Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thao thức

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts


  • Hồn Lang Trở Về Âm Giới (57)

    Ta về cõi thế đầu thai
    Nghe đời truyền khẩu một mai từ trần
    Ba hồn bảy vía hoá thân
    Cái vòng lẩn quẩn xoay vần lai sinh!

    Cho nên chẳng ngại riêng mình
    Đa tình hẹn ước hồn linh trở về
    Cùng ai nối lại duyên thề
    Bù cho kiếp trước vỡ đê, nát bờ

    Vậy mà âm giới hiện giờ
    Chỉ thân chiếc bóng chơ vơ nỗi niềm
    Sông xanh tam ngả, nhất thuyền
    Tay chèo chẳng biết bơi miền nào đây…

    Ngập tràn da diết bi ai
    Bóng ma vờ vật héo gầy thảm thương
    Gốc cây bó gối ôm buồn
    Lan man nỗi nhớ, đoạn trường tâm can!…

    Chợt Lang định tỉnh tinh thần
    Éo le duyên nợ để dần tính sau
    Tìm vơi khắc khoải u sầu
    Ngao du đây đó cho màu phai phôi…

    Cần Thơ thả đến Rạch Gòi
    Vị Thanh, Long Mỹ ngược về Sóc Trăng
    Bến Tre, Cao Lãnh, Tân An
    Long Xuyên, Châu Đốc vào lần Hà Tiên…

    Miền Tây nào hết niềm riêng
    Tiếp theo ma ảnh thả thuyền miền Trung
    Khánh Hòa, Vạn Giã, Phú Yên
    Phú Phong, Bình Định, đi liền Quảng Nam

    Vẫn còn héo hắt muôn phần
    Bay ra Miền Bắc mong tan nỗi sầu
    Hòa Bình, Phú Thọ…Lai Châu
    Lào Cai, Yên Bái, Quay đầu Hà Giang!...


    “Hồn Lang tìm vơi nỗi buồn,
    ngao du ba miền đất nước”

    22/10/2016
    Nguyễn Thành Sáng

    Comment



    • Hồn Lang Trở Về Âm Giới (58)

      Từ thành thị đến thôn làng
      Đồng xanh, bờ biển lên dần cao nguyên
      Rồi vào nẻo tận rừng thiêng…
      Mong tìm khuây khoả nỗi niềm trở trăn!

      Nhưng lòng cứ mãi bâng khuâng
      Vấn vương, lưu luyến vẫn hằn khắc sâu
      Dương gian, âm cảnh nơi nào
      Cũng đầy yêu dấu, ngọt ngào nhớ thương

      Dưới kia suối biếc Hồn Nương
      Trên đây vườn ái tơ vương cả đời
      Và thêm một cánh sao trời
      Duyên nồng dang dở, hẹn thời lai sinh

      Quặn đau da diết bởi tình
      Bóng ma buồn bã, ngửa mình tán cây
      Mê man chìm giấc ngủ say…
      Đâu đây tiếng gọi của ai trên tầng!

      Hồn Lang! Hỡi bớ… Hồn Lang!
      Hãy mau tỉnh dậy, Du Thần truyền cho
      Phép mầu hóa giải éo le
      Phân thân ba mảnh, đường về trôi xuôi

      Ngươi tìm hang động kín nơi
      Đặt tâm khẩu quyết, tịnh ngồi năm hôm
      Trăng tan hoá lại trăng tròn
      Sông sâu ba ngả chẳng còn thuyền đơn

      Giật mình mở mắt tai còn
      Nghe lời chỉ dạy tách hồn chia ra
      Mừng vui khôn xiết, bóng ma
      Mau mau kiếm chỗ để mà luyện ngay!...


