Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • #31




    Náo động

    Ta buồn náo động thời gian
    Phím đàn vọng giữa tay ngoan ngủ vùi
    Tìm em ngày chủ nhật cười
    Lời ca gởi gió
    Gió lười không đưa!

    Ta buồn náo động âm xưa
    Mảnh thu rôm rốp vỡ mùa heo may
    Mưa rơi ướt bóng hình hài
    Bước chân hóa thạch một ngày không em!

    (Báo Tài Hoa Trẻ số 802, ngày 24.10.2012)


    Thanh Trắc Nguyễn Văn




    Mời các bạn tham quan nhà riêng:
    Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

    Comment


    • #32





      Đà Lạt ta về

      Đà Lạt ta về tìm trái thông
      Tìm thông chợt thấy má em hồng!
      Má em hồng quá thông không rụng
      Rụng xuống hồn ta chút gió dông!

      Đà Lạt ta về tìm trái mơ
      Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
      Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
      Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!

      Đà Lạt ta về tìm trái tim
      Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm?
      Em nhặt được không thì trao lại
      Thương giùm gã ấy mắt lim dim!

      (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 474, ngày 25.9.2012)


      Thanh Trắc Nguyễn Văn





      Mời các bạn tham quan nhà riêng:
      Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

      Comment


      • #33





        Bình bài thơ Xin em của Thanh Trắc Nguyễn Văn

        Nhận được tập thơ tặng của Thanh Trắc Nguyễn Văn, tôi rất vui vì tập Tuyển thơ Đất Đứng của Nhà xuất bản Hội nhà văn in năm 2011 rất đẹp. Giấy trắng, bìa láng trông thật xinh xắn và trang nhã.

        Tuyển tập thơ dĩ nhiên là có rất nhiều tác giả và trong đó có 5 bài thơ của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn. Trong các bài thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn in trong tuyển tập, tôi thích nhất lại là một bài thơ tình lục bát có tựa đề “Xin em” rất dễ thương và cũng rất đậm chất trữ tình.

        Cái “xin” của nhà thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn rất lạ. Anh xin những cái rất “tầm thường” như: sợi tóc thề, nắm ngón tay. Nhưng đỉnh điểm của cái “xin” cuối cùng lại thật là cao trào và cũng thật là bất ngờ: xin một nụ hôn!

        Đầu tiên, để “thả lưới cưa cẩm người đẹp”, Thanh Trắc Nguyễn Văn đã “Xin em một sợi tóc thề”. Một sợi tóc thôi ư? Chuyện nhỏ! Nhưng không nhỏ đâu bạn. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã chơi chữ đấy! Tóc thề là tóc của những cô gái mới lớn thường để xõa ngang vai. Còn ở đây Thanh Trắc Nguyễn Văn xin sợi tóc “thề” là sợi tóc đã có lời thề yêu thương trong đó. Cứ đọc hết bốn câu thơ ta sẽ thấy rõ hết dụng ý của anh chàng đa tình này:

        Xin em một sợi tóc thề
        Để anh buộc nhớ kẻo về em quên
        Mùa này dông bão chông chênh
        Thuyền tình trôi mất bắt đền ai đây?

        Cô gái nào dại dột mà cho chàng nhà thơ đa tình này sợi tóc, cũng có nghĩa là sẽ bị cáo buộc phải luôn “nhớ” rằng chiếc “thuyền tình” của nàng đã có bến đỗ rồi đấy! Lời thơ cứ êm như ru. Êm nhưng lại đầy cạm bẫy!

        Cái xin thứ hai của Thanh Trắc Nguyễn Văn cũng khá nhẹ nhàng, nhà thơ chỉ “Xin em cho nắm ngón tay”. Nắm chỉ có một ngón tay, thật là lãng mạng và tình cảm cũng thật vừa phải. Nhưng hãy coi chừng! Nếu không cảnh giác chàng sẽ nắm ngón tay của nàng suốt đời đấy!

