“Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim em
Quán cafe Mây Tím thủa xa xôi
Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý
Mùa hạ trong em là nhành phượng vỹ
Mới ngày nào nghiêng xuống lối đã xưa
Ai đưa em về trong những đêm mưa
Tay ngại ngùng chẳng dám cầm cho ấm
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi
Nụ hoa vàng em ngậm ở trên môi
Và chiếc lá thuộc bài trong trang vở
Có nhiều đêm em gọi thầm trăn trở
Mối tình đầu xa lắc của tôi ơi...”.
***
“Đến bây giờ khi anh đã đi xa
Em mới biết mình nhớ anh nhiều lắm
Con đường quen bước chân giờ bỗng lạ
Phố đông người sao vẫn thấy lẻ loi...
Đến bây giờ khi anh đã xa rồi
Em mới biết mình yêu anh nhiều thế
Thơ cứ viết mãi những lời không thể
Nhật ký dày hơn cả những ngày xưa
Đến bây giờ khi hai đứa cách xa
Em mới biết anh cho em nhiều lắm
Thương hạnh phúc dịu dàng sâu thẳm
Em vô tình để vuột khỏi tầm tay
Ai chẳng có một khoảng trời thơ ngây
Với bao nghĩ suy dại khờ nông nổi
Khi có anh chẳng bao giờ em hỏi
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc ở đâu?
Đến bây giờ khi chẳng ở bên nhau
Em mới thấy mình lớn lên nhiều lắm
Biết mong nhớ những buồn vui trông ngóng
Biết mở trái tim yêu thương mọi con người...
Hạnh phúc là gì?
Ta chỉ nhận ra khi nó qua rồi!”.
sưu tằm
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim em
Quán cafe Mây Tím thủa xa xôi
Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý
Mùa hạ trong em là nhành phượng vỹ
Mới ngày nào nghiêng xuống lối đã xưa
Ai đưa em về trong những đêm mưa
Tay ngại ngùng chẳng dám cầm cho ấm
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi
Nụ hoa vàng em ngậm ở trên môi
Và chiếc lá thuộc bài trong trang vở
Có nhiều đêm em gọi thầm trăn trở
Mối tình đầu xa lắc của tôi ơi...”.
***
“Đến bây giờ khi anh đã đi xa
Em mới biết mình nhớ anh nhiều lắm
Con đường quen bước chân giờ bỗng lạ
Phố đông người sao vẫn thấy lẻ loi...
Đến bây giờ khi anh đã xa rồi
Em mới biết mình yêu anh nhiều thế
Thơ cứ viết mãi những lời không thể
Nhật ký dày hơn cả những ngày xưa
Đến bây giờ khi hai đứa cách xa
Em mới biết anh cho em nhiều lắm
Thương hạnh phúc dịu dàng sâu thẳm
Em vô tình để vuột khỏi tầm tay
Ai chẳng có một khoảng trời thơ ngây
Với bao nghĩ suy dại khờ nông nổi
Khi có anh chẳng bao giờ em hỏi
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc ở đâu?
Đến bây giờ khi chẳng ở bên nhau
Em mới thấy mình lớn lên nhiều lắm
Biết mong nhớ những buồn vui trông ngóng
Biết mở trái tim yêu thương mọi con người...
Hạnh phúc là gì?
Ta chỉ nhận ra khi nó qua rồi!”.
sưu tằm