      “Hồn Lang được Du Thần dạy
      phép phân thân mừng quá
      đi tìm chỗ luyện”

      23/10/2016
      Nguyễn Thành Sáng

      Comment



      • Hồn Lang Trở Về Âm Giới (59)

        Trong hang động năm ngày như khoảnh khắc
        Lang bắt đầu rung lắc nhẹ toàn thân
        Ánh hào quang loang dần ra ngũ sắc
        Rồi sáng bừng toả khắp cả xung quanh!

        Ba bóng người hiện ra đều giống hệt
        Từ tâm hồn, nét mặt đến hình hài
        Chỉ tấc lòng mỗi ai tơ hồng dệt
        Quay trở về, nối kết ở ngày mai

        Hồn Lang “một” lẹ làng bay xuống núi
        Cõi dương trần lầm lũi kiếm Mẹ Cha
        Và nghĩ cách để mà xoay bóng tối
        Kiếp lai sinh ánh rọi sáng vườn hoa!…

        Hồn Lang “hai” cũng đi tìm Cha Mẹ
        Bước độc hành bốn bể, lối rêu phong
        Cùng mong gặp dòng sông rơi ánh lệ
        Nối duyên tình dang dở, nghẹn trời đông!...

        Hồn Lang “ba” từ từ hít thật sâu
        Luồng hơi ấm tràn vào hai lá phổi
        Đẩy tan hết một thời niềm đau đáu
        Nhớ thương nhiều bờ giậu cách ngăn đôi

        Con sông ma từ xa dần ửng hiện
        Bao ngọt ngào, bao tiếng nói thân yêu
        Bao ngàn lần dưới chiều đôi cánh quyện
        Và muôn đêm âu yếm, giấc phiêu diêu…

        Đã lần lượt xoay tròn trong tâm trí
        Phủ kín lòng, chẳng nghĩ ngợi gì thêm
        Lao vun vút với tim reo ầm ĩ
        Kể từ đây anh chỉ có mình em!...


        “Hồn Lang ba về sông ma
        trở lại với Hồn Nương”

        24/10/2016
        Nguyễn Thành Sáng

        Comment




        • Hồn Lang Trở Về Âm Giới (60)

          Nương tử ơi! Anh đã về rồi đây
          Em có thấy? có hay không? tình hỡi!
          Vậy mà sao mọi nơi như trống trải
          Chỉ khung mờ lam khói lững lờ trôi!...

          Hồn Lang! Hồn Lang của em đây mà
          Nghe tiếng gió từ xa văng vẳng vọng
          Một cái gì khuấy động quả tim ma
          Bên suối vắng chiều tà đơn chiếc bóng

          Em vội vã quay về cung mộng thắm
          Gặp lại chàng, mừng lắm đó chàng ơi
          Đừng đi nữa để rồi thêm trĩu nặng
          Khối vạn sầu, hụt hẫng quạnh chơi vơi!…

          Đừng buồn nữa, nương ơi! đừng buồn nữa
          Đã qua rồi nỗi khổ rẽ ly tan
          Anh trở lại cung đàn như vạn thuở
          Mãi nghìn năm ánh tỏ trải trời xanh!

          Kể từ nay em không còn thui thủi
          Cảnh lẻ loi, bóng tối phủ bao trùm
          Niềm héo hắt, lạnh lùng không tiếng nói
          Chỉ biếc sầu vời vợi ngóng không trung…

          Em nhớ thương chàng dạ tái tê
          Ngày đêm khắc khoải điệp lê thê
          Chẳng cam lòng chịu Uyên xa bạn
          Đếm bóng thời gian đợi bậu về

          Âm thầm lặn lội đến trần gian
          Quyết chí mong tìm gặp được Lang
          Cát bụi phong sương dầy khắp nẻo
          Tím, nâu, trắng, xám…dính vào thân

          Thiếp cũng hiện lên một kiếp người
          Nhưng hoài vương vấn mộng hồn trôi
          Cuộc đời như thể treo trên sóng
          Từng chập đong đưa, bọt rã rời…

