Chùm thơ viết về Mẹ Yêu hay nhất
BÀI THƠ: THƯƠNG MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Nghĩ về mẹ lòng bao thương nhớ
Lệ hai hàng nức nở tim đau!
Một đời mưa nắng dãi dầu
Sớm khuya bươn chải chẳng sầu trách than!
Dẫu sương gió gian nan vất vả
Rét cắt da mẹ đã lên đường
Đôi vai trĩu nặng tình thương
Buôn xuôi bán ngược kiếm đường mưu sinh!
Con khôn lớn gia đình đỡ thiếu
Mẹ lưng còng thân yếu hơn xưa
Cơm ăn bữa tối nghỉ trưa
Tai ương tật bệnh nào chừa mẹ đâu?
Trời nghiêng ngả ứa sầu rơi lệ
Mẹ ra đi trần thế mẹ rời...!
Thương yêu gửi lại trên đời
Xuôi tay, nhắm mắt chẳng lời trối trăn!!!
Ở nơi đó chốn lành mẹ đến
Cõi thiên bồng nơi kết trần gian
Cầu xin mẹ được bình an
Vãng sinh tịnh độ lời vàng con mong!
BÀI THƠ: NHỚ MẸ
Tác giả: Thảo Kòi
Trong cuộc sống không gì quý cả
Ngoài tình thương vô giá mẹ hiền
Người như những vị phật tiên
Dang tay che chở chẳng phiền bận tâm
Nuôi con trẻ ươm mầm mơ ước
Mong một ngày con được lớn khôn
Rồi đi bỏ mẹ cô đơn
Lo cho sự nghiệp có còn nhớ ai
Thương dáng mẹ đêm dài chờ đợi
Mong thằng con mòn mỏi thân già
Lo rằng nó ở nơi xa
Cười vui mạnh khỏe hay là ốm đau
Còn thân mẹ xanh xao già yếu
Hỏi thằng con có hiểu được không
Tâm kia thấu rõ cõi lòng
Quê nhà ai đón ai mong nó về
Nghĩ mà xót tái tê thân trẻ
Nhưng hỡi ơi không thể mẹ à
Con nào có trọng danh gia
Xô bồ cuộc sống ngẫm mà lệ rơi
Hai dòng đổ nghẹn lời cay đắng
Nhớ về người con lặng canh thâu
Mẹ ơi chớ nghĩ âu sầu
Cho tóc trên đầu bạc trắng mẹ ơi.
BÀI THƠ: MÃI GHI ƠN MẸ
Tác giả: Dương Chí
Trong lòng mẹ, con là tất cả
Vì nuôi con, vất vả xá gì
Bụng mang chín tháng thai kỳ
Ngày sinh mẹ chịu hiểm nguy thập phần.
Giữa hai lối, cán cân sinh tử
Thầm cầu mong, hai chữ vuông tròn
Hình hài như búp măng non
Hưởng no sữa mẹ ngọt ngon tuyệt vời.
Những câu hát, ru hời cánh võng
Lòng mẹ hiền, lồng lộng bao la
Đẹp ngời gấp vạn muôn hoa
Bình yên hơn khúc thánh ca dịu dàng.
Mỗi buổi sớm, vội vàng xuôi ngược
Nặng đôi vai, kiếm được đồng tiền
Dụm dành con được lớn lên
Tuổi xuân của mẹ ngày thêm héo mòn.
Con lầm lỗi mẹ buồn đau xót
Bởi vì con khúc ruột máu đào
Đòn roi không nỡ đánh vào
Nhẹ nhàng khuyên nhủ chuyện nào đúng sai
Mong con lớn, thành người lương thiện
Là niềm mơ, ước nguyện mỗi ngày
Tuổi già nhắm mắt xuôi tay
Những lời mẹ dặn đời này khắc ghi.
Ơn nghĩa mẹ, chẳng gì sánh nổi
Đem ví von, biển núi không bằng
Con ghi nhớ mãi trong lòng
Sống sao xứng với linh vong mẹ hiền.
