Chà , hay quá , trên cả tuyệt vời !
Thông Báo
Collapse
No announcement yet.
*•°♥ NgƯờI ViẾt ... (2)
Collapse
X
-
NhỮnG HạNh PhÚc GiẢn Dị
NhỮnG HạNh PhÚc GiẢn Dị
Bàn tay có thể chai sần vì sương gió, bàn tay có thể thô kệch qua lao động vất vả cần lao, thậm chí có khi đó là những bàn tay không lành lặn, không cảm giác, nhưng vẫn có thể đón lấy những hạnh phúc của riêng mình.
Hạnh phúc đầu tiên của tôi là khi bàn tay nhỏ bé và mũm mĩm của mình được những bàn tay của cha của mẹ yêu khẽ chạm vào. Đó là những cái vuốt ve, nâng niu đầy trìu mến, còn bàn tay bé tí của tôi thì cứ lạ lùng quơ quơ vào không khí…
Hạnh phúc thứ hai là khi tôi chập chững bước đi những bước đầu tiên trong cuộc đời. Đôi bàn tay tôi cứ chấp chới vì lo sợ, e ngại mình sẽ ngã nhào hay té đau ở một bước chân nào đó. Tôi ngập ngừng không dám bước. Lúc đó một vòng tay rộng lớn dịu hiền âu yếm dang ra, vừa vỗ tay vừa khích lệ tôi cố lên…
Hạnh phúc thứ ba là khi tôi được một bàn tay nắm chặt, đưa đến trường, qua những con đường sỏi đá, qua những ngã ba ngã tư đầy xe cộ. Bàn tay ấy cẩn thận dìu dắt tôi. Khi gặp một vũng nước đọng, hay một ổ gà, ổ voi lởm chởm xuất hiện là đôi bàn tay ấy vội vàng ôm tôi và bế qua…
Hạnh phúc thứ tư là những lúc trái gió trở trời, tôi đổ bệnh. Đôi bàn tay đã tận tình đút từng muỗng cháo cho tôi, thăm dò vầng trán xem cơn sốt đã hết chưa?
Hạnh phúc thứ năm là khi bàn tay tôi được tay trong tay sánh bước đi cùng một ai đó và người đó đeo vào ngón tay tôi một chiếc nhẫn nguyện ước trăm năm. Tôi biết rằng từ đây tôi đã có thêm một bàn tay nữa để sẻ chia và nương tựa.
Hạnh phúc thứ sáu là của những vòng tay ôm trọn trong tình yêu thương. Cái chở che, tin cậy mà dù có thành công hay thất bại, người ta vẫn muốn ngã vào để tìm lấy hơi ấm của những tình thân.
Hạnh phúc thứ bảy là khi bắt tay một ai đó hoặc vỗ vào vai một ai đó động viên, khích lệ. Dẫu lạ dẫu quen, cuộc sống chỉ cần một phút chạm vào nhau như thế cũng đủ ấm lòng để đi qua những ngày mưa gió…
Nếu một lúc nào đó, bàn tay của bạn hay của tôi không còn hơi ấm, một bàn tay lạnh lẽo và giá băng, thì lúc đó tất cả đều đã muộn màng. Hãy nói lời yêu thương có thể khi bàn tay còn chạm lấy những bàn tay, bạn nhé…
(ST)
Comment
-
Dư Vị Từ NhỮnG TìNh BạN NhẠt NhÒa
Dư Vị Từ NhỮnG TìNh BạN NhẠt NhÒa
Tôi có một người bạn rất thân khi học cấp 2. Rồi không hiểu vì sao, do đâu và từ bao giờ, chúng tôi không gặp mặt nhau nữa, không trò chuyện với nhau. Chúng tôi mất hút nhau trong cuộc đời.
Một hôm kia, tôi chợp nhìn thấy bạn khi đang trên đường đi làm về. Tôi không kìm được mừng rỡ đến chào hỏi bạn, bắt tay bạn và nhắc lại thời thơ ấu xưa. Nhưng bạn có vẻ ngại ngần… Và tôi, sau mấy câu xã giao bỗng dưng không còn gì để nói. Chia tay bạn ra về, tôi chợt nhận ra rằng tình bạn ấy đã phai nhạt từ lâu lắm. Tôi vẫn yêu quý bạn như ngày cũ, vẫn nhớ về bạn dù bao năm trời không gặp. Và bạn, có lẽ không đến nỗi hững hờ. Nhưng những ngã rẽ cuộc đời đã khiến chúng tôi không còn gì chung để chia sẻ với nhau…
Người ta thường nói tình bạn khởi đầu từ những tuổi hoa niên luôn rất đẹp. Nhưng người ta quên không nói rằng tình bạn ở tuổi hoa niên cũng có thể là một bước ngoặt.
