CUỘC ĐỜI NHỮNG QUÂN BÀI TỔ TÔM
Những quân bài xuất xứ từ đâu?
Câu hỏi bâng quơ bồi hồi xúc động
Nó dai dẳng bám vào đời sống
Từ đời này nối tiếp đời sau
Cuộc đỏ đen hằn trong trí rất sâu
Ta nhớ chúng quen từng nét mặt
Chờ một quân ngóng mòn con mắt
Còn hơn mong đợi vợ con mình
Những quân bài đi qua như thể vô tình
Anh Cửu Vạn cả một đời vất vả
Chị Bát Sách ngồi lê nhàn nhạ
Thằng Chi Chi khệnh khạng theo hầu
Ù, có lèo—thong thả từng câu
Giữa cửa chì không sợ ai tranh mất
Ù một ván cũng là chật vật
Đến ván sau đợi mãi không ù
Mười chín quân đen—bạch định cố chờ
Đến giữa cửa lại là quân Cửu Sách
Anh vác đèn thờ ơ đáng trách
Sang nhà bên làm một ván ù suông
Cô Ngũ Văn chắc còn bận yêu đương
Đến chậm trễ mất ván bài bạch định
Tên Tam Vạn xun xoe xu nịnh
Đi với thằng Tam Sách, Thất Văn
Sống trong đây cũng dễ làm ăn
Hãy cảnh giác có tên phản bội
Chị Tứ Sách phân vân chờ đợi
Đến cửa ai để bạch thủ, chiếu ù
Đời vẫn xoay quanh như chiếc đèn cù
Đốt thời gian đỏ, đen trong chốc lát
Cô Nhất Văn suốt ngày ca hát
Làm khổ chồng—anh Tứ Vạn kéo xe
Muốn vươn lên—cơm áo cứ nặng đè
Sống lam lũ mà vẫn hoàn túng thiếu
Không gặp may ta đành cam chịu
Đời như anh Cửu Vạn khổ triền miên
Lấy chị Thang Thang có một đứa con riêng
Chị không dám nhìn lên, đầu cúi xuống
Nỗi buồn chán đi vào tâm tưởng
Âm thầm không một chút van xin
Trên Thiên Đình nếu người có phép tiên
Cũng bất lực cảnh trần gian hội tụ
Họ không sống cuộc đời ủ rũ
Vui với nhau trong một ván bài chơi
Vui với nhau để phút chốc quên đời
Họ không biết tiến thân ba tấc lưỡi
Họ không sống cuộc đời luồn cúi
“Báo cáo anh”—quỳ gối khom lưng
Có một quân bài bưng lễ biếu dâng
Mụ Tứ Văn chính là quân đút lót
Mụ sống bất lương—chuyên nghề luồn lọt
Ở nhà lầu Ngũ Vạn giầu sang
Lừa gạt chàng Nhị Sách lang thang
Chàng chống gậy đi cầu may hạnh phúc
Đời nhân từ có điều gì oan ức
Ông già làng xách gậy đi đâu?
Vào nhà ai tìm ba cụ bạc đầu
Kính tứ cố làm ván bài kết thúc
Chưa hết buồn đau—còn nhiều uẩn khúc
Còn nhiều tên giấu mặt lọc lừa
Hiện hình lên con Thất Sách trơ trơ
Nửa giấu mặt, nửa cười nham hiểm
Cứ để nguyên hình không cần trang điểm
Những quân bài hiện rõ hình thù
Buổi sáng nào trời, đất âm u
Anh Lục Vạn vác mai đi đào huyệt
Cuộc sống của anh nhờ vào người chết
Ngửa mặt cầu xin Thượng Đế động lòng
Đời giầu sang mà vẫn trắng tay không
Chỉ dám “nhờ xa” chưa hạ bài trắng chiếu
Là số phận ngậm ngùi cam chịu
Cùng vùi vào đen đỏ rủi may thôi
Số phận những quân bài giống hệt cuộc đời
Cuộc đời ăn may tạm thời chấp nhận
Hãy kiên nhẫn để chờ ngày kết luận
Đời công minh trong cuộc sống nhân từ
Đốt đèn lên—chàng Cửu Sách vô tư
Ta vào hội với tình yêu ưu ái
Ta vào hội cho đời trẻ lại
Quên sầu đau trong một nỗi buồn riêng
Mời bạn bè. Tất cả anh em
Cùng kết thúc Ván-Bài-Đời-Cay-Đắng.