          Rồi ánh hoàng hôn dần chuyển đến
          Tuổi đời năm tháng điểm thêm sương
          Không gian vắng lặng mờ mây xám
          Bốn phía đâu đây chỉ có buồn

          Em gửi tấc lòng nơi cánh thơ
          Tìm vơi nhạt nhẽo với sầu lơ
          Thả niềm quạnh quẽ theo mây gió
          Kết ảo làm vui, bớt thẫn thờ

          Ngày kia, ai đó giống như chàng
          Vút tận hồn thơ rải ánh vàng
          Xúc động, tim em ngàn nhịp đập
          Nên cùng kết nghĩa dưới trăng thanh

          Phù vân khoảnh khắc cũng qua mau
          Vương vấn bao thu, khoé lệ trào
          Bến nước, con thuyền chầm chậm lướt
          Lững lờ năm tháng, gió lao xao…

          Em lìa cõi thế buổi hừng đông
          Để lại dương gian một đoá hồng
          Hạnh phúc, cửa nhà no đủ ấm
          Yên lòng vĩnh biệt một dòng sông

          Xin chàng tha hết lỗi cho em
          Chẳng chịu nghe anh, lặn lội tìm
          Để phải một đời ôm tuyết lạnh
          Ủ ê, buốt giá, tím con tim…

          Anh cũng như em trở lại trần
          Cả đời cứ mãi dạ bâng khuâng
          Dư hương dĩ vãng từ xa thẳm
          Cứ quấn hồn anh kéo đỉnh tầng

          Để sầu, để nhớ cái xa xôi
          Mà chẳng nói lên được ý lời
          Phảng phất, vật vờ như mộng mị
          Con thuyền lư lắc, giữa trùng khơi

          Anh trải vào thơ suối ngọt dòng
          Khi thì êm ả mát vầng đông
          Lúc cuồng sóng dậy trời mưa bão
          Khuây khoả niềm đau nghẹn tấc lòng…

          Rồi chiều hôm ấy dưới khung trời
          Sương phụ héo sầu, thả mộng trôi
          Ngọc khiết, băng thanh hồn trải giấy
          Giọt lòng tráng lệ ửng cung ngôi

          Rất giống như em một mảnh tình
          Vì yêu xem nhẹ tấm thân mình
          Vai đây, anh hãy kề mà dựa
          Cho bớt mỏi mê ghị níu hình

          Anh cảm, anh thương, kết mộng hồn
          Ấm lòng hiu quạnh buổi hoàng hôn
          Thời gian lặng lẽ tình sâu nặng
          Giữa cõi không trung rực ảnh tròn

          Người ấy bỏ anh buổi sáng buồn
          Về nơi sâu thẳm vạn hồi chuông
          Anh đau, anh nhớ, anh thương tiếc
          Nào kéo được đâu một ánh hồng…

          Thì ra người đó chính là em
          Thương nhớ, tìm anh, nối mảnh thuyền
          Nhưng sóng trùng dương, bầu diệu vợi
          Tay chèo chẳng tới, lạc truân chuyên…

          Đừng khóc! Nương ơi! Đừng khóc nữa
          Chia ly, tan tác đã qua rồi
          Từ đây vạn kỷ nơi âm cảnh
          Mãi mãi cùng nhau trọn kiếp đời!


          “Hồn Lang sum họp
          với Hồn Nương”


          -HẾT-

          25/10/2016
          Nguyễn Thành Sáng

          Comment




          • Nỗi Niềm Khép Kín

            Ôi tha thiết! Thơ em đầy tha thiết
            Khiến lòng tôi thêm da diết niềm mơ
            Mảnh trăng vàng nửa chiếc cõi chơ vơ
            Đang rung lắc từng giờ theo gió thoảng!...