        Xin em cho nắm ngón tay
        Để anh cầm mãi những ngày có nhau
        Lỡ khi biền biệt trăng sao
        Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn.

        Chàng đã làm nàng rất cảm động với những từ “lỡ khi biền biệt trăng sao”, “toàn màu cô đơn”. Và biết đâu chỉ trông một phút thiếu cảnh giác, nàng sẽ gật đầu bằng lòng cho chàng nắm ngón tay của nàng “suốt đời”?

        Đoạn thơ cuối là đoạn nhà thơ xin cái mà không phải ai cũng dám ngỏ lời xin khi mới gặp người đẹp lần đầu:

        Xin em tặng một nụ hôn
        Để anh hiểu biết lớn khôn thành người
        Một mai đắc đạo lên trời
        Gặp tiên nữ
        Biết trả lời
        Mà hôn!

        Vui nhất là những câu mà nhà thơ đã dùng để ngụy biện với người đẹp về cái xin táo bạo của chàng: “Để anh hiểu biết lớn khôn thành người”! Thật là “ngây thơ” và cũng thật là “trong trắng”!

        Theo ý của riêng tôi, cô gái xinh đẹp của bài thơ sau khi nghe hết những câu thơ cuối cùng, nàng sẽ vội trợn mắt và la lên ngay: Này anh chỉ được hôn một mình em thôi nhé. Anh mà hôn ai, dù có là tiên nữ trên trời đi nữa, anh cũng sẽ biết tay em!

        (Tạp chí văn học Đất Đứng tháng 1 năm 2012)


        Kim Như

        ------------------------------------------------------------------------------------

        Xin em

        Xin em một sợi tóc thề
        Để anh buộc nhớ kẻo về em quên
        Mùa này dông bão chông chênh
        Thuyền tình trôi mất bắt đền ai đây?

        Xin em cho nắm ngón tay
        Để anh cầm mãi những ngày có nhau
        Lỡ khi biền biệt trăng sao
        Tháng năm tơ nhện toàn màu cô đơn.

        Xin em tặng một nụ hôn
        Để anh hiểu biết lớn khôn thành người
        Một mai đắc đạo lên trời
        Gặp tiên nữ
        Biết trả lời:
        Nụ hôn...

        2001
        (Tuyển tập thơ Tuyển Thơ Đất Đứng - NXB Hội Nhà Văn 2011)


        Thanh Trắc Nguyễn Văn








        Bài thơ và bình thơ đã được chọn đăng lại trên trang web văn học Lục Bát (lucbat.com) ngày 26 tháng 9 năm 2012
        Mời các bạn tham quan nhà riêng:
        Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

        Comment


        • #34





          Huyền thoại người lái đò

          Sáu mươi năm tuổi đời
          Thầy về hưu với những giấc mơ bạc trắng
          Con đò ngang rệu rã
          Cùng bao lớp học trò đã lũ lượt qua sông
          Có những ánh mắt thân thương
          Cũng có những tiếng cười bất nghĩa
          Dòng sông chữ bây giờ không còn hiền hòa
          Cứ chập chờn sóng dữ.

          Các quan chức giáo dục đứng trên gò cao
          Thét gào
          Hô hào
          Hò hét
          Hãy truyền lửa cho học sinh
          Truyền trong từng tiết học!
          Hãy truyền lửa cho học sinh
          Truyền trong từng bài giảng!
          Nhưng lửa ở đâu?
          Lửa ở đâu?

          Lấp ló quanh trường
          Hết bão đen rồi lại nước mắt
          Lũ sát thủ tuổi teen
          Những băng cướp áo trắng
          Clip sex học trò
          Bạo lực học đường...
          Ngày ngày vây quanh
          Ngày ngày gầm gừ
          Ngày ngày rình rập
          Thầy từng đêm vò đầu thức trắng
          Lửa ở đâu?
          Lửa ở đâu?

