Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Nguyên Sa.

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #31
    Lúc chết

    by Nguyên Sa


    Anh cúi mặt hôn lên lòng đất
    Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng
    Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không
    Đôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh

    Ở bên ấy mây mùa thu có lạnh
    Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời
    Em có ngồi mà nghe gió thu phai
    Và em có thắp hương bằng mắt sáng ?

    Lúc ra đi hai chân anh đằng trước
    Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời
    Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai
    Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi

    Đôi mắt ấy đột nhiên buồn không nói
    Đột nhiên buồn chạy đến đứng trên mi
    Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia
    Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục

    Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc
    Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya
    Trên tay dài giun dế rủ nhau đi
    Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt

    Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt
    Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài
    Những bài thơ anh đã viết trên môi
    Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh .
    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

    Comment


    • #32
      Mời

      by Nguyên Sa


      Tôi trân trọng mời em dự chuyến tàu tình ái.

      Trong một phút, một giây cuộc hành trình sẽ mở. Tôi mời em.
      Trân trọng mời em cùng đi, cùng khai mạc cuộc đời.

      Tôi mời em vứt bỏ lại đằng sau những kinh thành buồn bã với phong tục,
      thói lề, bạc vàng giả dối: muốn làm người yêu thì phải đổ Tú Tài.

      Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé. Không phải đợi chờ
      vì điều kiện du hành là những ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc.

      Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé
      Nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng hành duy nhất để đưa em đi.
      Và tôi sẽ làm người lái tàu để không ai được dự phần vào câu chuyện đôi ta.

      Vé có thể là những lá thư xanh. Tàu là gian nhà rất nhỏ.
      Nhưng mỗi ga chắc chắn sẽ là những chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.

      Tôi mời em đi ngay.
      Em có thể đến đây với đôi giầy cao gót để tưởng mình em vóc hạc.
      Nhưng nếu em vội vã thì em cứ đi chân không.
      Tôi sẽ bọc mười đầu ngón chân với tất cả linh hồn say đắm yêu em.

      Em có thể tô môi son rất đỏ như khi đi dự một dạ yến tưng bừng.
      Em có thể để phấn hồng trên má, trên màu áo những vòng kim tuyến kết hoa đăng.
      Nhưng nếu vội vàng mà em để vành môi tái nhợt, mớ tóc bù tung.
      Thì có hại gì đâu em ?
      Cuộc hành trình sẽ khởi vào đêm khuya.
      Tôi không nhìn thấy má hồng non vì còn mải mê với tất cả em tràn đầy trong đáy mắt.

      Tôi cũng đi rất vội vàng. Hành lý chỉ mang theo một vòng tay để ôm em,
      đôi mắt say sưa để thì thầm nói chuyện
      và đôi môi để kết hoa đám cưới trên vừng trán diụ hiền.

      Em đến ngay đi

      Ðể tất cả gò má em ấp trên bàn tay tôi xóa hết những đường chỉ tay gian khổ

      .Em đến ngay đi

      Em đến ngay cho cuộc hành trình được mở
      Gió được nổi lên từ mớ tóc phiêu bồng,
      thuyền dong thả từ đường môi óng ả. Và ngực căng buồm,
      mắt trông tìm vội vã:

      Tôi đi vào kiều diễm của thân em.
      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

      Comment


      • #33
        Mùa xuân buồn lắm em ơi

        by Nguyên Sa


        Mùa xuân buồn lắm em ơi
        Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
        Đạp xe qua nhà em
        Nhìn vào ngưỡng cửa
        Nhà số 20
        Anh nhớ em má hồng ...

        Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
        Có một hàng rào, có thầy, có mẹ ...
        Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố
        Nên anh đạp xe đi
        Rồi đạp xe về
        Mà chẳng có đôi ta ...

        Mùa xuân buồn lắm em ơi
        Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
        Chiếc xe còn nguyên màu sơn xanh
        Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt gỉ

        Bởi vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ
        Hết cả tiến uống một ly nước mía
        Mà cũng không gặp em
        Nên khát đắng linh hồn

        Không phải anh ngại đường xá xa xôi
        Anh cần gì đường dài
        Anh cần gì nước mía
        Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc
        Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
        Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa
        Để anh nghe em cười mà thấy cả mùa xuân ...
        Làm sao chỉ có một mình anh
        Vừa đạp xe, vừa ngâm thơ (mà đường vẫn dài)
        Ngửa mặt lên cao, trời xanh biêng biếc
        Làm sao em không ngó xuống linh hồn ?...

        Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
        Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
        Anh chẳng được hôn lên trán ái tình
        Và nói năng những lời vô nghĩa ...
        Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

        Comment


        • #34
          Năm ngón tay

          by Nguyên Sa


          Năm ngón tay
          Trên bàn tay năm ngón
          Có ngón dài, ngón ngắn
          Có ngón chỉ đường đi
          Có ngón tay đeo nhẫn
          Ngón tay tô môi
          Ngón tay đánh phấn
          Ngón tay chải đầu
          Ngón tay đếm tiền
          Ngón tay lái xe
          Ngón tay thử coóc-sê
          Ngón tay cài khuy áo

          Em còn ngón tay nào
          Ðể giữ lấy tay anh?
          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

          Comment


          • #35
            Nước Ngọt

            by Nguyên Sa


            Tôi viết cho người có đôi môi khô
            Vì quen sống giữa một trần gian nước mặn

            Giữa một kiếp sống nhá nhem
            Nên đời người sờ soạng
            Giữa những hố hầm cách bức
            Nên bàn tay đóng cửa những bàn tay

            Tôi viết cho người
            Vì tôi ngại ngày mai
            Người sẽ phải ghen với cả những bàn tay lá cây
            Giữa gió mùa xuân đang mừng đang tủi

            Vì tôi ngại
            Khi thời gian không còn chắp nối
            Người sẽ ngỡ ngàng
            Khi cả những bàn tay hành khất
            Mở linh hồn cho lại những yêu thương

            Phải, tôi ngại
            Sóng sẽ đáng băng ngang
            Chẻ vở lòng thuyền
            Và lòng những con người không chứa đựng

            Nên tôi van ngưòi
            Hãy chịu khó đa mang
            Không phải tôi sợ những chấn song dài
            Hay những nan lồng mắt cáo chăng ngang
            Nhưng tôi phải khóc
            Khi những mắt người
            Ðan thành những lần phên mắt cáo

            Nên tôi van người
            Hãy chịu khó đa mang
            Tôi sẽ xin làm thơ
            Ðể dâng người lấy nửa giòng nước ngọt
            Ðể ngày mai giữa mùa xuân lả lướt
            Tôi sẽ hái
            Giữa đám mây ngũ sắc của cầu vồng
            Lấy một màu cho em dệt áo
            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

            Comment


            • #36
              Ngưòi em sáng trong cô độc

              by Nguyên Sa


              Tay anh dài sao em không gối mộng
              Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy
              Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay
              Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc

              Sao chẳng đến cho lá cành xanh biếc
              Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân
              Ngọc cho em anh đúc ở thư phòng
              Có lửa cháy trong mắt buồn da diết

              Có thơ thắp sáng trong từng ánh nguyệt
              Những lời êm bầy biện với linh hồn
              Có mùa thu thay áo ở đầu non
              Cho dịu lối em về mai lá rụng

              Em chói sáng trong tình anh cô độc
              Cả cuộc đời mộng ảo nhớn bừng lên
              Gót kiều thơm chuyển bước: bút thần run
              Chờ em đến tuổi trời anh đốt lửa

              Hãy thở gấp cho anh nhiều hơi thở
              Mắt mở to cho biển rộng vô cùng
              Hãy ban từng khoé mắt đốt hoa đăng
              Và má đỏ tiếp hồng xuân vĩnh viễn

              Em đã đến chưa ? Sao đêm chợt vắng
              Cả cuộc đời xáo động chợt hao đi
              Những ngón tay dần chuển đến hôn mê
              Và tà áo phủ chân trời trước mặt.
              Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

              Comment


              • #37
                Ngỏ ý

                by Nguyên Sa


                Tôi giữ em lại trên một hè phố đông người .
                Em đừng ngần ngại. Tôi bảo em rằng : tôi yêu em.

