Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thao thức

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts



  • Thổn Thức

    Nầy Sáng hỡi! Phải chăng người tư lự
    Dõi ánh buồn lữ thứ nẻo xa xôi
    Hướng trời xanh trầm ngắm áng mây trôi
    Niềm vương vấn một thời gieo nỗi nhớ!

    Đây chun rượu! Rượu nồng phôi trăn trở
    Hãy vì tình nốc cạn để tan phai
    Bao mối sầu năm tháng cuốn heo may
    Chìm quạnh quẽ chuỗi dài trong biển lặng

    Rồi cùng ta bước vào khu vườn vắng
    Ngắm hoa tàn trĩu nặng luyến lưu hương
    Xem u tịch ôm chặt một khung buồn
    Cho hiểu rõ con đường trong nhân thế

    Đâu có mãi trăng thề soi sóng bể
    Đâu nắng hoài, chẳng xế phủ đồi xanh
    Đâu quả ngon lủng lẳng mãi trên cành
    Đâu cung đàn âm thanh không ngưng tiếng!…

    Gió ơi gió! Năm xưa hồn ta quyện
    Cùng bên nhau tính chuyện mộng trời xa
    Cả một đời khắc đậm ở lòng ta
    Lời ước hẹn hồn hoa treo đỉnh núi

    Ngày hôm nay cảm thấy buồn rười rượi
    Nhìn đen mờ kéo tới phủ hoàng hôn
    Có còn đâu năm tháng ngắm trăng non
    Rồi thưởng thức ảnh tròn leo khung lộng

    Có những chiều, thả hồn trên dòng sống
    Dãy gợn cồn, khuấy động mảnh thuyền nan
    Theo mây ngàn trải cánh cõi mênh mang
    Niềm ấp ủ in hằn nơi tâm tưởng…

    Mộng năm xưa ba mươi năm vất vưởng
    Để bây giờ hồi tưởng tiếc, hờn căm
    Tại vì sao hoang phế, liệng xa xăm?
    Khi ước vọng vạn lần không thay đổi!

    1/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng

    Comment




    • Phải Chi Sống Lại
      Được Một Lần

      Có buồn không! Em hãy đoán thử đi
      Kẻ trông trăng, mà trăng thì khuất bóng
      Để mờ đen phủ dầy ôm khung lộng
      Vạn côn trùng khuấy động lặng yên đêm!

      Có buồn không! Em hãy lại gần xem
      Sương đọng giọt, nằm im trên lá cỏ
      Lắc lư chao nhẹ nhàng theo ngọn gió
      Rồi vặn mình rụng nhỏ giữa canh khuya

      Có buồn không! Hình ảnh sánh vai kề
      Sao cứ mãi quay về trong bảng lảng
      Cho mênh mang trên nẻo đường năm tháng
      Và chiều buồn, trầm lắng, ngắm mây trôi…

      Hỏi thêm chi! Để khơi dậy em ơi
      Khi bến mộng, thuyền thôi không trở lại
      Cả chuỗi dài, tình si ôm tê tái
      Lại thêm lần đau nhói quả tim teo!

      Em có chồng, suối biếc hết ngân reo
      Tôi vỡ mộng, chim kêu bầu ảm đạm
      Vầng trăng xưa, vầng trăng lòng lai láng
      Đã khuất rồi năm tháng cõi xa xăm…

      Phải chi nay sống lại được một lần
      Thời hai đứa khít gần vai duỗi bước
      Trên con đường cánh hồn vươn vượt lướt
      Giữa khung vàng óng mượt sắc thanh trong

      Bao vấn vương ấp ủ tận đáy lòng
      Nắm tay em lại nhìn dòng sông chảy
      Và mạnh nói! Nói rằng em có thấy?
      Anh yêu em ngần ấy, sóng đong đưa!

      Chớ không rè rụt gợi ý bằng thư
      Để rồi phải vật vờ rơi tan loãng!...

      2/7/2016
      Nguyễn Thành Sáng

      Comment




      • Con Tôi

        Cha ngồi thao thức nghĩ về con
        Một mảnh trăng non sắp độ tròn
        Ẩn bóng âm thầm sau đỉnh núi
        Từng hồi ửng ánh, nổi dần lên!

