Trăng Với Gió
Nầy gió hỡi! Sao giờ ngươi lồng lộn
Nầy gió hỡi! Sao giờ ngươi lồng lộn
Như căm hờn dữ tợn trải không gian
Kéo ngàn mây lấp kín cả vầng trăng
Gây sẫm tối khung tầng, đau bốn cõi!
Trong xoáy cuồng ẩn tàng muôn nhức nhói
Bung cánh tay xé vội áng mờ bay
Miệng từng hồi rít rống điếc màng tai
Gieo thảm khốc phủ dài trăm lối ngõ
Đã hết rồi ngọt ngào mang tên gió
Đổi lại thành bão tố với cuồng phong
Là hung thần ác sát quấn dòng sông
Là tan tác giữa lòng bao sắc thắm
Ngươi ôm hờn từ xa xôi vạn dặm
Chuyển về đây khuấy động cả vùng xanh
Gieo tả tơi, rụng gãy nhánh cây cành
Hoa lá cỏ rũ tàn tung vất vưởng!
Rồi vô tình quay lưng xoay chuyển hướng
Về mù khơi phất phưởng rã loang tan
Giải được rồi bao ẩn ức trong tâm
Chìm khuất dạng xa dần nơi thăm thẳm…
Nầy vầng trăng ngự trị giữa cung tầng
Ngươi cứ nói, cứ than và cứ trách
Kẻ đã gây long lanh thành mù mịt
Để đêm dài thin thít nghẹn tang thương
Bớt hờn rồi, nghe tâm sự ngàn phương
Cũng da diết, cũng buồn thân lãng tử
Trót sinh ra mang kiếp đời lữ thứ
Sáng nơi nầy chiều ở tận bên kia
Cõi không gian diệu vợi tới lui về
Tim dào dạt lê thê ngàn xúc cảm
Ta vào trời mang tâm hồn trầm lắng
Yêu mây ngàn, yêu nắng, cỏ cây hoa!
Trao tặng đời bằng thắm thiết lời ca
Ru êm ả, đậm đà từng khoảnh khắc
Những đêm thanh trên cao ngươi vằng vặc
Ta dưới nầy lay bật nỗi man miên
Bao trưa hè oi bức khối gông xiềng
Ta xoa dịu khắp miền bằng thoang thoảng
Buổi nắng tắt, hoàng hôn gây buồn chán
Ta cho đời lai láng tiếng đàn êm
Khi ai vui rạo rực cả con tim
Ta lung lắc tăng thêm niềm sảng khoái
Lúc người sầu tái tê chìm ngây dại
Ta du dương êm ái giấc phôi phai….
Vậy mà phải luôn hứng chịu đổi thay
Làm xáo trộn tim say tình vạn nẻo
Khi xuân về đẩy tan bầu lạnh lẽo
Rồi hạ sang tru tréo nực cầm canh!
Đến mùa thu lá rụng rải đầy sân
Nằm lây lất héo vàng, ôi! thảm thiết
Lại đông lạnh muôn cảnh đời bi thiết
Rúm co thân rũ riệt cóng toàn thân….
Đã bao lần ta trăn trở bâng khuâng
Nhìn biến chuyển nghe lòng đầy ngao ngán
Rơi tận cùng trong ngậm ngùi chán nản
Dựng thân mình một thoáng trở thành giông
Rồi hóa bão gầm rú cả mênh mông
Cho vơi nhẹ nỗi lòng hờn vũ trụ
Sao cứ mãi để tim ta luôn ấp ủ
Một ảnh hình muôn thuở… đổi và thay!...
3/11/2016
Nguyễn Thành Sáng
Kéo ngàn mây lấp kín cả vầng trăng
Gây sẫm tối khung tầng, đau bốn cõi!
Trong xoáy cuồng ẩn tàng muôn nhức nhói
Bung cánh tay xé vội áng mờ bay
Miệng từng hồi rít rống điếc màng tai
Gieo thảm khốc phủ dài trăm lối ngõ
Đã hết rồi ngọt ngào mang tên gió
Đổi lại thành bão tố với cuồng phong
Là hung thần ác sát quấn dòng sông
Là tan tác giữa lòng bao sắc thắm
Ngươi ôm hờn từ xa xôi vạn dặm
Chuyển về đây khuấy động cả vùng xanh
Gieo tả tơi, rụng gãy nhánh cây cành
Hoa lá cỏ rũ tàn tung vất vưởng!
Rồi vô tình quay lưng xoay chuyển hướng
Về mù khơi phất phưởng rã loang tan
Giải được rồi bao ẩn ức trong tâm
Chìm khuất dạng xa dần nơi thăm thẳm…
Nầy vầng trăng ngự trị giữa cung tầng
Ngươi cứ nói, cứ than và cứ trách
Kẻ đã gây long lanh thành mù mịt
Để đêm dài thin thít nghẹn tang thương
Bớt hờn rồi, nghe tâm sự ngàn phương
Cũng da diết, cũng buồn thân lãng tử
Trót sinh ra mang kiếp đời lữ thứ
Sáng nơi nầy chiều ở tận bên kia
Cõi không gian diệu vợi tới lui về
Tim dào dạt lê thê ngàn xúc cảm
Ta vào trời mang tâm hồn trầm lắng
Yêu mây ngàn, yêu nắng, cỏ cây hoa!
Trao tặng đời bằng thắm thiết lời ca
Ru êm ả, đậm đà từng khoảnh khắc
Những đêm thanh trên cao ngươi vằng vặc
Ta dưới nầy lay bật nỗi man miên
Bao trưa hè oi bức khối gông xiềng
Ta xoa dịu khắp miền bằng thoang thoảng
Buổi nắng tắt, hoàng hôn gây buồn chán
Ta cho đời lai láng tiếng đàn êm
Khi ai vui rạo rực cả con tim
Ta lung lắc tăng thêm niềm sảng khoái
Lúc người sầu tái tê chìm ngây dại
Ta du dương êm ái giấc phôi phai….
Vậy mà phải luôn hứng chịu đổi thay
Làm xáo trộn tim say tình vạn nẻo
Khi xuân về đẩy tan bầu lạnh lẽo
Rồi hạ sang tru tréo nực cầm canh!
Đến mùa thu lá rụng rải đầy sân
Nằm lây lất héo vàng, ôi! thảm thiết
Lại đông lạnh muôn cảnh đời bi thiết
Rúm co thân rũ riệt cóng toàn thân….
Đã bao lần ta trăn trở bâng khuâng
Nhìn biến chuyển nghe lòng đầy ngao ngán
Rơi tận cùng trong ngậm ngùi chán nản
Dựng thân mình một thoáng trở thành giông
Rồi hóa bão gầm rú cả mênh mông
Cho vơi nhẹ nỗi lòng hờn vũ trụ
Sao cứ mãi để tim ta luôn ấp ủ
Một ảnh hình muôn thuở… đổi và thay!...
3/11/2016
Nguyễn Thành Sáng
Comment