Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tập Thơ Truyện "Hồn Lang Trở Về Âm Giới" (60 bài)

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #16

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (16)

    Hồn Nương! Hồn Nương!...

    Thì ra ta vừa lạc bước vào mơ
    Gặp lại Nương thời thơ nơi âm cảnh
    Đã từng khắc trong tim ngàn sâu nặng
    Tiếng non thề biển hẹn mãi không thay!

    Vậy mà giờ ta lặng lẽ ngồi đây
    Chạnh lòng nhớ tình ai trong dĩ vãng
    Hồn yêu thương chỉ gần nhau một thoáng
    Rồi sương mờ trải nắng bốc hư không

    Đây dương trần, cảnh giới của mênh mông
    Một ma ảnh trên dòng sông lượn khúc
    Đang thao thức, đang trở trăn từng phút
    Dấu hỏi dài...kết thúc chuyến thuyền đi

    Bởi âm gian thắm thiết mối duyên thề
    Thêm cõi thế lê thê tình tấm mẳn
    Cùng duyên vỡ luyến lưu hằn sâu nặng
    Gửi ước nguyền tiếng hẹn kiếp lai sinh!

    Ôi đêm nay! Thổn thức tự riêng mình
    Chao lư lắc, bập bềnh trong biển cả
    Từ xa xa vọng âm buồn của gió
    Tím lòng ta nhung nhớ với băn khoăn

    Cả khối đen trùm phủ, kín vầng trăng
    Chút lấm tấm trên tầng cao lấp loé
    Ôm đơn độc trầm mình trong quạnh quẽ
    Nghe tim vàng khe khẻ nhịp sầu ai…

    Thôi tất cả! Tạm thời nên gác lại
    Bóng thời gian chuyển tới sẽ do duyên
    Hãy phai phôi, rũ bỏ nỗi man miên
    Nghĩa trang đến để viếng mồ Cha Mẹ!...


    “Thế rồi Hồn Lang gác qua mọi
    suy nghĩ éo le, vào nghĩa trang
    đến mồ Cha Mẹ”


    24/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng

    Comment


    • #17

      Hồn Lang Trở Về Âm Giới (17)

      Hồn con nay đến nghĩa trang
      Viếng mồ Phụ Mẫu sau lần tử vong
      Từ trong thăm thẳm tấc lòng
      Đậm ghi sâu nét một dòng sông xanh!

      Con nay cũng đã lìa trần
      Ra đi trả lại ảnh tàn phù du
      Chỉ còn chiếc bóng chiều thu
      Vật vờ đây đó giữa mù mịt xa

      Nhớ thương nghĩa Mẹ, tình Cha
      Nặng mang, đau đẻ, sinh ra vóc hình
      Mỏi mong vầng sáng lung linh
      Không màng vất vả thân mình nắng mưa

      Biết bao kỷ niệm ngày xưa
      Khắc tim con mãi, chẳng mờ nhạt phai
      Lòng Cha một ánh trăng đầy
      Niềm thương của Mẹ nối dài trùng dương!

      Cha đưa, Cha rước tới trường
      Con đau, con yếu, Cha buồn biết bao
      Nhìn con vàng võ, xanh xao
      Không gian là cả khối sầu phủ Cha…

      Chiều chiều con hỡi, con à
      Lẹ đi theo Mẹ, bánh quà no nê
      Con là lối ngõ Mẹ về
      Cả đời ấp ủ lê thê nỗi niềm…

      Mưa gào, gió rít những đêm
      Sợ con lạnh lẽo chẳng yên giấc nồng
      Nhà nghèo thiếu tấm chăn bông
      Đặt con sưởi ấm giữa lòng Song Thân!...

      “Hồn Lang thổn thức
      trước mồ Cha Mẹ”


      25/7/2016
      Nguyễn Thành Sáng

      Comment


      • #18

        Hồn Lang Trở Về Âm Giới (18)

        Đến khi con độ tròn trăng
        Nỗi niềm lo lắng muôn phần nơi Cha
        Một thân mưa nắng cơm nhà
        Một tình đàn trẻ để mà nấu nung!