Đó là thời điểm của những đổi thay về thể xác, tâm lý, nhận thức và tình cảm….Những thay đổi đến từ từ và không hề theo trình tự nào, không giống nhau ở từng người một. Đó là lúc ta nhận ra mình thay đổi, ta khám phá ra hình ảnh của mình, ngày một rõ ràng hơn. Và rồi, cả những người bạn vốn rất thân thiết của ta cũng thay đổi.
Những người bạn đồng hành cùng ta đi qua thời mới lớn chông chênh này nhiều khả năng sẽ là những người bạn thân thiết và chân thành nhất mà ta có được trong suốt cuộc đời. Đó là những người đã nhìn thấy ta trong quá trình lột xác, có khi từ xấu xí trờ nên xinh đẹp, từ yếu đuối trở nên mạnh mẽ, hoặc ngược lại. Người đã chứng kiến những thay đổi lạ kì nhưng vẫn ở bên cạnh ta, và người đã thay đổi nhưng em vẫn cảm thấy rất thân quen.
Có nhiều khả năng đó sẽ là một người bạn thân thiết.
Giai đoạn thơ ngây và thường vô vụ lời này là cơ hội tốt nhất để tìm được một tình bạn thân thiết. Em có thể có nhiều mối quan hệ trong đời được mệnh danh tình bạn, nhưng những người bạn thân thiết thì thật sự hiếm hoi. Vì thế, hãy cố giữ chặt lấy họ.
Nhưng nếu….
Nếu ta không thể nào giữ được tình bạn thì sao? Trong quá trình thay đổi không gì ngăn cản được ấy, có những người bạn ngày càng trở nên gắn bó, nhưng cũng có khi, ta đột nhiên nhận ra rằng có những người bạn từ thời ấu thơ giờ bỗng trở nên xa lạ. Có thể đó là lỗi của ta, có thể đó là lỗi của bạn, có thể là lỗi cả hai, nhưng có thể (và cũng thường như thế ) là không ai có lỗi.
Mary Tyler Moore đã nói rằng “Đôi khi , bạn phải quen biết một người thật sự sâu sắc mới có thể nhận ra đó là một người hoàn toàn xa lạ”. Cuộc sống đang chảy về phía trước. Ta đổi thay và bạn cũng đổi thay. Sự chia xa âu cũng là lẽ thường tình của đời sống, có rồi lại mất, đến rồi lại đi. Vì thế sẽ có những tình bạn keo sơn kéo dài đến tận khi ta lìa cuộc đời với mái đầu bạc trắng, nhưng cũng có những người chỉ gắn kết với nhau trong một đoạn đời nào đó rồi thôi.
Những người bạn của cuộc đời
Có người như tấm gương
Có người như cái lược
Có người như con dao
Có người như ngụm nước…
( Nguyễn Hồi Lữ )
Theo sự đưa đẩy của cuộc đời (và đôi khi của cả lòng người ), ta có thể kết thân rồi sau đó phải giã biệt không ít tình bạn qua mỗi chặng đường.
Người ta vẫn viết trong sách rất nhiều cách để giữ cho tình bạn lâu bền. Nhưng dường như chẳng mấy khi người ta nói cho chúng ta biết cách để tình bạn ra đi đúng lúc. Giữ được tình bạn đẹp là một nghệ thuật. Nhưng biết cách chia tay tình bạn (đã từng) đẹp cũng là một nghệ thuật. Đó là phải làm sao để dù không còn cà phê cà pháo, hẹn hò hàn huyên hay quan tâm sâu sắc đến nhau nữa, nhưng vẫn không hề ghét bỏ nhau.
Nếu sống chân thành, em sẽ hiểu là đôi khi phải buông tay để tình bạn ra đi – nhẹ nhàng trong luyến tiếc. Bởi sự thân mật một cách gượng ép – cốt để níu kéo một mối quan hệ đã nhạt nhòa – sẽ chỉ tạo nên những vết hằn xấu xí trên gương mặt hồn nhiên của kỷ niệm.
