Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Nguyên Sa.

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #46
    Tâm Sự

    by Nguyên Sa


    Mỗi lần làm xong một bài thơ
    Tôi đều muốn dứt bỏ chỗ đông người
    Trở về nơi xum họp của trăng sao
    Mà đọc lên những lời tình ái say mê
    Mà đọc lên những lời đắm đuối

    Như những đêm sao chìm trong bóng tối
    Người thủy thủ già vẫn lặng lẽ nhổ neo
    Suốt một đời người
    Tôi vẫn làm người con trai mười tám tuổi đi cầu hôn
    Có người hỏi rằng: sao không chán nản van xin ?
    Tôi xin thưa: ngày tháng không thể làm mòn phai những lời đắm đuối

    Người bảo dại khờ ? Thưa vâng , tôi chỉ là một người trẻ tuổi
    Nhưng nếu người trách là cuồng tín
    Tôi phải xin thưa: bị lừa gạt đã nhiều
    Nên nguyện suốt đời thật dạ thương yêu
    Nên nguyện suốt đòi vĩnh viễn làm thơ
    Cho những người con gái lấy chồng
    Mang theo làm vốn liếng...

    Người có hỏi: chẳng có ai hẹn hò sao cứ một mình hò hẹn
    Và người cười - Tôi chẳng dám hờn ghen
    Tôi nói chuyện ân tình dù chẳng có quyền uy
    Tôi mến, tôi yêu chứ đâu dám sắc phong cho tình ái

    Còn vụng dại, thưa vâng, tôi vụng dại
    Tôi dại khờ mà vẫn cứ say sưa
    Chuyện đời người làm gì có lượng cân đo
    Thì tình ái biết đâu mà suy tính

    Nên tôi muốn một lòng thành khẩn
    Dâng cuộc đời chuyện tình ái đam mê
    Không phải tôi sợ lao tù
    Mà chỉ vì yêu mến loài người
    Nên giãi tỏ niềm riêng để cùng thông cảm

    Dù người nghe, dù người chẳng muốn
    Tôi biết làm sao?
    Thơ không phải là một giải trí trường
    Ðể các người rủ nhau vào du hí...

    Cho đến bao giờ cả lòng người cũng yêu đương mà mở toang cửa ngõ
    Nếu thấy cần tôi sẽ bỏ làm thơ
    (bỏ làm thi sĩ)
    Bỏ cái nghề thầy kiện già biện hộ cho tình yêu
    Ðể cùng bạn bè bốn phương
    Gục đầu trong hạnh phúc.
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

    Comment


    • #47
      Thơ làm sau khi nghe nhạc

      by Nguyên Sa


      Trời đất bây giờ bỏ trốn đâu
      Cớ sao trăng khuyết bỗng dư sầu
      Chẳng có cung di mà lưu lạc
      Giấc ngủ không dài vẫn thấy đau ...

      Ta bỏ ta rồi, sông núi quen
      Bỏ trời đất cũ chỗ nhân gian
      Lần theo ngọn tóc thơm mùa cũ
      Đây cánh tay nào có phải em ?

      Áo rất hồng non, mây đã hồng
      Lá bay như áo, lúc thu phong
      Lúc em mặc áo, trăng thay áo
      Em rất trăng và trăng rất trong ...

      Chất ngất đời chất ngất khói sương
      Hư vô nghe đã phủ cánh buồn
      Cho nhau một góc thiên đường đó
      Chỗ khởi đầu em, vũ trụ quen ...

      Em hát cho ta khúc nhạc tình
      Mai này mây nổ lúc chênh vênh
      Tìm em ta có thơ tiền kiếp
      Em có cung sầu giữa áo xanh ?
      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

      Comment


      • #48
        Tháng Giêng và Anh

        by Nguyên Sa


        Chào tháng Chạp, hôm nào thì đến Tết?
        Em mặc áo xanh hay mặc áo thêu hồng
        Bầu trời mây ở dưới áng mi cong
        Em có muốn anh giữ giùm phân nửa?...

        Tháng Giêng và anh vươn vai và mở cửa
        Trời trên cao, em cũng ở trên cao
        Tháng Giêng cho anh một nụ hoa đào
        Anh gởi cho em một trời mộng tưởng...

        Bài hát đó mang cho anh hò hẹn
        Em nhớ mang vàng cho cúc, ngọc cho lan
        Mang cầu vồng cho khoảnh khắc mưa tan
        Và một chút vai em cho huệ trắng...

        Con chim én cùng với thơ bay trong nắng
        Trên môi anh dường có ngọn cỏ thơm
        Là ngón tay nào trong mười ngón tay em
        Có cả nụ hôn đầu quanh quất đó...

