Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thao thức

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #91

    NHỮNG SẮC THU

    Lặng lẽ nỗi niềm với chuỗi đen
    Từng đêm thao thức dưới khung đèn
    Lúc mờ, lúc tỏ khi phai nhạt
    Hòa cõi sương buồn, tiếng nhóc nhen!

    Ảm đạm trời thu chẳng sắc ngời
    Chỉ buồn tơi tả, lá vàng rơi
    Vầng mây u ám dần trôi tới
    Gió cuốn cây cành những bóng bơi

    Cho cả khung trời như quạnh quẽ
    Từ xa thăm thẳm thổi bay về
    Lân tinh ma quỷ nơi hoang tịch
    Lấp lóe, chập chờn ánh muội mê

    Để ai bi thiết, ai trăn trở
    Rã mảnh hồn sinh với dật dờ
    Sầu héo, tạ tàn rồi bật khóc
    Tiếng lòng đau khổ, nghẹn chơ vơ!

    Biến một thu sầu thành ám thu
    Khiến người thống thiết mãi sầu ưu
    Trôi xa, xa tận vào chốn vắng
    Rã mảnh linh hồn cõi mộng du…

    Cũng một trời thu, lại nhẹ bay
    Tâm tình phơi phới với phôi phai
    Bởi bao lá rụng bao lần chết
    Là bấy chồi xanh, chuỗi sống thay

    Rụng xuống thành phân, bồi đắp dưỡng
    Đau buồn quá khứ để hôm nay
    Đôi chân chậm lại, dừng thao thức
    Bước tới từ từ thong thả say!


    Nguyễn Thành Sáng

    Comment


    • #92

      TÌNH TRÔI

      Năm tháng u hoài, chuỗi nhớ mong
      Hồn ai lạnh lẽo cuốn sầu đông
      Thuyền duyên xa bến còn vương sóng
      Kẻ ở, người đi mãi chạnh lòng!

      Mỗi độ thu về mang nỗi nhớ
      Nghe buồn rười rượi trải bâng khuâng
      Thời gian lâu quá, giờ như lạ
      Nhạt nhẽo hương tình của gió trăng

      Những lúc đêm mờ, bó gối lâu
      Nỗi niềm ảm đạm quấn hồn sâu
      Máu tim tha thiết quay cuồng vội
      Chảy khắp thân sầu trước đến sau

      Khao khát ôm em trong ngực tôi
      Hôn lên má thắm, nhỏ đôi lời
      Anh yêu, anh nhớ em nhiều lắm
      Nếu mộng không thành chắc tả tơi!

      Rồi chợt tỉnh ra lại trở trăn
      Nghe buồn da diết dưới thâu canh
      Hương xưa ngày cũ giờ phai nhạt
      Tình thắm qua rồi đã hết xanh…

      Chiều nay lặng lẽ, hồn quay thuở
      Gió cuốn mây về phủ trái tim
      Chìm đắm tâm tình trong khoảng lặng
      Khung trời mờ nhạt trải màu đen

      Giã biệt tình xưa, tôi cố quên
      Trăng thơ, ý sống sẽ ngời lên
      Và hoa dạ lý hương thơm lọt
      Vào trái tim sầu, đuổi bóng rên!

      Nguyễn Thành Sáng

      Comment


      • #93

        LƯU LUYẾN HOA QUỲNH

        Nước cuốn, thuyền đi, mưa đổ xuống
        Ngày qua đưa đẩy bóng tình mây
        Dây dưa buồn bã, người quay thuở
        Dào dạt tâm tình, trải đó đây!

        Bởi lòng ray rứt nên vương niệm
        Loáng thoáng u hoài nhớ mộng trăng
        Nhưng chỉ qua cầu trôi sóng nước
        Rồi tan phẳng lặng chảy qua dần

        Có đóa hoa Quỳnh hương đượm quá
        Đêm mờ hé nhụy nở ngân nga
        Gió buồn tri ngộ, hồn lay gợn
        Nhìn, ngắm, nghe lòng cảm xúc hoa!

        Chiều tàn nắng tắt, Sao Khuê ánh
        Ấm áp nỗi niềm ngọn gió say
        Réo rắt nhịp cành, hoa thắm vợi
        Gió nhè nhẹ cảm muốn dang tay

        Nhưng bởi trời mờ như ảm đạm
        Dật dờ gió ngại trước cung thâm
        Biết mây có kéo về phơi bã
        Để chạnh hồn hoa khắc khoải tâm!

