Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thao thức

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts




  • SỢI TƠ BUỘC KÉO

    Hàng cây vun vút ngược bên lề
    Đến dãy cát vàng dẫn lối quê
    Vắng lặng ngôi nhà đêm tĩnh mịch
    Lờ mờ, lởn vởn rủ canh khuya!

    Bao lần giấc điệp dẫn hồn tôi
    Vào mộng đi tìm một ánh trôi
    Nhưng cõi mịt mờ đâu chẳng thấy
    Chỉ rời chân bước, dạ sầu tơi

    Cứ thế để hoài nỗi vấn vương
    Bóng ai nhàn nhạt cuối con đường
    Nằm trong ảo ảnh mờ lam khói
    Thoáng tụ lại rồi nhỏ giọt buông

    Bởi dưới mưa ngàn quyện bóng đêm
    Thì làm sao có một loài chim
    Lượn theo tầm tã mà vương nắm
    Chỉ đụt qua cơn đợi hết chìm!

    Da diết tâm hồn chuỗi tháng năm
    Thiết tha ấp ủ mảnh tình trăng
    Nhưng trăng khuất dạng sau vành núi
    Đành ngóng trời xa, loãng nhạt tàn…

    Nếu được một lần quay trở lại
    Thành loài cánh trẻ thả tầng mây
    Phũ phàng nước đổ tôi dừng ghé
    Đầy bụng, trong trời mới cất bay

    Để không phải cảnh tắm thu chiều
    Rồi mỗi tối ngồi cạnh hắt hiu
    Lần dỡ từng trang nhòa nét chữ
    Cho từ trong trái thổi sầu tiêu

    Để không đăng đẳng sợi dây tơ
    Lay động, chập chờn giữa giấc mơ
    Quấn cuốn linh hồn lôi dĩ vãng
    Cột bên bờ suối ngắm trăng trơ!


    Nguyễn Thành Sáng

    Comment





    • CÔ ĐƠN

      Rộn rã đâu đây những tiếng cười
      Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi
      Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh
      Mà ở nơi đây chỉ một người!

      Hứng hiu hiu thổi mái sau hè
      Lượm lác đác vàng phủ gốc tre
      Tắm nắng bức oi, bầu vắng vẻ
      Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe

      Tĩnh mịch canh khuya, áng lững lờ
      Bên thềm, một góc, quấn dây tơ
      Thấy như sợi tối, mong manh quá
      Rồi mắc lên cành, mặc lắc lư

      Xung quanh sẩm xịt màu u ám
      Lãng đãng xa xa bóng chập chờn
      Đom đóm dật dờ bay lấp loé
      Từng hồi lay động, ánh man mơn!

      Khát khao, vọng tưởng, biết đâu tìm
      Muốn vút lên trời xoải cánh chim
      Bay thẳng, bay xa về diệu vợi
      Mà sao ai níu, ghịt con tim

      Để thu cứ mãi cuốn hồn đau
      Tối tối hoàng hôn uống giọt sầu
      Da diết tận cùng bao nỗi nhớ
      Muộn phiền chờn chập giấc canh thâu…

      Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn
      Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn
      Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ
      Lại đành bó gối, chẳng dời chân!


      Nguyễn Thành Sáng

      Comment





      • TÌNH LẶNG

        Nói để rồi đây có vỡ tan?
        Với ôm nỗi nghẹn lịm cung tầng
        Anh đành phải nén niềm tha thiết
        Em hỡi! Bên bờ có hiểu chăng!

        Yêu ai từ độ mùa thu ấy
        Anh thấy hoa xuân trải bóng dài
        Đi dưới ráng chiều trôi lãng đãng
        Người ơi! Có hiểu ngất men say?

        Anh mang vương vấn gói vào tim
        Yêu lặng âm thầm thả dưới đêm
        Thật thắm như trăng ngàn rạng ánh
        Nhiều trong giấc ngủ ảnh hình em…

        Bây giờ con sáo đã sang sông
        Ôi! Nát hồn thương, nhỏ lệ hồng
        Em bước theo chồng về xứ lạ
        Đâu còn chi nữa để mà trông

        Từ nay vĩnh biệt tình yêu nhé!
        Tất cả vùi chôn đáy huyệt rồi
        Bến mộng phủ dầy sương tuyết trắng
        Đêm dài, ảm đạm ngắm mây trôi!...