        Biển xanh sóng vỗ bập bềnh
        Thuyền Cha chở nặng, dập dềnh lắc lư
        Chưa lần than thở sầu ưu
        Sức bền giữ lái, màu thu chẳng hề

        Cha ôm trọn mảnh trăng thề
        Cả đời không mỏi đường về bước chân
        Vậy mà! Trời hỡi! Một lần
        Sau cơn bạo bệnh, lìa trần bỏ con…

        Mẹ dầy một tấm lòng son
        Thủy chung vẹn đạo, vuông tròn kiên trinh
        Ngàn đau thương nhớ ảnh hình
        Ngàn cân treo nặng, thân mình chơ vơ!

        Tảo tần chiếc bóng bơ phờ
        Chiều thu siết ảnh, sầu lơ quấn hồn
        Tháng năm cứ mãi trập trùng
        Gió giông tơi tả dập dồn không thôi

        Con là tất cả của tôi
        Để vui, để sống, để vơi ánh buồn
        Ngày hừng nắng cháy trên đường
        Đêm đen lạnh lẽo, sương buông não nề…

        Lắm khi nhìn Mẹ ủ ê
        Nửa hồn con dại kéo lê vật vờ
        Nửa hồn cuốn mảnh trăng mờ
        Cất vào một góc để chờ gió xa!...

        “Hồn Lang thổn thức
        bên mồ Cha Mẹ”


        27/7/2016
        Nguyễn Thành Sáng

        Comment


        • #19

          Hồn Lang Trở Về Âm Giới (19)

          Cha mất sớm, dòng đời con ảm đạm
          Ngày hứng trời nắng hạn đốt khô thân
          Đêm lạnh lẽo, vầng trăng chìm nẻo vắng
          Dãy mịt mù, lẳng lặng, bước chân đơn!

          Nhìn người ta hạnh phúc được cha lo
          Có điểm tựa từng giờ trong cuộc sống
          Còn đời con chiếc bóng, một con đò
          Bờ vắng khách, thẫn thờ nghe gió lộng

          Con thương nhớ, vẫn hoài ôm thương nhớ
          Mới hôm nào ánh tỏ trải đường đi
          Chẳng lo lắng, nghĩ gì qua lối ngõ
          Mà giờ đây vò võ đọng vành mi

          Rồi thời gian, dĩ vãng cứ dần trôi
          Nhưng mãi đó! Con ơi! Con có thấy?
          Cuộc đời Cha nắng cháy với mưa rơi
          Tại xuân trẻ sớm rời xa bút giấy!

          Hãy dốc sức học hành con thương nhé
          Để tương lai nhạt tẻ tránh xa con
          Rồi đến độ hoàng hôn không quạnh quẽ
          Bởi trăng tròn ánh loé ở đầu non…

          Con dang dở cuộc đời, dang dở mộng
          Mang tím sầu ẩn bóng dưới đêm đen
          Nhớ lời Cha, như tên từ cõi lộng
          Dạt xám ngàn vụt phóng thẳng vào tim

          Bao năm dài tấm thân dầy cơ cực
          Nghĩ thêm buồn, nhói nhức tận tâm can
          Giữa không gian, vầng trăng con ẩn ức
          Bởi cuồng phong từng phút đẩy mây giăng!...

          “Hồn Lang buồn thổn thức
          trước mồ Cha Mẹ”


          28/7/2016
          Nguyễn Thành Sáng

          Comment


          • #20

            Hồn Lang Trở Về Âm Giới (20)

            Con âm thầm lặng lẽ với thời gian
            Rèn dưỡng chí, muôn phần không mệt mỏi
            Cuối hoàng hôn từng hồi dần ửng sáng
            Ánh trăng vàng thấp thoáng trải ngàn soi!

            Gia cảnh con cũng tươm tất mọi bề
            Cháu Cha Mẹ đường về trên lối phẳng
            Mới năm nào nằng nặng bước chân đi
            Nay chẳng phải lo chi trời bỏng nắng

            Thuở ngày xưa lòng Cha luôn kỳ vọng
            Tương lai nầy con sống được nên danh
            Mẹ cũng mong học hành con mau chóng
            Sớm tượng hình ảnh bóng một vầng thanh

            Đến xế chiều mới gặt hái được mơ
            Cũng vừa lúc trăng mờ rơi đỉnh núi
            Giờ âm gian thui thủi bóng chơ vơ
            Mồ Cha Mẹ, hồn Ma con nghẹn nhớ!

