Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts


  • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (496)

    Chạnh Lòng Nối Tiếc

    Tôi đã thấy rồi bóng của em
    Và đang dào dạt cả con tim
    Nhưng đời trót lỡ…hồn lần vỡ
    Chẳng xứng nữa đâu, chẳng thể tìm!

    Những gì kỷ niệm của thời qua
    Dẫu hãy còn đây cũng vẫn là
    Cơn thoảng hương ngàn ngây ngất chút
    Sau làn gió mạnh đẩy trôi xa

    Bao trưa nắng cháy em ngồi kia
    Giữ sạp dùm anh khoảng tiếng về
    Ngơi nghỉ xong rồi… ra thấy đó!
    Cõi lòng xúc cảm trỗi lê thê

    Những chiều lặng lẽ đợi chờ Ai
    Chốc chốc liếc ngang mắt kéo dài
    Kem trắng ngọt ngào tan chảy mặc
    Chỉ cần lát nữa có bàn tay…

    Đứng trước ngã ba quyết định đời
    Chọn tình tha thiết, ấm bờ môi
    Hay người giỏi giắn, thân, duyên dáng
    Mấy bửa bên trong cứ rối bời…

    Nay nhìn ánh hận, xốn xang lòng
    Kẻ bị lật thuyền giữa lộng giông
    Vương vấn thuở nào nhưng phải chịu…
    Bởi vì nỡ phụ một dòng sông…

    Còn đây nối tiếc quấn niềm đau
    Đành đoạn bước ngang bỏ nhịp cầu
    Giờ đứng xa nhìn qua bến ấy
    Tái tê từng chập chảy vào sâu…


    11/7/2018
    Nguyễn Thành Sáng


    Tiếng Lòng Của Chiếc Lá Rơi

    Trống vắng tâm tư gợn tủi buồn
    Nghe mầu vỡ nát tím chiều tuôn
    Bao điều ao ước bấy mong đợi
    Nay lặng lẽ tàn vào khói suông

    Lạc loài bỡ ngỡ chuỗi trầm ngâm
    Cạn uống chén cay giấu lệ thầm
    Nhưng trận bão giông, buồm chấp chới
    Con thuyền chao đão, đá chông đâm

    Ai thấu đa đoan cảnh chợ đời
    Muôn vàn sắc thái khiến chơi vơi
    Quả hồng nay đã dường băng giá
    Mệt mỏi kiếm tìm giữa biển khơi

    Biết trách hay than, tự dối lòng
    Ủi an thanh thản bớt long đong
    Để khi đêm xuống đừng thao thức
    Ray rứt bờ mi nghẹn chảy ròng

    Ngoài kia gió hú, vạc sành đưa
    Kéo giạt mây luồn đổ hạt mưa
    Chua xót tận cùng len lỏi trái
    Ngất ngư đau đớn biết sao vừa

    Mấy lâu ấp ủ khắc trong tim
    Mộng thắm xanh bầu xoải cánh chim
    Lồng lộng phơi hồn giương cõi tạm
    Nhưng rồi chỉ biết lạnh lùng im

    Chập chờn ảo ảnh đọng hàn sương
    Quặn thắt từng cơn thấm đoạn trường
    Rỉ rả phím chùng cơn tĩnh mịch
    Tơ vò rối rắm não nề vương.

    November 7, 2018
    Tam Muội

    Comment



    • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (497)

      Hoá Gió Chớ Làm Sao

      Người ta cứ ngỡ ở nơi tôi
      Cánh bướm vờn hoa dưới cõi trời
      Sáng lượn vườn hồng chiều khóm lá
      Cũng rồi khoảnh khắc khuất về nơi…

      Để luyến lưu đây, nhớ chỗ nầy
      Tím màu sắc thắm, chuyển sầu ai
      Rũ buồn lặng lẽ, ôm canh cánh
      Hoặc sớm phôi phai, dứt đoạn đoài…

      Chớ nào có hiểu kẻ bâng khuâng
      Héo hắt, cô đơn nhớ tiếng đàn
      Nhớ bóng hình thương thời dĩ vãng
      Nhớ Ai khảy khúc tặng riêng chàng…

      Giờ đã qua rồi chuỗi nắng mưa
      Mà sao kỷ niệm thuở ngày xưa
      Ngọt ngào, thắm thiết muôn yêu dấu
      Tận đáy tâm hồn mãi vẫn chưa

      Quên được trăng thanh trải nhạc hồn
      Quên bầu quạnh quẽ, ngắm hoàng hôn
      Quên người ngồi đó vui trong mắt
      Quên thỏ thẻ ngân ấm cõi lòng…

      Khiến cho tấc dạ mãi không yên
      Một góc đìu hiu quấn nỗi niềm
      Đêm nuốt sương treo, ngày uống xám
      Tái tê, da diết siết dần tim…

      Rồi một buổi chiều thả bước chân
      Đi tìm ảo ảnh tận xa xăm
      Những mong khuây khỏa lòng vương vấn
      Rốt cuộc chơi vơi với ngỡ ngàng…

      Tình ơi! Cái bóng của năm xưa
      Đã khiến đời tôi lắm ửng trào
      Khó thể nào quên, khó thể mất
      Nên đành! Hoá gió chớ làm sao?…


      9/11/2018
      Nguyễn Thành Sáng


      Trăng Lòng Lu Tỏ Ở Ta

      Vạt tím hoàng hôn đượm vấn vương
      Lật trang tình sử của Hồn Thương
      Ngân nga khảy phím sầu dang dở
      Đeo đẳng tâm tư suốt dặm trường…

      Kỷ niệm đầu đời khó lãng quên
      Dù mai cuộc sống vướng lênh đênh
      Hay cuồng giông bão ngàn ngăn cách
      Thì ở buồng tim vẫn dấy lên

      Ký ức khắc sâu một vóc hình
      Âm thầm tha thiết ảnh lung linh
      Xuyến xao quấn quýt nồng ân ái
      Siết chặt nào phai, ấm áp tình

      Ngây ngô khờ dại bước vào yêu
      Nhìn nắng dịu êm phả ánh chiều
      Vạn sắc vàng hồng niềm phấn khởi
      Ngọt ngào lưu luyến thỏa cô liêu

      Rồi những hẹn hò tay nắm tay
      Du thuyền hạnh phúc, uống men say
      Mảnh hồn hòa quyện in chung bóng
      Vắng phút như mồ liệm đắng cay

      Ai trải nghiệm tình cũng thế thôi
      Hỏi bao Người cạn chén giao bôi
      Bấy nhiêu day dứt vì tan rã
      Vĩnh cửu chưa hề nhạt cánh môi?...

