Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tụng ca

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tụng ca

    TỤNG CA


    tung cánh diều bay lên cao, cao mãi
    làm sao giấu người trong lòng gió hở anh
    mùa đông còn dài, tôi nhớ mảnh trời xanh
    đôi con mắt mỏi mong màu nắng nhạt

    ngọn khói nhà ai vờn bay lên ngơ ngác
    có gặp cánh diều để ủ ấm hay không
    diều đã có lần rơi xuống vực mênh mông
    nên đôi cánh vẫn chưa liền dấu cắt

    làm sao để che đi đôi con mắt
    (trăm, nghìn lời …, người ấy sẽ đọc ra …)
    một mảnh cuộc đời cứ ngỡ đã rất xa
    nhưng ngoảnh lại vẫn ngay trong tầm mắt …

    bay lên cao giữa trời đông hà khắc
    (như đêm phá rào hò hẹn với trăng khuya
    khi bình minh rơi trên khung cửa ngày xưa
    đôi chân đã rong chơi về, mệt rũ …)

    hãy cùng tôi tìm phút giây đã cũ
    lòng giấy vô tình, thơ chợt rối người ơi
    trái tim tôi giờ đã biết nghỉ ngơi
    chỉ khoảnh khắc, (khoảnh khắc thôi), loạn nhịp

    bay lên cao, sợ mắt người đuổi kịp
    đôi cánh sắc màu không thể giấu giữa mây
    tôi ở bên người cạn chén đắng mà say
    nên cứ thế, một góc đời loay hoay mãi

    ngày huyễn hoặc, nhặt nhánh tình sót lại
    ngắm hàng cây, cây không lá mùa đông …

    Nghi Bình – 2/8/12
    ***************

  • #2
    HẠT NỖI BUỒN





    không còn nhiều giờ để nhớ anh
    nên em sống nhiệt tình cùng hiện tại
    tại sao em lại vô cùng trễ nải
    để biết thương mình và biết quên anh

    màu lá bây giờ đã bớt thẫm xanh
    cũng như em phai dần thanh sắc
    cũng như em không còn biện bạch
    hay ngông cuồng cười, khóc với trăng

    mùa đông mưa buồn, nhả sợi mong manh
    hàng cây xám ngẩng trông lên trời xám
    lời thơ rơi trong tấm lòng lãnh đạm
    mẫu tự lằng nhằng, câu chữ rối, loanh quanh

    định mệnh cực lòng phải thế không anh
    se, se mãi sợi tơ mành dễ đứt
    em đã buông rơi điều không thể được
    (chỉ còn anh, một mảnh vỡ, chưa buông …)

    sau cơn mưa này trời đỡ buồn không
    mưa phố núi ngỡ không hề ngưng lại
    cũng như em ngỡ còn yêu anh mãi …
    (trò cuộc đời, xuôi ngược phải không anh …)

    phố vẫn chờ màu nắng lụa mong manh
    trông mong mãi, mắt cuồng trong ảo ảnh
    mưa thả rơi hạt nỗi buồn óng ánh
    không nhặt về cũng đầy ắp trong tay …




    Nghi Bình – 2/29/12
    ***************

    Comment


    • #3
      Thơ này giống thơ học trò quá , nhưng gieo vần hơi lạc , mạn phép ms Kỳ

      Comment


      • #4
        thơ này H Kỳ sưu tầm thôi ,còn cảm nghĩ tâm tư và ý thích gieo vần như thế nào là của tác giả đó GD...
        ***************

        Comment

        Working...
        X