                Tôi nói không thẹn thùng không đắn đo dò xét.
                Bởi vì em ơi tôi không phải là gã lái buôn hỏi giá hàng
                trongmột buổi chợ chiều hỗn loạn.
                Cũng không phải là người thư ký già ngồi mân mê
                vài chiếc đanh ghim và mưu toan làm chủ sự.

                Tôi không thể làm một ngọn đèn xanh đèn đỏ,
                làm người cảnh sát đứng ở công trường
                mà chỉ lòng tôi vào con đường định hướng.

                Tôi phải nói với em rất nhanh nhu một cánh đại bàng
                vút lên trời cao vì em ơi,
                cuộc đời sẽ trôi qua thấm thoắt.

                Một phút trì hoãn, đợi chờ thì lập tức
                trên cánh đồng bát ngát của cuộc đời tôi sẽ
                bị biến thành một gã phế binh ngồi khóc rưng rưng.
                Những giọt nước mắt rỏ xuống bội tinh hoen rỉ ố vàng.

                Vâng , tôi khóc và nước mắt sẽ tan thành máu nhỏ.

                Tôi sẽ bị lưu đầy nằm gối đầu trên hoả diệm sơn
                để sức lửa thời gian nấu thân thể tôi thành
                một loại từ thạch.

                Tôi yêu em. Và tôi chỉ van em cho được nói yêu em.
                Em đừng đi ngay dù trên đường đi ngựa xe mắc cửi.

                Cho tôi nói ngay.
                Nếu không tôi sẽ phải đi tìm tôi như một thân ngựa
                cuồng điên chạy trên đường hoàng hôn đuổi theo
                một bóng mặt trời đang khuất núi.

                Tôi phải nói ngay,
                bởi vì tôi không thể dấu tình yêu như biển cả
                sau một cơn giông to bão lớn
                cất trên bờ cát trắng những thây ma.

                Ðợi đến ngày mai tôi e sợ rằng đời sẽ
                bổ tôi làm phu lục lộ đi đo sự già nua
                của tâm hồn mình bằng mớ tóc bù tung,
                đôi mắt quầng thâm của những người yêu
                đi lấy chồng rồi sinh con đẻ cái.

                Cho tôi nói ngay.

                Ðến ngày mai hơi thở cũng ẩm tanh mùi tội lỗi.
                Tôi sẽ phải gục đầu tưởng niệm hương thơm
                mùi sữa mẹ và chất mặn nồng của những giọt nước mắt
                đầu tiên.

                Ánh sáng sẽ mờ hoen. Tôi sẽ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt tử thi.

                Và em ơi, cả tôi, cả cuộc đời con đường đi
                và mớ tóc dài thơm sẽ biến thành ảo ảnh.
                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                Comment


                • #38
                  Nga

                  by Nguyên Sa


                  Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
                  Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
                  Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
                  Ðể anh giận sao chả là nước biển...

                  Tại sao Nga ơi, tại sao...
                  Ðôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến
                  Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng
                  Bước chân không đều như chiếc thưóc kẻ ai làm cong
                  Ai dám đển ở ngoài mưa, ngoài nắng!

                  Nói cho anh đi, Nga ơi...
                  (em làm ơn chóng chóng)
                  Lại bên anh đi - bằng một lối rõ thật gần
                  Bằng một lối gần hơn con đường cong
                  Bằng một lối gần hơn con đường thẳng
                  Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng
                  Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi...

                  Và cười đi em ơi,
                  Cười như sáng hôm qua.
                  Như sáng hôm kia...
                  Cười đi em
                  Cười như những chiều đi học về
                  Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ
                  Và anh đố em: Em có nhớ
                  Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em ?...

                  Cười đi em
                  Cười rõ thật nhiều đi em...
                  Rồi đố anh
                  Cho anh không kịp đếm
                  Cho anh tan trong niềm vui
                  Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh, đèn đỏ thi nhau cười
                  Vì hai bàn tay chúng mình sát lại
                  (tay anh và tay em)
                  Nhớ hai giãu phố chạm vào nhau
                  Hai giãy phố chúng mình vẫn đi về
                  Em nhớ không ?...

