Con lớn lên trong tình thương của mẹ,
Trong niềm vui hy vọng của người cha.
Công ơn người sinh dưỡng quá bao la.
Biển và núi cũng không sao sánh được.
*
Bao năm trời nhọc nhằn nuôi con lớn,
Rồi một ngày gạt nước mắt phân ly!
Tiễn con ra mãi tận chốn biên thùy.
Bỏ đèn sách ra đi vì đất nước.
*
Thời loạn ly mẹ cha đều mơ ước,
Một ngày vui đất nước được thanh bình.
Bỏ sau lưng ngày khói lửa đao binh,
Cùng xây dựng một ngày mai tươi sáng.
*
Nhưng ngờ đâu một ngày thôi lửa loạn!
Nhiều gia đình ly tán bỏ quê hương!
Gia đình ta cũng chịu cảnh đoạn trường!
Bao chiến sĩ chốn rừng sâu đầy đọa.
*
Trên biển cả làm mồi cho loài cá!
Trong rừng sâu chướng khí phải bỏ mình!
Mẹ cùng cha chịu bao cảnh điêu linh!
Bị trù dập bởi vì con là ..."ngụy"?
*
Ngày trở về xác thân con tiều tụy!
Được hồi sinh trong hơi ấm mẹ cha,
Rồi thời gian bao khổ ải trôi qua.
Nơi xứ lạ gia đình ta xum họp.
*
Đất tự do cùng nhau xây mộng ước.
Cha tuổi già đã cỡi hạc quy tiên!
Mẹ cô đơn với ngày tháng muộn phiền!
Tóc bạc trắng lưng còng theo năm tháng!
*
Đến thăm mẹ con xót xa lo lắng,
Câu ca dao mẹ tựa chuối chín cây,
Trong lòng con vẫn cầu nguyện từng ngày.
Mong mẹ mãi bình an và vui khỏe.
*
Nơi xứ người hôm nay ngày của mẹ.
Chúng con xin dâng mẹ đóa hồng tươi,
Mong sao con vẫn mãi ở bên người,
Và mỗi ngày đều là ngày của mẹ .
Ngọc Trân
Comment