          Người lớn nói “có”:
          - Dù có tiêu cực
          Dù có ném “phao”
          Nhưng kết quả thi vẫn thành công tốt đẹp!
          (nói "có" có nghĩa là "không"?)
          Người lớn nói “không”:
          - Hãy nói không với bệnh thành tích
          Hãy nói không với gian lận thi cử
          Nhưng thi tốt nghiệp vẫn không được rớt nhiều!
          (nói "không" cũng là "có"?)
          Các bài giảng đạo đức bỗng rụt đầu xấu hổ
          Các con số đậu 100% cứ lăn lộn mãi vì cười
          Học trò nhìn nhau ngơ ngác
          Lửa ở đâu?
          Lửa ở đâu?

          Học trò về thăm bến sông xưa
          Con đò ngang vắng bóng...
          Có em nói thầy đã đi tìm lửa phương xa
          Có em đoán thuyền thầy đang vượt biển lớn
          Có em vớt được những mảnh vỡ của thuyền
          Khóc...

          (Đã đăng trên trang web văn học Hội Nhà Văn tpHCM ngày 20.11.2012)


          Thanh Trắc Nguyễn Văn


          Nguồn: http://nhavantphcm.com.vn/doc-duong-...oi-lai-do.html
          Mời các bạn tham quan nhà riêng:
          Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

          Comment


          • #35
            Đường link bài thơ Huyền thoại người lái đò trên trang web văn học Hội Nhà Văn tp. Hồ Chí Minh đã chuyển sang link mới:

            Người kể chuyện về một thời đã qua trên những ngả đường đời Người kể chuyện về một thời đã qua trên
            Mời các bạn tham quan nhà riêng:
            Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

            Comment


            • #36





              Thu nhớ

              Xin thu chút nắng
              Xin thu chút mây
              Chợt sương bay trắng
              Chợt áo trắng bay.

              Chợt trời biển động
              Một chiều xa xăm
              Áo xưa thành mộng
              Mộng buồn trăm năm…

              Tìm thu trong nắng
              Tìm thu trong mây
              Bờ môi ngọt đắng
              Run rẩy tay gầy.

              Lời ru đã tắt
              Thả gió bềnh bồng
              Lệ tan vào mắt
              Lệ hòa hư không.

              Em lìa phố nhỏ
              Gọi nắng lên vai
              Ta chia giọt nhớ
              Gọi mây cuối ngày…

              Trả thu chút nắng
              Trả thu chút mây
              Con đường lạnh vắng
              Tình đầu mưa bay.

              Một mình cuối phố
              Tình hỏi còn không?
              Nụ hồng bỗng vỡ
              Hương nồng mênh mông…

              (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 478, ngày 23.10.2012)


              Thanh Trắc Nguyễn Văn





              Mời các bạn tham quan nhà riêng:
              Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

              Comment


              • #37





                Đại Đế và Nhỏ Phù Thủy

                Ta Đại Đế về thăm vương quốc cũ
                Thăm cánh đồng xưa mây trắng lưng đồi
                Thuở chăn trâu chơi lội sông đánh giặc
                Ta đủ tài thành Đại Đế lên ngôi.

                Lấy tre lá dựng lâu đài tráng lệ
                Lấy cờ lau làm hiệu lệnh vương quyền
                Bao tướng lãnh, bao thần dân thần phục
                Trâu theo bầy theo Đại Đế uy nghiêm.

                Nhưng Nhỏ Phù Thủy môi hồng dễ ghét
                Cùng bọn nữ yêu đỏng đảnh tóc dài
                Thích chọi phá, thích leo trèo la hét
                Khiêu khích ta đạp ngã những lầu đài.

                Ta giận dữ đòi yêu ma quyết chiến
                Đại Đế ra quân đội ngũ trùng trùng
                Chỉ một trận giặc thù thua khiếp vía
                Vứt gậy chạy dài nhốn nháo bến sông.

                Nhỏ Phù Thủy biết quân mình sức kiệt
                Đem bọn yêu lẩn trốn tận rừng sâu
                Ta thừa thắng xua đại quân đuổi đánh
                Bỗng phục binh, bị đá ném lỗ đầu!