        Tháng Giêng và anh rủ nhau ngồi dưới phố
        Tô môi hồng xin nhớ cánh sen non
        Tháng Giêng chờ một chút lượng xuân em
        Nụ cười đó, anh chờ xuân vĩnh viễn

        Tháng Giêng và anh rủ nhau châm điếu thuốc
        Điếu thuốc đầu năm và điếu thuốc đầu ngày
        Vòng khói tròn khuyên phía trái, bên tai
        Tà áo em có nhánh cười trong vũ điệu

        Tháng Giêng và anh rót đầy trong ly rượu
        Một góc trời âu yếm, khúc Bolsa
        Yêu cuộn tròn trong tám chữ mây qua
        Khi em tới lượn vòng trên mái tóc...
        Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

        Comment


        • #49
          Tháng Sáu Trời Mưa

          by Nguyên Sa


          Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
          Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
          Anh lạy trời mưa phong toả đường về
          Và đêm ơi xin cứ dài vô tận
          Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
          Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
          Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
          Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

          Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
          Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
          Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu
          Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

          Và hãy nói năng nhương lời vô nghĩa
          Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
          Hãy để môi rót rượu vào môi
          Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

          Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
          Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
          Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn
          Nếu em sợ thời gian dài vô tận

          Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
          Trời không mưa em có lạy trời mưa?
          Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
          Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

          Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
          Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
          Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
          Vì anh gọi tên em là nhan sắc

          Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
          Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
          Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
          Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu
          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

          Comment


          • #50
            Tiễn Biệt

            by Nguyên Sa


            Người về đêm nay hay đêm mai ?
            Người sắp đi chưa hay đi rồi ?
            Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ
            Hay ly rượu tàn run trên môi ?

            Người về trên một dòng sông xanh
            Trên một con tàu hay một ga mông mênh
            Sao người không chọn sông vắng nước?
            Hay nước không nguồn cho sông đi quanh?
            Sao người đi sâu vào không gian trong?
            (Bức tường vô hình nên bức tường dày mênh mông)
            Và sao lòng tôi không là vô tận?
            Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song...

            Người về chiều nắng hay đêm sương?
            Người về đò dọc hay đò ngang?
            Câu thơ sẽ là lời hò hẹn
            Nhưng nói làm gì tôi xin khoan!
            Nhưng người về đâu, người về đâu
            Để nước sông Seine bỡ ngỡ chảy qua cầu
            Sao người không là vì sao nhỏ,
            Để cho tôi nhìn trong đêm thâu ?
            Sao người không là một cung đàn,
            Cho lòng tôi mềm trong tiếng than?
            Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
            Khi gió se trùng muôn không gian
            Sao người không là một con đường?
            Sao tôi không là một ga nhỏ ?
            Mà cũng có những giờ gặp gỡ
            Cũng có những giờ chia tan?
            Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui ?
            Áo không có màu nên áo cũng chưa phai
            Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ
            Tôi đưa người hay tôi đưa tôi ?
            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

            Comment


            • #51
              Tình yêu

              by Nguyên Sa


              Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàn thuốc lá
              Hãy tha cho đốm hồng thân thể này trong ngày tháng thành than
              Dây thép gai đã buộc vào mắt anh gió lốc
              Cuồng phong đau thương mang tàn lụi vai buồn

              Niềm chua xót đã lớn lên thành núi
              Vừng trán anh trên mỏm ấy hoang vu
              Anh chẳng nói vì rừng không biết nói
              Tiếng lau cao đã động cánh tay già

              Có ra biển cứ nhìn sóng to bằng mắt nhìn oán hận
              Ðể anh nhìn thấy anh trong mắt ướt cựa mình
              Ðể anh nghe tiếng anh giữa vô cùng cao rộng
              Ðể anh tìm trong nỗi buồn ghê gớm còn anh

              Hãy vứt vào cuộc đời những người đànn ông đến sau niềm phụ bạc
              Những đêm cười hãy đốt bằng giông bão hôn mê
              Những mắt nai tơ ấy là anh rỏ máu
              Trong đèn hoa lửa vỡ tiếng anh thề

              Cứ nói thật to những lời nguyền rủa
              Lần âm thanh anh về ngủ giấc em vui
              Em sẽ thấy vẫn thân hình phiền lớn
              Giữa râu gai thơ sáng vẫn đâm chồi

              Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàn thuốc lá
              Vẫn nhìn nhau bằng mắt huyệt chôn nhau
              Những hòn đất ném lên hòn đất
              Những ngón tay vẫn gọi ngón tay sầu.
              Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

              Comment


              • #52
                Tôi Sẽ Bỏ ði Rất Xa

                by Nguyên Sa


                Tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
                Có những bờ hè
                Và những người gặp nhau một buổi sáng thứ hai
                Không cười với nhau một lần
                Không nói với nhau lấy một câu
                Người con gái áo tím đã trả lời: không có thì giờ !

