THƯƠNG BÀN TAY MẸ
Mẹ quê mùa lắm
Lam lũ một đời,
Bàn tay thô nhám
Mười ngón đưa thoi
Ruộng quen , ruộng lạ,
Đồng cạn , đồng sâu...
Tay người nứt nẻ
Mười ngón cơ cầu...
Ngày tôi giã biệt
Mẹ nhét thêm tiền
Những đồng bạc lẻ
Dính đầy lọ đen.
Tiễn tôi ra cửa
Mẹ vuốt tóc tôi
Nghe ran rát má...
Mười ngón sần sùi.
Tôi càng khôn lớn
Lưng mẹ càng còng
Bàn tay vẫn thế
Mười ngón long đong...
Giờ tôi đi biệt
Thương mẹ xa xôi
Suốt đời tôi nhớ
Mười ngón hoa khôi...
Nguyễn Tường kính dâng Mẹ
Mẹ quê mùa lắm
Lam lũ một đời,
Bàn tay thô nhám
Mười ngón đưa thoi
Ruộng quen , ruộng lạ,
Đồng cạn , đồng sâu...
Tay người nứt nẻ
Mười ngón cơ cầu...
Ngày tôi giã biệt
Mẹ nhét thêm tiền
Những đồng bạc lẻ
Dính đầy lọ đen.
Tiễn tôi ra cửa
Mẹ vuốt tóc tôi
Nghe ran rát má...
Mười ngón sần sùi.
Tôi càng khôn lớn
Lưng mẹ càng còng
Bàn tay vẫn thế
Mười ngón long đong...
Giờ tôi đi biệt
Thương mẹ xa xôi
Suốt đời tôi nhớ
Mười ngón hoa khôi...
Nguyễn Tường kính dâng Mẹ