      Bận bịu chi Người thiếu nghĩ sâu
      Nhìn ngoài vỏ bọc lại câu mâu
      Trăng lòng lu tỏ riêng ta biết
      Chàng chớ ưu phiền chuyện chẳng đâu

      Tự tại an nhiên há thẹn đời
      Khỏa khuây dệt mộng mãi vui chơi
      Thâm ân hiếu nghĩa ta trân quý
      Ngửa mặt hiên ngang sáng giữa trời.

      November 8, 2018
      Tam Muội

      Comment




      • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (498)

        Nhớ Cố Hương

        Cảnh đời thay đổi khiến xa thôn
        Lưu luyến tình quê mãi cứ chờn
        Lặng lẽ nhiều đêm niềm trải giấy
        Âm thầm hai buổi dạ lay hồn
        Ngàn thương xứ sở gieo sầu quỵ
        Vạn nhớ người thân để nghẹn hờn
        Da diết ngập tràn muôn xúc cảm
        Cung đàn héo hắt khảy từng cơn.


        19/6/2017
        Nguyễn Thành Sáng


        Vọng Cố Hương

        Mấy độ thu tàn vọng cố hương
        Đèn khuya thổn thức lệ nhòa gương
        Hoài vương mái lá dày mưa nắng
        Mãi luyến triền đê ngập tuyết sương
        Ruộng lúa đồng khoai kia khóm trúc
        Bờ sông ngọn suối nọ tùng dương
        Bao nhiêu kỷ niệm len tâm khảm
        Vạn dặm xa xăm biết nẻo đường?


        November 8, 2018
        Tam Muội

        Comment



        • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (499)

          TÍM HOÀNG HÔN

          Thời gian đánh mất ngày xuân mộng
          Để tủi đêm nay giá lạnh đông
          Đường tối ngập tràn canh vắng lặng
          Hồn đen tan nát chuỗi chênh chông
          Đời ai hoa nở hương ngào ngạt
          Em bóng liễu tàn dạ nhớ mong
          Khát vọng tình anh sao gặp gỡ?
          Sưởi lòng sầu phụ tím hoàng hôn!


          Nguyễn Thành Sáng


          Héo Hắt Nhành Bông

          Mi buồn sướt mướt bởi long đong
          Trở giấc chơ vơ tím cõi lòng
          Nuối tiếc thanh xuân hơi tự phụ
          Ăn năn tuổi trẻ chút cuồng ngông
          Dung tàn nguyệt rớt cô đơn bóng
          Sắc lụn sương rơi lạnh lẽo phòng
          Trách phận gian nan chìm bể khổ
          Bên trời héo hắt một nhành bông.


          November 8, 2018
          Tam Muội

          Comment



          • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (500)

            CHIM VỚI TỔ

            Đừng buồn anh nữa nhé em ơi
            Cho ánh lung linh tỏa sáng ngời
            Lặng lẽ thu hình trên cõi lộng
            Mây màn phủ ám, bóng chơi vơi!

            Em khổ, em đau, với tủi hờn
            Nghĩ rằng ánh nhạt phủ hoàng hôn
            Phả sương lững thững ngàn hoa cỏ
            Để lạnh chiều nay một mảnh tròn

            Vườn xuân trao gởi mộng hôm nào
            Gió thổi chập chùng, đẩy sắc dao
            Hồn cánh năm xưa ai trổi dậy
            Dật dờ tung lướt vụt qua mau

            Bỏ hoa thui thủi ngắm mây tan
            Cuốn cánh mượt mơ đượm sắc vàng
            Lạnh lẽo co mình theo thắt nhớ
            Bao lần quyện chặt, uống hương trăng!

            Rồi đây héo hắt giữa đêm mờ
            Phai mất chuỗi ngày trải thắm thơ
            Hoa bướm tình thiêng từ vạn kỷ
            Ngàn năm mãi lảy khúc sầu lơ…

            Ơi hỡi! Mộng lòng của trái tim
            Em là bến đỗ một loài chim
            Anh mang đôi cánh bầu phiêu lãng
            Nhưng cõi thênh thang vẫn vọng tìm

            Tổ ấm quay về buổi tối nay
            Là nơi ấp ủ của men say
            Dẫu cho lởn vởn đời mây gió
            Chẳng lạc nào đâu cuối một ngày!


            Nguyễn Thành Sáng


            Én Về Hợp Phố

            Chầm chậm thời gian lặng lẽ im
            Mấy niên đăng đẳng dõi mong tìm
            Vững nơi ao ước che sương gió
            Mài miệt dọc ngang mỏi cánh chim...

            Hướng vọng vi vu lất phất mành
            Địa đàng khởi sắc dưới bầu xanh
            Bốn mùa âu yếm ươm giường mộng
            Mặn ái hương nồng dỗ giấc thanh

            Xuân du hoa cỏ toả không gian
            Hạ viếng ve kêu phượng đỏ tràn
            Đông đến sưởi lòng bên bếp lửa
            Thu sang nhẹ hứng giọt sương lan

            Chao lượn say sưa khắp bến bờ
            Sơn khê thế lộ phả khung thơ
            Ngày dang quạt mỏng tung hồ hải
            Tối bóng in đôi thưởng nguyệt mơ

            Ấm áp vòng tay chuỗi ngất ngây
            Lâu đài tình ái mãi vun xây
            Cỏ cây thấm nhựa nguồn sinh lực
            Rộn rã tơ đồng quyện gió mây…

            Hoài bão thoáng là huyền ảo thôi
            Ngàn xưa tiền kiếp kết duyên rồi
            Cành trơ ủ rũ Hồn Thương đợi
            Chốn cũ đoàn viên mỹ mãn đôi

            Phơi phới đêm nay én trở về
            Sum vầy tổ ấm đẹp phu thê
            Sao khuê vằng vặc soi dòng biếc
            Hợp cẩn giao bôi khúc hả hê!