                Vết sẹo nhỏ hóa đôi bờ ngăn cách
                Chẳng nhìn ai như hận oán nghìn đời
                Ta lên tỉnh tháng năm dài biệt xứ
                Vẫn nhớ thầm một vương quốc xa xôi...

                Nhỏ Phù Thủy ai ngờ thành cô giáo!
                Mắt xinh xinh e lệ dưới mây chiều
                Ta Đại Đế giờ cúi hàng qui phục
                Khẩn xin nàng ban tặng trái tim yêu!...

                (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 480, ngày 7.11.2012)


                Thanh Trắc Nguyễn Văn





                Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                Comment


                • #38





                  Trà Vinh và em

                  nhớ Từ An

                  Trà Vinh mùa này vui hở em
                  Vườn nhà vẫn thắm hoa tóc tiên?
                  Anh xin làm bướm quanh hoa ấy
                  Đợi bước chân em, nấp dưới thềm.

                  Trà Vinh mùa này quên sao em
                  Tóc ai thơm gió ngát vai mềm?
                  Giờ hôn hương tóc nào hôn được
                  Đành viết thơ tình gọi gió lên.

                  Trà Vinh mùa này nhớ không em
                  Thuở hái sao trời đón Nô-en?
                  Bài thánh ca em say sưa hát
                  Anh nghe vừa lạ lại vừa quen.

                  Trà Vinh mùa này hẹn nghe em
                  Anh về dựng hang đá Bê-lem?
                  Quỳ bên máng cỏ cùng em thắp
                  Đêm sáng lung linh vạn ánh đèn.

                  Trà Vinh mùa này buồn ghê em
                  Sông Cần vẫn chảy nước trong êm?
                  Thuyền anh lại vướng bao dông bão
                  Sóng vùi gió dập đắm thuyền nghiêng...

                  Trà Vinh mùa này lạnh chưa em
                  Xóm Đạo tìm đâu dáng ngoan hiền?
                  Chuông nhà thờ vọng sao xa quá
                  Hỏi ai còn nhớ, hỏi ai quên?

                  (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 484, ngày 4.12.2012)


                  Thanh Trắc Nguyễn Văn





                  Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                  Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                  Comment


                  • #39





                    Thiên sứ

                    (Khóc Thuý Nga)

                    Một chiều qua xóm Đạo
                    Chân nhói kỷ niệm xưa
                    Tượng Chúa trên thánh giá
                    Cô đơn màu nắng mưa
                    Ngọn gió đông gầy guộc
                    Lạnh tim ta cuối mùa.

                    Đâu sân trường Thiên Phước
                    Đâu lầu trường Đức Minh
                    Chuông nhà thờ chầm chậm
                    Vọng tiếng buồn tâm linh?
                    Chuông vang lời sương khói
                    Ta về tìm đức tin.

                    Em về đeo thánh giá
                    Dắt ta kẻ tội đồ
                    Sáng danh là Thiên Chúa
                    Tội danh là... làm thơ!
                    Bờ vai em tròn nhỏ
                    Đưa ta đến dại khờ!

                    Em bông hồng Thiên sứ
                    Xuống từ miền trăng sao
                    Bầu má đỏ hồng đào
                    Tà áo dài hồng phấn
                    Để hồn ta lận đận
                    Để tình ta lao đao.

                    Ta tín đồ ngoại đạo
                    Ngàn năm chỉ biết yêu
                    Theo em Thiên sứ nhỏ
                    Tóc xõa dáng yêu kiều
                    Câu kinh em truyền đọc
                    Ta nghe toàn rong rêu.

                    Em thiên thần hờn dỗi
                    Nụ cười hồng xinh xinh
                    Ta trái tim nông nổi
                    Lệ nửa đời phiêu linh
                    Trước em xin sám hối
                    Ngơ ngẩn một u tình.

                    Tìm trao lời vô tội
                    Nẻo nào nghẹn tương tư?
                    Bàn chân em bối rối
                    Bàn chân ta chần chừ
                    Nỗi đau dài không nói
                    Câu thơ hằn đá sỏi.

