Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Những Bài Thơ về "MẸ"

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Những Bài Thơ về "MẸ"



    MẸ TÔI





    (Kính tặng Mẹ yêu, mừng "Ngày Của Mẹ", con chúc Mẹ mạnh khỏe, an lành)

    Mẹ của tôi
    Từ bé đã mồ côi
    Từng ngày, từng ngày trôi
    Trong nhọc nhằn, cô đơn, tủi cực...
    Mẹ của tôi
    Một đời, cả một đời
    Dành trọn hết cho chồng, cho con...
    Trải qua bao thăng trầm, mưa nắng
    Chồng khuất bóng...
    Còn đàn con .
    Đứa gần, đứa xa
    Đứa còn, đứa mất
    Mỗi phương, mỗi cảnh...
    Tóc Mẹ giờ bạc trắng
    Dáng Mẹ giờ hao gầy
    Cô độc trong ánh chiều
    Nhớ chồng
    Thương con
    Rồi lo cháu...
    Dù biển cạn, non mòn
    Nước mắt của Mẹ
    Vẫn mãi chảy xuôi, chảy xuôi...
    Tình yêu của Mẹ
    Vẫn mãi tuôn tràn, tuôn tràn...
    Nồng ấm...
    Bao la...
    Ôi, Mẹ của tôi!

    dovaden2010

    Last edited by Poupi; 30-08-2015, 06:29 AM.

  • #2
    Tết của mẹ tôi

    Nguyễn Bính

    Tết đến mẹ tôi vất vả nhiều,
    Mẹ tôi lo liệu đủ trăm điều.
    Sân gạch tường hoa người quét lại,
    Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

    Nuôi hai con lợn tự ngày xưa,
    Mẹ tôi đã tính "tết thì vừa."
    Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó,
    Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

    Nay là hăm tám tết rồi đây,
    (Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
    Sắm sửa đố lề về việc tết,
    Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.

    Không như mọi bận người mua quà,
    Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
    Cho các em tôi đứa mỗi chiếc,
    Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

    Giết lợn, đồ xôi, lại giết gà,
    Cỗ bàn xong cả từ hôm qua.
    Suốt đêm giao thừa mẹ tôi thức,
    Lẫm nhẫm cầu kinh Đức Chúa Bà.

    Mẹ tôi gọi cả các em tôi,
    D0ến bên mà dặn: "Sáng ngày mai
    Các con phải dậy cho thật sớm,
    Đầu năm năm mới phải lanh trai.

    Mặc quần mặc áo lên trên nhà,
    Thắp hương thắp nến lễ ông bà.
    Chớ có cãi nhau, chớ có quấy,
    Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..."

    Sáng ngày mồng một sớm tinh sương,
    Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường.
    Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi,
    Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

    Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên,
    BuÙt lông dầm mực viết lên trên.
    Trên những gì gì tôi chẳng biết,
    Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

    Mẹ tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
    Rón rén lên bàn thờ ông tôi.
    Đôi mắt người trông thành kính quá,
    Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

    Mẹ tôi uống hết một cốc rượu,
    Mặt người đỏ tía vì hơi men,
    Người rủ cô tôi đánh tam cúc,
    Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

    Tôi mặc một chiếc quần mới may,
    Áo lương, khăn lượt, chân đi giày.
    Cho tôi đi lễ bên quê ngoại,
    Người dặn con đừng uống rượu say.

    Xong ba ngày tết mẹ tôi lại,
    Đầu tắt mặt tối nuôi chồng con.
    Rồi một đôi khi người dậm gạo,
    Chuyện trò kể lại tuổi chân son.

    Comment


    • #3
      Mẹ Mốc

      Nguyễn Khuyến

      So danh giá ai bằng mẹ Mốc,
      Ngoài hình hài, gấm vóc chẳng thêm ra; (1)
      Tấm hồng nhan đem bôi lấm xoá nhoà,
      Làm thế để cho qua mắt tục.
      Ngoại mạo bất cầu như mĩ ngọc,
      Tâm trung thường thủ tự kiên kim (2)
      Nhớ chồng con muôn dặm xa tìm,
      Giữ son sắt êm đềm một tiết. (3)
      Sạch như nước, trắng như ngà, trong như tuyết,
      Mảnh gương trinh vằng vặc quyết không nhơ,
      Đắp tai ngảnh mặt làm ngơ,
      Rằng khôn cũng kệ, rằng khờ cũng thây.
      Khôn kia dễ bán dại này!