            Lạy Song Thân, hiển linh về chứng dám
            Suốt đời con cố gắng để thành công
            Chỉ tiếc bởi trên dòng ngàn u ám
            Tận ráng tà vầng xám mới trôi xong

            Nghĩa trang khuya đìu hiu, chìm lạnh lẽo
            Từ trong tim gọi réo tiếng yêu thương
            Nơi diệu vợi hồn hương Cha có hiểu
            Tấc lòng con nặng trĩu giọt sương buồn…

            Nhớ Cha Mẹ, nhớ thâm tình năm tháng
            Biết tìm đâu vầng sáng của ngày xưa…
            Ngọn âm phong nhẹ lùa trên mộ vắng
            Ma tạ từ, lẳng lặng bước đong đưa!

            “Hồn Lang tạ từ mộ Cha Mẹ”


            29/7/2016
            Nguyễn Thành Sáng

            Comment


            • #21

              Hồn Lang Trở Về Âm Giới (21)

              Từ giã mồ Cha với Mẹ hiền
              Ma hồn ảm đạm, lắc chao nghiêng
              Dò tìm thăm viếng tình thân thuộc
              Cũng đã ra đi dưới cửu tuyền!

              Gió buồn nhè nhẹ kéo mây sầu
              Một kiếp dương trần, một giấc thâu
              Trăn trở, say sưa hay chới với
              Cũng rồi khoảnh khắc, chỉ chiêm bao

              Thổn thức, nghẹn ngào, dạ tái tê
              Quả vàng từng chập nhịp lê thê
              Ngàn thương, ngàn nhớ, ngàn lưu luyến…
              Có thế mà thôi, chẳng nẻo về

              Âm dương hai ngả, rẽ ly tình
              Da diết tận cùng nỗi vấn vương
              Như ngọn gió chiều ngang cõi lộng
              Đong đưa cỏ lá để sương buông!

              Còn gì đọng lại ở trong tim
              Cho khối suy tư hướng vọng tìm
              Sắc ánh trăng vàng treo suối bạc
              Soi đường, chỉ lối cánh hồn chim…

              Ta sẽ thiên thu với nhớ nhung
              Nơi đây, trần thế vạn niềm rung
              Hằn sâu ký ức muôn hoài niệm
              Chẳng thể phai phôi với lạnh lùng

              Dẫu rằng cũng lắm nỗi hờn căm
              Siết tím hồn ta chuỗi tháng năm
              Quằn quại, xót xa rồi bức bối…
              Thu hình tuyết lạnh, vọng xa xăm!....


              “Hồn Lang vừa dò tìm thăm
              mộ những người thân gần
              đó, vừa đi vừa thổn thức”


              31/7/2016
              Nguyễn Thành Sáng

              Comment


              • #22

                Hồn Lang Trở Về Âm Giới (22)

                Có lẽ dương trần chốn trả vay
                Vì ta bỏ lại mảnh tình say
                Cho ai vò võ nơi âm cảnh
                Nên phải vương mang chuỗi đọa đày!

                Rồi cũng trần gian, cũng thế gian
                Hồn bay lơ lửng giữa khung tầng
                Hoà theo cánh gió về muôn nẻo
                Vướng víu vầng thanh tỏa ánh ngàn

                Để suốt đời ta lắm ngẩn ngơ
                Yêu trăng, yêu suối với yêu thơ
                Yêu hoa khép nụ nơi vườn thắm
                Yêu cả hồn sương dưới nguyệt mờ

                Khiến lòng da diết mãi không thôi
                Khắc khoải thời gian một cảnh đời
                Ảo ảnh xa vời treo khoảng vắng
                Lan man nỗi nhớ, vọng mây trôi!