        Nguyễn Thành Sáng

        Comment





        • Khen Và Chê

          Khen cháu hiên ngang trước cảnh đời
          Gặp điều trái khoáy chẳng hề lơi
          Quan tâm chia sẻ và lên tiếng
          Tìm chữ công minh hiến tặng người!

          Khen cháu lòng ngay, dạ chính nhân
          Tâm hồn trong sáng tợ vầng trăng
          Trải muôn lóng lánh, xua màn tối
          Khai mở đường đi dưới cõi tầng

          Khen cháu dầy công với sách đèn
          Hoặc đời khốn khó lắm bon chen
          Cố theo ngày tháng tìm thăng tiến
          Đáp nghĩa cù lao hoạn dưỡng mình…

          Nhưng mà cháu hỡi! Để bây giờ
          Tôi thấy đắng lòng chê cháu đây
          Hấp tấp, ngông cuồng, không chính chắn
          Chỉ nhìn bề mặt vội ra tay!

          Chưa biết đầu đuôi chuyện thế nào
          Sự tình đen trắng ra làm sao
          Chỉ xem lá rụng cho là gió
          Chẳng hiểu vì thu, phải rớt màu

          Nghe đàn héo hắt, trách ru mê
          Nào biết du dương dưới ánh thề
          Là để thăng hoa hồn mộng ước
          Giúp dài đượm thắm chuỗi lê thê…

          Sự đời muôn mặt khó đo lường
          Tí nước đêm trường nhỏ giống sương
          Nhưng khác ở nhau đâu sự thật
          Một đàng kết tụ, một ngàn phương

          Muốn hiến cho đời nghĩa vị tha
          Bình tâm, tường tận lẽ gần xa
          Chớ nên vội vã lao vào cuộc
          Tự chuốc vào thân ách nghiệt mà!


          11/5/2017
          Nguyễn Thành Sáng

          Comment





          • TÌNH THẮM CỦA ANH

            Mang ước vọng đi vào biển lớn
            Mặc ngàn khơi sóng giỡn thét gào
            Vượt theo ngọn gió lên cao
            Trải phơi ý sống biết bao nỗi niềm!

            Đường rong ruổi, con thuyền tấp bến
            Gác mái chèo tìm đến vườn ai
            Hương loang tỏa nhẹ bên ngoài
            Dừng chân lữ khách say bay mộng hồn

            Gần một năm sớm hôm mài bút
            Gửi tấc lòng từng phút vào thơ
            Vấn vương, lưu luyến bao giờ
            Nay đan thành nhạc ru mơ chốn ngàn

            Nợ sách đèn soi trăng trải chí
            Nghĩa cù lao trọn ý đáp đền
            Vút vào cõi lộng mông mênh
            Xoải đôi cánh rộng vượt lên chin tầng…

            Rồi một chiều lâng lâng nguồn cảm
            Gặp hồn ai ảm đạm bên đường
            Em buồn lặng lẽ ngắm sương
            Mà sao trông giống người thương kiếp nào!

            Lung lay động xạc xào cành lá
            Ngọn hiu hiu êm ả đưa về
            Dang tay ôm mảnh trăng thề
            Tim yêu ngân nhịp lê thê tiếng lòng

            Cùng nắm tay xuôi dòng nước chảy
            Thuở hoa xuân sống lại từ đây
            Không gian hai cánh chim bay
            Trời xa, biển rộng chuỗi ngày thang thênh!

            Bến dừng chân lênh đênh năm trước
            Giờ lặng tờ, mộng ước pha phôi
            Nên đành dời bước tìm nơi
            Bởi xây nghĩa sống một đời trùng dương

            Anh rời bước lên đường ly biệt
            Ai lệ sầu da diết con tim
            Mây trôi, sương nhỏ bên thềm
            Hắt hiu, giá lạnh, từng đêm thẫn thờ…

            Nửa mảnh hồn ở bờ năm cũ
            Nửa mảnh hồn theo ủ tình xanh
            Hỡi em! Vầng sáng long lanh
            Trăng thơ! Mộng thắm của anh đây mà!


