang đâu mà.
                  "Cũng như cửa sổ ngựa qua,
                  "Nghĩ nào mà ủ mặt hoa cho phiền ?"
                  Nàng rằng: "Trước đã trọn nguyền,
                  "Dẫu thay mái tóc phải nhìn mối tơ."
                  Công rằng: "Chút nặng tình xưa,
                  Bèn đem tiền bạc tạ đưa cho người.
                  Lục ông cáo tạ xin lui:
                  "Tôi đâu dám chịu của người làm chi ?
                  "Ngỡ là con trẻ mất đi,
                  "Hay đâu cốt cách còn ghi tượng nầy.
                  "Bây giờ con lại thấy đây,
                  "Tấm lòng thương nhớ dễ khuây đặng nào ?
                  "Ngửa than: "Đất rộng trời cao,
                  "Tre còn măng mất lẽ nào cho cân."
                  Lục ông từ tạ lui chân,
                  Kiều công sai kẻ gia thần đưa sang.

                  Comment


                  • #39
                    Vì Đau Buồn Nguyệt Nga Nhuốm Bệnh


                    Nguyệt Nga nhuốm bệnh thở than,
                    Năm canh lụy ngọc xốn xang lòng vàng.
                    Nhớ khi thề thốt giữa đàng,
                    Chưa nguôi nỗi thảm, lại vương lấy sầu.
                    Công đà chờ đợi bấy lâu,
                    Thà không cho gặp buổi đầu thời thôi.
                    Biết nhau chưa đặng mấy hồi,
                    Kẻ còn người mất, trời ôi là trời !
                    Thuở xưa giữ dạ ghi lời,
                    Thương người quân tử biết đời nào phai ?
                    Tiếc thay một dự anh tài,
                    Việc văn, việc võ nào ai dám bì ?
                    Thương vì đèn sách lòng ghi,
                    Uổng công nào thấy tiếng gì là đâu !
                    Thương vì hai tám trên đầu,
                    Người đời như bóng phù du lỡ làng.
                    Thương vì chẳng đặng hiển vang,
                    Nước trôi sự nghiệp, hoa tàn công danh.
                    Thương vì đôi lứa chưa thành,
                    Vùa hương bát nước ai dành ngày sau ?
                    Năm canh chẳng ngớt giọt châu,
                    Mặt nhìn bức tượng ruột đau như dần.
                    Dương gian nay chẳng đặng gần,
                    Âm cung biết có thành thân chăng là ?

                    Comment


                    • #40
                      Kiều Công Khuyên Nhủ Con


                      Kiều công thức dậy bước ra,
                      Nghe con than khóc xót xa lòng vàng.
                      Khuyên rằng: "Con chớ cưu mang,
                      "Gẫm trong còn mất là đường xưa nay.
                      "Đàn cầm ai khéo dứt dây,
                      "Chẳng qua con tạo đổi xây không thường."
                      Nàng rằng: "Khôn xiết nỗi thương,
                      "Khi không gãy cánh giữa đường ai hay.
                      "Nay đà loan phụng rẽ bầy,
                      "Nệm nghiêng gối chích phận nầy đã cam.
                      "Trăm năm thề chẳng lòng phàm,
                      "Sông Ngân đưa bạn cầu Lam rước người.
                      "Thân con còn đứng giữa trời,
                      "Xin thờ bức tượng trọn đời thời thôi."
                      Kiều công trong dạ chẳng vui:
                      "Con đành giữ tiết trọn đời hay sao?"

                      ------------------------------------

                      Thái Sư Hỏi Vợ Cho Con, Bị Nguyệt Nga Từ Chối


                      Có người sang cả ngôi cao,
                      Thái sư chức trọng trong trào sắc phong.
                      Nghe đồn con gái Kiều công,
                      Nay mười sáu tuổi tơ hồng chưa vương.
                      Thái sư dùng lễ vật sang,
                      Mượn người mai chước kết đàng sui gia.
                      Kiều công khôn ép Nguyệt Nga,
                      Lễ nghi đưa lại về nhà Thái sư.
                      Thái sư chẳng biết rộng suy,
                      Đem lòng oán hận sớm ghi vào lòng.