                Có một cái gì xa thật xa
                Mà như vương vấn tận lòng ta
                Muốn xoè cánh vụt về phương ấy
                Nhưng phải đành thôi, bởi góc nhà

                Tâm sự vơi đầy bao cảm thương
                Thu hình lặng lẽ ngắm sương buông
                Canh khuya cô tịch từ trong gió
                Từng khúc sầu ai gợi nỗi buồn…

                Nay đã quay về chốn thuở xưa
                Không còn năm tháng thả hồn mơ
                Không còn ánh loé nơi rừng thẳm
                Sao vẫn lòng ta cứ thẫn thờ!...


                “vừa đi Hồn Lang
                vừa trăn trở”


                1/8/2016
                Nguyễn Thành Sáng

                Comment


                • #23

                  Hồn Lang Trở Về Âm Giới (23)

                  Lang vừa đi, vừa mang nỗi nhớ
                  Bao vấn vương một thuở trần gian
                  Mắt hồn ửng ánh đôi hàng
                  Vợ con yêu dấu, ngập tràn niềm thương!...

                  Tạm gác lại đoạn trường vĩnh biệt
                  Mộ họ hàng thân thiết tìm thăm
                  Để mai khuất bóng vầng trăng
                  Tình người sau trước trọn phần thuỷ chung

                  Từng khối xám lạnh lùng, ảm đạm
                  Giữa khung mờ lặng vắng, âm u
                  Cánh ngàn sóng nước viễn du
                  Giờ đây một nấm, thiên thu phủ chìm

                  Gió thoang thoảng, lay tim, trào cảm
                  Ma thẫn thờ, thảm đạm, xót xa
                  Dương trần cho lắm bôn ba
                  Cũng ngày chiều đến, ráng tà rụng tây!

                  Ai còn nhớ chuỗi dài hình bóng?
                  Một con thuyền chuyển động dòng xanh
                  Bờ sông, bến mộng bao lần
                  Vào ra, đi đến, muôn phần thân quen

                  Ai còn nhớ trời đêm có kẻ
                  Cũng như ai, lặng lẽ ngắm sao
                  Cũng nghe gió thổi rì rào
                  Cũng vui, cũng nghẹn, cũng bao nỗi buồn…

                  Nay tất cả như chuông chùa đổ
                  Khúc âm vang trăn trở nỗi niềm
                  Phù du duỗi cánh chao nghiêng
                  Không gian, khoảnh khắc , nằm yên, rớt dòng!...


                  “Vừa thăm mộ họ hàng thân
                  quen vừa thổn thức”

                  2/8/2016
                  Nguyễn Thành Sáng

                  Comment


                  • #24

                    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (24)

                    “Lang lần bước tìm thăm
                    mộ người thân”

                    Mắt tìm kiếm, lòng thì trăn trở
                    Kiếp con người một thuở trần gian
                    Chỉ như cái áng phù vân
                    Lững lờ rồi để rã tan cuối trời!

                    Nỗi da diết, bùi ngùi trong dạ
                    Gửi tấc lòng mộ đá người thân…
                    Giã từ, ánh lệ ửng loang
                    Chân ma thất thểu lối mòn nghĩa trang…

                    Ai ngồi đó! Khóc than thân phận?
                    Bên nấm mồ trầm lặng canh khuya
                    Lời như u uất, não nề
                    Khiến ta cảm thấy lê thê nhịp hồn…

                    Sao anh lại héo hon, buồn bã?*
                    Đôi dòng châu lã chã tuôn trào
                    Sự tình ra thể làm sao
                    Kể cho tôi hiểu, chia nhau mối sầu!…

                    Tuổi thư sinh biết bao mộng thắm
                    Nghĩa sanh thành lo lắng, dưỡng nuôi
                    Trọn lòng kỳ vọng nơi tôi
                    Gắng công đèn sách, có thời thang mây

                    Đây bất hiếu, tháng ngày lêu lổng
                    Bỏ học hành, hư hỏng tấm thân
                    Sa vào nghiện ngập nhiều lần
                    Xót xa phụ mẫu, nát tan cuộc đời

                    Quá bi thảm để rồi khoảnh khắc
                    Mẹ Cha đau, nhắm mắt quy tiên
                    Còn tôi xó chợ, không tiền
                    Đêm kia buốt đói, xuống miền âm gian!....