                    Em giờ mờ sương khói
                    Cành hồng vội gãy đôi
                    Tình ta màu bão táp
                    Hồn ta màu tuyết rơi
                    Mảnh trăng xưa vỡ khuyết
                    Thổn thức cuối chân trời.

                    Thiên sứ ơi, Thiên sứ
                    Ta còn em nơi đâu?
                    Lang thang chiều xóm Đạo
                    Bước chân buồn bể dâu
                    Chúa trên trời cũng khóc
                    Mưa pha lê xám màu.

                    (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính - Khoa Học Phổ Thông số 487, ngày 25.12.2012)


                    Thanh Trắc Nguyễn Văn





                    Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                    Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                    Comment


                    • #40





                      1. Hò trên sông

                      Câu hò bổng, nỗi đau chìm
                      Trăng sao cũng rụng rủ tìm bến mơ
                      Tìm duyên em chở thuyền thơ
                      Thả chi giọt mắt dật dờ thuyền nghiêng?



                      2. Ngọc trong đá

                      Nào ai thấy được hoa trong đá
                      Sáng lung linh một cõi vô thường
                      Nào ai tìm được ngọc trong đá
                      Ngọc ẩn mình, ngọc vẫn ngát hương.

                      (Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)


                      Thanh Trắc Nguyễn Văn

                      -------------------------------------------------------------------

                      Cảm thụ hai bài thơ "Hò trên sông" và "Ngọc trong đá" của Thanh Trắc Nguyễn Văn

                      Cả hai bài thơ đều rất ngắn gọn, sâu sắc.

                      Bài "Hò trên sông", Thanh Trắc Nguyễn Văn sử dụng nghệ thuật tương phản rất hay. "Câu hò bổng nỗi đau chìm" tạo nên chủ đề bao trùm bài thơ và sau đó là những liên tưởng, nhân hóa tạo nốt nhấn nghệ thuật rất tốt: “Trăng sao cũng rụng rủ tìm bến mơ".

                      Câu thứ ba tạo nên hình tượng "Thuyền thơ" làm tâm điểm của chất trữ tình phối hợp với câu hỏi tu từ cuối bài chất chứa tâm trạng, đã khéo gợi lên thế giới nội tâm của nhân vật trữ tình trên con thuyền thơ ấy. Tiếng hò trên sông là tiếng nói của con tim thổn thức khát khao hạnh phúc yêu thương.


                      Bài" Ngọc trong đá" cũng là một bài tứ tuyệt mang đậm phong cách thơ đường. Nghệ thuật của bài này có phần cao hơn, ngôn ngữ sắc hơn. Thanh Trắc Nguyễn Văn đã chọn được đề tài thơ độc đáo “ngọc trong đá". Nhan đề của bài thơ đã ngầm nói tới chủ đề tư tưởng có tính hình tượng, khái quát rất cao. Thanh Trắc Nguyễn Văn lại chọn tiếp được cách thể hiện ý tưởng bằng cách diễn đạt rất đơn giản, thoải mái mà hiệu quả cao. Đó là cách dùng ngôn ngữ phủ định để khẳng định:

                      Nào ai thấy được hoa trong đá
                      Sáng lung linh một cõi vô thường
                      Nào ai tìm được ngọc trong đá
                      Ngọc ẩn mình, ngọc vẫn ngát hương.

                      "Ngọc trong đá" là một thể vật chất có thật trong tự nhiên nhưng rất hiếm và rất đẹp, rất quý, rất đắt. Thông thường, mấy ai được gặp, được chiêm ngưỡng ngọc trong đá chứ nói chi đến quyền được sở hữu. Bởi vậy, có thể coi ngọc trong đá là tinh hoa của tạo hóa, là báu vật của trời đất. Phải trải qua hàng vạn, hàng triệu năm theo sự vận động của tự nhiên mới có được ngọc trong đá. Ngọc trong đá khó tìm, khó khai thác bởi nó ẩn giấu trong núi cao rừng thẳm, trong lòng đất,...Tên khoa học của ngọc trong đá là sa-phia (ngọc xanh, đẹp nhất, đắt nhất, hiếm nhất ), ru-bi (ngọc màu hồng).