            November 8, 2018
            Tam Muội

            Comment



            • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (501)

              Ngỡ Ngàng

              Mây trôi lờ lững tận trên cao
              Gió thổi xạc xào, dạ thấy đau
              Não nuột đâu đây buồn tiếng dế
              Nỗi lòng hiu quạnh với canh thâu

              Dẫu biết xa xôi thời dĩ vãng
              Mà sao tôi mãi cứ bâng khuâng
              Cảnh xưa xe ngựa, vầng trăng mộng
              Gió lộng thênh thang với ánh vàng

              Chuyện tình năm cũ sớm pha phôi
              Nẻo vắng, sương khuya đã nhạt rồi
              Như áng mây trời xa diệu vợi
              Hững hờ như nước chảy ngàn khơi

              Năm nào một thuở, cảnh khung sang
              Gió quyện lung linh với ánh vàng
              Bất chợt vầng mây đen phủ kín
              Lỡ làng trăng gió phải phôi tan!

              Đã tan sao mãi lòng tôi nhớ
              Nhớ dáng hình ai, kỷ niệm ai
              Một tối cung thương soi bóng nguyệt
              Lời ca, giọng hát một trang đài!

              Mãi nhớ tình em thắm ngọt ngào
              Nhẹ nhàng, dịu ngọt, đẹp làm sao!
              Bàn tay bạn ngọc chuyền tôi lửa
              Điếu thuốc, que diêm, vạn nỗi sầu!

              Và nhớ năm nào nỗi lạ lùng
              Thư ai lạ lẫm, khiến tôi rung
              Những dòng thân ái, tình tao ngộ
              Để tận lòng tôi mãi nhớ nhung!

              Gió cuốn mây trôi theo tháng ngày
              Trong lòng tư tưởng bóng hình ai
              Nghe như vương vấn qua từng phút
              Sương lạnh, canh khuya, nỗi nhớ hoài!

              Một ngày biển sóng, cuồng phong thổi
              Sét chớp, mây giăng cả góc trời
              Mọi cảnh, mọi nơi đều đổi sắc
              Giờ đây cảnh sống đã hai nơi

              Tôi cuốn tâm tư, rời kỷ niệm
              Pha phôi nỗi nhớ, khúc êm đềm
              Trôi theo năm tháng, đời lao nhọc
              Đêm vắng, trăng khuya rũ ánh thềm!

              Âm thầm, lặng lẽ theo dòng sống
              Vượt nỗi nhọc nhằn, giá lạnh đông
              Xa vắng thuyền quyên, xa thổn thức
              Trời buồn, đồng rộng, nỗi mênh mông!

              Bỗng có một ngày thư đến tôi
              Nơi đây hoang vắng, thật xa xôi
              Mà sao tìm đến, cho an ủi?
              À! Chữ, lời thư em của tôi!

              Thắm thiết ngọt ngào thư của em
              Làm tôi xao xuyến với canh đêm
              Em thương thủ thỉ lời tâm sự
              Đánh động tim tôi dậy nỗi niềm!

              Thuyền duyên vượt bến mang niềm nở
              Tìm đến dòng sông của mộng mơ
              Lòng thấy thênh thang nguồn cảm xúc
              Nào hay gặp lúc cảnh chơ vơ!...

              Gần bốn mươi năm thắm thoát trôi
              Hoàng hôn đã lặn cuối chân đồi
              Ngựa chiều chạnh nhớ đường năm cũ
              Tìm lại người xưa, cảnh tuyết rơi!

              Gặp lại người xưa thời vắng lặng
              Nỗi lòng cô phụ lạnh vầng trăng
              Như vừng lam khói trôi lờ lững
              Như ánh trăng sương, đã nhạt tàn!

              Tôi thấy lòng tôi như mỏi mê
              Trở về dĩ vãng nặng lê thê
              Trăng kia đã lặn sau giông bão
              Cánh gió năm xưa lại trở về!

              Em nói ngày xưa em đợi tôi
              Làm cho tôi thấy tim đau nhói
              Tôi thương, tôi cảm người trông đợi
              Làm tái hồn tôi trước cảnh đời!

              Tôi muốn trao em chút ngọt ngào
              Để bù năm tháng khiến em sầu
              Kéo khung trời cũ vòng quay lại
              Và để tim tôi bớt nỗi đau!

              Nhưng em giờ lạnh như băng giá
              Hay ngại tình tôi lỗi đạo nhà
              Hoặc ở nơi tôi điều xử thế
              Để vầng trăng lạnh lặn trôi xa!

              Tôi muốn cùng em sưởi lại tình*
              Đêm tàn còn chút ánh trăng xinh
              Nhưng vầng u ám như bao phủ
              Để phải chơi vơi đoạn cuối tình!!!

              *Tình cảm trong lành.

              09/05/2015
              Nguyễn Thành Sáng


              Lỡ làng Trúc Mai

              Phi cơ hạ cánh nhả giao đường
              Hối hả dòng người bước khẩn trương
              Rộn rã nói cười ôi nhộn nhịp
              Lâu rồi mới ghé lại quê hương

              Đã mấy thu rồi nỗi nhớ ghê
              Thu nay thuận dịp được quay về
              Vui mừng chân sáo theo triền dốc
              Lối cũ gập ghềnh sỏi đá đê

              Thảm vàng bát ngát ruộng phì nhiêu
              Cò trắng tung bay dưới áng chiều
              Tuyệt mỹ nhấp nhô hùng vĩ núi
              Soi hình nước biếc gợn liêu xiêu

              Tít ở bầu xanh lửng thửng mây
              Rợp tàng bóng mát những hàng cây
              Cuối thôn cổ thụ già trơ lá
              Bảng lảng hoàng hôn dạ ngất ngây

              Đồng chuông vẳng vọng báo sang canh
              Khói toả lam vầng quyện mái tranh
              Lảnh lót điệu hò từ thiếu nữ
              Nhuốm màu da diết ửng long lanh

              Lan man suy nghĩ chẳng bao lâu
              Đã tới ngõ mòn uốn khúc sâu
              Xóm trước là căn nhà của ngoại
              Với cây cau trổ quấn giàn trầu

              Ấm áp dạt dào như lúc xưa
              Ngoại rưng mí mắt chấm khăn thưa
              Vòng tay gầy guộc đón mừng cháu
              Nhớ quá đi thôi biết mấy vừa

              Nhẹ lau hạt lệ đọng hoen mi
              Ký ức năm nào lúc tiễn đi
              Tóc ngoại thoáng bay dày óng mượt
              Mà nay cằn cỗi dợn li ti…