                  Em nhớ không, đã có lần anh van em
                  Ðã có một lần lâu hơn cả ngày xưa
                  Em sợ thời gian buồn nhu mọt nhấm từng câu thơ
                  Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi
                  Mắt e ngại như từng con chỉ rối
                  Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay
                  Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay
                  Không dám chọn lấy một ga hò hẹn
                  Em nhớ không , anh đã van em
                  (và em còn van em như ngày xưa...)
                  Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
                  Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
                  Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
                  Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
                  Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
                  Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
                  Ðừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
                  Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
                  Ðừng để thời gian dầy như trăm vạn lớp chấn song thưa
                  Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi!...

                  Em nhớ không , anh đã van em đừng buồn
                  Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối
                  Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu
                  Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau
                  Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! ...

                  Em nhớ không cả một hôm trời mưa
                  Một hôm trời mưa tấm tức
                  Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn
                  Những hạt mưa không đan thành mắt áo len
                  Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt
                  Em đã khóc, anh đã khóc và chúng mình đã khóc
                  Bước chân lê trên những hè phố không quen
                  Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau như hai con chim
                  Chúng mình đã khóc vì không có tiền làm lễ cưóoi , lễ xin
                  Và em nhơ không , chúng mình đã hỏi nhau:
                  Tại sao phải làm lễ tơ hồng
                  Tại sao phaỉ nhờ người ta buộc chỉ vào chân
                  Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh
                  Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em
                  Người ta làm thế nào cắt được
                  Bốn bàn tay chim khuyên!...

                  Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau

                  Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay
                  Anh sẽ hôn đền em
                  Và anh bảo em soi gương
                  Nhìn vết môi anh trên má
                  Môi anh tròn lắm cơ
                  Tròn hơn cả chữ O
                  Tròn hơn cả chiếc nhẫn
                  Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay !...

                  Chúng mình lấy nhau
                  Cần gì phải ai hỏi
                  Cả anh cũngkh cần phải hỏi anh
                  "Có bằng lòng lấy em?..."
                  Vì anh đã trả lời anh
                  Cũng như em trả lời em
                  Và cũng nghẹn ngào nước mắt !...

                  Và em sẽ cười phải không em
                  Em sẽ không buồn như một con chó ốm
                  Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
                  Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
                  Ðể anh giận sao chả là nước biển!...

                  Em sẽ cười phải không em
                  Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau!...
                  Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích
                  Không ai cấm được anh làm cả bài thơ
                  Với một chữ N
                  Với một chữ G
                  Và với một chữ A
                  Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba
                  Người ta có thể không thích
                  (thì người ta không thích một mình)
                  Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh
                  Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                  Comment


                  • #39
                    Ngoài Tầm

                    by Nguyên Sa


                    Khi xứ sở mùa xuân ở ngoài tầm cánh chim bay.

                    Khi những đám mây hy vọng ở ngoài tầm
                    những giờ thao thức ban đêm.

                    Khi con tàu tương lai ở ngoài tầm
                    ngọn hải đăng chờ đợi.

                    Khi hình ảnh đôi giày đầu tiên, thầy giáo
                    trường làng chân thực, những cánh đồng tuổi trẻ
                    ở ngoài tầm kỷ niệm.

                    Khi những cuộc hò hẹn ở ngoài tầm rung động,
                    sự bình yên ở ngoài tầm giấc ngủ
                    tiếng chim hót chim khuyên ở ngoài tầm vừng trán ban mai.

                    Khi những bước chân ở ngoài tầm
                    con đường độc đáo đưa về tâm hồn.

                    Khi con thuyền nối liền những đôi mắt người
                    ở ngoài tiầm giòng sông hiền dịu.

                    Khi những hạt giống công bình được trồng rất nhiều
                    ngoài tầm khu ruộng được mùa.

                    Khi lời hứa hẹn vẫn ngoài tầm chân trời
                    hành động vẫn ngoài tầm ngọn lửa chân thành,
                    ngôn ngữ vẫn ngoài tầm rộng lượng.

                    Khi bàn tay vẫn ở ngoài tầm bàn tay,
                    đôi mắt ngoài tầm đôi mắt,
                    đôi môi ngoài tầm đôi môi.