BÀI THƠ: MẸ TÔI
Tác giả: Nguyễn Đào
Nghĩ tới Mẹ lòng con thổn thức
Bởi Mẹ ơi Mẹ cực quá nhiều
Viết gì về Mẹ kính yêu?
Tim giờ nghẹn đắng mỗi chiều Mẹ ơi
Lệ nức nở cạn lời con viết
Nét bút nghiêng chữ viết không thành
Những gì có được ngày xanh
Là nhờ ơn Mẹ đã dành tặng con
Đời vất vả lưng còn ghánh nặng
Sáu mươi năm Mẹ chẳng yên lòng
Tưởng rằng con lớn là xong
Nào ngờ lận đận theo dòng ngược xuôi
Em vắn số tuổi đời quá nhỏ
Con gái thì ngày đó ở xa
Mẹ ơi lo liệu việc nhà
Chỉ bàn tay Mẹ vào ra một mình
Cha trầm cảm lặng thinh không nói
Mất em rồi bệnh hỏi thăm ngay
Cháu thơ Mẹ bận cả ngày
Lại thêm Cha ốm chân tay rã rời
Những năm tháng lệ rơi trong dạ
Mẹ vững vàng hơn cả núi non
Gạt đi nước mắt tủi hờn
Đắng cay Mẹ dấu, lòng son ngậm ngùi
Sao sống mãi niềm vui chẳng vẹn
Những đêm dài Mẹ nén buồn đau
Tưởng đâu hạnh phúc tươi màu
Rồi Cha bỏ Mẹ hằn sâu nỗi lòng
Con vẫn muốn cầu mong Mẹ khỏe
Sống an nhàn mạnh mẽ mà thôi
Vậy nên chẳng muốn buông lời
Làm cho mắt Mẹ sầu rơi não nề.
BÀI THƠ: TÌNH MẸ
Tác giả: Bình Minh
Con xin viết bài thơ kể lại
Những vui buồn còn mãi mẹ ơi!
Ngày xưa với tiếng ru hời
Mẹ thường hay nhắc con đời phải ngoan
Bao vất vả lo toan mẹ gánh
Phận đời ngèo canh cánh mẹ lo
Chở trời lúc bệnh ốm ho
Mẹ đành thang thuốc để cho mau lành
Bao đêm trắng tàn canh mẹ muốn
Gia đình mình khỏi chốn Hàn vi
Mà nào đã có những gì
Lệ sầu mẹ đổ con thì xót xa
Đó là những ngày qua con nhớ
Kể chuyện đời một thuở xa xôi
Vu lan lại đến mẹ ơi!
Là ngày báo hiếu một đời khắc ghi..
BÀI THƠ: MẸ CỦA TÔI
Tác giả: Đặng Minh Mai
Nét phúc hậu hiện trên khuôn mặt
Nụ cười hiền đôi mắt dịu êm
Hoa tươi hương ngát bên thềm
Đâu bằng tình mẹ ấm êm tháng ngày
Đời cơ cực một bầy con nhỏ
Thuở cơ hàn gian khó nuôi con
Ngược xuôi trong dạ héo hon
Chạy được bữa tối đâu còn bữa mai!
Bao đêm trắng canh dài thao thức
Mẹ lặng ngồi ra sức lo toan
Cùng cha tính toán chu toàn
Lo sao có gạo con ngoan khỏi rầu
Nỗi lo đó con đâu thấu hiểu!
Bởi còn thơ trải chiếu con nằm
Nhìn con đôi mắt xa xăm...
Quặn lòng mẹ nhói suốt năm canh trời!
Mặc sớm tối một đời bươn chải
Vai gánh gồng bước sải chân chim
Mẹ tôi lặng lẽ kiếm tìm
Miếng cơm manh áo tiếng tim thét gào!
Nuôi con lớn khó nào ngăn được
Con nên người dẫu trước gian nguy
Khó khăn mẹ chẳng nghĩ suy
Cho con tất cả quên đi thân mình!