                    *Hồn Lang biến trẻ lại như xưa sau giấc
                    mơ thấy Hồn Nương đưa tay vuốt nhăn
                    trên trán, nên coi như xấp xỉ tuổi với
                    ma ngồi khóc, phải gọi bằng anh.


                    3/8/2016
                    Nguyễn Thành Sáng

                    Comment


                    • #25

                      Hồn Lang Trở Về Âm Giới (25)

                      Chia sẻ buồn với hồn ma hối hận
                      Cũng thấy lòng chan chán kẻ muội mê
                      Kết bạn xấu, bị rù quến, rủ rê
                      Để đưa đẩy đường đi rơi hố thẳm!

                      Công dưỡng dục, sinh thành bao năm tháng
                      Trả Mẹ Cha gánh nặng nỗi thương đau
                      Con của tôi, kỳ vọng có còn đâu
                      Ôi! Nhức nhói! Tình sâu trao vô nghĩa…

                      Lang dời bước, lẳng lặng dưới mờ khuya
                      Nơi quả tím lê thê ngàn nhịp đập
                      Ngọn phong sầu từ xa về từng chập
                      Se sắt niềm ủ ấp thuở đời mơ

                      Nay âm cảnh lại héo hắt, chơ vơ
                      Bóng bảng lảng vật vờ mang thổn thức
                      Nửa thương nhớ, nửa ôm bầu trăn trở
                      Chuyện dương trần ánh tỏ với màn đen!

                      Kiếp con người như thể một loài chim
                      Khoảnh khắc tổ rồi tìm mồi dưỡng sống
                      Giương đôi mỏng vào không gian lớn rộng
                      Lắm nắng cuồng, gió lộng, hạt mưa sa

                      Đến mai kia mỏi cánh, dưới dương tà
                      Thân rũ rượi, là đà nơi tĩnh mịch
                      Dõi mắt nhạt tận phương ngàn xa tít
                      Từ trong tim rả rich tiếng bâng khuâng

                      Kẻ đêm tối cùng với kẻ có trăng
                      Ai cũng phải có lần rời cõi thế
                      Chỉ khác nhau giữa hồn ma bóng quế
                      Bên nhẹ nhàng, bên để tội mà thôi!...


                      “Hồn Lang vẫn vừa đi
                      vừa thổn thức”


                      5/8/2016
                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment


                      • #26

                        Hồn Lang Trở Về Âm Giới (26)

                        Lang thả bước, nghe vướng sầu man mác
                        Giữa bốn bề, bàng bạc cánh thu phong
                        Cả tối đen phủ khắp dãy mênh mông
                        Nghĩa trang lạnh, cõi lòng ma cũng lạnh

                        Rời khỏi cổng, bức tranh mờ lặng vắng
                        Vẫn vật vờ, níu nặng bóng hồn sương
                        Phảng phất đâu, nhè nhẹ tiếng ru buồn
                        Dạ héo hắt, trào tuôn bao nỗi nhớ…

                        Ai? Bên gốc cây nghẹn ngào nức nở
                        Như giọt tàn đọng cỏ, rụng thầm đêm
                        Giống côn trùng rả rích tiếng con tim
                        Cho bóng tối im lìm lay tỉnh giấc…

                        Hỡi cô gái! Trông cô đầy chất ngất
                        Mối đau thương siết chặt mảnh tâm hồn
                        Đẩy tột cùng trên đỉnh ngọn héo hon
                        Vạn khối xám phủ tròn lên suối biếc…

                        Hồn anh ơi! Em không còn tha thiết
                        Bởi dương trần da diết thấm vào sâu
                        Rồi trái cấm lầm lỡ kẻ vó câu
                        Ngựa phóng thẳng, ngọt ngào cơn gió thoảng

                        Hồn trinh nữ đắm chìm trong ảnh choáng
                        Nhẹ trao thân, chuốc hận mãi nghìn năm
                        Cuộc đời em đã vỡ nát vầng trăng
                        Bụng càng lớn, càng dần rơi hố thẳm