                      Comment


                      • #41
                        Hận Kiều Gia, Thái Sư Đem Nguyệt Nga Cống Giặc


                        Phút đâu giặc mọi làm hung,
                        Lung lăng nết dữ binh nhung dấy loàn.
                        Đánh vào tới ải đồng quan,
                        Sở vương phán hỏi lưỡng ban quần thần.
                        Sao cho vững nước an dân,
                        Các quan ai biết mưu thần bày ra.
                        Thái sư nhớ việc cừu nhà,
                        Vội vàng quì xuống tâu qua ngai vàng:
                        "Thủa xưa giặc mọi dấy loàn,.
                        "Vì ham sắc tốt phá tàn Trung Hoa.
                        "Muốn cho khỏi giặc Ô Qua,
                        "Đưa con gái tốt giao hòa thời xong.
                        Nguyệt Nga là gái Kiều Công,
                        "Tuổi vừa hai tám má hồng đương xinh."
                        "Nàng đà có sắc khuynh thành,"
                        "Lại thêm rất bậc tài tình hào hoa."
                        "Đưa nàng về nước Ô Qua,"
                        Phiên Vương ưng dạ ắt là bãi binh,
                        Sở Vương nghe tấu thuận tình,
                        Châu phê dạy sứ ra dinh Đông Thành.
                        Sắc phong Kiều lão Thái khanh:
                        "Việc trong nhà nước đã đành cậy ngươi.
                        "Nguyệt Nga nàng ấy nên người,"
                        Lựa ngày tháng chín, hai mươi cống Hồ."

                        Comment


                        • #42
                          Vì Thủ Tiết, Nguyệt Nga Định Quyên Sinh


                          Kiều công Vâng lệnh nhà vua,
                          Lẽ nào mà dám nói phô điều nào.
                          Nguyệt Nga trong dạ như bào,
                          Canh chầy chẳng ngủ những thao thức hoài.
                          Thất tình trâm nọ biếng cài,
                          Dựa mành bỏ xả tóc dài ngồi lo:
                          "Chiêu Quân xưa cũng cống Hồ,
                          "Bởi ngươi Diên Thọ họa đồ gây nên.
                          "Hạnh Ngươn sau cũng khỏi miền,
                          "Bởi chưng Lư Kỷ cựu hiềm còn ghi.
                          "Hai nàng chẳng đã phải đi,
                          "Một là ngay chúa, một vì thảo cha.
                          "Chiêu Quân nhảy xuống giang hà,
                          "Thương vua nhà Hớn, vốn đà quyên sinh.
                          "Hạnh Ngươn nhảy xuống Trì Linh,
                          Thương người Lương Ngọc duyên lành phôi pha.
                          Tới nay phận bạc là ta,
                          "Nguyện cùng bức tượng trót đà chung thân.
                          "Tìnhphu phụ, nghĩa quân thần,
                          Nghĩa xa cũng trọn, ơn gần cũng nên.
                          Nghĩa tình nặng cả hai bên,
                          "Nếu ngay cùng chúa lại quên ơn chồng.
                          "Sao sao một thác thời xong,
                          "Lấy mình báo chúa, lấy lòng sự phu."



                          ------------------------------------



                          Nguyệt Nga Xin Cha Được Trả Nghĩa Đáp Tình

                          Kiều công nương gối đang lo,
                          Nghe con than thở mấy câu thêm phiền.
                          Kêu vào ngồi dựa trường tiền,
                          Lấy lời dạy dỗ cho tuyền thân danh.
                          "Chẳng hay là việc triều đình,
                          "Nào cha có muốn ép tình chi con?
                          Nàng rằng: " Còn kể chi con,
                          "Bơ vơ chút phận mất còn quản bao.
                          "Thương cha tuổi tác đã cao,
                          "E khi ấm lạnh buổi nào biết đâu.
                          "Tuổi già bóng xế nhành dâu,
                          "Sớm xem tối xét ai hầu cho cha?"
                          Công rằng chẳng xá việc nhà,
                          "Hãy an dạ trẻ mà qua nước người.
                          "Hôm nay đã tới mồng mười,
                          "Khá toan sắm sửa hai mươi tống hành.
                          Nàng rằng: " Việc ấy đã đành.
                          "Còn lo hai chữ ân tình cho xong.

                          Comment


                          • #43
                            Nguyệt Nga Thăm Lục Ông, Cúng Vân Tiên


                            "Con xin sang lạy Lục ông,"
                            Làm chay bảy bữa trọn cùng Vân Tiên.
                            "Ngỏ cho nhân nghĩa vẹn tuyền,
                            "Phòng sau xuống chốn huỳnh tuyền gặp nhau.
                            Kiều công biết nghĩ trước sau,
                            Dạy đem tiền bạc cấp hầu đưa đi.
                            Lục ông ra trước một khi,
                            Nguyệt Nga vào đặt lễ nghi sẵn sàng.
                            Ngày lành giờ ngọ đăng đàn,
                            Ăn chay nằm đất cho chàng Vân Tiên.
                            Mở ra bức tượng treo lên,
                            Trong nhà cho tới láng giềng đều thương.
                            Nguyệt Nga cất tiếng khóc than:
                            "Vân Tiên anh hỡi suối vàng có hay ?".
                            Bảy ngày rồi việc làm chay,
                            Lại đem tiền bạc tạ rày Lục ông:
                            "Trông chồng mà chẳng thấy chồng,
                            "Đã đành một chữ má hồng vô duyên.
                            "Rày vua gả thiếp về Phiên,
                            "Quyết lòng xuống chốn cửu tuyền thấy nhau.
                            "Chẳng chi cũng gọi là dâu,
                            "Muốn lo việc nước, phải âu việc nhà.
                            "Một ngày một bước một xa,
                            "Của nầy để lại cho cha dưỡng già."
                            Lạy rồi nước mắt nhỏ sa,
                            Ngùi ngùi lạy tạ bước ra trở về.