      Chú thích:

      1. Mẹ Mốc điên, xé quần xé áo, nên chỉ trơ có tấm thân không che đậy.
      2. Câu này và câu trên đại ý nói: mặt ngoài không cần đẹp như ngọc, nhưng trong lòng hằng giữ bền như vàng.
      3. Tiết: khí tiết.


      Comment


      • #4
        MẸ

        Con sẽ không đợi một ngày kia
        khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
        Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
        Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
        Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
        mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
        ai níu nổi thời gian?
        ai níu nổi?
        Con mỗi ngày một lớn lên
        Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
        Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

        Con sẽ không đợi một ngày kia
        có người cài cho con lên áo một bông hồng
        mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
        mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
        hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
        Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
        Sống tự do như một cánh chim bằng
        Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
        Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
        Những bài thơ chất ngập tâm hồn
        đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
        Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
        mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
        ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
        giọt nước mắt già nua không ứa nổi
        ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
        mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
        Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
        mấy kẻ đi qua
        mấy người dừng lại?

        Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
        trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
        ta vẫn vô tình
        ta vẫn thản nhiên?

        Hôm nay...
        anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
        ngã nón đứng chào xe tang qua phố
        ai mất mẹ?
        sao lòng anh hoảng sợ
        tiếng khóc kia bao lâu nữa
        của mình?
        Bài thơ này xin thắp một bình minh

        trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối

        bài thơ như một nụ hồng
        Con cài sẵn cho tháng ngày
        sẽ tới!


        (Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
        Đỗ Trung Quân - 1986)

        Comment


        • #5
          MẸ ỐM

          Mọi hôm mẹ thích vui chơi
          Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
          Lá trầu khô giữa cơi trầu
          Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
          Cánh màn khép lỏng cả ngày
          Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
          Nắng mưa từ những ngày xưa
          Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
          Khắp người đau buốt, nóng ran
          Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm
          Người cho trứng, người cho cam
          Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
          Sáng nay trời đổ mưa rào
          Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
          Cả đời đi gió đi sương
          Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
          Mẹ vui, con có quản gì
          Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
          Rồi con diễn kịch giữa nhà
          Một mình con sắm cả ba vai chèo
          Vì con, mẹ khổ đủ điều
          Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
          Con mong mẹ khỏe dần dần
          Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
          Rồi ra đọc sách, cấy cày
          Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.


          Trần Đăng Khoa

          Comment


          • #6
            GỞI MẸ

            Tha thứ cho con, mẹ
            Con đã quên lời mẹ ân cần
            Con nhầm tưởng mình đã biết dại khôn
            Con nhầm tưởng mình không là đứa trẻ
            Trăm năm thèm tiếng vỗ về

            Mẹ đừng im lặng thế
            Mẹ đừng xa xót thế
            Sao mẹ không mắng con
            Con đã đánh mất quyền được làm đứa trẻ
            Quyền được sợ chiếc roi tre mẹ giắt ở mái nhà

            Con nào có gì sau năm tháng đi xa
            Chỉ đôi tay đã bầm nhiều vết cứa
            Chỉ đôi mắt dửng dưng tàn tro bếp lửa
            Tiếng thở dài trong mỗi bước chân qua

            Con không giàu hơn sau năm tháng xa nhà
            Nước mắt cũng nghèo đi
            Niềm tin cũng nghèo đi
            Và hạnh phúc là cánh diều ảo ảnh

            Mẹ ơi, con thèm được khóc
            Thèm được mẹ dỗ dành
            Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ
            May ra con còn nước mắt
            Con chưa lớn đó chính là sự thật

            Tha thứ cho con, mẹ
            Con đã mang trái tim mẹ trong ***g ngực con đi
            Và thương tổn
            Con biết làm gì bây giờ
            Khi máu chảy đã lạnh lùng sắc đỏ

            Mẹ đừng im lặng thế
            Mẹ đừng xa xót thế
            Mẹ cầm lấy chiếc roi tre đi mẹ...