Chi bằng cứ trả tình bạn ấy về đúng chỗ của nó – trong một ngăn ký ức của ta – để mỗi lần nhớ đến ta đều thấy lòng mình rung lên bởi chút bồi hồi rất nhẹ
“Về đâu dăm người bạn nhỏ
tựa những vì sao đêm
lấp lánh trong dòng Ngân Hà của trí nhớ”
(Nguyễn Hồi Thủ )
Và điều đáng kể nhất, chính là những dư vị còn lại trong trái tim ta, làm đầy ắp tâm hồn ta. Những dư vị ngọt ngào như một tình bạn – dù đã nhạt nhòa.
PHẠM LỮ ÂN
Comment
-
Sometimes in our life we have to keep ourselves to a value . Could obstacles that we have to face as an ideological or about life or the places where ever we live . But mandatory must follow in only way , should keep them own some of principles . May i have become a stranger cause anything we have ever been done insurmountable . But the most important thing is to live that the right to life despite of those arguments . Thank you very much for all special respecting that we had for each other . I would always keep it deep in my heart ...now and forever as the best thing i have ever taken . Borders does not mean anything at all , only human emotion is eternal .
Do the right things despite we could be alone , so , it s the only way to success !
Comment
-
Im LặNg Là KếT ThÚc ?
Im LặNg Là KếT ThÚc ?
Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược.
Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.
Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi.
Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo.
Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời.
Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây.
Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió.
Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn.
Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh.
Im lặng phải chăng là đã kết thúc?
(ST)
Comment
-
ừa, good idea , "nhà ai nấy ở ", chỉ cần mỗi sáng đến chở đi sực breakfast , xong chở vào shopping dạo, đi theo xách đồ , trưa chở ra quán ăn trưa , en no xong chở đi coi movie , coi movie xong tới giờ chở đi en dinner and sau đó kiếm quán coffee or club ngồi tán dóc chơi and tối đến chở về nhà lại ... "nhà ai nấy ở"
Comment
-
Đi VỀ PhÍa MưA
Đi VỀ PhÍa MưA
Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp Mưa. Gọi là đi chơi với nhau, vừa đúng lại vừa không đúng. Ðúng là vì đang ở nhà, điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chữ đi loanh quanh vài vòng không em. Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai cua em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng là vì người ta chỉ dùng chữ đi với nhau khi có hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì với việc tìm kiếm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã từng có một người nào đó, nhưng là chuyện đã lâu lắm rồi. Còn em thì vừa chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất kì một chuyện nào khác tương tự. Hơn nữa, mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để có thể chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy. Và thực sự là mình đã đi, rồi giữa đường thì cơn Mưa ập đến. Lúc đó, anh quay sang em, cười em có biết không, anh không nhớ mình đã đọc ở đâu ấy, người ta bảo hai người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp Mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy! Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh thô không thể chịu được này mới được. Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải không? Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi gặp Mưa, nhưng có phải lần đầu tiên không nhỉ? Chắc là không rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra Mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em, thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời Mưa. Màn Mưa dày đặc, Hạt Mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì. Anh chẳng nhìn thấy gì cả – anh than phiền. Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời Mưa cũng hay lắm chứ ! Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe lại ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập không gian “and the world you left behind. In my heart you were the only” Anh còn nhớ không, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đập lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất, lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế, đẹp và lãng mạn vô cùng.
Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Ðể dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em không muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều đến cái đã qua, có để làm gì đâu – anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường đê, và các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Ðông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc Bộ, mỗi giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và sáng ngày mai. Và như để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh, châm chọc thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần đi chơi nào với nhau cũng gặp mưa không? Chắc là họ lấy nhau, và sống với nhau đến đầu bạc răng long. Anh nói như trong truyện cổ tích ấy , em bĩu môi. Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ thì bao giờ cũng đẹp, và cũng chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy, trong một lần mắc Mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng Mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa vì lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh xoay vô-lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em không nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng, trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư hư thực thực, cảm giác có giơ tay ra cũng không chạm vào được. Ðừng buồn nữa em – anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em không muốn cái nhìn kiểu ấy một chút nào. Không một chút nào cả. Anh cứ đi tiếp được không? Ðược, nhưng vì sao? Vì ở phía ấy có Mưa, em thích được nhìn Mưa . Anh không nói gì, lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu. Anh chiều ý em, dù biết rằng em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.