                    Khi tự do nhiều nơi vẫn ở ngoài tầm biên thùy.

                    Khi nhành lộc non của tình người cao hơn ngọn cây
                    và những mái đầu không ở ngoài tầm ngọn cỏ.

                    Khi ba chiều không gian không ở ngoài tầm đố kỵ.

                    Khi chân lý không ở ngoài tầm những khuôn mặt hoá trang.

                    Ấy là khi ngực hai mươi ở trong tầm viên đạn.

                    Và tình yêu ở ngoài tầm cuộc đời.
                    Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                    Comment


                    • #40
                      Paris

                      by Nguyên Sa


                      Mai tôi ra đi chắc trời mưa
                      Tôi chắc trời mưa mau
                      Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
                      Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau ...

                      Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
                      Paris sẽ nhìn theo
                      Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
                      Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu

                      Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
                      Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
                      Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
                      Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa

                      Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
                      Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
                      Sông Seine về chân đang bước xô nhau
                      Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy

                      Dù mai kia
                      trong đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
                      trên một con đò , bên một góc phố ,
                      dưới một luỹ tre
                      tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
                      và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
                      để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn
                      và trên môi tôi
                      điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
                      điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
                      đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
                      còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc ...
                      tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
                      những chiều mưa mây xám nặng trên vai
                      người con gái mắt xanh màu da trời
                      trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ

                      Rồi cả người
                      cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
                      nụ cười mềm như nắng của cuộc chia ly
                      của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
                      những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
                      với những tiếng kêu của một loài sắt lạnh
                      như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô , những mình búa rắn
                      của những đôi mắt nhìn theo
                      và tôi cũng nhìn theo
                      không biết người ta vừa khâm liêm mình hay khâm liệm một người yêu
                      Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
                      Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
                      Nên tôi không dám hỏi :
                      tại sao mắt em buồn
                      tại sao má em đỏ
                      tại sao môi em ngoan
                      vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
                      đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
                      Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
                      mỗi lần nghe Paris hỏi tôi :
                      tại sao anh về
                      tại sao anh không ở ...

                      Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
                      dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
                      hơn một người yêu yêu một người yêu

                      Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
                      dặn những người con gái nhỏ đi về
                      trên hè phố Saint Michel
                      gò má đỏ phồng bánh graffen
                      để những hạt đường rơi trên má
                      lau vội làm gì cho có duyên

                      Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
                      vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
                      cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
                      mỗi chuyến métro qua vồi vội
                      giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi

                      Dù đêm nay tháp Eiffel
                      Vẫn kiễng mình trong sương khuya
                      nhìn bốn phía chân trời

                      Và đôi mắt tôi
                      Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn

                      Và từ mai trên những lá thư xanh
                      tôi không được bắt dầu
                      bằng một chữ P hoa
                      như tên một người con gái ...
                      Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                      Comment


                      • #41
                        Paris Có Gì Lạ Không Em?

                        by Nguyên Sa


                        Paris có gì lạ không em?
                        Mai anh về em có còn ngoan
                        Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
                        Em có tìm anh trong cánh chim
                        Paris có gì lạ không em?
                        Mai anh về giữa bến sông Seine
                        Anh về giữa một giòng sông trắng
                        Là áo sương mù hay áo em ?

                        Em có đứng ở bên bờ sông ?
                        Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
                        Anh về có nương theo giòng nước
                        Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

                        Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
                        Mỗi lần tan một chút sương sa
                        Bao giờ sáng một trời sao sáng
                        Là mắt em nhìn trong gió đưa ...

                        Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
                        Tóc em anh sẽ gọi là mây
                        Ngày sau hai đứa mình xa cách
                        Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

                        Anh sẽ chép thơ trên thời gian
                        Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
                        Vì em hay một vừng trăng sáng
                        Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?

                        Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
                        Anh đàn mà chả có thanh âm
                        Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
                        Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung

                        Paris có gì lạ không em ?
                        Mai anh về mắt vẫn lánh đen
                        Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
                        Chả biết tay ai làm lá sen ?...
                        Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                        Comment


                        • #42
                          Pho tượng

                          by Nguyên Sa


                          Khi về,
                          Xin em đi từng bước chậm,
                          Anh không còn đó,
                          Xin em hiểu dùm,
                          xin em lượm dùm.