            Comment


            • #7


              Bông hồng cho Mẹ


              THANH TUYỀN

              Nhìn con thơ bước đều trên lối nhỏ
              Bao tình thương dào dạt đến tuôn tràn
              Nụ cười tươi trên vành môi mọng đỏ
              Ước ao đời hạnh phúc mãi hoà chan

              Thêm lần nữa bụng lại mang dạ chửa
              Nghe tiếng con tung đạp mãi vui thay
              Bao ngày qua với nhiều cơn ói mửa
              Hiểu thế nào làm Mẹ của ngày mai !

              Mẹ của con cũng bao lần dầu dãi
              Sanh và nuôi cho con lớn nên người
              Thương Mẹ hiền chịu bao điều khổ ải
              Chẳng buồn than, mong nhìn thấy con cười

              Tình yêu đó không có gì sánh được
              Hiểu Mẹ hơn khi tay ẵm con thơ
              Một bông hoa toả sang niềm thông suốt
              Cánh mượt mà toả sắc toả hương mơ

              Mẹ của con một bông hồng duy nhất
              Một bông hồng vĩnh viễn đẹp vô ngần
              Hương hoa thơm làm lòng con chất ngất
              Biết bao giờ trả được nghĩa hiếu ân?

              Con kính dâng Bông Hồng thương tặng Mẹ!




              Last edited by Poupi; 12-05-2015, 06:05 AM.

              Comment


              • #8



                Bài Thơ Tháng Năm Dâng Mẹ


                TỨ DIỄM

                Thời gian thoáng trôi sao nhanh quá,
                Mái tóc mẹ thương đã đổi màu
                Ngày tiếp ngày, năm tháng theo nhau
                Tình Mẹ mãi như dòng suối ngọt
                Chảy vào đời, mát rượi thương yêu....

                Mẹ ơi, con muốn nói thật nhiều,
                Những lời riêng tặng mẹ thương yêu,
                Những lời gói trọn lòng con đó
                Suốt bấy nhiêu năm con chắt chiu .....

                Mẹ ơi, con muốn viết thật dài,
                Những bài thơ, văn dẫu chẳng hay
                Nhưng con viết bằng con tim, khối óc,
                Và cả tấm lòng của con đây ........

                Mẹ ơi, con muốn gọi Mẹ hoài
                Dẫu chỉ một câu nói: "Mẹ ơi"
                Vẫn khiến lòng con tràn vui sướng
                Vì con còn có Mẹ trong đời ..........




                Last edited by Poupi; 12-05-2015, 06:09 AM.

                Comment


                • #9
                  Bài Thơ Thương Gửi Mẹ

                  TỨ DIỄM

                  Con chỉ ước con được là thi sĩ
                  Đem tâm tình đan kết lại thành thơ
                  Dù lời thơ còn quá dại khờ
                  Nhưng gói trọn tấm lòng con trong đó.
                  Có những điều dùng lời quả thật khó,
                  Biết nói gì để Mẹ hiểu lòng con .....
                  Theo tuổi ta, Mẹ đúng sáu mươi tròn,
                  Nhưng con đã làm gì đền ơn Mẹ ???
                  Tình mẹ thương con thật nhiều vô kể:
                  Những buổi sớm khuya thức trắng thâu đêm,
                  Lo lắng cho con giấc ngủ êm đềm
                  Đến bữa cơm gia đình đầy ấm cúng.
                  Rồi những buổi sớm Đông trời lạnh cóng
                  Hay ban khuya trời trĩu nặng mù sương,
                  Mẹ thương con, ra đón tận ngoài đường
                  Mặc giá rét, tuyết băng ngập đầy lối.
                  Rồi những buổi mẹ thức giấc nửa tối
                  Vào từng phòng để săn sóc cho con.....
                  Mẹ ban cho những tiếng cười tươi, dòn,
                  Những mật ngọt, hương thơm, cùng ánh sáng ....
                  Biết làm gì để thật xứng đáng
                  Với tấm lòng của Mẹ quá bao la
                  Cứ mỗi ngày qua, Mẹ lại thêm già
                  Con bất hiếu chẳng làm chi đỡ Mẹ
                  Dù vẫn biết Mẹ thương con chẳng kể
                  Nhưng trong lòng, con vẫn thấy nao nao
                  Con chỉ ước học thật giỏi, điểm cao
                  Làm quà tặng để kính dâng lên Mẹ!

