Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Từ ‘hoa’ trong ‘Truyện Kiều’

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Từ ‘hoa’ trong ‘Truyện Kiều’

    Trong kho tàng văn học VN, không ai có thể sánh được với đại thi hào Nguyễn Du dù chỉ trong một phạm vi hẹp: Cách dùng từ “hoa” và khi viết về hoa. “Truyện Kiều” có đến hàng trăm câu thơ dùng từ “hoa” nhưng mỗi câu đều có ý nghĩa khác nhau.
    Trước hết từ “hoa” được dùng nhiều lần như một tính từ chỉ cái đẹp, cái cao sang, quyền quý như “thềm hoa”,“kiệu hoa”, “sân hoa”…
    Khi Thúy Kiều gặp Mã Giám Sinh, Nguyễn Du viết:
    Thềm hoa một bước lệ hoa mấy hàng
    Và khi nàng sa bẫy Sở Khanh, trong cùng một câu thơ Nguyễn Du đã dùng đến ba từ “hoa” để diễn tả tâm trạng của Kiều khiến người đọc, người nghe đã liên tưởng ngay hình ảnh Kiều bị giày vò như thế nào:
    Giá đành trong nguyệt trên mây
    Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa

    Thông thường người ta dùng từ “hoa” với nghĩa là danh từ để chỉ người con gái đẹp, yêu kiều. Nhưng cụ Nguyễn Du đã dành từ “hoa” rất độc đáo chỉ về người con trai để giãi bày tình cảm của Thúy Kiều đối với Kim Trọng khi “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình”:
    Nàng rằng khoảng vắng đêm trường
    Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa

    Nếu theo quan niệm “cọc” và “trâu” thì rõ ràng trong tình huống này, “cọc” đã băng vườn tìm “trâu” một cách nhiệt tình, chủ động với cả sự bồng bột đáng yêu của mối tình đầu. Đặt vào bối cảnh khi ra đời của Truyện Kiều mới thấy quan niệm của cụ Nguyễn Du về tình yêu nam nữ chân chính vô cùng tiến bộ, dân chủ, sánh ngang với những mối tình thời hiện đại.
    Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã nhiều lần trở lại dùng từ “hoa” với nghĩa nói về Kim Trọng, về mối tình của Thúy Kiều với chàng Kim:
    Thề hoa chưa ráo chén vàng
    Lời thề thôi đã phụ phàng với hoa

    Hay:
    Hoa kia đã chắp cánh này cho chưa
    Hoặc mô tả tâm trạng của Thúy Kiều sau 15 năm lưu lạc khi gặp lại người yêu cũ:
    Trông hoa đèn chẳng thẹn thùng lắm ru
    Rất khó tìm trong thơ ca hiện đại cách dùng từ “hoa” như cụ Nguyễn Du để ám chỉ người con trai, hoặc về tình yêu từ phía người con gái. Có chăng chỉ là những câu chung chung tượng trưng cho tình yêu đôi lứa. Phải chăng, trong cuộc sống thực tại hiện nay và mãi mãi về sau, những người Việt Nam yêu nhau tìm thấy trong Truyện Kiều những áng thơ hay nhất để diễn đạt tình yêu trong mọi tình huống, mọi hoàn cảnh, đủ các cung bậc tình cảm với ý nghĩa vô cùng giàu có của từ “hoa”.
    Như khi nam nữ thanh niên đi lễ hội, tình cờ gặp người trong mộng:
    May thay giải cấu tương phùng
    Gặp tuần đố lá thỏa lòng tìm hoa

    Khi diễn tả sự e dè, thẹn thùng của hai cô gái:
    Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa
    Khi người yêu bị gia đình ép duyên gả cho một gia đình trọc phú hay buôn bán lèo lá:
    Xót nàng chút phận thuyền quyên
    Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn

    Khi bày tỏ thái độ nghiêm túc đối với mối tình chính đáng:
    Đừng điều nguyệt nọ hoa kia
    Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai

    Khi phê phán những người tự cho là “sành điệu” trong quan hệ nam nữ, nhưng không thể hiểu nổi bản chất của bạn tình:
    Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa
    Khi vỗ về, an ủi mối tình tan vỡ được hàn gắn lại:
    Hoa tàn mà lại thêm tươi
    Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa

    Hay khi nói về những cuộc hẹn hò của các cặp tình nhân sau một thời gian dài xa cách:
    Tình nhân gặp lại tình nhân
    Hoa xưa ong cũ mấy phân chung tình

    Thế mới biết kho tàng ngôn ngữ tiếng Việt giàu có đến nhường nào. Chỉ một từ “hoa” thôi đã có hàng trăm cách biểu đạt khác nhau, cách nào cũng tinh tế, nhẹ nhàng mà thâm thúy, mộc mạc mà sâu sắc.