                            Comment


                            • #44
                              Thấy Thảm Cảnh, Các Quan Nhỏ Lệ


                              Các quan xe giá bộn bề,
                              Năm mươi thể nữ hầu kề chân tay.
                              Hai mươi nay đã đến ngày,
                              Các quan bảo hộ đưa ngay xuống thuyền.
                              Nguyệt Nga vội khiến Kim Liên,
                              Lên mời thân phụ xuống thuyền xem qua.
                              Công rằng: "Thật dạ xót xa,
                              Con đừng bịn rịn cho cha thảm sầu."
                              Nàng rằng: "Non nước cao sâu,
                              "Từ đây cách khỏi, khôn hầu thấy cha.
                              "Thân con về nước Ô qua
                              "Đã đã đành một nỗi làm ma đất người.
                              "Hai phương nam bắc cách vời,
                              "Chút xin gởi lại một lời làm khuây.
                              "Hiu hiu gió thổi ngọn cây,
                              "Ấy là hồn trẻ về rày thăm cha."
                              Kiều công hạt lụy nhỏ sa,
                              Các quan ai thấy cũng là tình thương.
                              Chẳng qua việc ở quân vương,
                              Cho nên phụ tử hai đường xa xuôi.
                              Buồm trương, thuyền vội tách vời,
                              Các quan đưa đón, ngùi ngùi đứng trông.


                              ********


                              Kiều Nguyệt Nga Tự Vẫn


                              Mười ngày đã tới ải Đồng,
                              Mênh mông biển rộng, đùng đùng sóng xao
                              Đêm nay chẳng biết đêm nào,
                              Bóng trăng vặc vặc, bóng sao mờ mờ.
                              Trên trời lặng lẽ như tờ,
                              Nguyệt Nga nhớ nỗi tóc tơ chẳng tròn.
                              Than rằng: "Nọ nước kìa non,
                              "Cảnh thời thấy đó, người còn về đâu?"
                              Quân hầu đều ngủ đã lâu,
                              Lén ra mở bức rèm châu một mình:
                              "Vắng người có bóng trăng thanh,
                              "Trăm năm xin gởi chút tình lại đây.
                              "Vân Tiên anh hỡi có hay,
                              "Thiếp nguyền một tấm lòng ngay với chàng.
                              " Than rồi lấy tượng vai mang,
                              Nhắm chừng nước chảy vội vàng nhảy ngay.

                              Comment


                              • #45
                                Kim Liên Thay Nguyệt Nga Cống Ô Qua


                                Kim Liên thức dậy mới hay,
                                Cùng quân thể nữ một bài đều lo.
                                Cùng nhau lặng chẳng dám hô,
                                Thầm toan mưu kế chẳng cho lậu tình.
                                Việc nầy là việc triều đình,
                                Đốc quan hay đặng ắt mình thác oan.
                                Muốn cho cẩn nhiệm trăm đàng,
                                Kim Liên thế lấy làm nàng Nguyệt Nga.
                                Trá hôn về nước Ô Qua,
                                Ai mà vạch lá, ai mà tìm sâu?
                                Tính rồi xong xả chước mầu,
                                Phút nghe thuyền đã đến đầu Ải quan.
                                Đốc quan xe giá sửa sang,
                                Kiệu trương lọng phụng rước nàng về Phiên.
                                Nào hay tỉ tất Kim Liên,
                                Đặng làm Hoàng hậu nước Phiên một đời.


                                ********


                                Nguyệt Nga Được Phật Quan Âm Cứu


                                Nguyệt Nga nhảy xuống giữa vời.
                                Sóng thần đưa đẩy vào nơi bãi rày.
                                Bóng trăng vừa khuất ngọn cây,
                                Nguyệt Nga hồn hãy chơi rày âm cung.
                                Xiết bao sương tuyết đêm đông,
                                Mình nằm giữa bãi lạnh lùng ai hay ?
                                Quan âm thương đấng thảo ngay,
                                Bèn đem nàng lại bỏ rày vườn hoa.
                                Dặn rằng: " Nàng hỡi Nguyệt Nga!
                                "Tìm đường nương náu cho qua tháng ngày.
                                "Đôi ba năm nữa gần đây,
                                "Vợ chồng sao cũng sum vầy một nơi."
                                Nguyệt Nga giây phút tỉnh hơi,
                                Định hồn mới nghĩ mấy lời chiêm bao.
                                Nên hư chưa biết làm sao,
                                Bây giờ biết kiếm chốn nào dung thân?
                                Một mình luống những bâng khuâng,
                                Phút đâu trời đã rạng hừng vừng đông.

                                Comment

                                Working...
                                X