                          Pho tượng mưa,
                          Pho tượng mùa đông,
                          Pho tượng mây xám,
                          Pho tượng tuyết trắng .

                          Anh không còn đó,
                          Dù vậy,
                          Pho tượng nào cũng có một đời riêng,
                          Pho tượng mưa và pho tượng tuyết
                          Pho tượng tuyết, chắc em còn nhớ có quanh cổ chiếc khăn quàng của em
                          Mỗi pho tượng tự tìm lấy chỗ ngồi của mình
                          Anh cũng tìm chỗ ngồi
                          Anh cũng ngồi ở đó
                          Lặng im
                          Cho đến lúc chợt biết
                          Mỗi pho tượng cũng có một đời riêng .
                          Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                          Comment


                          • #43
                            Sám Hối

                            by Nguyên Sa


                            Khi nắng mở cửa một bầu trời nạm bạc:
                            anh sẽ trở về trên con đường không có mùi cỏ ải
                            mà chỉ có nắng vàng hanh.

                            Anh sẽ trở lại bên em - mà cúi đầu - mà quì gối -
                            mà nghe rụng trong lòng ánh sáng hành tinh.

                            Anh sẽ quỳ gối bên em
                            nhưng không dám nói chuyện trần gian.

                            Anh không dám kể lể dài dòng
                            như một người giang hồ nói với người giang hồ
                            về những chuyện quê hương.

                            Anh chỉ dám dâng em
                            chút ít đớn đau với nỗi niềm sám hối.

                            Nỗi niềm của một kiếp người
                            đã nhiều tháng ngày ngồi trong ngõ tối.

                            Anh đã ngồi im khôngnói:
                            anh chỉ còn là gã kép già quanh năm khát nước
                            vì suốt cả đời người hò hét một bản sàng sê.

                            Suốt cả đời người anh đã chờ đợi tin yêu:
                            lửa đến từ những cửa ngõ cuộc đời
                            đã đốt cháy mười đầu ngón tay
                            bằng những khối nhựa đường nóng bỏng.

                            Từng hy vọng đã bay theo từng hy vọng
                            Không biết có phải vì nhát cuốc tháng ngày đã phạt cỏ đùa chơi ?

                            Nên anh đã ngồi im.
                            Phải, anh đã ngồi im để nghe những nụ cuời
                            thông phong vỡ rạn trong lòng anh.

                            Anh không dám nhắc đến cuộc đời xa cũ.
                            E sợ rằng lời lẽ chua cay sẽ biến thành
                            bốn con ngựa già kéo linh hồn anh
                            chạy về bốn phía chân trời
                            trong những ngày giá lạnh.

                            Anh cũng không dám khóc.
                            Nước mắt em ơi, đã đóng đinh
                            vào lòng bàn tay anh và linh hồn dớm máu...

                            Anh chỉ ngồi nhìn sao khuya rung động.
                            Nghe bờ môi tát cạn nhưng hơi thở yếu dần.

                            Anh chỉ dám nghĩ rằng: sao bao nhiêu
                            năm tháng qua không từ bỏ cuộc đời đi làm hoà thượng.
                            Ðể những ngày tu đắc đạo sẽ làm búa sẻ rừng,
                            làm sông chở gỗ.
                            Củi đem về chất ở sân chùa mà làm lễ hoả thiêu.

                            Sao lại sống để buồn nôn
                            khi nhìn cuộc đời mặc cả tình yêu.

                            Ðể cả ngày mai khi hai tay buông xuôi
                            còn phảng phất u buồn trên mi mắt...
                            Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                            Comment


                            • #44
                              Tương Tư

                              by Nguyên Sa


                              Tôi đã gặp em từ bao giờ
                              kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
                              kể từ gió thổi trong vừng tóc
                              hay lúc thu về cánh nhạn kia ?

                              Có phải em mang trên áo bay
                              hai phần gió thổi một phần mây
                              hay là em gói mây trong áo
                              rồi thở cho làn áo trắng bay ?

                              Có phải mùa xuân sắp sửa về
                              hay là gió lạnh giữa đêm khuya
                              hay là em chọn sai màu áo
                              để nắng thu vàng giữa lối đi ?