    .......Thiện căn ở tại lòng ta......
    Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

  • #2
    Nguyễn Công Trứ

    Cách Ở Đời
    Ăn ở sao cho trải sự đời
    Vừa lòng cũng khó há rằng chơi
    Nghe như chọc ruột, tai làm điếc
    Giận đã căm gan, miệng mỉm cười
    Bởi số chạy đâu cho khỏi số
    Lụy người nên mới phải chiều người
    Mặc ai chớ để điều ân oán
    Chung cục thời chi cũng tại trời.

    .......Thiện căn ở tại lòng ta......
    Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

    Comment


    • #3
      Nguyễn Công Trứ

      Cầm kỳ thi tửu

      Đường ăn chơi mỗi vẻ mỗi hay,
      Đàn năm cung réo rắt tính tình dây,
      Cờ đôi nước rập rình xe ngựa đó.
      Thơ một túi phẩm đề câu nguyệt lộ, (1)
      Rượu ba chung tiêu sái cuộc yên hà. (2)
      Thú xuất trần, tiên vẩn là ta,
      Sánh Hoàng Thạch (3), Xích Tùng (4), ờ cũng đáng !
      Cầm tứ tiêu nhiên, kỳ tứ sảng,
      Thi hoài lạc hĩ, tửu hoài nồng. (5)
      Một chữ nhàn giá lại đáng muôn chung
      Người ở thế dẩu trăm năm là mấy.
      Sách có chữ "nhân sinh thích chí" (6)
      Đem ngàn vàng chác lấy chuyện cười,
      Chơi cho lịch mới là chơi,
      Chơi cho đài các, cho người biết tay.
      Tài tình dễ mấy xưa nay.


      (1) Phẩm đề: phê bình. Nguyệt lộ: trăng và hạt móc.
      (2) Tiêu sái: phóng khoáng. Yên hà: khói ráng, ý nói cảnh đẹp của đời ẩn dật.
      (3) Hoàng Thạch: tức Hoàng Thạch Công. Cuối đời nhà Tần, Trương Lương đi chơi ở đất Hạ Bì, đến Dĩ Kiều gặp ông già trao cho quyển Binh Thư Tam Lược mà dặn: "Đọc kỹ sách này sau có thể bình thiên hạ. Sau 13 năm nhà ngươi đến núi Cốc Thành, nếu thấy hòn đá vàng thì biết là ta đấy !" (Vì thế sau này người đời tôn ông lão là Hoàng Thạch Công). Đúng như lời dặn của tiên ông, Trương Lương sau này giúp Lưu Bang lập nên nhà Hán.
      (4) Xích Tùng: tức Xích Tùng Tử. Theo Liệt Tiên truyện, Xích Tùng Tử làm quan Vũ sư đời vua Thần Nông, sau đắc đạo thành tiên.
      (5) Cung đàn hay, nước cờ sáng suốt; Lòng thơ vui, tính rượu nồng nàn.
      (6) Đời Nam Tề, Trương Hàn có câu "Nhân sinh quý thích chí, tu phú quý hà vi ?" -- Người ta ở đời cốt thỏa chí mình, nào cần giàu sang làm gì ?

      .......Thiện căn ở tại lòng ta......
      Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

      Comment


      • #4
        Nguyễn Công Trứ

        Cây Thông .


        Ngồi buồn mà trách ông xanh,
        Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười.
        Kiếp sau xin chớ làm người,
        Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.
        Giữa trời, vách đá cheo leo
        Ai mà chịu rét thời trèo với thông
        .......Thiện căn ở tại lòng ta......
        Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

        Comment


        • #5
          Lỡ Bước Sang Ngang
          I

          "Em ơi em ở lại nhà
          Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
          Mẹ già một nắng hai sương
          Chị đi một bước trăm đường xót xa .
          Cậy em, em ở lại nhà
          Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
          Hôm nay xác pháo đầy đường
          Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
          Chuyến này chị bước sang ngang
          Là tan vỡ giấc mộng vàng từ nay .
          Rượu hồng em uống cho say,
          Vui cùng chị một vài giây cuối cùng.
          (Rồi đây sóng gió ngang sông,
          Đầy thuyền hận,, chị lo không tới bờ)
          Miếu thiêng vụng kén người thờ,
          Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em.
          Đêm nay là trắng ba đêm,
          Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn.
          Một vai gánh vác giang san...
          Một vai nữa gánh muôn vàng nhớ thương.
          Mắt quầng, tóc rối tơ vương
          Em còn cho chị lược gương làm gì !
          Một lần này bước ra đi
          Là không hẹn một lần về nữa đâu,
          Cách mấy mươi con sông sâu,
          Và trăm nghìn vạn nhịp cầu chênh vênh
          Cũng là thôi... cũng là đành...
          Sang ngang lỡ buớc riêng mình chị sao ?
          Tuổi son nhạt thắm phai đào,
          Đầy thuyền hận có biết bao nhiêu người !
          Em đừng khóc nữa, em ơi !
          Dẫu sao thì sự đã rồi nghe em !
          Một đi bảy nổi ba chìm,
          Trăm cay nghìn đắng, con tim héo dần
          Dù em thương chị mười phần,
          Cũng không ngăn nỗi một lần chị đi ."