              Âm vang gà gáy báo bình minh
              Sảnh lớn ngoại ngồi thầm đọc kinh
              Thím Cả loay hoay đang nhóm bếp
              Anh Thuần bửa củi đóng ình ình

              Cửa sổ vén màng ánh sáng xuyên
              Trên cành líu lót chú vành khuyên
              Gành sương ban sớm còn say ngủ
              Lấp lánh tia loang phả hoặc huyền

              Thang lang nhẹ gót ngắm mây trôi
              Xoải dọc con mương khúc lở bồi
              Lác đác mục đồng trêu nghé ọ
              Thương miền đất Mẹ thuở nằm nôi…

              Ngoài xa rổn rảng điệu hò lơ
              Một giọng trầm buồn khiến ngẩn ngơ
              Có phải tương phùng thời dĩ vãng
              Lòng nghe xao xuyến tự bao giờ

              Gió mát đong đưa chiếc lá bàng
              Ngậm ngùi thổn thức phút hân hoan
              Từng hồi kỷ niệm mùa yêu dấu
              Trỗi dậy lắc lư chút ngỡ ngàng

              Vạm vỡ vai trần rắn chắc thêm
              Ngọt ru câu hát rất êm đềm
              Bồng bềnh bông tuyết nay tô điểm
              Và nét phong lưu đã cảm em

              Anh kể chuyện xưa của cuộc đời
              Từ ngày rong ruổi vượt trùng khơi
              Rồi thuyền gặp nạn cơn giông bão
              Để thấm nỗi đau thấu biển trời

              Nhận thư em biệt chuỗi buồn xo
              Cách trở vóc ngà có ốm o
              Vui vẻ ngây thơ cùng Bố Mẹ
              Hay lòng thắc thỏm hoài âu lo

              Mảnh tình ấp ủ bấy niên qua
              Những tưởng phôi pha ấy vậy mà
              Siết chặt con tim khô héo hắt
              Đêm về thao thức sầu lân la

              Mơ ước một ngày giữa sắc xuân
              Hay dù ảm đạm cảnh phù vân
              Anh trao kỷ vật luôn gìn giữ
              Tận tấc hồn đơn thắm thiết dần…

              Lặng lẽ nghe anh trải tấc lòng
              Uống từng ngụm đắng chảy vào trong
              Xót xa khuấy động vầng trăng ngọc
              Thuyền đóng cột rồi, anh hiểu không?

              Trời hỡi! Gieo chi giọt nghẹn ngào
              Uyên ương đành đoạn rã rời sao
              Kiếp nào chung mộng, luồng nhoi nhói
              Lỡ dở dang rồi thương xiết bao

              Ngoảnh mặt đành thôi tiếng tạ từ
              Dáng Ai thất thểu giá mà như
              Hoa chưa bướm chọn thì giây phút
              Chạy lại ôm anh khóc ngất ngư.


              November 10, 2018
              Tam Muội

              Comment



              • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (502)

                Dưới Bóng Tàn Thu

                Chầm chậm đông về đẩy cánh thu
                Chiều tan giọt nắng, tím sương mù
                Hàng cây rụng lá giờ lơi rụng
                Vài nhánh tợ buồn chốc chốc đưa!

                Rải rác xung quanh xác héo vàng
                Hứng cơn gió thoảng dặm ngàn sang
                Vài tung lăn lóc, vài im chỗ
                Như nghẹn, như đau phận số tàn

                Mấy làn lam khói tận xa xa
                Mang ảnh phù vân trải ráng tà
                Lững thững bước dài theo tít tận
                Dần lan, dần nát với dần nhòa

                Bụi cỏ bên lề cận tối om
                Buổi nay vắng tiếng của vài con…
                Phải chăng vướng lạnh nằm thin thít
                Dấu điệp nỉ non đợi ấm vờn

                Một con ruồi nhỏ vụt từ đâu
                Ghé đậu vành ly gợi ý sầu
                Thiếu uống, thiếu ăn vì ảm đạm
                Đánh liều dựa sức có gì mau!…

                Tôi ngồi ngoảnh mặt ngắm ngang tôi
                Giây phút trầm ngâm nghĩ chuyện đời
                Man mác, nhẹ nhàng thương nhớ cũ
                Giờ đây tất cả khuất xa xôi

                Chiếc bóng thời gian mãi lạnh lùng
                Kéo bầu tâm sự dưới không trung
                Thả vào dáy vực chìm thăm thẳm
                Để mỗi tàn thu kẻ chạnh lòng…


                10/11/2018
                Nguyễn Thành Sáng


                Chạnh Lòng Cuối Thu

                Thời gian nghiệt ngã mãi ngân nga
                Muôn vật lững lờ luân chuyển qua
                Trăng sáng trăng lu trăng khắc lụn
                Măng non măng héo lại măng già

                Ngoài kia gió bấc bẽ bàng khơi
                Báo hiệu đông lai thu nghẹn lời
                Hoa cỏ đón mừng bông tuyết trắng
                Hay buồn than thở bởi chơi vơi?

                Những sáng tiết thu chim líu lo
                Tinh sương vắt vẻo bám vườn nho
                Nắng xuyên rực rỡ như thầm nhủ
                Vạn sắc lung linh đang diễn trò

                Nỗi niềm hồ hởi đó rồi đây
                Cô đọng khẽ khàng khi ngọn tây
                Ngăn ngắt hàn băng bầu ảm đạm
                Phủ trùm ủ rũ quấn trời mây

                Núi đồi lẳng lặng trải màu tang
                Vũ trụ co ro nhạt ánh vàng
                Sự sống hầu như chầm chậm phút
                Lịm dần giấc mộng đợi xuân sang

                Phiến lá cuối cùng da diết vương
                Biệt cành trơ trọi rụng ven đường
                Xót xa định mệnh xuôi con tạo
                Mòn mỏi đâm chồi sẽ khuếch trương...

                Chạnh lòng giăng lệ chuỗi long đong
                Thấm thoát hồng nhan sắp nửa vòng
                Tài sắc tiền tình danh vọng ấy
                Thoáng tàn cát bụi giữa hư không.


                November 10, 2018
                Tam Muội

                Comment



                • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (503)

                  Chạnh Lòng Cuối Thu

                  Thời gian nghiệt ngã mãi ngân nga
                  Muôn vật lững lờ luân chuyển qua
                  Trăng sáng trăng lu trăng khắc lụn
                  Măng non măng héo lại măng già

                  Ngoài kia gió bấc bẽ bàng khơi
                  Báo hiệu đông lai thu nghẹn lời
                  Hoa cỏ đón mừng bông tuyết trắng
                  Hay buồn than thở bởi chơi vơi?