            Nguyễn Thành Sáng

            Comment




            • NHỊP SỐNG TUỔI HOÀNG HÔN

              Nầy người hỡi! Hoàng hôn đã điểm
              Ảnh nhạt dần, sắp tím trời xanh
              Vầng đen chầm chậm đến gần
              Chỉ còn một mảnh trăng thanh soi đường!

              Nếu vắng trăng canh trường u ám
              Vạn côn trùng níu bám nỉ non
              Dạt dào một tấm lòng son
              Giữa bao ảm đạm biết còn hay không!

              Cho khắc khoải, mông lung dòng nghĩ
              Chuyến xe đời phỉ chí bao nhiêu
              Giờ đây héo hắt, sầu hiu
              Cánh hồn rũ rượi, liêu xiêu mộng ngàn

              Rồi lặng lẽ mơ màng theo gió
              Tìm phôi phai nỗi nhớ ngày xưa
              Con đường năm cũ bao mùa
              Dấu chân xe ngựa sớm trưa trải dài!

              Còn chi nữa để hoài lưu luyến
              Đã lạnh tàn muôn chuyện thuở qua
              Chỉ còn dưới ráng chiều tà
              Thu hình , rút ánh để mà…chờ đêm…

              Thôi thì hãy! Con tim lai láng
              Suốt khoảng dài trầm lắng, suy tư
              Hôm nay đan lại thành thơ
              Ngân nga khuây khoả những giờ buồn tênh

              Cho nắng tắt chênh vênh đừng tới
              Với bốn bề bóng tối phủ vây
              Dẫu tàn, hồn thắm còn đây
              Vẫn cười rộn rã chuỗi ngày…chìm sâu!


              Nguyễn Thành Sáng

              Comment





              • CẢNH ĐỜI BUỒN CỦA EM

                Có ai hiểu cho em nỗi khổ?
                Cảnh vợ chồng như phố canh khuya
                Vắng tanh, lạnh lẽo bốn bề
                Lâu lâu gợn ánh vụt về nẻo xa!

                Lỡ tuổi xuân, trăng ngà nhạt ảnh
                Thôi! Đoạn đành một cánh hồn hoa
                Đưa chân làm vợ người ta
                Mộng lòng xuân trẻ bỏ qua góc đời

                Men hương lửa một thời sớm tắt
                Bởi bóng mờ, đuổi bắt mơ hồ
                Khung trời mây áng lững lờ
                Gió chìm ngưng thổi, khuất mờ vầng thanh

                Cho đêm sáng biến thành u ám
                Chuỗi thu vàng phủ bám màn loan
                Dưỡng nuôi ước vọng tình son
                Trôi theo con nước ghịt vờn rã tan!

                Để ảm đạm, muôn vàn héo hắt
                Lời ngọt ngào vắng bặt từ lâu
                Bước chân dã dượi qua cầu
                Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu…

                Rồi hôm nay bóng chiều dần đến
                Chỉ còn đây khấp khểnh niềm thương
                Cất đau trong trái đoạn trường
                Sống cho nghĩa sống, vấn vương hững hờ

                Em chán ngán, thẫn thờ ai hiểu?
                Nỗi u buồn, nặng trĩu tâm tư
                Từng đêm bậu bạn qua thơ
                Ủi an năm tháng nát bờ yêu đương!


                Nguyễn Thành Sáng

                Comment




                • Thơ Em !...

                  Tôi đọc thơ em tới mấy lần
                  Bởi lòng cảm khái mảnh hồn trăng
                  Ôi sao! Đẹp quá tình ai đó
                  Dẫu lỡ, thuyền xa vẫn đượm ngần!

                  Kỷ niệm đong đầy nơi mắt em
                  Quay nhìn dĩ vãng dưới thu đêm
                  Mãi vương vấn nhớ thời tao ngộ
                  Khắc khoải, đong đưa, rũ bóng thềm…

                  Tôi người lữ khách bước qua cầu
                  Cũng vỡ tan tình lắm khổ đau
                  Chất ngất yêu đương rồi nát mộng
                  Cho dài năm tháng lịm trời thâu

                  Và giống như em, cũng hẹn hò
                  Công viên, rạp hát… trọn niềm cho
                  Trái tim da diết ngân tình ái
                  Rồi cũng như em…..lỡ mộng đò!