                        Tình Mẹ Cha đã dày công nuôi nấng
                        Bước tương lai hụt hẫng khắp mọi bề
                        Trẻ chào đời giữa trùng điệp ủ ê…
                        Là tất cả nẻo về nơi ngõ cụt…


                        “Hồn Lang đang ngậm ngùi
                        nghe ma nữ, kể lể”

                        6/8/2016
                        Nguyễn Thành Sáng

                        Comment


                        • #27

                          Hồn Lang Trở Về Âm Giới (27)

                          “Ma nữ thổn thức, kể lể”

                          Đắng cay, tủi nhục tháng ngày
                          Công Cha, nghĩa Mẹ năm dài trôi sông
                          Không gian như thể chiều đông
                          Thôi thì một chén cho lòng lặng yên...

                          Nay em xuống dưới cửu tuyền
                          Làm ma vất vưởng giữa miền tối tăm
                          Nửa hờn nát mảnh hồn trăng
                          Nửa thương Phụ Mẫu dương gian guộc gầy

                          Nỗi niềm biết tỏ cùng ai
                          Trở trăn, ray rứt cứ hoài không thôi
                          Quá tin, nhẹ dạ để rồi
                          Nghìn năm chuốc hận một thời muội mê…

                          Nhìn em da diết ủ ê
                          Nghẹn ngào, héo hắt, nẻo về mù khơi
                          Xót xa, xúc động lòng tôi
                          Thương cho thân phận chuỗi đời trầm luân!

                          Em ơi! Ai chẳng có lần
                          Lỗi lầm vụng dại khiến thân khổ sầu
                          Nếu như vẫn mãi buồn đau
                          Làm sao xoá được vết màu thấm nhơ

                          Trăng thanh rụng xuống sau bờ
                          Cũng khi trăng sáng lững lờ khung xanh
                          Thì còn chuyển kiếp trần gian
                          Ta còn có dịp trải ngàn đẹp xinh

                          Giờ em nát quả tim mình
                          Dứt day nghĩ đến thâm tình đìu hiu
                          Hãy xem như ngọn gió chiều
                          Trôi qua một thoáng, để nhiều vấn vương

                          Phôi phai, giũ sạch nỗi buồn
                          Thong dung từng bước tìm đường tái sinh!....


                          8/8/2016
                          Nguyễn Thành Sáng

                          Comment


                          • #28

                            Hồn Lang Trở Về Âm Giới (28)

                            “Lang rời đi, lòng nghĩ ngợi”

                            Bước đi lòng thấy bùi ngùi
                            Thương cho yêu lắm để rồi khổ đau
                            Cánh hoa sắc đượm hôm nào
                            Giờ tàn, nhụy rữa, lặng sầu đêm đen...

                            Sao khờ dại thế hỡi em
                            Chữ tình đâu thể ngọt mềm vành môi
                            Ân Cha, Nghĩa Mẹ cả đời
                            Đạo con vẹn hiếu, chẳng rời tiết trong

                            Yêu là da diết cõi lòng
                            Yêu là lờ lững trên dòng sông xanh
                            Du dương êm ả cung đàn
                            Trải vào khung lộng muôn ngàn ngân nga

                            Đêm thanh tắm ánh trăng ngà
                            Chiều thu chiếc bóng, đậm đà vấn vương
                            Ai kia chẳng tốt, tôi buồn
                            Trọn lòng chân bước tìm đường đắp xây…

                            Chớ đâu là chén men say
                            Khiến hồn vờ vật tháng ngày trao yêu
                            Để rồi một thoáng nhạt chiều
                            Lắng nghe gió thổi đìu hiu cạnh bờ

                            Yêu thương hãy tợ như thơ
                            Nhẹ nhàng nắn nót từng giờ canh khuya
                            Mắt nhìn đăm đắm ảnh thề
                            Từng dòng suối mát chảy về trái tim

                            Yêu là gìn giữ cho em
                            Yêu là hướng vọng những đêm bóng tròn
                            Muội mê, vẩn đục bào mòn
                            Rã rời, tan nát mảnh hồn yêu đương....