                  Những sáng tiết thu chim líu lo
                  Tinh sương vắt vẻo bám vườn nho
                  Nắng xuyên rực rỡ như thầm nhủ
                  Vạn sắc lung linh đang diễn trò

                  Nỗi niềm hồ hởi đó rồi đây
                  Cô đọng khẽ khàng khi ngọn tây
                  Ngăn ngắt hàn băng bầu ảm đạm
                  Phủ trùm ủ rũ quấn trời mây

                  Núi đồi lẳng lặng trải màu tang
                  Vũ trụ co ro nhạt ánh vàng
                  Sự sống hầu như chầm chậm phút
                  Lịm dần giấc mộng đợi xuân sang

                  Phiến lá cuối cùng da diết vương
                  Biệt cành trơ trọi rụng ven đường
                  Xót xa định mệnh xuôi con tạo
                  Mòn mỏi đâm chồi sẽ khuếch trương...

                  Chạnh lòng giăng lệ chuỗi long đong
                  Thấm thoát hồng nhan sắp nửa vòng
                  Tài sắc tiền tình danh vọng ấy
                  Thoáng tàn cát bụi giữa hư không.


                  November 10, 2018
                  Tam Muội


                  Đông Mang Nỗi Nhớ

                  Vạt nắng buông mình ngả xuống phương
                  Góc xa phản chiếu ánh u buồn
                  Chiều gom băng giá từ đâu đến
                  Để lạnh Thu tàn, cụm nhỏ sương!

                  Rỉ rả âm vang nước chảy ròng
                  Gợi sầu vương vấn mảnh thuyền rong
                  Giờ đang neo đậu bờ đâu đó
                  Hay vẫn lênh đênh tận giữa dòng

                  Tàn cây lất phất nhánh đong đưa
                  Thỉnh thoảng vàng rơi dưới ngọn lùa
                  Như thể tỏ lòng ôm tức tưởi
                  Phơi bày lác đác kiện mây mưa!

                  Nhưng rồi vũ trụ cũng dần xoay
                  Rét đẫm trùm lên khắp chỗ nầy
                  Mảng xám lờ mờ treo kín ngõ
                  Mịt mù, ảm đạm bốn bề vây

                  Phận số con người chuỗi sống mang
                  Buồn vui, sướng khổ cõi dương trần
                  Phù vân khoảnh khắc bầu thay đổi
                  Xuân, hạ, thu, đông cuộc chuyển vòng

                  Năm nào mơn mởn ngập đầy mơ
                  Đường rộng thênh thang chẳng đợi chờ
                  Đêm hái trăng sao, ngày giỡn gió
                  Sớm hôm kết mộng dệt thành thơ

                  Giờ thì kẻ đó có còn chi
                  Bởi chút nữa đây nhạt bóng thề
                  Lặng lẽ co mình run trước cửa
                  Bâng khuâng nhìn lộ nhớ thời đi…


                  11/11/2018
                  Nguyễn Thành sáng

                  Comment



                  • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (504)

                    Đông Mang Nỗi Nhớ

                    Vạt nắng buông mình ngả xuống phương
                    Góc xa phản chiếu ánh u buồn
                    Chiều gom băng giá từ đâu đến
                    Để lạnh Thu tàn, cụm nhỏ sương!

                    Rỉ rả âm vang nước chảy ròng
                    Gợi sầu vương vấn mảnh thuyền rong
                    Giờ đang neo đậu bờ đâu đó
                    Hay vẫn lênh đênh tận giữa dòng

                    Tàn cây lất phất nhánh đong đưa
                    Thỉnh thoảng vàng rơi dưới ngọn lùa
                    Như thể tỏ lòng ôm tức tưởi
                    Phơi bày lác đác kiện mây mưa!

                    Nhưng rồi vũ trụ cũng dần xoay
                    Rét đẫm trùm lên khắp chỗ nầy
                    Mảng xám lờ mờ treo kín ngõ
                    Mịt mù, ảm đạm bốn bề vây

                    Phận số con người chuỗi sống mang
                    Buồn vui, sướng khổ cõi dương trần
                    Phù vân khoảnh khắc bầu thay đổi
                    Xuân, hạ, thu, đông cuộc chuyển vòng

                    Năm nào mơn mởn ngập đầy mơ
                    Đường rộng thênh thang chẳng đợi chờ
                    Đêm hái trăng sao, ngày giỡn gió
                    Sớm hôm kết mộng dệt thành thơ

                    Giờ thì kẻ đó có còn chi
                    Bởi chút nữa đây nhạt bóng thề
                    Lặng lẽ co mình run trước cửa
                    Bâng khuâng nhìn lộ nhớ thời đi…


                    11/11/2018
                    Nguyễn Thành sáng


                    Đêm Buông Sợi Nhớ

                    Vắng nhau mấy buổi vấn vương sầu
                    Thắc thỏm bồi hồi dạ để đâu
                    Giây phút phiêu diêu ngàn hướng vọng
                    Vấn chàng có cảm nghĩ về nhau?

                    Bâng khuâng trăn trở giữa canh dài
                    Thổn thức tơ chùng rũ dáng mai
                    Gió thoảng lao xao se sắt lạnh
                    Ru hồn phiến lá nhạt nhoà phai

                    Dõi muôn biển rộng chốn xa xăm
                    Khắc khoải ưu tư cảnh oái oăm
                    Héo hắt thu tàn đông phảng phất
                    Cõi lòng ray rứt chuyện trăm năm

                    Lặng lẽ rã rời mảng chiếu manh
                    Vầng trăng ảm đạm xám vây quanh
                    Cồn cào ngọn sóng âm thầm gợn
                    Than thở thạch sùng, chạnh nhớ anh

                    Mơ màng khoảnh khắc nghĩa tâm giao
                    Ảo ảnh tin yêu thấm ngọt ngào
                    Gửi mắt, bờ môi, làn thở nóng
                    Phong tình cháy bỏng mãi tìm trao

                    Ai vui hạnh phúc ái nồng say
                    Ai quạnh quẽ đau khiến lắt lay
                    Ai tạc in sâu hình bóng ấy
                    Ai lời thủ thỉ ấm vòng tay

                    Ngoài song bàng bạc ánh sao loang
                    Gối lẻ chăn đơn luống võ vàng
                    Văng vẳng tiếng chàng đêm tĩnh mịch
                    Lẩn vào sương khói chuỗi mênh mang.