BÀI THƠ: THƯƠNG MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Nghĩ về mẹ lòng bao thương nhớ
Lệ hai hàng nức nở tim đau!
Một đời mưa nắng dãi dầu
Sớm khuya bươn chải chẳng sầu trách than!
Dẫu sương gió gian nan vất vả
Rét cắt da mẹ đã lên đường
Đôi vai trĩu nặng tình thương
Buôn xuôi bán ngược kiếm đường mưu sinh!
Con khôn lớn gia đình đỡ thiếu
Mẹ lưng còng thân yếu hơn xưa
Cơm ăn bữa tối nghỉ trưa
Tai ương tật bệnh nào chừa mẹ đâu?
Trời nghiêng ngả ứa sầu rơi lệ
Mẹ ra đi trần thế mẹ rời...!
Thương yêu gửi lại trên đời
Xuôi tay, nhắm mắt chẳng lời trối trăn!!!
Ở nơi đó chốn lành mẹ đến
Cõi thiên bồng nơi kết trần gian
Cầu xin mẹ được bình an
Vãng sinh tịnh độ lời vàng con mong!
BÀI THƠ: NHỚ MẸ
Tác giả: Thảo Kòi
Trong cuộc sống không gì quý cả
Ngoài tình thương vô giá mẹ hiền
Người như những vị phật tiên
Dang tay che chở chẳng phiền bận tâm
Nuôi con trẻ ươm mầm mơ ước
Mong một ngày con được lớn khôn
Rồi đi bỏ mẹ cô đơn
Lo cho sự nghiệp có còn nhớ ai
Thương dáng mẹ đêm dài chờ đợi
Mong thằng con mòn mỏi thân già
Lo rằng nó ở nơi xa
Cười vui mạnh khỏe hay là ốm đau
Còn thân mẹ xanh xao già yếu
Hỏi thằng con có hiểu được không
Tâm kia thấu rõ cõi lòng
Quê nhà ai đón ai mong nó về
Nghĩ mà xót tái tê thân trẻ
Nhưng hỡi ơi không thể mẹ à
Con nào có trọng danh gia
Xô bồ cuộc sống ngẫm mà lệ rơi
Hai dòng đổ nghẹn lời cay đắng
Nhớ về người con lặng canh thâu
Mẹ ơi chớ nghĩ âu sầu
Cho tóc trên đầu bạc trắng mẹ ơi.
BÀI THƠ: MÃI GHI ƠN MẸ
Tác giả: Dương Chí
Trong lòng mẹ, con là tất cả
Vì nuôi con, vất vả xá gì
Bụng mang chín tháng thai kỳ
Ngày sinh mẹ chịu hiểm nguy thập phần.
Giữa hai lối, cán cân sinh tử
Thầm cầu mong, hai chữ vuông tròn
Hình hài như búp măng non
Hưởng no sữa mẹ ngọt ngon tuyệt vời.
Những câu hát, ru hời cánh võng
Lòng mẹ hiền, lồng lộng bao la
Đẹp ngời gấp vạn muôn hoa
Bình yên hơn khúc thánh ca dịu dàng.
Mỗi buổi sớm, vội vàng xuôi ngược
Nặng đôi vai, kiếm được đồng tiền
Dụm dành con được lớn lên
Tuổi xuân của mẹ ngày thêm héo mòn.
Con lầm lỗi mẹ buồn đau xót
Bởi vì con khúc ruột máu đào
Đòn roi không nỡ đánh vào
Nhẹ nhàng khuyên nhủ chuyện nào đúng sai
Mong con lớn, thành người lương thiện
Là niềm mơ, ước nguyện mỗi ngày
Tuổi già nhắm mắt xuôi tay
Những lời mẹ dặn đời này khắc ghi.
Ơn nghĩa mẹ, chẳng gì sánh nổi
Đem ví von, biển núi không bằng
Con ghi nhớ mãi trong lòng
Sống sao xứng với linh vong mẹ hiền.