            Em hỡi em! Tình em tràn ngợp choáng
            Hương đậm đà lai láng toả ngàn say
            Dẫu khung trời chầm chậm chút hàng mây
            Thả ít xám kéo dài nơi vô tận

            Tôi vẫn cảm nhịp đàn qua mấy bận
            Rồi mênh mang vương vấn chuỗi gần xa
            Kia sắc màu thắm đượm cánh hồn hoa
            Đây êm ả dịu xoa dòng suối mát

            Tình của em tuyệt vời men chất ngất
            Phủ lớp dầy dính chặt quả hồng son
            Mơ ước nhiều, sợ ánh khuất đầu non
            Khao khát vọng lại sợ tròn không đủ…

            Người khách lạ mang phận đời lữ thứ
            Nghe tim mình trăn trở bởi du dương
            Bóng chiều tà hoa lá đọng sầu sương
            Hướng diệu vợi bên đường lay xao xuyến

            Từ độ hè gặp em “bay” trên biển
            Chữ “Ngày Xưa” lưu luyến tự bao giờ
            Thấy yêu nhiều, nhiều lắm những vần thơ
            Để lắm lúc thẫn thờ trong khoảnh khắc…

            Cũng như em, tim tôi từng vỡ nát
            Nên ngại chiều trầm mặc lối rêu phong
            Sợ mây mù giăng phủ ám vầng đông…
            Đành khép kín cõi lòng…riêng thổn thức!


            24/1/2017
            Nguyễn Thành Sáng

            Comment




            • GỬI GẤM YÊU THƯƠNG

              Anh đã nói rồi tiếng của tim
              Mong em trời ấy chẳng buồn thêm
              Núi sông một ước lời sơn thủy
              Gió mãi đong đưa quyện ánh rèm!

              Nào biết thời gian bao biến đổi
              Xa xôi cách trở mảnh hồn trôi
              Tim lòng trọn vẹn nguồn rung cảm
              Há dễ phai phôi khúc nhạc đời!

              Em hỡi! Tình em yêu dấu quá!
              Nhờ mây, mượn gió gửi về xa
              Đêm đêm thao thức niềm nhung nhớ
              Tận đáy tâm hồn mãi thiết tha!...

              Nơi đây anh mãi thấy trào dâng
              Canh cánh thời gian những trở trăn
              Thăm thẳm, xa xôi trời vắng lặng
              Hồn thương trăng gió chẳng phôi tàn!

              Đừng khóc nghe em! trời cách biệt
              Chớ buồn đồng vọng cảnh chơi vơi
              Đêm khuya lá rủ, trời hoang tịch
              Vẫn có đâu đây một ánh ngời!

              Anh bước chân tìm nơi mộng mị
              Bởi vầng trăng lặn cuốn đường đi
              Thương ai mượn gió trao lời nhớ
              Gửi gấm yêu thương giấc mộng thì!

              Nguyễn Thành Sáng

              Comment



              • Cảm Xúc Đầu Xuân

                Mùng một ta ngồi nghe trái tim
                Nhịp dài gợi nhớ chuỗi truân chuyên
                Đường xa ghềnh gập, hằng quên mỏi
                Lẳng lặng mà đi, vượt nỗi niềm!

                Trầm mặc, thu hình uống bóng trăng
                Đêm đêm thao thức dõi mây ngàn
                Mượn ru của gió xoa buồn hận
                Khuây khoả niềm đau vọng ánh tàn

                Vương vấn muôn phần bởi nhớ nhung
                Hồn thiêng yêu dấu dãy dòng sông
                Sớm chiều xuôi ngược lăn tăn chảy
                Thắm thiết nguồn thương ấm cõi lòng

                Lối xưa tràn ngập nét đan thanh
                Hoa nở hương say, trái trĩu cành
                Vườn mộng vẫn nhiều đan gối mộng
                Trọn đời lưu dấu thuở ngày xanh!...