                    November 12, 2018
                    Tam Muội

                    Comment



                    • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (505)

                      Đêm Buông Sợi Nhớ

                      Vắng nhau mấy buổi vấn vương sầu
                      Thắc thỏm bồi hồi dạ để đâu
                      Giây phút phiêu diêu ngàn hướng vọng
                      Vấn chàng có cảm nghĩ về nhau?

                      Bâng khuâng trăn trở giữa canh dài
                      Thổn thức tơ chùng rũ dáng mai
                      Gió thoảng lao xao se sắt lạnh
                      Ru hồn phiến lá nhạt nhoà phai

                      Dõi muôn biển rộng chốn xa xăm
                      Khắc khoải ưu tư cảnh oái oăm
                      Héo hắt thu tàn đông phảng phất
                      Cõi lòng ray rứt chuyện trăm năm

                      Lặng lẽ rã rời mảng chiếu manh
                      Vầng trăng ảm đạm xám vây quanh
                      Cồn cào ngọn sóng âm thầm gợn
                      Than thở thạch sùng, chạnh nhớ anh

                      Mơ màng khoảnh khắc nghĩa tâm giao
                      Ảo ảnh tin yêu thấm ngọt ngào
                      Gửi mắt, bờ môi, làn thở nóng
                      Phong tình cháy bỏng mãi tìm trao

                      Ai vui hạnh phúc ái nồng say
                      Ai quạnh quẽ đau khiến lắt lay
                      Ai tạc in sâu hình bóng ấy
                      Ai lời thủ thỉ ấm vòng tay

                      Ngoài song bàng bạc ánh sao loang
                      Gối lẻ chăn đơn luống võ vàng
                      Văng vẳng tiếng chàng đêm tĩnh mịch
                      Lẩn vào sương khói chuỗi mênh mang.

                      November 12, 2018
                      Tam Muội


                      Trọn Đời Ấp Ủ

                      Mấy buổi rồi bước vào mảng trắng
                      Nhìn không gian vắng lặng u buồn
                      Bâng khuâng chạnh nhớ Hồn Thương
                      Tâm tư man mác, vọng phương nghìn trùng!

                      Bầu không gian mênh mông, diệu vợi
                      Tiếng hẹn thề, luống đợi nhiều mơ
                      Lắm khi thao thức, thẫn thờ
                      Khỏa khuây khoảnh khắc, trải thơ giải sầu

                      Duyên mộng ước nhịp cầu đã lỡ
                      Chuỗi tháng ngày vò võ, xót xa
                      Trăng thanh hoá lại trăng tà
                      Để hồn yêu dấu ngân nga, nghẹn ngào

                      Có đôi lúc ửng trào ánh lệ
                      Dưới khung mờ ráng xế đìu hiu
                      Nỗi niềm vương vấn liêu xiêu
                      Bao nhiêu vương vấn, bấy chiều sầu tênh

                      Ai hạnh phúc với tình thắm đượm
                      Ai ngọt ngào hôm sớm kề bên
                      Ai vui thuyền ái bồng bềnh
                      Ai đường về mộng thang thênh nở đầy…

                      Còn riêng ta gió lay lóng lánh
                      Dãy hàn sương đọng nhánh rũ hồ
                      Canh khuya rung lắc, vật vờ
                      Nhẹ rơi từng giọt cạnh bờ đẫm loang

                      Ta nhớ nàng! Yêu nàng chất ngất
                      Tất cả nầy kỷ cất giữa tim
                      Dẫu rằng lỡ mối tơ duyên
                      Trọn đời ấp ủ bóng hiền của em!


                      12/11/2018
                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment



                      • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (506)

                        Trọn Đời Ấp Ủ

                        Mấy buổi rồi bước vào mảng trắng
                        Nhìn không gian vắng lặng u buồn
                        Bâng khuâng chạnh nhớ Hồn Thương
                        Tâm tư man mác, vọng phương nghìn trùng!

                        Bầu không gian mênh mông, diệu vợi
                        Tiếng hẹn thề, luống đợi nhiều mơ
                        Lắm khi thao thức, thẫn thờ
                        Khỏa khuây khoảnh khắc, trải thơ giải sầu

                        Duyên mộng ước nhịp cầu đã lỡ
                        Chuỗi tháng ngày vò võ, xót xa
                        Trăng thanh hoá lại trăng tà
                        Để hồn yêu dấu ngân nga, nghẹn ngào

                        Có đôi lúc ửng trào ánh lệ
                        Dưới khung mờ ráng xế đìu hiu
                        Nỗi niềm vương vấn liêu xiêu
                        Bao nhiêu vương vấn, bấy chiều sầu tênh

                        Ai hạnh phúc với tình thắm đượm
                        Ai ngọt ngào hôm sớm kề bên
                        Ai vui thuyền ái bồng bềnh
                        Ai đường về mộng thang thênh nở đầy…

                        Còn riêng ta gió lay lóng lánh
                        Dãy hàn sương đọng nhánh rũ hồ
                        Canh khuya rung lắc, vật vờ
                        Nhẹ rơi từng giọt cạnh bờ đẫm loang

                        Ta nhớ nàng! Yêu nàng chất ngất
                        Tất cả nầy kỷ cất giữa tim
                        Dẫu rằng lỡ mối tơ duyên
                        Trọn đời ấp ủ bóng hiền của em!