BÀI THƠ: MẸ TÔI
Tác giả: Nguyễn Đào
Nghĩ tới Mẹ lòng con thổn thức
Bởi Mẹ ơi Mẹ cực quá nhiều
Viết gì về Mẹ kính yêu?
Tim giờ nghẹn đắng mỗi chiều Mẹ ơi
Lệ nức nở cạn lời con viết
Nét bút nghiêng chữ viết không thành
Những gì có được ngày xanh
Là nhờ ơn Mẹ đã dành tặng con
Đời vất vả lưng còn ghánh nặng
Sáu mươi năm Mẹ chẳng yên lòng
Tưởng rằng con lớn là xong
Nào ngờ lận đận theo dòng ngược xuôi
Em vắn số tuổi đời quá nhỏ
Con gái thì ngày đó ở xa
Mẹ ơi lo liệu việc nhà
Chỉ bàn tay Mẹ vào ra một mình
Cha trầm cảm lặng thinh không nói
Mất em rồi bệnh hỏi thăm ngay
Cháu thơ Mẹ bận cả ngày
Lại thêm Cha ốm chân tay rã rời
Những năm tháng lệ rơi trong dạ
Mẹ vững vàng hơn cả núi non
Gạt đi nước mắt tủi hờn
Đắng cay Mẹ dấu, lòng son ngậm ngùi
Sao sống mãi niềm vui chẳng vẹn
Những đêm dài Mẹ nén buồn đau
Tưởng đâu hạnh phúc tươi màu
Rồi Cha bỏ Mẹ hằn sâu nỗi lòng
Con vẫn muốn cầu mong Mẹ khỏe
Sống an nhàn mạnh mẽ mà thôi
Vậy nên chẳng muốn buông lời
Làm cho mắt Mẹ sầu rơi não nề.
BÀI THƠ: TÌNH MẸ
Tác giả: Bình Minh
Con xin viết bài thơ kể lại
Những vui buồn còn mãi mẹ ơi!
Ngày xưa với tiếng ru hời
Mẹ thường hay nhắc con đời phải ngoan
Bao vất vả lo toan mẹ gánh
Phận đời ngèo canh cánh mẹ lo
Chở trời lúc bệnh ốm ho
Mẹ đành thang thuốc để cho mau lành
Bao đêm trắng tàn canh mẹ muốn
Gia đình mình khỏi chốn Hàn vi
Mà nào đã có những gì
Lệ sầu mẹ đổ con thì xót xa
Đó là những ngày qua con nhớ
Kể chuyện đời một thuở xa xôi
Vu lan lại đến mẹ ơi!
Là ngày báo hiếu một đời khắc ghi..
BÀI THƠ: MẸ CỦA TÔI
Tác giả: Đặng Minh Mai
Nét phúc hậu hiện trên khuôn mặt
Nụ cười hiền đôi mắt dịu êm
Hoa tươi hương ngát bên thềm
Đâu bằng tình mẹ ấm êm tháng ngày
Đời cơ cực một bầy con nhỏ
Thuở cơ hàn gian khó nuôi con
Ngược xuôi trong dạ héo hon
Chạy được bữa tối đâu còn bữa mai!
Bao đêm trắng canh dài thao thức
Mẹ lặng ngồi ra sức lo toan
Cùng cha tính toán chu toàn
Lo sao có gạo con ngoan khỏi rầu
Nỗi lo đó con đâu thấu hiểu!
Bởi còn thơ trải chiếu con nằm
Nhìn con đôi mắt xa xăm...
Quặn lòng mẹ nhói suốt năm canh trời!
Mặc sớm tối một đời bươn chải
Vai gánh gồng bước sải chân chim
Mẹ tôi lặng lẽ kiếm tìm
Miếng cơm manh áo tiếng tim thét gào!
Nuôi con lớn khó nào ngăn được
Con nên người dẫu trước gian nguy
Khó khăn mẹ chẳng nghĩ suy
Cho con tất cả quên đi thân mình!
Nguồn : manhmap