                  Lặng lẽ nàng đi bỏ lại đây
                  Muôn vàn nhịp đập quả hồng say
                  Để tôi lưu luyến, luôn nhung nhớ
                  Phủ chụp lên thân chuỗi đọa đày…

                  Em còn đầy ấp giọt sầu rơi
                  Năm tháng hằn in dấu ảnh ngời
                  Còn ở nơi tôi giờ lạnh tắt
                  Dòng sông thuở ấy, đã ngừng trôi

                  Đăng đẳng thời gian, bỗng một chiều
                  Tình cờ gặp lại, nỗi buồn hiu
                  Đôi dòng châu lệ nàng tuôn chảy
                  Kể chuyện ngày xưa cảnh nát diều

                  Giờ mới hiểu ra, đã lỡ làng
                  Đâu còn đứng bóng ảnh trăng vàng
                  Mịt mù khuất núi mờ tan loãng
                  Chỉ có còn đây một ánh quầng…


                  Nguyễn Thành Sáng

                  Comment




                  • DÒNG TÂM SỰ

                    Em họa cho tôi lắm dãy thơ
                    Từ đầu ghé bến, thả trăng mơ
                    Tấc lòng gom đọng vào lam khói
                    Tôi hiểu đời em... phủ bụi mờ!

                    Thu chiều cứ mãi phả tim sâu
                    Héo hắt, cô đơn nhỏ lệ sầu
                    Gởi gấm tâm tình nơi hí họa
                    Tìm vơi ảm đạm nỗi ngàn đau

                    Thơ thẩn vào ra khắp nẻo trang
                    Trải dòng tâm sự luống bâng khuâng
                    Dẫu cho mộc mạc, sai vần điệu
                    Vẫn lấy làm vui, khoả ánh tàn…

                    Tôi thấy lòng tôi cũng mến ai
                    Từ khi tập tễnh lướt hồn bay
                    Ngọc Lan! Ghé bến gieo vần họa
                    Xúc động tâm tình lắm lúc say!

                    Tôi cũng như em cũng mộng thường
                    Nhưng rồi tan tác rã mưa tuôn
                    Âm thầm lặng lẽ theo ngày tháng
                    Từ mái nhung đen đã quạnh trường

                    Chỉ còn bậu bạn với thơ xanh
                    Điểm nét vào đây cả tấc thành
                    Nắn nót, giồi mài từng chút một
                    Đi tìm cái bóng của vầng thanh...

                    Đừng buồn nữa nhé Ngọc Lan ơi!
                    Nước chảy, sóng vờn, chỉ thế thôi
                    Hãy ngủ mơ say vào mộng mị
                    Rồi khi tỉnh giấc, áng mây trôi!


                    Nguyễn Thành Sáng

                    Comment




                    • THÌ RA


                      Thì ra đây nghĩ đã sai rồi
                      Cứ ngỡ rằng ai cũng giống tôi
                      Khắc khoải tâm tình, bao ý sống
                      Trải vào trang giấy để phai phôi!

                      Ngờ đâu lỡ nhịp mối cung đàn
                      Vọng tưởng con thuyền giữa sóng loang
                      Chờn chập, đong đưa dòng nước cuốn
                      Dật dờ, ảm đạm, nhỏ sầu than

                      Vậy mà hạnh phúc vẫn đong đầy
                      Lui tới, ra vào thả bóng bay
                      Giỡn gió, đùa mây vờn nước gợn
                      Để hồn vương vấn nghẹn cho ai

                      Thôi về khép lại cửa tâm hồn
                      Rồi mỗi chiều tà đợi bóng hôm
                      Tự nhủ với lòng đừng thế nữa
                      Dòng đời muôn mặt kẻo rơi chân!

                      Hãy trải niềm thương vào cánh thơ
                      Con tim nhịp đập tự bao giờ
                      Cảm rung lai láng tình nhân thế
                      Tất cả vào đây để thắm mơ

                      Sáng ơi! Hồn Sáng của ngày xưa
                      Cứ vụt bay xa giữa bốn mùa
                      Đem lửa, đem hương vào biển rộng
                      Hơn là ảo ảnh một chiều mưa!...