        Mới đó vậy mà đã vụt nhanh
        Hôm nào toe toét chạy tung tăng
        Con đeo, con giỡn, con đùa nghịch
        Ấm áp tình thiêng vượt cõi tầng

        Những sáng giao hàng việc đã xong
        Con tôi thương quá ẵm đi rong
        Ngắm xem cảnh vật, vui lòng trẻ
        Và cũng phôi phai sóng bủa dòng

        Cha mãi nhớ hoài buổi sáng hôm
        Bửa nay cha vẫn bế bồng con
        Nhà thờ ghé lại chơi tìm, trốn
        Sơ ý làm con phải điếng hồn!…

        Hăm mấy năm rồi thắm thoát qua
        Con giờ cao lớn, khoẻ hơn cha
        Mà sao ký ức cha còn mãi
        Hình ảnh con thương thuở ngọc ngà

        Nhìn con cặm cụi dưới đêm thâu
        Tâm trí, suy tư gửi hết vào
        Trang web mưu cầu cho sự sống
        Và niềm phụng dưỡng nghĩa ân sâu

        Cha thấy lòng cha quá đổi thương
        Con tôi mệt mỏi giữa canh trường
        Vì lo, vì nghĩa, vì danh dự
        Chẳng quản tháng ngày kết tụ sương!

        3/7/2016
        Nguyễn Thành Sáng

        Comment




        • Tỉnh Mê Đi Em

          Đủ rồi em! Tôi thấy quá đủ rồi
          Em dai dẳng, thả trôi niềm cảm xúc
          Trong ganh tỵ, trong giận hờn căm tức
          Mặc kệ đời từng phút chán chường em!

          Đâu một thời trăng sáng ửng trời đêm
          Hoa hồng thắm níu tim người lữ thứ
          Đâu một thời cung đàn trong nét chữ
          Ru hồn người, ấp ủ mộng tình hoa

          Đâu những ngày, suối biếc rót lời ca
          Dào dạt thắm, đậm đà tình nước chảy
          Đâu những chiều mênh mang niềm phơi phới
          Ngắm trời xa diệu vợi, trải hồn bay

          Đâu mùa thu êm ả gió heo may
          Bên song cửa, em say sưa thả mộng
          Một con thuyền nhấp nhô trên gợn sóng
          Giữa khung trời lồng lộng ánh trăng thanh!…

          Tất cả đó giờ đã rã tan nhanh
          Bởi héo hắt, thâu canh bầu ảm đạm
          Em quại quằn, rơi hồn trong nẻo vắng
          Rồi âm thầm, lẳng lặng hận mây sương

          Mặc sự đời, em cứ vó buông cương
          Lảy cát bụi trên đường loang dậy khắp
          Khiến lòng ai nghẹn ngào theo từng chập
          Tiếc trời xanh, nắng ấm, bị mù tung

          Chỉ khom người lượm đá, thẳng tay vung
          Em ngã ngựa, xe bung vào một xó
          Nhưng đâu đành, nên nép mình trăn trở
          Chuyện cuộc đời ánh tỏ với mờ đen

          Sao chẳng dừng sân hận! Hỡi vậy em!
          Hãy sống lại con tim thời biển nước
          Có cành xanh bên hồ thu lả lướt
          Nhẹ đong đưa, cảm được vạn hồn ai!

          4/7/2016
          Nguyễn Thành Sáng

          Comment





          • Thà Có Được…

            Ta đã… Yêu rồi! Nàng biết không
            Có hồn vào mộng thấy dòng sông
            Lững lờ con nước êm đềm chảy
            Một chiếc thuyền đang cặp bến lòng?

            Có nghe thoang thoảng từ trong gió
            Hương thắm ngàn hoa quyện kéo về
            Gửi tặng duyên tình dài nỗi đợi
            Vạn ngàn tinh túy ngất đê mê?

            Có cảm ngân nga điệp khúc đàn
            Ngàn thương trăm nhớ nghẹn trăng tàn
            Dở dang tiền kiếp giờ tương hội
            Bù đắp cho nhau trọn ánh vàng?...