          Chị tôi nước mắt đầm đìa,
          Chào hai họ để đi về nhà ai...
          Mẹ trông theo, mẹ thở dài,
          Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran.
          Tôi ra đứng ở đầu làng
          Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa.

          II

          Giời mưa ướt áo làm gì ?
          Năm mười bẩy tuổi chị đi lấy chồng.
          Người ta: pháo đỏ rượu hồng
          Mà trên hồn chị: một vòng hoa tang .
          Lần đầu chị bước sang ngang,
          Tuổi son sông nước đò giang chưa tường.
          Ở nhà em nhớ mẹ thương
          Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ .
          Mẹ ngồi bên cửi se tơ
          Thời thường nhắc: "Chị mầy giờ ra sao ?"
          "-- Chị bây giờ"... nói thế nào ?
          Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang.
          Chị từ lỡ bước sang ngang
          Trời dông bão, giữa tràng giang, lật thuyền.
          Xuôi dòng nước chảy liên miên,
          Đưa thân thế chị tới miền đau thương,
          Mười năm gối hận bên giường,
          Mười năm nước mắt bữa thường thay canh.
          Mười năm đưa đám một mình,
          Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên .
          Mười năm lòng lạnh như tiền,
          Tim đi hết máu, cái duyên không về.
          "Nhưng em ơi một đêm hè,
          Hoa soan nở, xác con ve hoàn hồn.
          Dừng chân bên bến sông buồn,
          Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang .
          Đoái thương, duyên chị lỡ làng.
          Đoái thương phận chị dở dang những ngàỵ
          Rồi ... rồi ... chị nói sao đây !
          Em ơi, nói nhỏ câu này với em...
          ...Thế rồi máu trở về tim
          Duyên làm lành chị duyên tìm về môi .
          Chị nay lòng ấm lại rồi,
          Mối tình chết, đã có người hồi sinh.
          Chị từ dan díu với tình,
          Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng."

          Tim ai khắc một chữ "nàng"
          Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo .
          Nhưng yêu chỉ để mà yêu,
          Chị còn dám ước một điều gì hơn .
          Một lần hai lỡ keo sơn,
          Mong gì gắn lại phím đàn ngang cung .

          Rồi đêm kia, lệ ròng ròng
          Tiễn đưa người ấy sang sông chị về.
          Tháng ngày qua cửa buồn the,
          Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa .

          III

          Úp mặt vào hai bàn tay,
          Chị tôi khóc suốt một ngày một đêm .

          "Đã đành máu trở về tim,
          Nhưng không ngăn nỗi cánh chim giang hồ.
          Người đi xây dựng cơ đồ...
          Chị vềtrồng cỏ nấm mồ thanh xuân .
          Người đi khoác áo phong trần,
          Chị về may áo liệm dần nhớ thương .
          Hồn trinh ôm chặt chân giường,
          Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây .
          Năm xưa đêm ấy giường này,
          Nghiến răng... nhắm mắt... chau mày... cực chưa !
          Thế là tàn một giấc mơ,
          Thế là cả một bài thơ não nùng !
          Tuổi son má đỏ môi hồng,
          Bước chân về đến nhà chồng là thôi !
          Đêm qua mưa gió đầy giời,
          Trong hồn chị, có một người đi qua...

          Em về thương lấy mẹ già,
          Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công.
          Chị giờ sống cũng như không
          Coi như chị đã sang sông đắm đò."

          Nguyễn Bính
          ST.
          .......Thiện căn ở tại lòng ta......
          Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

          Comment


          • #6
            Sau khi đọc xong chuyện Kiều của cụ Nguyễn Du, cụ Nguyễn Công Trứ cũng phải thốt lên lời kêu cho Thuý Kiều, tôi xin đang bài của cụ như sau:

            Vịnh Thuý Kiều
            Đã biết má hồng thời phận bạc,
            Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng.
            Chiếc quạt, thoa đành phụ nghĩa Kim lang,
            Nặng vì hiếu, nhẹ vì tình thì cũng phải.
            Từ Mã Giám Sinh cho đến chàng Từ Hải,
            Cánh hoa tàn đem bán lại chốn thanh lâu,
            Bấy giờ Kiều còn hiếu vào đâu,
            Mà bướm chán ong chường cho đến thế !
            Bạc mệnh chẳng lầm người tiết nghĩa,
            Đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm.
            Bán mình trong bấy nhiêu năm,
            Đố đem chữ hiếu mà lầm được ai !
            Nghĩ đời mà ngán cho đời.

            Cụ Nguyễn Công Trứ
            .......Thiện căn ở tại lòng ta......
            Chữ tâm kia mới băng ba chữ tài

            Comment

            Working...
            X