                  Comment


                  • #10
                    ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI

                    Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
                    Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
                    Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
                    Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

                    Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
                    Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
                    Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
                    Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

                    Con đi góp lá ngàn phương
                    Đốt lên cho đời tan khói sương
                    Con đi xin mẹ hãy chờ
                    Ngậm ngùi con dấu trong thơ

                    Đau thương con viết vào trong lá
                    Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
                    Con đi xin mẹ hãy chờ
                    Ngậm ngùi con dấu trong thơ

                    Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
                    Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
                    Mẹ xa xôi quá làm sao với
                    Biết đến bao giờ trông thấy nhau

                    Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người
                    Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
                    Ví mà con đổi thời gian được
                    Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười


                    Trần Trung Ðạo

                    Comment


                    • #11




                      Bông Hồng Vàng


                      Vu lan về con cài lên ngực
                      Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
                      Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
                      Của những đứa con nhớ về cha mẹ

                      Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
                      Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
                      Dù bao năm dù có hoá vô thường
                      Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất

                      Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
                      Cho chúng con lẽ sống tình yêu
                      Đại dương bao la đâu đã là nhiều
                      Với chúng con cha mẹ là tất cả

                      Có đôi lúc
                      Mải mê quay với dòng đời ồn ã
                      Những đô hội thị thành
                      Những phương trời lạ
                      Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
                      Last edited by Poupi; 12-05-2015, 05:52 AM.

                      Comment


                      • #12
                        Hai Sắc Hoa Mùa Vu Lan - Trầm Vân

                        Comment


                        • #13
                          Tháng Bảy Hội Vu Lan Bồn - Đỗ Công Luận

                          Comment


                          • #14



                            MẸ ƠI !

                            Bùi Thanh Huyền

                            Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,
                            Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,
                            Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,
                            Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa !
                            Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,
                            Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội,
                            Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới
                            Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao
                            Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,
                            Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,
                            Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ
                            Một cái gì rất xa, rất xa….
                            Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,
                            Hoa súng nở lung linh mùa Hạ,
                            Hương thiên lý hôn lên đôi má,
                            Hương đi lẫn vào ánh trăng.
                            Cửa sổ nhà mình có mở hay không?
                            Tan học về, biết mẹ không đi vắng
                            Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,
                            Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.
                            Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,
                            Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,
                            Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi
                            Con bận viết tiếp bài thơ.
                            Bây giờ con đi xa mẹ hơn,
                            Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,
                            Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi
                            Riêng phù sa đọng lại bến bờ…
                            – Nhưng, mẹ ơi !
                            Nếu có một chàng trai nào đến với con ?…
                            – Con gái yêu, dòng sông của mẹ,
                            Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,
                            Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu
                            Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ.
                            Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy
                            Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư !

                            Comment


                            • #15
                              Bông Hồng Trắng - Tôn nữ Đông Hương





                              muốn nói gì con cũng không còn Mẹ
                              mùa Vu Lan báo hiếu con làm sao
                              nói với mẹ thương chừ thì quá trễ
                              đành âm thầm ngồi nghe tim con đau

                              *
                              mười sáu năm, mười sáu lần biển khóc
                              mười sáu năm, tay con đếm thời gian
                              một đầu thu, hoảng hốt con bắt chợt
                              tim con ngừng trong khoảng chít khăn tang ...

                              *
                              rằm tháng bảy ! ánh trăng đầy trìu mến
                              con ngẫng nhìn: Mẹ cúi xuống hôn con
                              con cắn môi cho tiếng buồn không lọt
                              chỉ muốn dành cho nước mắt lang thang

                              *
                              xưa con nhớ Mẹ thích hồng đỏ thắm
                              lần học về con hay ghé chợ mua
                              nay con ghé chỉ còn toàn hồng trắng
                              trên cánh hồng long lanh mấy hạt mưa !

                              đông hương

                              Comment

                              Working...
                              X