            Còn ta vương vấn ở nơi đây
            Chầm chậm thời gian sóng gợn đầy
            Dào dạt dâng tràn từng khoảnh khắc
            Đêm đêm thả nhớ đến tìm ai

            Lắm lúc dường như chút thẫn thờ
            Vói tay vào mộng nắm hồng tơ
            Đưa lên thổn thức rồi xe sợi
            Để sẵn trong tim buộc chặt mà!...

            Dẫu cho là thật của nghìn xưa
            Sấm chớp, cuồng phong dậy khắp miền
            Tan tác vườn xuân, uyên lạc bạn
            Giờ đây nối lại giữa mơ duyên

            Hay chỉ mong manh ảo ảnh hình
            Dầu thương dầu nhớ phải làm thinh
            Làm sao có thể, làm sao thể
            Ấm áp bên nhau…tiếng gọi mình!

            Nhưng thà có được…chuỗi ngày thương
            Lởn vởn không gian một bóng hường
            Khe khẻ ngọt ngào…yêu dấu hỡi!...
            Hơn là lặng lẽ dưới canh sương…....

            6/3/2018
            Nguyễn Thành Sáng

            Comment





            • Nỗi Niềm Chiếc Bóng

              Dãy đen lấn đẩy ánh hồng
              Từ từ lụn tắt cuối dòng sông xa
              Tối tăm xoè cánh trải ra
              Phủ trùm khắp nẻo chuyển tà chiều hôm!

              Âm u quấn lấy mảnh hồn
              Gieo ngàn ảm đạm, từng cơn vật vờ
              Hừng đông mới đó muôn thơ
              Giờ đây ráng tắt, thẫn thờ gió mây

              Hôm nào nắm chặt bàn tay
              Ngập tràn sức sống đong đầy trong tim
              Giờ đây mỏi cánh bay chim
              Vườn thu nép bóng, quay tìm hồn xưa

              Những đêm rực ánh trăng khuya
              Nhớ nhung lãng đãng loang về thuở xanh
              Nghe lòng vương vấn xa xăm
              Từng cơn sóng gợn, lăn tăn chập chờn!

              Những đêm khuất lặn ảnh tròn
              Mái hiên thổn thức, héo hon mảnh sầu
              Gió khua cành lá lao xao
              Bao nhiêu réo rắt, bao dào dạt khơi

              Một thu đánh cắp cuộc đời
              Một chìm biển hận xác trôi bồng bềnh
              Một đau vỡ mảnh trăng tình
              Một buồn thui thủi, chỉ mình với đêm

              Bao năm khập khiễng dần quen
              Đường dài trải bước không đèn, nương trăng
              Khi đen chiếm cả khung tầng
              Thu hình lặng lẽ, chậm lần bước đi!

              5/7/2016
              Nguyễn Thành Sáng

              Comment





              • Bất Đắc Chí

                Trời đêm nay tắt hẳn ánh trăng trong
                Cả bóng tối ngập đồng, loang bến mộng
                Niềm mênh mang thả vào nơi khung lộng
                Héo hắt dần, rũ, rã, lững lờ trôi!

                Đã bao thu thắt thẻo, vạn sóng dồi
                Lắm thao thức để rồi ôm chất ngất
                Cả không gian, cạn khô nguồn ngọt mật
                Và khung buồn, ngầy ngật đậm men say

                Chiều nắng đổ về cuối nẻo trời tây
                Gợi vương vấn chuỗi ngày xuân hoa nở
                Để nghẹn ngào trong niềm thương nỗi nhớ
                Cánh thuyền đời một thuở lướt trên sông

                Nuôi dưỡng chí cá chép hoá thành rồng
                Thôi trăn trở, lo toan vòng suy thạnh
                Nhạc quê hương đượm tình ca Duy Khánh
                Được ru êm, ủ ấm, phả xuôi hàng!...