        Gió thoảng bay vào cõi lộng đi
        Bởi buồn muốn nắm, biết làm chi
        Đêm sâu ủ rủ hồn bay nhớ
        Và thấy khát khao một ánh thì…

        Chiều nay hoa rủ, hồn thu gợi
        Tiếng hú xa xăm vọng kéo về
        Biến ngọn cuồng phong thành cánh mục
        Với niềm lưu luyến chảy lê thê!


        Nguyễn Thành Sáng

        Comment


        • #94

          TÌNH MÃI.

          Một thuở gửi lòng qua bến sông
          Chiều tàn vắng lặng thấy hồn đông
          Vọng về chốn ấy nghe rười rượi
          Ánh nhạt, mây đưa, thắt thẻo lòng

          Cứ thế thời gian mang nỗi nhớ
          Những ngày mưa đổ thấy bâng khuâng
          Con thuyền cuộc sống lênh đênh quá
          Một khoảng xa vời để vói trăng!

          Nếu biết rằng yêu chẳng được lâu
          Cát vàng sa mạc dấu chân sâu
          Chỉ cơn gió lốc tràn qua vội
          Tất cả phủ bằng một thoáng sau

          Thì ngày xưa đó ở lòng tôi
          Chẳng thể vấn vương, chẳng thể lời
          Anh nhớ, anh yêu em nhiều lắm!...
          Để nay phải ảm với sầu tơi!

          Và những năm dài mãi trở trăn
          Nghe buồn bã quá dưới thâu canh
          Nhìn đâu cũng thấy như mờ nhạt
          Cả một khung đời mất chữ xanh

          Tình đau có phải “tình muôn thuở”
          Sao cứ sống hoài ở trái tim
          Dần nát linh hồn trong khoảng lặng
          Dật dờ, đau đáu, nhỏ đêm đen

          Đã biết bao lần tôi cố quên
          Từ trong tiềm thức kéo hồn lên
          Khỏi nơi cái giếng ngày xưa lọt
          Nhưng nó cứ chằng với rị rên!

          Nguyễn Thành Sáng

          Comment


          • #95

            THU GỢI.

            Hạ đã qua rồi lại đến thu
            Khung trời héo hắt chuyển âm u
            Đưa hồn nhung nhớ về trăn trở
            Kéo lại mây sầu phủ lắc lư

            Ảm đạm mờ sâu trải ánh buồn
            Lay tim dào dạt nhẹ ngân luôn
            Đẩy lòng trôi tít về xa vợi
            Tận cuối chân trời, vọng tiếng thương!

            Thu đến cho bầu phơi sắc vắng
            Cuốn hồn lữ thứ cõi chơi vơi
            Trói bao buồn bã, bao niềm nhớ
            Và ngắm vàng rơi, nghẹn ý, lời

            Muốn thét lên rằng! Sao chẳng quên
            Tình xưa ngày ấy mãi lênh đênh
            Như con nước chảy in mây nhạt
            Nhấp nhố lúc chìm, lúc nổi lên…

            Nhưng rồi chợt nghĩ! Muốn thu ơi
            Muốn nhớ, muốn hoài, muốn hỡi ôi
            Để biết khóc tàn, sầu thắm đượm
            Biết buồn nối tiếc một tình trôi!


            Nguyễn Thành Sáng

            Comment


            • #96

              TƯƠNG TƯ LAY LẮT

              Cũng chiều, cũng nhớ, cũng hoài mong
              Tình thuở ngày xưa lạnh giá đông
              Cảm xúc tâm hồn như vạn sóng
              Dật dờ, bào bọt nát tim lòng!

              Sớm tối thẫn thờ luôn vọng nhớ
              Đêm buồn thảm đạm, nhỏ bâng khuâng
              Thư tình ngày cũ giờ như lạ
              Khắc khoải luôn về, mãi nhớ trăng

              Vắng lặng canh khuya trải bóng lâu
              Nước dòng tình ái chảy vào sâu
              Trái sầu hứng lấy rồi lay vội
              Biến khúc nhịp lòng quặn trước sau!