                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment





                      • TỎA SÁNG MÌNH

                        Người sầu ảm đạm trải thơ
                        Như chiều héo hắt, dật dờ, vấn vương
                        Vọng trông trăng mộng đêm trường
                        Mà đâu chẳng thấy, chỉ buồn gió lay!

                        Lững lơ chuỗi hạt ai hoài
                        Đọng dòng châu lệ đoạn đoài rụng rơi
                        Hút sâu vào cõi tan phôi
                        Trăm mong, ngàn đợi để rồi xót xa

                        Ngoài kia cành rũ là đà
                        Hồ thu gờn gợn, sóng xoa cạnh bờ
                        Phủ giăng bốn phía lặng tờ
                        Âm u, giá lạnh, hững hờ mây trôi…

                        Tình yêu là thế mà thôi
                        Khi phơi trải sáng khi rơi khuất tàn
                        Dẫu thương tha thiết mảnh vàng
                        Làm sao giữ được ảnh ngàn chuyển quay!

                        Niềm mong, nỗi đợi của ai
                        Bao chiều quạnh quẽ trên đài cô đơn
                        Để cho da diết chập chờn
                        Khát khao trông đợi gió vờn hồn sương…

                        Hãy vô tư lự bên đường
                        Cũng rồi một tối vầng thương toả ngời
                        Đừng trông, đừng đợi, đừng chờ
                        Chỉ làm héo hắt bơ phờ mà thôi

                        Âm thầm tỏa sáng chí đời
                        Vạn ngàn sắc thắm muôn nơi tự tìm
                        Hơn là nhịp đập con tim
                        Ngân bài “Lệ Đá” mãi chìm xa xôi!

                        Nguyễn Thành Sáng

                        Comment





                        • HỠI TRỜI XANH !

                          Lặn lội qua nhà để rõ tin
                          Yêu đương còn sống hoặc tan hình
                          Then cài, cửa đóng, chìm hiu hắt
                          Vắng lặng bao quanh, chỉ có mình!

                          Một khắc trôi qua, bóng một người
                          Vườn sau ra trước ngắm nhìn tôi
                          Ô kìa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé
                          Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời

                          Chun rượu thâm tình cạn ngất say
                          Năm xưa hai đứa thả hồn bay
                          Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi
                          Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay

                          Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn
                          Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn
                          Căn phòng ấm áp tình tri kỷ
                          Chia sẻ cho nhau chuyện mất còn..!

                          Bỗng chốc em đi chợ mới về
                          Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi
                          Ra sau rồi khuất, không còn thấy
                          Đến tối âm thầm mở nhạc bi

                          Chế Linh quằn quại với đau thương
                          Chuỗi khúc tình vương luống đoạn trường
                          Còn ở nơi tôi đêm thức trắng
                          Tái tê, da diết cảnh mây sương…

                          Thôi rồi! Đã nát mảnh tình thanh
                          Tay ấm trong tay những tối gần
                          Vạn tiếng con tim ngân thổn thức…
                          Giờ đây gởi trả giữa khung xanh

                          Tôi hận , tôi đau bởi ngỡ ngàng
                          Vì sao lại vỡ mảnh trăng vàng
                          Em thì im lặng, không lần nói
                          Để gió thu sầu quyện xốn xang

                          Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa
                          Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà
                          Đành nén, chôn sâu về dĩ vãng
                          Sợi tơ lầm mối tặng người ta…

                          Hai mươi năm chẳn vội qua mau
                          Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào
                          Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận
                          Xa anh vì bởi nát hoa đào

                          Người ta tàn nhẫn thuốc em đau
                          Trong trắng đời em đã rã nhầu
                          Chẳng xứng tình anh ngàn sắc thắm
                          Chớ nào em phụ mảnh tình đâu!

                          Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!...

                          Nguyễn Thành Sáng

                          Comment




                          • Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em!

                            Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi!
                            Khóc cho cạn những gì tim chất chứa
                            Để mai nầy ta không còn nhau nữa
                            Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương!