                        12/11/2018
                        Nguyễn Thành Sáng


                        Trầm Ngâm Một Mình

                        Bầu tĩnh mịch trời đêm loang lổ
                        Uống từng dòng thố lộ chàng ghi
                        Buồn vương vắt vẻo hàng mi
                        Phận rơi nghịch cảnh, lụy vì trái ngang

                        Chuỗi trằn trọc mênh mang suy tưởng
                        Lạc lõng hồn ngất ngưởng xót xa
                        Nỉ non dế thán canh ba
                        Xốn xang tấc dạ ánh ngà héo hon

                        Vấn nhân thế vẹn tròn cõi mộng
                        Hay xuôi nguồn gió động không gian
                        Tơ phơi duyên bạc chóng tàn
                        Đôi tim tha thiết chứa chan sắc hồng

                        Phải trắc trở bão giông giăng kín
                        Thuyền trập trùng bịn rịn bến sông
                        Vân vê lạnh lẽo vào đông
                        Vạn niềm thương nhớ bềnh bồng bể dâu

                        Sầu chất ngất canh thâu rời rã
                        Quạnh rèm thưa giục giã tiếng chuông
                        Mành song se sắt khẽ luồn
                        Giá băng tâm khảm hạt suông vắn dài

                        Ai hạnh phúc! Tuyền đài em chọn
                        Ai vui cười! Chông nhọn riêng em
                        Ai dang cánh mỏng bên rèm
                        Ai thêu gối lộng đượm thêm thắm tình

                        Còn thống khổ lặng thinh em gánh
                        Nỗi ưu tư sóng sánh chiếm xâm
                        Gom thơ nhặt lá âm thầm
                        Bút khơi phiến chẻ, trầm ngâm một mình.


                        November 13, 2018
                        Tam Muội

                        Comment



                        • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (507)

                          Trầm Ngâm Một Mình

                          Bầu tĩnh mịch trời đêm loang lổ
                          Uống từng dòng thố lộ chàng ghi
                          Buồn vương vắt vẻo hàng mi
                          Phận rơi nghịch cảnh, lụy vì trái ngang

                          Chuỗi trằn trọc mênh mang suy tưởng
                          Lạc lõng hồn ngất ngưởng xót xa
                          Nỉ non dế thán canh ba
                          Xốn xang tấc dạ ánh ngà héo hon

                          Vấn nhân thế vẹn tròn cõi mộng
                          Hay xuôi nguồn gió động không gian
                          Tơ phơi duyên bạc chóng tàn
                          Đôi tim tha thiết chứa chan sắc hồng

                          Phải trắc trở bão giông giăng kín
                          Thuyền trập trùng bịn rịn bến sông
                          Vân vê lạnh lẽo vào đông
                          Vạn niềm thương nhớ bềnh bồng bể dâu

                          Sầu chất ngất canh thâu rời rã
                          Quạnh rèm thưa giục giã tiếng chuông
                          Mành song se sắt khẽ luồn
                          Giá băng tâm khảm hạt suông vắn dài

                          Ai hạnh phúc! Tuyền đài em chọn
                          Ai vui cười! Chông nhọn riêng em
                          Ai dang cánh mỏng bên rèm
                          Ai thêu gối lộng đượm thêm thắm tình

                          Còn thống khổ lặng thinh em gánh
                          Nỗi ưu tư sóng sánh chiếm xâm
                          Gom thơ nhặt lá âm thầm
                          Bút khơi phiến chẻ, trầm ngâm một mình.


                          November 13, 2018
                          Tam Muội


                          Trăm Bề Đớn Đau

                          Nỗi thao thức tơ tình vướng đoạn
                          Cứ mãi hoài u ẩn, xót xa
                          Tình yêu thắm thiết, đậm đà
                          Éo le, ngang trái khiến xoa đầm đìa!

                          Đường dẫn lối nẻo về bế tắc
                          Để chuỗi ngày dằn vặt héo hon
                          Đêm đêm cố níu ảnh tròn
                          Tận nơi diệu vợi, chập chờn, chơi vơi

                          Lắm bao lúc ngậm ngùi, thương nhớ
                          Lắm những lần trăn trở, vấn vương
                          Cũng rồi khắc khoải sầu tương
                          Canh khuya giá lạnh hàn sương nhỏ dài

                          Tìm phôi lãng thơ say xuống bút
                          Bút xuống rồi, từng phút bâng khuâng
                          Ngắm trăng, trăng rực ánh vàng
                          Mà hồn chỉ giấy còn thân chốn nào?

                          Khuya tĩnh mịch nghẹn ngào, tê tái
                          Một cái gì cứ nhói giữa tim
                          Kia hình ảnh bóng của em
                          Gần trong gang tấc, nhưng đèn chẳng treo

                          Ai thả gót không đèo không suối
                          Ai xây lầu không đợi không trông
                          Ai mơ giấc được ấm nồng
                          Ai chèo thuyền lướt xuôi dòng nhấp nhô

                          Còn đây lặng bên bờ nước chảy
                          Nghe tiếng đàn Thương khảy vọng về
                          Âm vang da diết não nề
                          Khiến lòng yêu dấu trăm bề đớn đau…


                          13/11/2018
                          Nguyễn Thành Sáng

                          Comment




                          • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (508)

                            Trăm Bề Đớn Đau

                            Nỗi thao thức tơ tình vướng đoạn
                            Cứ mãi hoài u ẩn, xót xa
                            Tình yêu thắm thiết, đậm đà
                            Éo le, ngang trái khiến xoa đầm đìa!

                            Đường dẫn lối nẻo về bế tắc
                            Để chuỗi ngày dằn vặt héo hon
                            Đêm đêm cố níu ảnh tròn
                            Tận nơi diệu vợi, chập chờn, chơi vơi

                            Lắm bao lúc ngậm ngùi, thương nhớ
                            Lắm những lần trăn trở, vấn vương
                            Cũng rồi khắc khoải sầu tương
                            Canh khuya giá lạnh hàn sương nhỏ dài

                            Tìm phôi lãng thơ say xuống bút
                            Bút xuống rồi, từng phút bâng khuâng
                            Ngắm trăng, trăng rực ánh vàng
                            Mà hồn chỉ giấy còn thân chốn nào?