                            13/8/2016
                            Nguyễn Thành Sáng

                            Comment


                            • #29

                              Hồn Lang Trở Về Âm Giới (29)

                              “Vừa đi vừa xót xa thổn thức”

                              Còn đây! kẻ tầm thường hay bướm bạc
                              Hút nhụy hồng, phó mặc cánh hoa tan
                              Vui trải chiếu, ngắm trăng nhìn bát ngát
                              Chẳng bận lòng dập nát cỏ gần thân!

                              Bao ngọt mật đầu môi như suối chảy
                              Nhẹ êm đềm loang mãi tận chân non
                              Nầy tất cả lòng son trao tặng ấy
                              Nghĩa đá vàng chẳng phải sớm chiều hôm

                              Để xiêu lòng, vấn vương tình thơ mộng
                              Bức tranh màu quyện bóng mãi chung đôi
                              Đường tương lai xa xôi đầy nắng ấm
                              Thật chan hòa, đượm thắm chẳng hề vơi…

                              Là tất cả gió lùa qua khung cửa
                              Cho mát về một thuở mái rèm treo
                              Chỉ thoáng chốc, quay chiều lui gót trở
                              Khuất sau hè cửa mở, bỏ đìu hiu!

                              Kẻ phũ phàng, kẻ yếu lòng…có thấy?
                              Sắc hương tàn run rẩy dưới trời đông
                              Thuyền hoa mộng trên dòng xuôi nước chảy
                              Bởi vì ai quằn quại, vỡ trôi sông

                              Có nghe chăng tiếng hờn trong đêm lạnh
                              Có hiểu lòng canh cánh nỗi niềm đau
                              Lời yêu đương hôm nào nơi hẹn vắng
                              Hóa trái sầu đè nặng mảnh tình sâu

                              Có bao giờ các ngươi lòng day dứt
                              Chán thân mình từng phút dưới đêm đen
                              Đem bánh vẽ mịn mềm ngàn thơm phức
                              Gạt ái tình, thừa lúc bóp con tim!...


                              14/8/2016
                              Nguyễn Thánh Sáng

                              Comment


                              • #30

                                Hồn Lang Trở Về Âm Giới (30)
                                “Gặp con ma vận tốc”

                                Lang tiếp bước, nặng mang buồn xa xót
                                Chuyện ái tình vàng vọt với đau thương
                                Niềm héo hắt băng đường qua xóm nhỏ
                                Giữa bốn bề đây đó phủ màn sương!

                                Bỗng ai đứng, sát cột đèn rên rỉ
                                Như tấc lòng thủ thỉ gửi đêm đen
                                Dưới dãy sáng của đèn loang ngấn lệ
                                Một ma hồn còn trẻ, tím con tim

                                Sao đứng đó hỡi em? Đầy nước mắt!
                                Nỗi nghẹn ngào, dằn vặt mãi không thôi
                                Vạn hốc hác, rã rời trùm khuôn mặt
                                Phả tối sầm, rụng mất ảnh trăng tươi…

                                Em hối hận! Vô cùng em hối hận!
                                Ngọn lửa bồng cuốn quấn mảnh hồn thanh
                                Vô ý thức, leo cành đong đưa giỡn
                                Để một ngày lỡ trớn, nát thân xanh!

                                Dại dột hứng rồ ga tăng vận tốc
                                Mượn âm vang gió lốc để làm vui
                                Chiều hôm qua hết thời bị thắng gấp
                                Xe chui gầm, phổi dập đứt lìa hơi

                                Ôm tức tưởi, hồn về nơi cõi chết
                                Giấc mộng ngàn chấm hết kể từ đây
                                Cánh hoa yêu tháng ngày tơ thắm dệt
                                Chốn dương trần rồi kết sợi cùng ai

                                Đường tương lai rạng ngời đang phía trước
                                Chỉ “cái bùng” quay ngược, bốc không trung
                                Bỏ Mẹ Cha hoàng hôn vào con nước
                                Cho sóng cồn lần lượt nhấn chìm luôn!...


                                15/8/2016
                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X