Những quân bài xuất xứ từ đâu?
Câu hỏi bâng quơ bồi hồi xúc động
Nó dai dẳng bám vào đời sống
Từ đời này nối tiếp đời sau
Cuộc đỏ đen hằn trong trí rất sâu
Ta nhớ chúng quen từng nét mặt
Chờ một quân ngóng mòn con mắt
Còn hơn mong đợi vợ con mình
Những quân bài đi qua như thể vô tình
Anh Cửu Vạn cả một đời vất vả
Chị Bát Sách ngồi lê nhàn nhạ
Thằng Chi Chi khệnh khạng theo hầu
Ù, có lèo—thong thả từng câu
Giữa cửa chì không sợ ai tranh mất
Ù một ván cũng là chật vật
Đến ván sau đợi mãi không ù
Mười chín quân đen—bạch định cố chờ
Đến giữa cửa lại là quân Cửu Sách
Anh vác đèn thờ ơ đáng trách
Sang nhà bên làm một ván ù suông
Cô Ngũ Văn chắc còn bận yêu đương
Đến chậm trễ mất ván bài bạch định
Tên Tam Vạn xun xoe xu nịnh
Đi với thằng Tam Sách, Thất Văn
Sống trong đây cũng dễ làm ăn
Hãy cảnh giác có tên phản bội
Chị Tứ Sách phân vân chờ đợi
Đến cửa ai để bạch thủ, chiếu ù
Đời vẫn xoay quanh như chiếc đèn cù
Đốt thời gian đỏ, đen trong chốc lát
Cô Nhất Văn suốt ngày ca hát
Làm khổ chồng—anh Tứ Vạn kéo xe
Muốn vươn lên—cơm áo cứ nặng đè
Sống lam lũ mà vẫn hoàn túng thiếu
Không gặp may ta đành cam chịu
Đời như anh Cửu Vạn khổ triền miên
Lấy chị Thang Thang có một đứa con riêng
Chị không dám nhìn lên, đầu cúi xuống
Nỗi buồn chán đi vào tâm tưởng
Âm thầm không một chút van xin
Trên Thiên Đình nếu người có phép tiên
Cũng bất lực cảnh trần gian hội tụ
Họ không sống cuộc đời ủ rũ
Vui với nhau trong một ván bài chơi
Vui với nhau để phút chốc quên đời
Họ không biết tiến thân ba tấc lưỡi
Họ không sống cuộc đời luồn cúi
“Báo cáo anh”—quỳ gối khom lưng
Có một quân bài bưng lễ biếu dâng
Mụ Tứ Văn chính là quân đút lót
Mụ sống bất lương—chuyên nghề luồn lọt
Ở nhà lầu Ngũ Vạn giầu sang
Lừa gạt chàng Nhị Sách lang thang
Chàng chống gậy đi cầu may hạnh phúc
Đời nhân từ có điều gì oan ức
Ông già làng xách gậy đi đâu?
Vào nhà ai tìm ba cụ bạc đầu
Kính tứ cố làm ván bài kết thúc
Chưa hết buồn đau—còn nhiều uẩn khúc
Còn nhiều tên giấu mặt lọc lừa
Hiện hình lên con Thất Sách trơ trơ
Nửa giấu mặt, nửa cười nham hiểm
Cứ để nguyên hình không cần trang điểm
Những quân bài hiện rõ hình thù
Buổi sáng nào trời, đất âm u
Anh Lục Vạn vác mai đi đào huyệt
Cuộc sống của anh nhờ vào người chết
Ngửa mặt cầu xin Thượng Đế động lòng
Đời giầu sang mà vẫn trắng tay không
Chỉ dám “nhờ xa” chưa hạ bài trắng chiếu
Là số phận ngậm ngùi cam chịu
Cùng vùi vào đen đỏ rủi may thôi
Số phận những quân bài giống hệt cuộc đời
Cuộc đời ăn may tạm thời chấp nhận
Hãy kiên nhẫn để chờ ngày kết luận
Đời công minh trong cuộc sống nhân từ
Đốt đèn lên—chàng Cửu Sách vô tư
Ta vào hội với tình yêu ưu ái
Ta vào hội cho đời trẻ lại
Quên sầu đau trong một nỗi buồn riêng
Mời bạn bè. Tất cả anh em
Cùng kết thúc Ván-Bài-Đời-Cay-Đắng.