                Thế mà nay khóc hận phải cưu mang
                Gieo đất cỗi hút phân tàn gượng nở
                Tự ủi an số phần nên gánh nợ
                Hẩm hiu gì tự đó ráng tìm yêu…

                Ai hạnh phúc trải mộng cõi phiêu diêu
                Ai nhàn nhã cánh diều bay phất phới
                Còn riêng đây quấn mảnh sầu tăm tối
                Khiến từng hồi nhức nhói tận tim sâu

                Hồn năm xưa dào dạt tắm canh thâu
                Uống giọt ánh chìm vào bao mộng tưởng
                Thế mà nay hồn kia rơi vất vưởng
                Nghe từ sầu âm hưởng tận xa xôi!

                6/7/2016
                Nguyễn Thành Sáng

                Comment




                • Một Mối Tơ Lòng

                  Sớm mai em trở lại quê
                  Có nghe rười rượi, ủ ê nỗi niềm?
                  Vì sao duỗi cánh bay chim
                  Chỉ trăng nửa khuyết, ôm chìm mù khơi!

                  Để rồi cảm thấy chơi vơi
                  Cung đàn héo hắt, rã rời hồn mơ
                  Yêu thương ấp ủ bao giờ
                  Như cơn gió nhẹ, hững hờ lướt qua

                  Tơ lòng giăng mắc cành xa
                  Mỏng manh biết có rớt ra, đứt lìa!
                  Say đêm trầm bóng canh khuya
                  Tàn canh, ánh lặn, đường về nơi đâu?!

                  Cho em mang khối tình sầu
                  Hồn thu trĩu nặng, đè bao thắm nồng
                  Cuộc đời như thể dòng sông
                  Thuyền trôi lờ lững, bềnh bồng sóng lay

                  Non thề, biển hẹn cùng ai
                  Là sầu vạn kỷ, hay say mộng ngàn?
                  Cùng nhau tắm ánh trăng vàng
                  Hay cùng thắt thẻo, ngỡ ngàng mây sương!

                  Giờ đây hai ngả ôm buồn
                  Tiếc cho nửa bước, lại vương xích cùm
                  Hương yêu loang toả một vùng
                  Mà trời lại xám phủ trùm lối đi…

                  Canh thâu vương vấn ảnh thề
                  Từng thoang thoảng đến kéo lê giọt lòng
                  Bao nhiêu lóng lánh nhỏ ròng
                  Bấy nhiêu thổn thức chỉ hồng hồn đan!

                  10/7/2016
                  Nguyễn Thành Sáng

                  Comment




                  • Khúc Tư Tương

                    “Nhìn thấy để rồi vương vấn mãi
                    Trọn đời vẫn nhớ bóng hình ai!”

                    Nhớ thuở đoạn đời trải gió sương
                    Thân làm lữ thứ cánh muôn phương
                    Dòng sông, bến nước ngày hai buổi
                    Bình thản, vô tư duỗi bước đường!

                    Bỗng một chiều kia dạ vấn vương
                    Tình cờ thấy đó ngắm soi gương
                    Môi hồng, mắt biếc, đôi tiền lúm
                    Đoá thắm thanh tao giữa mộng vườn

                    Chuỗi dài, lặng lẽ vó buông cương
                    Giờ thấy luyến lưu một sắc hường
                    Cảm xúc từng hồi theo nỗi nhớ
                    Đêm đêm trầm mặc lảy cung thương

                    Muốn gặp người ta để tỏ tường
                    Ngại thuyền năm tháng sóng trùng dương
                    Còn kia chén ngọc nơi khung lọng
                    Sợ bão, cuồng phong vỡ đoạn trường!...

                    Thế sự bất ngờ khiến nhiễu nhương
                    Chiến tranh khói lửa dậy tai ương
                    Khắp bề hừng hực ngàn cơn nóng
                    Tan tác trùm lên cả khối buồn

                    Gia cảnh nhà em phải náu nương
                    Còn tôi trở lại với quê hương
                    Nụ hoa vừa chớm đang dần nở
                    Lốc xoáy tràn qua, rụng bất thường

                    Từ đó nẻo đường xa cách luôn
                    Trăm yêu, ngàn nhớ, vọng ngân chuông
                    Mong tìm nối nhịp đàn dang dỡ
                    Lạc mất phương trời… để vạn tương!