                      Vì sự cao quý và đẹp đẽ của ngọc trong đá mà người đời thường dùng làm hình ảnh so sánh, ẩn dụ để ngợi ca hay để khẳng định tấm lòng trong sáng, tâm hồn đẹp đẽ của bậc vĩ nhân quân tử. Trong bài "Thuật hứng", cụ Nguyễn Trãi cũng đã ẩn dụ lòng trung hiếu:

                      ...
                      Kho thu phong nguyệt đầy qua nóc
                      Thuyền chở yên hà nặng vạy then
                      Bui có một lòng trung với hiếu
                      Mài chăng khuyết, nhuộm chăng đen.

                      Và, "Hữu xạ tự nhiên hương", người có "Ngọc trong đá" dù có ẩn mình giữa nước non lánh tục thì muôn đời Cụ Nguyễn Trãi vẫn" sáng mãi sao Khuê" bởi tài đức như sông như núi... Đâu cần đến cái hư danh như của bao kẻ bạo tàn. Thực tế, có không ít người thích tự đánh bóng mình bằng những những lớp son danh lợi giả tạo nhờ thủ đoạn, nhờ ô dù, lăng xê...

                      Giữa thời vàng thau lẫn lộn, đen trắng mập mờ, bài thơ “Ngọc trong đá" như một tiếng nói nhẹ nhàng mà sâu sắc. Một lần nữa, bài thơ là lời khẳng định chân lý: “Ngọc trong đá là một vẻ đẹp đích thực vĩnh cửu". Muốn có "Ngọc trong đá", phải tôi luyện toàn đức toàn tài gian nan, vất vả... Vẻ đẹp đó không phải là vẻ đẹp để trang trí mà có sức ảnh hưởng tốt sâu rộng. đem lại lợi ích cho muôn người và để lại hương thơm và gương sáng muôn đời cho hậu thế. Đúng như tác giả Thanh Trắc Nguyễn Văn đã nói: "Sáng lung linh một cõi vô thường"

                      (Trang web văn học Lục Bát ngày 15.6.2012)


                      Tre Xanh





                      Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                      Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                      Comment


                      • #41





                        Chiều sông Đuống

                        Em phương nào xa sông Đuống
                        Để mùa thu mất nắng vàng
                        Ta hong thơ thành mây trắng
                        Triền đê hóa khói lang thang.

                        Sương đã phủ mờ năm tháng
                        Thuyền ai xuôi giữa bập bềnh?
                        Tay vốc nước tìm kỷ niệm
                        Sóng cựa mình lắc bấp bênh.

                        Câu em ca xưa quan họ
                        “Người ơi người ở đừng về...”
                        Nay không về xin muốn ở
                        Sao lạnh đôi bờ sông quê?

                        Trăng vừa treo đầu đỉnh nhớ
                        Sợi buồn giăng vướng bãi chờ
                        Chuồn chuồn bay đâu dải yếm?
                        Hoa bướm giờ khuất bến mơ.

                        Người dừng chân bên sông Đuống
                        Thấy lá ngô reo cuối chiều
                        Thấy hoàng hôn dần vỡ tím
                        Gió đêm về bước liêu xiêu...

                        (Báo Văn Nghệ Trẻ số 53, ngày 30.12.2012)


                        Thanh Trắc Nguyễn Văn





                        Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                        Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                        Comment


                        • #42





                          Ký sự cuối thu

                          Ai chạm cốc giữa tiệc đó
                          Sao hất vãi bia thịt thừa?
                          Vội sớm quên thời áo rách
                          Còng lưng mót lúa ngày xưa?

                          Gió hú gào trên cao đó
                          Sao gieo rắc mãi kinh hoàng?
                          Hết bão dông rồi sóng lũ
                          Mây chiều nát vữa tan hoang...

