Para Elisa - Phan Ni Tấn
Anh vẫn nhớ một chút chiều cô tịch
Thầm nhớ em anh bước tới thăm nhà
Câu thơ cũ đã phôi phai màu phấn
Mà bài thơ tri ngộ nghĩ chưa ra
Anh làm tượng im cái im của đá
Em khoan thai xuống bếp pha trà
Nghe tiếng hát khẽ như lời hò hẹn
Thoảng hương trà theo tường vách thơm ra
Thầm nhớ em anh bước tới thăm nhà
Câu thơ cũ đã phôi phai màu phấn
Mà bài thơ tri ngộ nghĩ chưa ra
Anh làm tượng im cái im của đá
Em khoan thai xuống bếp pha trà
Nghe tiếng hát khẽ như lời hò hẹn
Thoảng hương trà theo tường vách thơm ra
Ngồi giữa anh và em là mùi hoa màu mật ngọt
Cánh muồng vàng hoang dại đứng vươn lên
Anh chợt nhớ loài người trên phố núi
Sống hiền hòa làm sông suối nói yêu em
Cánh muồng vàng hoang dại đứng vươn lên
Anh chợt nhớ loài người trên phố núi
Sống hiền hòa làm sông suối nói yêu em
Xoay trong không gian xanh là nồng nàn âm nhạc
Giai điệu tròn óng ánh bản tình ca
Đánh thức dậy những tấm lòng chân thật
Biết yêu người ngàn kiếp thuở xa xưa
Giai điệu tròn óng ánh bản tình ca
Đánh thức dậy những tấm lòng chân thật
Biết yêu người ngàn kiếp thuở xa xưa
Để tháo cho đời một mối dây đằm thắm
Mà em thương anh em cột thắt trong lòng
Mười ngón tay vụng về trên phím ngọc
Nhạc từng cơn run rẩy bám thinh không
Mà em thương anh em cột thắt trong lòng
Mười ngón tay vụng về trên phím ngọc
Nhạc từng cơn run rẩy bám thinh không
Nhịp vẫn chảy trong dương cầm vang vọng
Giọt trên nền vụn vỡ chuỗi âm thanh
Cuối biến khúc elisa thả xuống
Dấu lặng tròn đọng dưới đáy hồn anh
Giọt trên nền vụn vỡ chuỗi âm thanh
Cuối biến khúc elisa thả xuống
Dấu lặng tròn đọng dưới đáy hồn anh
Elisa khúc nhạc chiều hôm ấy
Anh vẫn nghe bằng mắt kẻ không nhà
Bằng bàn tay em mềm như thai trẻ lạ
Xòe ra thành tia máu của loài hoa
Anh vẫn nghe bằng mắt kẻ không nhà
Bằng bàn tay em mềm như thai trẻ lạ
Xòe ra thành tia máu của loài hoa
Anh vẫn nhớ một chút chiều thinh lặng
Qua mùi thơm của gió thoảng hương trà
Đã nhiều năm sau một lời biền biệt
Dòng sông đời dài quá đỗi chia xa.
Qua mùi thơm của gió thoảng hương trà
Đã nhiều năm sau một lời biền biệt
Dòng sông đời dài quá đỗi chia xa.
Phan Ni Tấn