Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Cung Thị Lan

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Cung Thị Lan

    Mất Mát

    Ta lại về đây thăm chốn xưa
    Hàng dừa cát trắng tắm trong mưa
    Giọt buồn trời khóc hay ta khóc?
    Biển sóng chập chờn nước đong đưa

    Có phải đây là quê của ta?
    Nha Trang ngày ấy nhận không ra
    Còn đâu cảnh cũ người xưa cũ?
    Lạ bước trên đường đi thật xa

    Phố biển yêu thương của ta ơi!
    Ngày xưa thân ái mất đâu rồi?
    Thùy dương cát trắng còn đâu nữa?
    Phố xá lao xao người những người!

    Có phải đây là nhà của ta?
    Hay quê ta ở tận nơi xa?
    Trở về chỉ thấy mình với bóng
    Lữ khách bơ vơ kẻ mất nhà

    Cung Thị Lan

  • #2
    Em biết

    Em biết trong những lần gặp gỡ
    Anh cố tình lảng tránh chuyện ngày xưa
    Vài câu thăm, dăm ba chuyện hững hờ
    Hay bâng quơ với những điều vô nghĩa.

    Nhưng... em vẫn lắng nghe lời anh nói
    Những mối tình của ai đó và chính anh
    Những giấc mơ, những ước vọng không thành
    Những bạn cũ hay những người yêu cũ

    Rồi sau đó, khi anh ngưng, không nói.
    Em biết là anh muốn nói rất nhiều
    Cử chỉ ân cần và ánh mắt thương yêu
    Mang nhung nhớ theo muôn vàn cay đắng

    Em biết một điều không có thật
    Là tình yêu không hiện diện trong chúng ta
    Những ước mơ, những kỷ niệm tưởng qua
    Vẫn sống mãi ngàn đời trong tâm tưởng.

    Cung Thị Lan

    Comment


    • #3
      Vẫn Chờ...



      Hồn hoang dại trôi theo nền trắng lạnh
      Mặt tuyết tan thành biển đá mênh mông
      Hàng cây khô ngơ ngác đừng chờ trông
      Đợi chút ấm của mùa xuân rực rỡ

      Từ phương xa mặt trời chưa hé mở
      Dửng dưng lòng lơ lửng tận chân mây
      Đau buồn thay cho sinh vật cỏ cây
      Ước vọng mãi đâu rồi cơn nắng lạ

      Cung Thị lan

      Comment


      • #4
        Ơi Quê Hương !

        Quê hương ơi, tiếng yêu sao xa quá
        Lời thương xưa xin gửi lại cho người
        Còn tìm đâu thời thơ ấu hát cười?
        Thưở ca khúc tình quê theo trang giấy

        Tổ Quốc ơi, phải chăng người còn đấy?
        Bốn ngàn năm lịch sử rạng anh hùng
        Hay mất rồi lòng đoàn kết ý chung?
        Còn đâu nữa tình anh em máu mủ

        Việt Nam ơi, phải chăng người còn đủ?
        Hay vẫn nhìn con cháu kiếp điêu linh
        Chiến tranh qua sao chẳng thấy yên bình?
        Máu ngưng chảy sao còn đời oan nghiệt?

        Đất nước ơi, xin một lời từ biệt
        Phận bọt bèo lưu lạc sống tha hương
        Biết bao giờ tìm lại được tình thương?
        Thầm một bóng, mắt là đôi giòng lệ

        Cung Thị Lan

        Comment


        • #5
          Hãy đến bên nhau



          Mưa hãy đến bên trời
          Như chưa một lần đến
          Giăng giọt sầu trong mây
          Rơi rơi lên đất dại

          Nắng hãy đến bên cây
          Như chưa từng gặp mặt
          Hát hò trên cành lá
          Reo vui cùng lung lay

          Gió hãy đến với sông
          Làm quen cùng sương lạnh
          Tung tăng trên làn nước
          Rồi tan vào mênh mông

          Em hãy đến bên ta
          Quên đi bao tháng ngày
          Đắng, cay, bùi, chua, ngọt
          Cuộc đời là hư không

          Mưa, nắng, gió và em
          Hãy cùng ta nếm mật
          Hãy cùng ta chia cay
          Men đời trong chất ngất

          Cung Thị Lan

          Comment


          • #6
            Lời gửi Mẹ



            Mẹ ơi, mẹ có biết
            Tháng ngày rất vô tình
            Chẳng màng hay tha thiết
            Cuộc đời là bao lăm
            Nên âm thầm trôi chảy

            Vì ... không thể hỏi thời giờ ngừng chảy
            Và không thể đòi thời gian ngừng trôi
            Cho nên...con chỉ thể
            Bơi theo chúng mà thôi

            Mẹ ơi, mẹ có hay
            Nơi xứ lạ quê người
            Mệt nhoài thân người máy
            Con chỉ muốn chia lấy
            Nỗi đau tấm lưng còng
            Nỗi buồn mái tóc bạc
            Mong mẹ được an lạc
            Quên chuỗi ngày long đong

            Vì ... không thể chờ ngày nói một lời
            Và không thể đợi tháng hứa một câu
            Cho nên, con chỉ phải
            Làm việc cho thật mau

            Mẹ ơi mẹ có hiều
            Con ước thành thời gian
            Ngưng trôi biến ngày dài
            Tăng thọ thêm cho mẹ
            Để cuộc đời êm nhẹ
            Mẹ con ta bên nhau
            An bình trong hạnh phúc

            Nhưng, không thể ở cùng một nơi
            Và không thể có chung một đời
            Cho nên, giờ con phải
            Hy Sinh một mình thôi

            Cung thị Lan

            Comment


            • #7
              Mần Chi



              Tôi dấu lòng tôi khắp mọi nơi
              Đi đâu tôi cũng nở nụ cười
              Với ai tôi cũng làm vui dạ
              Không để cho người thấy lệ rơi

              Ta muốn làm vui cho thế gian
              Ủ buồn vào đáy của tâm can
              Cuộc đời đâu mấy lần hoan hỉ
              Cớ chi tôi phải gây hoang mang

              Tôi cứ như là người hề thôi
              Ngày vui đêm khóc nghĩ không nguôi
              Làm người chân thật đâu phải dễ
              Tôi phải mần chi khỏi bị cười

              Cung Thị Lan

              Comment


              • #8
                thơ của CTL hay và buồn dịu vợi


                ss Poupi
                ***************

                Comment


                • #9





                  Xuân còn đâu




                  Xuân đến khi nào tôi có hay
                  Xuân gieo nhung nhớ nơi chốn này
                  Mưa xuân ủ tuyết mềm trên gối
                  Ngỡ giấc mộng sầu ngấm men say

                  Ngày xuân xưa ấy nay ở đâu?
                  Chiều ba mươi tết có thăm nhau?
                  Ai về đường cũ nhặt lá rớt?
                  Ai làm người chứng kẻ yêu nhau?

                  Hái lộc ngày xuân giờ những ai?
                  Ai lên chùa núi ngắm nhành mai?
                  Ai nhìn hoa cúc bâng khuâng nhớ?
                  Thoang thoảng lời ai buổi sớm mai?

                  Xuân đến xuân đi bao nhiêu lần
                  Mà sao trong dạ chẳng còn mong
                  Ngày xuân xưa ấy còn đâu nữa?
                  Tôi chỉ còn tôi với chiều đông.

                  Cung Thị Lan

                  Comment

                  Working...
                  X