              Và thế cứ trôi theo tháng năm
              Hồn ai đã héo biến thành thâm
              Trời mây sông nước giờ như đứng
              Chỉ thấy trong nầy tim nó ngân

              Ý sống tan dần theo chuỗi lụy
              Nhìn đâu cũng thấy vạn cung sầu
              Lời yêu, tiếng ái luôn quay động
              Rồi cuốn bay vào giấc mộng sâu…

              Thoáng chốc thời gian cũng nhạt dần
              Năm năm thắm thoát lạnh hồn trăng
              Giờ đây mỗi độ chiều thu quạnh
              Loáng thoáng quay về chút trở trăn

              Nếu biết yêu là mang khổ nặng
              Thì xưa năm ấy hãy đừng đi
              Xem như gió thoảng qua khung lặng
              Chớ gặp làm chi, để nhớ, bi!


              Nguyễn Thành Sáng

              Comment


              • #97

                HOÀI HOÀI.

                Có còn chi nữa để mà mong
                Tình đã tan dần, lạnh gió đông
                Như nước giữa trời bao gợn sóng
                Nhấp nhô, trải phẳng, cuốn theo lòng!

                Năm tháng trôi qua, mang lại nhớ
                Hồn yêu xưa cũ níu bâng khuâng
                Nhưng rồi một thoáng giờ xem lạ
                Bởi rụng sau đồi một ánh trăng

                Mộng tình thuở ấy đã tàn lâu
                Xa thẳm, bay vào một cõi sâu
                Từng chập khúc sầu không nhịp vội
                Cuốn lên không tận đẩy về sau!

                Hôm nay dĩ vãng lại về tôi
                Khiến nhớ mà không thể thốt lời
                Bởi ánh trăng xưa giờ chạnh lắm
                Hồn yêu tan tác rã sầu tơi

                Lưu luyến chỉ còn biết trở trăn
                Vì đêm quạnh quẽ phủ năm canh
                Trăng vàng trôi mất giờ khung nhạt
                Tối sẩm giăng đầy ngộp ánh xanh

                Đường xa mãi tới nhưng hồn thuở
                Vạn kỷ mối sầu vặn trái tim
                Giọt nhớ nhỏ dần trong khoảng lặng
                Rồi khô, rồi đọng, biến thành đen

                Thế mà sao mãi chẳng hề quên
                Trống vắng, thu về lại ánh lên
                Từng bước lần trôi rồi thỏm lọt
                Vào nơi thăm thẳm, vẳng lời rên!


                Nguyễn Thành Sáng

                Comment


                • #98


                  CHUỖI ĐÊM.

                  Trăng đã lặn tàn, sương nhỏ xuống
                  Khung trời buốt lạnh, phủ mờ mây
                  Thả hồn buồn bã về muôn thuở
                  Nhịp đập tim lòng động đó đây!

                  Da diết chìm sâu trong kỷ niệm
                  Nhớ xưa năm tháng thuở tình trăng
                  Dạt dào tươi mát như nguồn nước
                  Ấm áp ngàn thương tự bấy lần…

                  Bỗng một ngày mưa sầu thảm quá
                  Từng cơn trút xuống, nhịp ngân nga
                  Ngập trôi thuyền mộng theo dòng gợn
                  Cuốn mất đi rồi một thắm hoa!

                  Cho chuỗi thu sầu, trời nhạt ánh
                  Nỗi niềm tê tái, phủ hồn say
                  Dật dờ thao thức về xa vợi
                  Thương nhớ năm nào tay nắm tay

                  Cứ thế, thời gian luôn ảm đạm
                  Tình tan thống thiết biến tim thâm
                  Héo sầu, tàn tạ, chai buồn bã
                  Từng giọt khô rồi, đóng cứng tâm

                  Năm tháng u hoài trải bước đi
                  Cuộc đời vàng võ, chẳng còn chi
                  Mây trời bàng bạc gom hồn nhớ
                  Để khúc tương tư lảy mộng thì…

                  Chiều nay lặng lẽ, màu thu gợi
                  Giấc mộng ngày xưa lại trở về
                  Lá đổ năm nào nay đã mục
                  Sao lòng cứ mãi giọt lê thê!


                  Nguyễn Thành Sáng

                  Comment


                  • #99

                    DAY DỨT MÃI


                    Tuổi xanh dào dạt mộng yêu thương
                    Thuyền đến rồi đi nghĩ chuyện thường
                    Sóng nước mây trôi, hồn vọng tưởng
                    Trăng lòng ánh nhạt, dạ quên đường
                    Son sắt tơ tình ai một hướng
                    Phũ phàng sắc mộng kẻ đa phương
                    Chiều tà thao thức niềm suy tưởng
                    Cắn rứt tâm hồn nhỏ vấn vương!