                              Có phải rằng tôi chưa được quen
                              làm sao buổi sáng đợi chờ em
                              hay từng hơi thở là âm nhạc
                              đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

                              Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
                              đi về bằng những ngón chân thưa
                              và nghe em ghé vào giấc mộng
                              vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

                              Tôi không biết rằng lạ hay quen
                              chỉ biết em mang theo nghê thường
                              cho nên đôi mắt mờ hư ảo
                              cả bốn chân trời chỉ có em.
                              Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                              Comment


                              • #45
                                Tự Do

                                by Nguyên Sa


                                Tôi muốn ví mắt em như một vì sao
                                Chưa có ở trên trời
                                Một vì sao: ngủ muộn hơn sao hôm
                                Dậy sớm hơn sao mai
                                Mà lòng tôi vẫn nhìn
                                Chưa bao giờ chớp mắt
                                Như em vẫn nhìn
                                Nụ cười của em
                                Trong mắt tôi!...

                                Tôi muốn ví đôi tay trắng của em
                                Như một thi sĩ đã ví: đôi cánh chim bồ câi
                                Nhưng tôi còn muốn cầm rõ thật lâu
                                Ðôi bàn tay chưa bao giờ tôi lạ
                                Ðể đặt lên mắt , đặt lên má
                                Và đặt lê môi cho thêm quen
                                Như mỗi ngày tôi vẫn đặt bát cơm
                                Mày bàn tay em...

                                Và bước chân của em
                                Tôi muốn đừng ai ví như gì cả
                                Ðể tôi nhìn cho thật rõ
                                Bước chân lại gần
                                Bước chân gần laị
                                Ðôi vai vẫn mềm như đòn gánh
                                Cánh tay vẫn rẻo như đôi quai
                                Và tôi chỉ dám nhìn
                                Nhưng không dám nói
                                Lòng vẫn sợ nhầm
                                Dù chỉ từ một đến hai!...

                                Bước chân lại gần
                                Bước chân gần lại
                                Và lòng tôi khẽ hỏi
                                Hôm nay là ngày hội
                                Nên hè phố nhớn lên
                                Hay lòng mình bé laị
                                Như một hôm nào nắng đẹp: Mùa Xuân

                                Như một hôm nao
                                Em bước lại gần
                                Tôi chỉ dám nhìn
                                Nhưng chưa dám nói
                                "Bước chân gần lại!..."
                                Bàn tay mừng tủi
                                Răng cắn vào môi cho chặt phút không ngờ
                                Tay không dám dọc dù một tờ giấy mới !...

                                Tôi chỉ dám nhì
                                Nhưng không dám đợi
                                Nét mặt dịu như vần bằng
                                Trong như trăng sáng
                                Ðôi mắt nhìn không vướng một sợi dây thép gai
                                Và bàn tay tôi chỉ được cầm một lần thôi...
                                Lòng vẫn nhớ như cánh đồng nhớ bướm
                                Và đôi môi khép vào nhau vẫn hỏi thầm lẳng lặng

                                Có phải:
                                "Em vẫn là em
                                Ðôi tay vẫn trắng
                                Ðôi mắt vẫn đen
                                Ðôi má vẫn hồng
                                Như khung cửa sổ
                                Nép nhìn màu cờ
                                Hàng mi thèn thẹn
                                Vì lòng tương tư!..."

                                Có phải em vẫn nhìn tôi
                                Như tôi vẫn nhìn em
                                Ðôi mắt chúng mình vẫn quen
                                Vì chưa bao giờ biết lạ
                                Ðôi tay chúng mình vẫn nhớ
                                Vì chưa bao giờ biết quên...

                                Và tôi vẫn xin em
                                Cho tôi ghì thật chặt
                                Như những chiếc thắt lưng xanh
                                Ghì quanh lần áo vải
                                Cho tôi tìm một chữ mới
                                Không có trong hai mươi lăm chữ cái
                                Ðể bắt đầu tên em:
                                ................................................
                                Tài năng là sự luyện tập không ngừng :hk: :hk: :hk:

                                Comment

                                Working...
                                X