                Tất cả không còn trước đổi thay
                Bên lề cuộc sống tự phôi phai
                Lần mò tìm kiếm sao ra lửa
                Đốt sưởi vơi đi lạnh tháng ngày

                Hăm mấy năm dài, cực biết bao
                Đêm không yên giấc dưới mưa gào
                Nỗi lo trăm mối hằng quay quấn
                Lắm lúc ngàn cân ép lệ trào

                Ta sớm không còn nghĩ đến ta
                Trọn tay ôm kín một căn nhà
                Khăn khô cố vắt hoài ra nước
                Tơi tả mặc tình, ta kéo ta…

                Xuân nầy cây trái đã đơm bông
                Mảnh đất cằn khô ửng vạn hồng
                Năm tháng bập bềnh trên sóng nước
                Giờ đây êm ả ngắm vầng đông!...

                29/1/2017
                Nguyễn Thành Sáng

                Comment





                • CHỚ RŨ LÒNG

                  Nàng có như ta! Thoáng cửa không?
                  Hòa mây, kết gió, đón đông phong
                  Bao la biển lớn nào không sóng
                  Tràn ngập tim sâu há chẳng nồng!
                  Để gió quần mây, sanh bão tố
                  Cho người sầu bóng, biến thu đông
                  Tình ơi! Thương nhớ bao ngày tháng
                  Chớ để phai phôi, chớ rũ lòng!

                  Nguyễn Thành Sáng

                  Comment



                  • Cho Lòng Thanh Thản

                    Hai bóng cô liêu chuỗi héo mòn
                    Chia thương, sẻ nhớ, giải sầu đơn
                    Để khuya ánh nhạt, thôi hiu hắt
                    Cho sáng tình trong, chẳng tủi hờn
                    Theo sóng trùng dương về vũ lộng
                    Mở tim hồn mộng đến trăng mơn
                    Cho yêu được sống lòng thanh thản
                    Kéo gió trôi sương hết chập chờn

                    Nguyễn Thành Sáng

                    Comment




                    • LÀM SAO

                      Gió lay nửa mảnh hồn tình
                      Mới hay nỗi nhớ, thương "mình" biết bao!
                      Đêm qua rớt mộng canh sâu
                      Để vầng trăng lặn một màu vấn vương

                      Để ai buồn bã đêm trường!
                      Để ai cánh cánh sầu tuôn lệ lòng!
                      Làm sao hết nỗi nhớ mong?
                      làm sao quên được mộng hồn yêu đương?

                      Làm sao nhạt ánh trăng thương?
                      Để không còn nửa đoạn trường tương tư!...

                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment



                      • TÌNH MÃI (2)

                        Hôm kia gió nhẹ lùa qua cửa
                        Vướng sợi chỉ mành khép bóng khuya
                        Để tối âm u, mang khắc khoải
                        Nỗi buồn trống trải chợt đong đưa!

                        Dẫu chân lắm nhịp cầu xa cách
                        Hồn của đâu đây quyện bóng rồi
                        Để thấy đêm trông, ngày luyến nhớ
                        Tình ai vương vấn tận xa xôi!

                        Em buồn tôi thấy lòng thương quá
                        Tay đứt, đầu đau, dạ xót xa
                        Mượn gió mang sầu em trở lại
                        Kéo mây vắt nước để tôi thoa!

                        Em gửi tặng tôi một”gói tình”
                        Ngắm nhìn mãi động với hồn xinh
                        Thuyền duyên ngào ngạt hương ân ái
                        Ực cạn đào say, rộn tiếng”mình”!

                        Tôi thấy thắm thêm nỗi nhớ thương
                        Xa xôi cách trở mấy trăng đường
                        Từ nay em nhé! Hồn nương hỡi!
                        Đã trọn đây rồi chữ vấn vương!

                        Ngày qua, đêm đến, bóng thời gian
                        Lưu luyến, bâng khuâng mãi thắm dần
                        Gói ghém tâm tình qua giấy mực
                        Còn sông, còn nước, mãi còn trăng!