                            Và nếu như tình cờ bước trên đường
                            Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng
                            Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản
                            Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai

                            Nơi em đến chắc không thấy heo may
                            Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt
                            Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết
                            Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh!

                            Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh
                            Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ
                            Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ
                            Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!…

                            Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu
                            Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn
                            Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định
                            Còn ở em khép kín mộng vườn xuân

                            Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng
                            Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển
                            Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển
                            Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây…

                            Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay
                            Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt
                            Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát
                            Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi!


                            31/5/2017
                            Nguyễn Thành Sáng

                            Comment




                            • Day Dứt!...

                              Mảnh trắng ơi! Ngươi ôm buồn trải đó
                              Tái tê lòng tưởng nhớ tháng ngày qua
                              Biết bao lần…Hẹn mai anh sang nhà!
                              Nhiều lần nữa….Kể ra anh đọc nhé!

                              Và những lúc giấy chờ tà bóng xế
                              Đợi bé về, theo bé đến tay em
                              Bên ngọn đèn, đôi lóng lánh lim dim
                              Ngàn cảm xúc êm đềm… em da diết …

                              Vậy mà nay tờ giấy nằm rũ riệt
                              Uống giọt hồng anh viết cuối dòng thư
                              Ký cái tên ThànhSáng tự bây giờ
                              Sẽ vĩnh biệt, không mơ, không yêu nữa!...

                              Bên kia kinh từng đêm em nức nở
                              Thả lời ca đau khổ vọng sang đây
                              Kẻ bạc tình giống ngọn gió lắt lay
                              Chỉ khoảnh khắc rồi bay đi bến khác…

                              Ba năm dài hồn em đà tan nát
                              Lụy si tình trầm mặc quấn đau thương
                              Mà trời ơi! Anh chẳng thấy đoạn trường
                              Ngoảnh mặt hẳn, con đường ai nấy bước…

                              Giờ chạnh nhớ mấy mươi năm về trước
                              Nghe cõi lòng não nuột bóp con tim
                              Sao đoạn đành phụ rẫy mối tình em
                              Muôn trọn vẹn, ai tìm ai dễ gặp?!

                              Cây cầu gòn hai bờ anh đã đắp
                              Cũng là anh kéo sập rẽ ly tan…
                              Để hoàng hôn vương vấn thuở ngày xanh
                              Nỗi day dứt muôn phần… Như mạch nước….

                              Nguyễn Thị Xê...!...Nguyễn Thị Xê...!.....

                              1/6/2017
                              Nguyễn Thành Sáng

                              Comment





                              • Đừng Nghĩ Đến Tôi

                                Em ạ! Xin đừng nghĩ đến tôi
                                Một vầng ánh nhạt tận xa xôi
                                Vật vờ loang loáng vài canh nữa
                                Sẽ rụng sau lưng vách ngọn đồi!

                                Bởi chẳng còn chi để tặng em
                                Mảnh vườn ửng thắm được hồng thêm
                                Vì đang ráng tắt, màu thu quạnh
                                Chỉ đợi màn đêm phủ ngập chìm

                                Tôi đã không còn trẻ nữa đâu
                                Muối tiêu mỗi lúc trắng thêm đầu
                                Đêm nằm đắp trán lo khuya lạnh
                                Sợ cảm hôm sau, tựa góc sầu

                                Mắt sáng thuở nào nay nhạt loãng
                                Ê mình nhức mẩy đến từng cơn
                                Miếng ăn lưng lửng cầu qua bửa
                                Mòn mỏi canh khuya ngủ chập chờn!…

                                Cũng tại tim nầy mãi vấn vương
                                Hình ai yêu dấu, khoé trào sương
                                Tôi trao gối mộng rồi quên mộng
                                Để lại cho kia cả khối buồn

                                Nhớ bao chiều xuống, đường trôi nắng
                                Ai cố vói tay kéo sắc vàng
                                Rải lối cho anh về trải giấc
                                Mà vô tình hỡi! Có đâu màng…

                                Nay thả đau hồn bước xuống thơ
                                Đi về dĩ vãng lượm dây tơ
                                Kết chùm, mắc võng, ngày đêm để
                                Lên đó đong đưa…Cái bóng mờ!…

                                3/6/2017
                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X