Nắng thế này mà chưa biết chừng tối lại mưa đấy – đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. Cái trời này thật là oái oăm, ban ngày thì nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối thì lại Mưa như trút nước, cũng lại chẳng đi được đâu. Nhỡ hết bao nhiêu việc. Tao vẫn đi đấy chứ, có ảnh hưởng gì đâu. Thế thì mày phải đợi tao kiếm được quả xế hộp nào đã nhé . Ðấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. Tao đùa đấy, chẳng có ý gì hết. Mà cũng chẳng ai có ý gì cả. Vấn đề chính là ở mày kia, mày không dứt bỏ được với chuyện cũ nên cứ ngồi tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua rồi thì cho qua luôn, cứ ngồi vương vấn với chuyện đó đến bao giờ ? Ừ nhỉ, em nghĩ, em sẽ còn vương vấn với chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? Hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạnh lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh, xao động. Chẳng lẽ lại phải ước một cơn mưa để xoá nhoà tất cả?
Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy. Tối nay chắc chẳng mưa rồi. Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp Mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy ? Vì anh nghĩ sẽ không mưa, mà vì anh muốn được như những người bình thường khác cơ. Nghĩa là sao? Là được đón em và đưa em về tận cửa, không phải luôn ở ngoài ngõ như thế này. Ðược, sẽ có lúc, em hứa. Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng không còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải, có lẽ đã qua hết rồi. Em có biết tại sao anh lại thích mưa không? Vì lúc mưa anh không bị ướt như những người khác, lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa . Anh cười em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải không em ? Em lặng im, có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em không chịu nghĩ thế mà thôi
Anh vẫn chở em đi giữa dòng người và xe. Giữa một bầu không khí ngột ngạt các loại mùi, mùi khói từ ống xả, mùi thức ăn từ hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy, em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước không ? Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời. Ðấy, thấy chưa ? Mình đi về phía đó nhé ? Anh hỏi em. Anh không sợ ướt à? Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà . Em nhè nhẹ gật đầu, và chiếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có Mưa...
(Thụy Miên)
Comment
-
YêU MộT NgƯờI TrƯởNg ThÀnH
YêU MộT NgƯờI TrƯởNg ThÀnH
Yêu một người trưởng thành, những tin nhắn thưa hơn. Không vồ vập hỏi han sáng trưa chiều tối. Chỉ những lúc thật sự cô độc mới nhớ và nhắn tin cho nhau.
Yêu một người trưởng thành, những cuối tuần không hối hả diện đồ đẹp ra phố. Họ ăn mặc bình thường chọn một góc tĩnh lặng để nép mình vào tìm bình yên. Họ không nói với nhau quá nhiều, không cười to, không gây sự chú ý của người khác, tất cả là một sự im lặng đầy thấu hiểu.
Yêu một người trưởng thành, sự quan tâm đặc quánh lại vì dồn nén. Những cái thở dài cũng được cất giấu kỹ lưỡng để người còn lại an tâm. Họ hiểu rằng, chỉ khi người kia yên ấm mình mới có thể an ủi phần nào.
Yêu một người trưởng thành, đàn ông trở nên chững chạc, phụ nữ trở nên đằm thắm. Họ vẫn nghĩ về nhau nhưng không ồn ã. Vẫn ghé Facebook nhau mỗi ngày, vẫn thấy cái nick Yahoo bật sáng, vẫn cập nhật liên tục những dòng status nhưng tất cả chỉ âm thầm - không like, không comment.
Yêu một người trưởng thành, người ta không nhắc về hai từ "mãi mãi". Người ta ý thức được lời nói và có trách nhiệm với những lời hứa đó. Họ tôn trọng nhau và tự hứa với lòng trân trọng ngày hôm nay.
Yêu một người trưởng thành, là giữ lại cho mình những nỗi buồn riêng. Chuyện người yêu cũ hay những điều đại loại như thế, cả hai đều biết nhưng lại dành cho nhau một khoảng trống kỷ niệm.
Yêu một người trưởng thành, người ta nghĩ về những bữa cơm. Qua những lần hẹn hò quán cóc, cà phê, hẻm hóc họ nghĩ đến bữa cơm ấm áp có 2 người cùng nấu, cùng quây quần bên nhau sớt chia đắng cay mặn ngọt.
Yêu một người trưởng thành, người ta ý thức được mình đang ở đâu. Không viển vông về thiên đường trải thảm hay những giấc mơ diệu vợi. Họ hiểu mình cần gì và thiếu gì.
Yêu một người trưởng thành, người ta thấy mình trưởng thành hơn.
Và, em sẽ chọn yêu một người trưởng thành như thế !
Phong Linh
Comment
Comment