                    11/7/2016
                    Nguyễn Thành Sáng

                    Comment




                    • Nửa Vần Thơ

                      Ngày xưa đó, anh mới tập làm thơ
                      Niềm rung cảm từng giờ gieo trên trắng
                      Bởi vụng dại văn từ đành hụt hẫng
                      Tiếng của lòng vương vấn nhịp yêu đương!

                      Những chiều tà thao thức, ngắm mây sương
                      Nhìn dãy xám trên đường bay diệu vợi
                      Lòng dặn lòng, gần nhau anh sẽ nói
                      Với em rằng, em hỡi! Có hay chăng?

                      Tại vì sao anh cứ mãi bâng khuâng
                      Và luôn nhớ sau lần ta gặp gỡ
                      Hồn lâng lâng trên đầu cây ngọn cỏ
                      Muốn ảnh hình ai đó được gần bên

                      Nhưng áng xám che phủ mảnh trăng lên
                      Để một cõi thang thênh chìm nhạt ánh
                      Anh yếu đuối, ngại ngần bên sông lạnh
                      Đành đứng nhìn canh cánh, nhịp đong đưa

                      Rồi tất cả chỉ biết trút vào thơ
                      Mà thơ thì thẫn thờ theo cảm xúc
                      Anh chập chững trong tiếng đàn điệp khúc
                      Nên khảy hoài chẳng chút điệu thanh trong!

                      Em nép mình bên thềm vắng chờ mong
                      Còn anh nghẹn trên dòng con nước chảy
                      Cố vươn chèo về đến nơi bến ấy
                      Nhưng bơi hoài chỉ thấy mịt mờ xa

                      Lời không hay đành khép bản tình ca
                      Và chẳng muốn ngân nga niềm héo hắt
                      Anh yêu em, tình yêu ngàn chất ngất
                      Đâu cam lòng gởi nhạt tặng trăng sao…

                      Để giờ đây ôm lấy vạn sầu đau
                      Trải bút tiếp cho tròn… câu dang dỡ
                      Bởi mỏi mòn trông trăng chìm cuối phố
                      Em có chồng, trả đó… nửa vần thơ!

                      14/7/2016
                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment




                      • Nếu Em Đi, Biết Có Còn Nhớ?


                        Em tặng tôi con thuyền trên bến mộng
                        Dưới trăng vàng soi bóng nước cô liêu
                        Cùng ngọn gió đăm chiêu nhìn khoảng trống
                        Thổi nhẹ nhàng khung lộng thoảng hiu hiu!

                        Với từng đêm vọng về nơi diệu vợi
                        Nghe tim mình rười rượi nhớ nhung ai
                        Trào cảm xúc duỗi tay hồn lên tới
                        Cõi không tầng níu lại áng mây bay

                        Đặt lên đó niềm vương và nỗi vấn
                        Hỡi xám nầy! Sẵn bận lững lờ trôi
                        Cho ta gởi đôi lời trên mảnh trắng
                        Đến người thương trầm lặng ở xa xôi

                        Để ủi an, chia sẻ nửa cung buồn
                        Làm héo hắt, hoá sương trong đêm lạnh
                        Treo vật vờ dưới cành khô vất vưởng
                        Rụng mỗi lần gió chướng vút qua nhanh!…

                        Ở nơi đây, lòng tôi là thế đó
                        Còn phương đó biết có hiểu lòng tôi?
                        Vậy mà sao mây trôi qua xóm nhỏ
                        Lá cuốn mình vò võ sắc xanh tươi

                        Em trăn trở, nghĩ đến chuyện ra đi
                        Trao trả lại ảnh thề trên biển hẹn
                        Để chuỗi dài những đêm tàn ánh xế
                        Giọt sương sầu, nhỏ lệ khóc mờ đen

                        Rồi ngày tháng chầm chậm lướt dần qua
                        Nơi viễn xứ bóng tà dầy khung cửa
                        Biết có còn nghĩ nhớ bến sông xa
                        Những đêm thanh hồn hoa giăng lối ngõ

                        Có hai kẻ chung thuyền say sóng gió?!...