                            Khuya tĩnh mịch nghẹn ngào, tê tái
                            Một cái gì cứ nhói giữa tim
                            Kia hình ảnh bóng của em
                            Gần trong gang tấc, nhưng đèn chẳng treo

                            Ai thả gót không đèo không suối
                            Ai xây lầu không đợi không trông
                            Ai mơ giấc được ấm nồng
                            Ai chèo thuyền lướt xuôi dòng nhấp nhô

                            Còn đây lặng bên bờ nước chảy
                            Nghe tiếng đàn Thương khảy vọng về
                            Âm vang da diết não nề
                            Khiến lòng yêu dấu trăm bề đớn đau…


                            13/11/2018
                            Nguyễn Thành Sáng


                            Duyên Đời Lỗi Nhịp Câu Ca

                            Cung réo rắt úa nhàu dáng nguyệt
                            Tiếng tơ đồng nhiệt huyết mông lung
                            Chàng ơi mòn mỏi tương phùng
                            Giao bôi nhấp chén khuê trung thỏa nguyền

                            Lời hứa hẹn khúc huyền nối tiếp
                            Lỗi nhịp cầu hiện kiếp trái ngang
                            Con sông rẽ hướng chia đàng
                            Thuyền xoay sóng dạt khẽ khàng gió xô

                            Đêm vằng vặc nhấp nhô ánh tỏ
                            Gợn mặt hồ mi nhỏ dòng châu
                            Chỉ hồng thắm đượm khắc sâu
                            Nhưng bầu xám xịt, bóng câu gập ghềnh

                            Nỗi canh cánh lênh đênh sóng biếc
                            Lỡ chuyến đò nuối tiếc đời hoa
                            Suối mây rã rệu lòa xòa
                            Dư hương âm ỉ nhạt nhòa tầng không

                            Rầu cung quế chất chồng dâu bể
                            Nghĩa hiếu tình nào dễ cắt đôi
                            Ngàn năm vàng đá trao rồi
                            Mà nay hai mảnh hồn trôi vật vờ

                            Thoáng nhức nhối bơ vơ hoang hoải
                            Chim lẻ bầy khắc khoải vấn vương
                            Những mong mảng trắng chung đường
                            Ấp ôm gối lạnh chiếu gương ngậm ngùi

                            Thơ xướng họa nguồn vui an ủi
                            Phôi pha niềm thui thủi cô đơn
                            Lầu hiên mưa phủ chập chờn
                            Thấm tơ nứt rạn giọt hờn ngân nga!


                            November 14, 2018
                            Tam Muội

                            Comment



                            • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (509)

                              Canh Cánh Mộng Tình

                              Anh kết tình thơ vạn chữ yêu
                              Gởi vào nơi đó biết bao nhiêu
                              Niềm thương lưu luyến vầng trăng mộng
                              Nỗi nhớ ngân nga tiếng sáo diều
                              Nhìn biển gợn buồn đêm tĩnh lặng
                              Nghe sương nhỏ nhớ bóng cô liêu
                              Thấy lòng thương quá hồn em ạ
                              Canh cánh heo may ánh nhạt chiều!

                              16/06/2015
                              Nguyễn Thành Sáng


                              Kết Trọn Mộng Tình

                              Lỡ chuyến phà duyên vạn kỷ YÊU
                              Trần gian gặp lại thiết tha NHIÊU
                              Thời xưa kết tóc tỏa trăng MỘNG
                              Thuở nọ se tơ ngân sáo DIỀU
                              Nghĩa vỡ chia hai miền tĩnh LẶNG
                              Tình tan rẽ lứa chốn cô LIÊU
                              Từ nay chẳng thể xa Yêu Ạ
                              Nhẹ nắm tay anh trải ánh CHIỀU.

                              November 14, 2018
                              Tam Muội

                              Comment



                              • Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (510)

                                Duyên Đời Lỗi Nhịp Câu Ca

                                Cung réo rắt úa nhàu dáng nguyệt
                                Tiếng tơ đồng nhiệt huyết mông lung
                                Chàng ơi mòn mỏi tương phùng
                                Giao bôi nhấp chén khuê trung thỏa nguyền

                                Lời hứa hẹn khúc huyền nối tiếp
                                Lỗi nhịp cầu hiện kiếp trái ngang
                                Con sông rẽ hướng chia đàng
                                Thuyền xoay sóng dạt khẽ khàng gió xô

                                Đêm vằng vặc nhấp nhô ánh tỏ
                                Gợn mặt hồ mi nhỏ dòng châu
                                Chỉ hồng thắm đượm khắc sâu
                                Nhưng bầu xám xịt, bóng câu gập ghềnh

                                Nỗi canh cánh lênh đênh sóng biếc
                                Lỡ chuyến đò nuối tiếc đời hoa
                                Suối mây rã rệu lòa xòa
                                Dư hương âm ỉ nhạt nhòa tầng không

                                Rầu cung quế chất chồng dâu bể
                                Nghĩa hiếu tình nào dễ cắt đôi
                                Ngàn năm vàng đá trao rồi
                                Mà nay hai mảnh hồn trôi vật vờ

                                Thoáng nhức nhối bơ vơ hoang hoải
                                Chim lẻ bầy khắc khoải vấn vương
                                Những mong mảng trắng chung đường
                                Ấp ôm gối lạnh chiếu gương ngậm ngùi

                                Thơ xướng họa nguồn vui an ủi
                                Phôi pha niềm thui thủi cô đơn
                                Lầu hiên mưa phủ chập chờn
                                Thấm tơ nứt rạn giọt hờn ngân nga!


                                November 14, 2018
                                Tam Muội


                                Niềm Đau Và Nỗi Đợi

                                Tiếng đàn Thương từ xa vọng lại
                                Âm vang buồn, tê tái niềm sương
                                Trầm ngâm, thao thức canh trường
                                Lòng anh da diết, vấn vương, não nề!

                                Nỗi ôm ấp câu thề hẹn ước
                                Cố vươn mình thả bước thênh thang
                                Tiếc thay duyên phận lỡ làng
                                Sông sâu đò vắng để ngàn khổ đau

                                Tình tha thiết dạt dào muôn nhớ
                                Nẻo nghìn trùng cách trở, xót xa
                                Lắm khi trăn trở dưới tà
                                Thẫn thờ hướng vọng, biết mà tìm đâu

                                Ngày thui thủi ôm sầu lặng lẽ
                                Dưới khung mờ quạnh quẽ đìu hiu
                                Lan man nghĩ ngợi thật nhiều
                                Cũng rồi chỉ thấy cánh diều đứt dây!

                                Yêu dấu hỡi! Có hay anh nói
                                Có khiến lòng rười rượi không em?
                                Thì đây chỉ mối tơ duyên
                                Đôi ta chia nửa cất tim đợi chờ

                                Chờ héo hắt ngập bờ trăng lặn
                                Chờ mỏi mòn phủ ráng hoàng hôn
                                Chờ cho mục cả hai chân
                                Chờ hoang cỏ lạnh chập chờn bóng ma

                                Hồn chúng mình bay ra biển lớn
                                Ngắm bốn bề gió giỡn, sóng giăng
                                Một lần nhìn lại không tầng
                                Nghìn thu vĩnh biệt, âm gian trở về…


                                15/11/2018
                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X