                Phải người con gái đã trả lời: không có thì giờ !

                Và tôi không dám góp ý kiến
                Vào chuyện người ta
                Nhưng lòng tôi thầm hỏi
                Như một người bơ vơ
                Hỏi một người bơ vơ:
                Có những người yêu nhau không có thì giờ
                Chim lấy đâu mà về tổ
                Tôi lấy đâu mà làm thơ
                Em lấy đâu mà đọc những bài thơ sắp viết?...

                Phải, tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
                Nếu chúng mình không có thì giờ
                (dù trong một buổi sáng thứ hai...)
                Ðể nói với nhau một lời
                Ðể cười với nhau một phút
                Mà chỉ nhìn nhau xa cách như hành tinh
                Ðể những bàn tay lạnh tê bên hè phố

                Tôi sẽ bỏ đi, bỏ đi rất xa
                Ðến một ngôi nhà mởi toang hết cử
                Hay kéo dài thời gian
                Bắt chủ nhật làm thứ tám
                Thứ hai thành chủ nhật
                Và dứt bỏ những ngày dĩ vãng thứ hai.
                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                Comment


                • #53
                  Tôi Sẽ Sang Thăm Em

                  by Nguyên Sa


                  Tôi sẽ sang thăm em
                  Ðể những mớ tóc màu củi chưa đun
                  Mầu gỗ chưa ai ghép làm thuyền
                  Lùa vào nhau nhóm lửa.

                  Tôi sẽ sang thăm em
                  Ðể những ánh mắt màu sao sáng tỏ
                  Hay đôi mắt màu thóc đang say
                  Màu vàng khô pha lẫn sắc nâu gầy
                  Ðừng nhớ những ngày còn là lúa
                  Ðể lệ trắng như gạo mềm rơi trên tay.

                  Tôi sẽ sang thăm em
                  Ðể tình yêu đừng chua cay
                  Ðể tình yêu là sóng
                  Một giòng sông gặp gỡ giòng sông

                  Tôi sẽ sang thăm em
                  Dù có một nhịp cầu mới mở
                  Nhưng chỉ để hành quân
                  Tôi vẫn sang thăm em
                  - Ngay hôm nay -
                  Chờ ngày mai có thể
                  Chúng mình xa nhau
                  Chúng mình sẽ thù nhau
                  Chúng mình sẽ nhìn nhau bằng đôi mắt người đàn bà có tuổi.

                  Và giòng sông có thể dài thêm nửa với
                  Bờ sông không đuổi kịp giòng sông
                  Nhịp cầu đổ gãy
                  Và chúng mình
                  Với bốn bàn tay chết đuối
                  Trên bờ sông
                  Như người đàn bà suốt đời thai nghén
                  Phải không em ?
                  Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                  Comment


                  • #54
                    Tuổi Mười Ba

                    by Nguyên Sa


                    Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng
                    Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
                    Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây
                    Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng
                    Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám
                    Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười bạ
                    Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ
                    Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn
                    Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu
                    Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu
                    Nếu ai có hỏi thầm: ai thế ?

                    Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ
                    Để giận hờn chim bướm trả dùm tôi
                    Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai
                    Tình chưa cũ vì tình chưa mới ...
                    Má vẫn đỏ một màu con gái
                    Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa
                    Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ
                    Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ
                    Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ
                    Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng
                    Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng
                    Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng
                    Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng
                    Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi,
                    Cả những giờ bên lớp học trường thi
                    Tà áo khuất, thì thầm: "chưa phải lúc..."

                    Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
                    Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường.
                    Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
                    Tôi thay mực cho vừa màu áo tím.

                    Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn
                    Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai ...?
                    Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi
                    Mà nét chữ run run (dù rất nhẹ)

                    Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể
                    Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa

                    Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị

                    Rồi trách móc trời không gần cho tay với
                    Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu ...
                    Nên đến trăm lần: "nhất định mình chưa yêu ..."
                    Hôm nay nữa ...
                    nhưng lòng mình ... sao lạ quá ...
                    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                    Comment


                    • #55
                      ðêm Mưa

                      by Nguyên Sa


                      Tôi đợi em ở một góc công trường.
                      Ðằng sau lưng tôi: một giòng sông chảy quanh co.
                      Trước mặt: con đường nhựa đen
                      chảy dài về xa bóng mưa rơi thấp thoáng.

                      Tôi đợi em từ 8 giờ. Bây giờ đã 9.
                      Có lẽ đã 9 giờ 5 phút.

                      Tôi không đếm thời gian bằng đôi mắt
                      say mê của người biển lận đếm bạc vàng
                      rồi cất vào tủ sắt. Nhưng chắc em biết rằng
                      thời gian đợi chờ - đợi chờ một người yêu
                      - bao giờ cũng trôi qua rất chậm.