                        17/7/2016
                        Nguyễn Thành Sáng

                        Comment




                        • LẠC MẤT TÌNH THƠ

                          Em đầu đẳng, tôi đứng ở đầu đây
                          Vùn vụt đẩy, say bay hồn tuổi mộng
                          Chiếc đòn đưa, bềnh bồng khơi sóng dậy
                          Cho nỗi lòng nước chảy một dòng sông!

                          Giọng nói Bắc, tên Dung, xinh, duyên dáng
                          Nét hoa cười lai láng đổ vào tim
                          Mảnh trăng thanh im lìm nghe gió thoảng
                          Rồi âm thầm kết tụ chỉ tơ duyên

                          Lên đi anh! Ngồi kề “người ta” chở!
                          Đường Sài Gòn sáng tỏ dãy đèn đêm
                          Ngọn hiu hiu, lim dim theo hơi thở
                          Nỗi dạt dào rung cảm cận kề em

                          Đổi lại nhé! Chỉ anh, à! đạp số
                          Ta thay phiên dạo ngắm cảnh đô thành
                          Cặp bướm tơ long lanh vầng sáng tỏ
                          Dưới đêm vàng nhấp nhố chuỗi trong xanh!

                          Bàn tay nhỏ, xương xương mà thật ấm
                          Ấm tâm hồn, ấm thấm quả tim tôi
                          Rạp chiếu phim, em ơi Vương Vũ đấm
                          Mà sao như thăm thẳm bởi hồn trôi…

                          Biển cuộc đời chập chùng bao sóng lượn
                          Ngọn phong cuồng phất phưởng cận kề bên
                          Trở về quê lênh đênh ngàn gió chướng
                          Lạc nhau rồi chẳng hướng biết tìm em!

                          Có bao lần ghé lại đất đô thành
                          Nỗi nhung nhớ diết da bầu tâm sự
                          Nhưng mịt mờ phủ vây vầng trăng chạnh
                          Để suốt đời canh cánh mãi tình thơ!...


                          Nguyễn Thành Sáng

                          Comment




                          • Đôi Mắt Của Em

                            Đôi mắt nầy, đôi mắt của ngày xưa
                            Loang nỗi nhớ nhẹ đưa vào sâu thẳm
                            Cho anh hết bâng khuâng niềm trăn trở
                            Rồi êm đềm ngắm tỏ tận xa xăm!

                            Đôi mắt nầy khẻ cười, anh yêu dấu!
                            Có hiểu chăng đau đáu những ngày xa
                            Em ngơ ngẩn dưới tà trông diệu vợi
                            Thèm cánh hồn bay tới gặp người ta?

                            Đôi mắt nầy, khéo léo ngón thon thon
                            Phủi mây xám hoàng hôn tan mất dạng
                            Để chút nữa không gian bầu rộng lớn
                            Hết áng mờ lởn vởn đậy vầng trăng

                            Đôi mắt nầy! Anh Sáng ơi! Giữ mãi
                            Cuộc tình ta nước chảy tận trùng dương
                            Dẫu sỏi đá trải đường, chân vẫn tới
                            Điểm tận cùng vời vợi của yêu đương!…

                            Vậy mà nay, đôi mắt phủ vạn sầu
                            Bởi bất hạnh, vỡ câu thề ước hẹn
                            Màn sương tím trùm lên niềm khắc dấu
                            Mũi tên chì xuyên thấu quả tim em

                            Để đôi mắt! Đôi mắt thắm ngày xanh
                            Giờ nhàn nhạt treo cành cây héo rũ
                            Bao ước mơ ấp ủ dưới long lanh
                            Một thoáng đã tan tành qua lối ngõ

                            Đôi mắt nay của em buồn muôn thuở
                            Cuốn khung tàn vò võ quấn chiều đông
                            Từng thu đến bềnh bồng theo ngọn gió
                            Loáng thoáng về nỗi nhớ một dòng sông!...