                    Nguyễn Thành Sáng

                    Comment



                    • TÌNH YÊU TRÔI

                      Xuân, hạ, thu, đông, bốn cảnh mùa
                      Luân chuyền, chuyển mãi tự ngàn xưa
                      Qua theo ngày tháng bao thay đổi
                      Phủ sắc trần gian chẳng đợi chờ!

                      Tình yêu! Lẽ sống của con người
                      Mấy độ theo thời cũng thế thôi
                      Lúc ấm nồng nàn, khi ảm đạm
                      Rồi buồn lặng lẽ nỗi chơi vơi

                      Hôm nào lóng lánh dưới trăng xanh
                      E ấp cuốn mình bên gối anh
                      Em nhớ, em yêu, anh có hiểu?
                      Vắng ai khắc khoải mỗi đêm canh

                      Những chiều quạnh quẽ nhìn thu chết
                      Vọng hướng chân trời dõi bóng ai
                      Ngắm ánh hoàng hôn dần đổ xuống
                      Nỗi niềm thương nhớ! Gió heo may!...

                      Thế mà bỗng chốc rồi thay đổi
                      Mộng kết tơ tình lại đứt dây
                      Một thoáng thổi qua cơn gió nhẹ
                      Cũng làm nhăn nhúm cánh hoa lay

                      Em kéo vầng mây để phủ tôi
                      Cho từng sương nước phải ngừng trôi
                      Dưới trời oi bức ngàn cơn nóng
                      Một chút tan dần, nước bốc hơi

                      Tôi níu trăng vàng tỏa sáng ai
                      Em lơ, em đẩy ánh trôi bay
                      Quay về hướng tối, hờn than thở
                      Đen kịt thế nầy! Sao ở đây!...

                      Giữa ấm xuân về lại réo thu
                      Để tình thơ mộng gói sầu ưu
                      Cho đường rẽ lối từ hôm ấy
                      Hai chữ yêu nhiều biến viễn du

                      Chao ôi! Đẹp lắm biết bao nhiêu
                      Đâu nỡ giăng tơ lại nhổ cành
                      Chiếc bóng thời gian luôn chuyển hóa
                      Trăng vàng mới ló, sớm tàn canh…

                      Đêm đen có kẻ đứng bên đồi
                      Dõi mắt đưa về tận chốn khơi
                      Một áng mây mờ đang lững thững
                      Từng cơn gió đến thổi dần trôi!


                      Nguyễn Thành Sáng

                      Comment




                      • TRÔNG ANH..

                        Từng hồi gió thoảng lay cành lá
                        Khuya vắng cô đơn tối mịt mùng
                        Lặng lẽ thức thao tình mộng tưởng
                        Nghe lòng vương vấn chuyện tình chung!

                        Em lạnh, em trông anh có hiểu
                        Tơ lòng đã kết được bao nhiêu
                        Niềm thương, nỗi nhớ đong đầy quá
                        Để lắm thu bay dưới ráng chiều

                        Chiếc bóng khuya nay em đợi ai
                        Từ nơi xa tít cuối chân mây
                        Trăng thơ gói trọn, hồn thương gửi
                        Giờ vắng, phương nầy dạ lắt lay

                        Gió ơi! Đừng thổi! Buốt lòng ta
                        Tình ngỡ thấy gần nhưng quá xa
                        Đôi nhịp tim yêu hòa một ánh
                        Mà đời hai ngả, biến mơ hoa!

                        Những khi không gặp thấy chơi vơi
                        Khắc khoải nhớ ai dạ thấy sầu
                        Một chuỗi thu hồn nơi chốn lặng
                        Âm thầm lá rủ dưới mưa ngâu

                        Giờ nầy chốn ấy, mảnh xa xôi
                        Thả giấc êm đềm bên gối thơ
                        Có biết nơi đây em thức đợi
                        Hồn lang mộng ái tự bao giờ

                        Dẫu biết đường dài, ta kết ước
                        Mà sao vẫn mãi giá hồn em
                        Cho luôn dõi mắt về xa vợi
                        Và áng mây buồn phủ bóng đêm!


                        Nguyễn Thành Sáng

                        Comment



                        • NHỎ LÒNG...