                          Mưa dầm dề ngoài sân đó
                          Sao chẳng về ướt cánh đồng?
                          Đất quê nghèo đang nắng hạn
                          Em thơ buồn khô mắt trông.

                          Ai du lãng miền xa đó
                          Sao không thăm lại mái trường?
                          Con đường xưa giờ khói biếc
                          Tóc thầy phủ trắng màu sương.

                          (Tạp chí Tân Văn số 2 - Tháng 1 năm 2013)


                          Thanh Trắc Nguyễn Văn





                          Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                          Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                          Comment


                          • #43





                            Hát ghẹo

                            Viết tặng T.H.

                            Lý lơi đêm hội mùng mười
                            Rao câu hát ghẹo tìm người hữu duyên.

                            Nam Cường hát ghẹo Thanh Uyên
                            Lời quen hát ghẹo lời nguyền trăm năm.

                            Sợi đay hát ghẹo tơ tằm
                            Quạt mo hát ghẹo quạt trầm hương bay.

                            Cỏ lác hát ghẹo cỏ may
                            Sương đêm hát ghẹo nắng ngày hồng tươi.

                            Chuột con hát ghẹo mèo lười
                            Khoai lang hát ghẹo chọc cười khoai môn.

                            Cây giáo hát ghẹo cây côn
                            Quẻ càn hát ghẹo quẻ khôn méo tròn.

                            Yếm đào hát ghẹo eo thon
                            Tóc mai hát ghẹo cỏn con lông mày.

                            Trầu nồng hát ghẹo rượu cay
                            Trống cơm hát ghẹo một bầy nhện tơ.

                            Quan họ hát ghẹo nhà thơ
                            Con thuyền hát ghẹo bến chờ cỏ lau.

                            Giữa đêm giọng hát vút cao
                            Lặng nghe hát ghẹo trăng sao cũng cười...

                            Thanh Uyên, Nam Cường, Phú Thọ 2011
                            (Báo Tài Hoa Trẻ số 821, ngày 23.01.2013)


                            Thanh Trắc Nguyễn Văn




                            Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                            Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                            Comment


                            • #44




                              Trăng Cam Lâm

                              Viết tặng T.H.

                              Một chiều về lại Cam Lâm
                              Đi tìm tháng chín gió dầm dề mưa
                              Đâu rồi cái thuở ngày xưa
                              Chăn trâu, cắt cỏ, những mùa lội sông?

                              Tuổi thơ đốt khói đầy đồng
                              Thả diều mây trắng bềnh bồng ca dao
                              Hẹn cùng cổ tích trăng sao
                              Đuổi bầy đom đóm lạc vào đêm mơ.

                              Ngõ tre còn đó dại khờ
                              Ai xa ai tiễn, ai chờ ai yêu?
                              Câu thề giờ đã rong rêu
                              Càng thêm gặp gỡ càng nhiều dửng dưng.

                              Thôi thì trả hết quay lưng
                              Vầng trăng giữ lại để đừng quên quê
                              Người đi cỏ ướt chân đê
                              Nhớ trăng lại nhớ nẻo về Cam Lâm...

                              Nha Trang 2013
                              (Báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 495, ngày 5.3.2013)


                              Thanh Trắc Nguyễn Văn





                              Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                              Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                              Comment


                              • #45





                                Thu

                                Nắng rơi một nửa con đường
                                Em đi một nửa nhớ thương vọng về
                                Cỏ vàng một nửa bờ đê
                                Tay cầm một nửa câu thề...
                                Nửa buông
                                Gió lay một nửa cánh chuồn
                                Lá thu một nửa nỗi buồn
                                Nửa thôi
                                Hoàng hôn một nửa chân đồi...

                                Trăng lên một nửa
                                Cuối trời
                                Nửa rơi.

                                (Đã đăng trên Tạp chí Tân Văn số 2 - Tháng 1 năm 2013 )


                                Thanh Trắc Nguyễn Văn





                                Mời các bạn tham quan nhà riêng:
                                Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

                                Comment

                                Working...
                                X