                            “Kỷ niệm cuộc tình buồn”

                            22/7/2016
                            Nguyễn Thành Sáng

                            Comment




                            • Nhớ Mảnh Tình Tan

                              Bên khung cửa em ngồi đan nón lá
                              Gió từng hồi hôn má… của em đan
                              Phải chăng hồn mơ màng theo ngọn gió
                              Nên mây mềm phất phới gợn lăn tăn!

                              Em nghĩ gì? Sao trầm mặc lặng thinh
                              Mãi thon trắng rung rinh theo mối chỉ
                              Tiếng lách cách thầm thì trong khung tĩnh
                              Giống tiếng lòng bịn rịn nhớ người đi

                              Sống mũi cao, cúi sâu vào lặng lẽ
                              Trên từng hồi ánh loé ửng đong đưa
                              Vành tròn tre lắc khua lời khe khẽ
                              Như hỏi rằng! Em ạ! Nghĩ gì chưa?...

                              Tôi vô tình đi ngang đầu ngoảnh thấy
                              Nét diệu hiền ai đấy, đẩy vào tôi
                              Để bất chợt chơi vơi vào vòng xoáy
                              Nghe tim mình động đậy nhịp à ơi!

                              Một chút gì rung cảm nhẹ vào sâu
                              Theo từng phút dạt dào nâng lên mãi
                              Nhìn hoa xuân chìm say sau bờ giậu
                              Khách lữ hành lảo đảo cánh hồn bay…

                              Rồi mấy độ, trăng tròn treo đỉnh núi
                              Hết tháng ngày thui thủi bóng chiều hôm
                              Kẻ mơ trăng, người đờn bên cạnh suối
                              Điệp cung đàn réo gọi khảy từng cơn

                              Tôi yêu nàng, nàng cũng rất yêu tôi
                              Ngàn da diết, trao lời non biển hẹn
                              Mà trời ơi! Màn đêm dần loang tới
                              Trải mảnh sầu, phủ tối một màu đen…

                              Thư tình! Đành nhỏ máu, tạ từ em!...


                              “Kỷ niệm một mối tình tan”

                              26/7/2016
                              Nguyễn Thành Sáng

                              Comment





                              • Em Cần Phải Viết

                                Cứ viết đi em!, em cần phải viết!
                                Tất cả gì da diết của lòng em
                                Từng đem sầu, héo hắt đọng vào tim
                                Từng cay đắng, từng chìm trong nỗi nhớ!

                                Em cứ viết, những đau thương, trăn trở
                                Làm tái tê, vàng võ cánh hoa xinh
                                Để thời gian thui thủi chỉ riêng mình
                                Mang khắc khoải, tơ tình sao đoạn đứt

                                Em hãy viết, viết những gì thổn thức
                                Tận đáy lòng giây phút ngất sầu bi
                                Đã đẩy em vào cùng tột của ủ ê
                                Cho chuỗi sống, đường về không có lối

                                Em nên viết trong vạn ngàn nhức nhói
                                Khiến quả hồng rười rượi mãi thời gian
                                Để đêm của em, đêm chẳng có trăng
                                Chỉ mù mịt, hoàn toàn trong mù mịt!

                                Em cần viết với ánh nhìn xa tít
                                Chỉ thấy toàn xám xịt với lờ trôi
                                Khiến cho em bị hút nẻo chơi vơi
                                Rồi tan loãng, bời rời trong cõi lộng…

                                Để từ nay quên hẳn một dòng sông
                                Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
                                Chở mảnh hồn của hai lời hẹn ước
                                Chuyện đá vàng, tha thiết, chẳng hề phai

                                Vậy mà bất chợt ngọn gió heo may
                                Lại kéo đến khiến ngày hồng nhạt ánh
                                Rồi từng phút biến khung tầng mất nắng
                                Phủ cánh buồn, trĩu nặng nỗi niềm thương!

                                Em hỡi em! Cho khô cạn ngàn sương
                                Em cứ viết! Và em cần phải viết
                                Để trọn đời đôi ta ôm vĩnh biệt
                                Hai phương trời bóng chiếc nhẹ nhàng đi

                                Tình là thế! Đời vẫn luôn là thế
                                Có bao giờ ngấn lệ chẳng hề rơi!.....

                                30/7/2016
                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X