                        Nguyễn Thành Sáng

                        Comment




                        • MÃI CÓ BÓNG HÌNH

                          Em gửi ảnh yêu đến tặng mình
                          Ngọt ngào, thắm thiết đóa hồn xinh
                          Chứa chan biển hẹn, dòng sông nước
                          Gói ghém hoa thương ý mộng tình
                          Cạn chén rượu nồng, say luyến nhớ
                          Vẹn lòng trăng sáng, tỏa lung linh
                          Dẫu xa, năm tháng, chiều thui thủi
                          Mãi có trong nhau một bóng hình

                          Nguyễn Thành sáng

                          Comment




                          • ĐẬM NHỚ HOÀI

                            Không gian vượt vút vòng Nam hạ
                            Một tấm ảnh thương gửi đến xa
                            Gói ghém tâm tình, niềm thổn thức
                            Tấc lòng vương vấn, nỗi ngân nga!

                            Anh nhận tình em nơi ảnh lộng
                            Nghe lòng tha thiết một dòng sông
                            Có con thuyền mộng chèo trên nước
                            Chở bóng trăng thương đến bến lòng!

                            Mắt sáng tinh anh, dòng suối ngọc
                            Thẳng nhìn chánh trực, ánh hồn trong
                            Môi hồng chan chứa lời thơ thắm
                            Như muốn nói lên một tiếng lòng!

                            Em ơi! Nhận lấy ảnh hình em
                            Xúc cảm dâng trào trăn trở đêm
                            Thấy nhớ, thấy thương, lòng dậy sóng
                            Gió đong đưa mãi ở bên thềm!

                            Rồi đây năm tháng ảnh phai phôi
                            Nhưng ánh trăng thương mãi suốt đời
                            Biển nước ngàn năm dào dạt sóng
                            Niềm thương, nỗi nhớ, nhịp trùng khơi!

                            Anh cất tim anh một tấm nầy
                            Tháng năm xa vắng có hình ai
                            Khi buồn hồn bước vào tim mộng
                            Ngắm ảnh người thương, đậm nhớ hoài!

                            Nguyễn Thành Sáng

                            Comment




                            • NỖI NHỚ (3)

                              Canh khuya vắng lặng, nỗi mông lung
                              Chiếc bóng suy tư, thấy lạnh lùng
                              Có phải thiếu trăng, trời lạnh lẽo?
                              Chiều buồn, đò vắng khách sang sông?

                              Thiếu sương hoa lá như sầu héo
                              vắng bạn tình nương, dạ thắt theo
                              Sông nước đêm nay thuyền lặng lẽ
                              Âm thầm, ảm đạm, gát tay chèo!

                              Chén rượu vơi sầu ta uống cạn
                              Thế mà chẳng thấy chút nào say
                              Và đây chén nữa tìm quên lãng
                              Lại thấy trào dâng nỗi nhớ ai!

                              Ngày ấy chẳng may, trăng chếch bóng
                              Biết lòng lúc đó có buồn không?
                              Đêm đêm có nhớ? sầu thui thủi?
                              Một khúc thương đau, nát mảnh hồn!...

                              Nầy thôi! không nghĩ, không trăn trở
                              Uống cạn thêm chun, gát vẩn vơ
                              Đã hẹn cùng ai trời , biển, nước
                              Chẳng nên ý lụy, chẳng dật dờ!

                              Còn trăng, còn gió, mãi còn
                              Cho dầu tuôi sống chẳng còn thơ!...

                              Nguyễn Thành Sáng

                              Comment





                              • NỖI BUỒN NHỚ

                                Canh khuya vắng lặng thiếu tri âm
                                Cây cỏ nghẹn ngào rủ dưới đêm
                                Ánh nghẹt cuốn mình trong góc vách
                                Trăng buồn nấp bóng dưới chân thềm
                                Ngoài trời mây ám sầu trông gió
                                Dưới ngọn đèn khuya thoáng nỗi niềm
                                Mượn chút thơ lòng vơi vọng tưởng
                                Thuyền tình điểm nhạc dưới sông đêm!

                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X