                      Tôi đứng hỏi thầm. Em đến hay không đến ?

                      Tôi mong rằng em sẽ đến nhưng cũng chắc là không.

                      Dù em đến hay không, tôi muốn bảo thầm em:
                      hãy giữ lấy thời gian mà suy tính -
                      dù trong buổi đợi chờ tôi đứng giữa đêm mưa

                      Em hãy suy tính cho khôn ngoan.
                      Bởi vì một khi ra nẻo đường hò hẹn
                      em sẽ phải để lại đằng sau lưng
                      những mái nhà cong vút,
                      những mui xe lóng lánh mưa rơi.

                      Tôi sẽ đưa em đi vào con đường xa thẳm.

                      Tôi sẽ đưa em đi trên những bờ sông.
                      Không có thuyền, không có xe.
                      Chỉ có những ngón tay yêu đương
                      lồng vào nhau tìm phương hướng.

                      Tôi sẽ chỉ đem lại được cho em
                      một cuộc đời đạm bạc: tôi chỉ biết ôm tóc em
                      trong mưa để uống từng giọt nước
                      và nói cùng em những lời đắm đuối đầy thơ.

                      Phải, tôi sẽ ôm mái tóc dài đen ướt đẫm
                      bằng bàn tay của người chết đuối níu lấy
                      mảng thuyền lướt đi trong bóng tối đêm khuya.

                      Và sẽ tìm trong mắt em những nụ cười say đắm.
                      Những nụ cười có sức đám say mở rộng
                      chân trời và nguồn sống vô biên.

                      Còn nếu như em không đến?
                      Em không đến tôi cũng chả dám giận hờn em.

                      Em hãy ở lại nhà.
                      Ðóng chặt cửa sổ kẻo mưa hiu hắt.
                      Kéo chăn chùm kín cổ kẻo gíó lùa về lạnh những giấc mơ êm.

                      Em hãy ở lại nhà.
                      Tôi không dám giận hờn em.

                      Tôi lại ra đi.
                      Sáng ngày mai tôi lại ngửa mặt
                      lên trời cao nhìn vầng thái dương
                      đỏ lửa chói mắt thế nhân.

                      Tôi lại đi thẳng vào cuộc đời nghiêng ngửa.

                      Tôi lại đàn cho lòng tôi hát dịu lời ca.
                      Rồi những đêm khuya nhớ em tôi đàn to,
                      hát to gọi cuồng phong về điều khiển
                      trăm cây làm vũ điệu.

                      Và nếu đến một ngày
                      không còn ai dám hò hẹn trên bờ sông
                      tôi sẽ đốt đuốc đứng bên bờ Ngân Hà
                      để Chức Nữ Ngưu Lang nhìn rõ mắt nhau
                      qua đôi bờ sông tình tự.

                      Những ngôi sao rụng :
                      tôi sẽ nhặt từng ngôi sao rụng.
                      Trăm ngôi sao tôi kết lại một vòng sao.
                      Ðể những đêm tối trời tôi trốn về
                      đặt trên mộ người trinh nữ yêu thơ
                      mà cũng phải giã từ nhân thế.

                      Còn những bài thơ tình của chúng mình xưa cũ
                      tôi sẽ chôn kín dưới những gốc hoàng lan
                      để mai sau những người con gái hẹn hò
                      mà e ngại đường xa ngồi nghe gió hiu hiu
                      của lòng mình rung động.

                      Em sẽ đến hay em không đến ?
                      Tôi sẽ đợi trong mưa mà không giận hờn
                      trách móc em đâu.

                      Tôi không trách em bởi vì không thể
                      trách người đời không biết nghe âm thanh
                      của đá chuyển mình, mây vần vũ và bóng tối
                      đổ mồ hôi rồi cứ nhìn những tâm hồn thi sĩ
                      bằng những đôi mắt vô cùng ngơ ngác , láo lơ.

                      Em không đến thì tôi lại đi.
                      Tôi sẽ cười vang và nghe núi vọng tiếng cười vang.

                      Tôi sẽ đến trên bờ đại dương xanh để soi gương
                      và cũng để biết rằng:
                      Tôi dám chạy ngược chiều mây bay
                      vì tóc tôi là một bầu trời lồng lộng.

                      Phải, em không đến thì tôi lại đi.
                      Nhưng còn một phút một giây chờ đợi trong mưa
                      tôi vẫn hỏi thầm âu yếm:
                      Em có đến không? Em có đến với cuộc đời ?
                      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                      Comment


                      • #56
                        Chời vẩn xanh màu xanh hoang sơ. mà sao nhân thế quá bơ phờ. chiều nay mây tráng qua đầu ngỏ. cứ ngở hồn ta đang thoáng mơ.... ...

                        Comment

                        Working...
                        X