                          Ra đi để lại mối tơ vương
                          Vò võ năm canh khóc đoạn trường
                          Gió mộng ưu buồn xuôi đổi hướng
                          Trăng tình thảm đạm ngược quay phương
                          Cô đơn lặng lẽ trôi dòng tưởng
                          Quạnh quẽ âm thầm nhỏ lệ thương
                          Tan tác trưa hè, rơi đoá phượng
                          Đêm tàn lạnh lẽo, giọt sương buông!


                          Nguyễn Thành Sáng

                          Comment



                          • TRẢ LẠI NGÀY XƯA

                            Rượu sầu nốc cạn dưới trăng soi
                            Thảm đạm, u buồn lại tả tơi
                            Theo gió thả hồn về diệu vợi
                            Vờn mây gửi mộng đến ngàn khơi
                            Con tim xưa ấy hằng mong đợi
                            Trái bóng chiều nay chỉ thả thôi
                            Cất giữ làm chi thêm nhức nhối
                            Trăng vàng đã nhạt tự lâu rồi!


                            Nguyễn Thành Sáng

                            Comment




                            • LẠNH TÀN..

                              Thôi nhé! Tình yêu xin trả lại
                              Từ nay mây cũ đã trôi bay
                              Ta về bó mộng, hồn phôi lãng
                              Hòa với trăng sương, giũ đọa đày

                              Đã chết ngày xưa, thành sóng giạt
                              Thêm buồn, trăn trở để mà chi
                              Trái lòng ngày cũ từng trao trọn
                              Chiều vắng bây giờ đuổi ngựa phi!

                              Em ơi! Hình bóng xưa năm ấy
                              Ánh mắt, nụ cười để ngất say
                              Anh xoá từ nay không nhớ nữa
                              Gói tình vạn thắm trả về ai

                              Con tim có lẽ giờ chai cứng
                              Nhịp đập ngân nga cũng đã dừng
                              Duỗi bóng một lần đem đốt cháy
                              Khói đen khen khét thả cung tầng!

                              Sẽ chẳng bao giờ còn mộng mị
                              Lạc về thăm thẳm chốn xa xôi
                              Có con đường nhỏ trong mơ ảo
                              Nát biến từ nay suốt mộng đời

                              Rồi đây thao thức dưới trăng mờ
                              Vắng lặng tư bề, xả hết thơ
                              Nhung nhớ thuở nào giờ chẳng nữa
                              Khô khan, lặng tiếng, một chơ vơ

                              Ảo ảnh ngày xưa sẽ biến Ma
                              Khiến ta thấy sợ tránh xa ra
                              Bởi mi giá buốt, vờn đau khổ
                              Quả bóng âm u đá nguyệt tà!


                              Nguyễn Thành Sáng

                              Comment



                              • GIÓ TRÁCH BẠN

                                Nầy bạn! Hãy vươn vai đứng dậy
                                Hút ta vào tận phổi người đi
                                Và gồng gân đấm thẳng vào kia
                                Chân chuyển hướng, tung ra một cước

                                Cho tan bao nỗi sầu da diết
                                Kéo lại linh hồn của thuở xưa
                                Lẫm liệt khí hùng hằn sỏi đá
                                Khiến lòng ta cảm một chiều mưa!

                                Và đã theo người qua khắp nẻo
                                Từ dòng sông vắng đến cheo leo
                                Trời xa hiu hắt hòa đêm tịch
                                Ôm ấp, ngân nga vạn sáo diều

                                Thế mà tan vỡ mộng đầu yêu
                                Trở lại hồn xưa dưới bóng chiều
                                Biến cánh chim trời thành rũ rượi
                                Tâm tình tan tác hóa rong rêu

                                Sao cứ trầm mình trong cõi chết
                                Để hồn tàn tạ lụy sầu ai
                                Liệng hồn sĩ khí vào sông lạnh
                                Buộc trói tâm hồn chuỗi đắng cay!

                                Ta thấy nghẹn ngào như nối tiếc
                                Một thời xa cũ khí hùng hưng
                                Giờ theo lam khói trôi mù mịt
                                Suối biếc u hoài, lệ nhỏ xuân

                                Người đã bao lần thôi nhớ nữa
                                Tìm quên dĩ vãng phủ mây khuya
                                Vậy mà lòng cứ loanh quanh mộng
                                Giọt rớt, sương buồn, mãi động đưa!


                                Nguyễn Thành Sáng

                                Comment

                                Working...
                                X