Thông Báo
Collapse
No announcement yet.
*•°♥ NgƯờI ViẾt ... (2)
Collapse
X
-
ViẾt ChO Cô GáI YêU Cà PhÊ
Tôi đã nghiện cà phê cũng như việc tôi nghiện em mất rồi. Tôi mất ngủ vì cà phê nhiều đêm và chính em – người con gái khiến kẻ ham ngủ như tôi lại mất ngủ triền miên vì yêu.
Trong tiết trời cuối thu dịu mát, se se lạnh như thế này được ngồi cạnh một quán nhỏ, khẽ nhấp ngụm cà phê để vị đắng của thức hạt có mùi hương quyến rũ hòa trộn trong vị ngọt ngào thơm lừng của sữa như thấy lòng mình bớt chênh vênh thì thật tuyệt. Bất chợt nhìn từng giọt cà phê rơi thật chậm rồi lắng đọng dưới đáy cốc giữa sáng mai ẩm ướt hơi sương, phố xưa vẫn đông người lại qua và Thu vẫn đang nhích dần về phía xa. Nén tiếng thở dài vào tận sâu trong lồng ngực, nơi mà không ít lần trái tim từng đau đáu nhớ thương về người con gái ấy. Người con gái yêu cà phê…
Người ta bảo rằng uống cà phê vào mất ngủ nhiều lắm, và một khi đã nghiện cái thức uống đậm đà này thì khó mà dứt ra được. Có anh bạn vui tính còn tỉ tê “ Yêu cà phê cũng khó dứt như khi yêu một người con gái, đặc biệt là người con gái đó cũng yêu cà phê”. Tôi đã yêu, yêu rất nhiều, nhưng không phải yêu nhiều người mà là yêu một người quá nhiều. Và có thể nói rằng em đã khiến tôi mất ngủ vì yêu, người con gái mà mỗi lần nhắc đến vị cà phê lại đắng chát nơi đầu lưỡi, rất khó nuốt nhưng vẫn cố uống cho bằng được.
Sáng sớm có lẽ là quãng thời gian mà vòng quay của chiếc đồng hồ dường như chậm rãi hơn, từng mái phố còn chập chờn trong giấc ngủ cuối thu thanh bình vội gượng mở mắt đón những tia nắng đầu tiên đang buông mình trên vô vàn tán lá. Em bảo rằng uống cà phê không dễ vì nó còn có mối liên hệ với tâm trạng người thưởng thức và mục đích của nó là gì, cũng giống như khi nhâm nhi tách trà đặc đầu đông. Phải để cho bàn tay đánh xoay vòng ly cà phê để từng giọt sánh lại, hương vị của nó chỉ khẽ khàng xông vào sống mũi, nhấp một ngụm, đừng vội để trôi tuột ngay xuống cổ họng mà phải từ từ để cà phê tan chảy ngay đầu lưỡi. Cà phê đắng mới là cà phê ngon, và người thưởng thức thích cái đắng đó mới gọi là người mê cà phê…
Tôi không thích vị đắng của cà phê nhưng từ khi yêu em, chẳng hiểu sao cái hương vị này lại khiến tôi mê mẩn và thành thói quen trong thời gian dài. Thực sự uống cà phê không hề dễ với tôi, và điều này đúng với việc yêu em là một thử thách rất lớn với con tim thích khám phá này…
Tôi đã nghiện cà phê cũng như việc tôi nghiện em mất rồi. Tôi mất ngủ vì cà phê nhiều đêm và chính em – người con gái khiến kẻ ham ngủ như tôi lại mất ngủ triền miên vì yêu.
Người con gái yêu cà phê – người con gái mỗi lần tiết trời se lạnh những ngày cuối thu đầu đông chạm vào nỗi nhớ từ những ngày đã trôi đi rất xa ấy trái tim tôi lại thổn thức khi nhớ về em. Cà phê vẫn còn đọng lại trong li, đặc quánh, đen ngòm nhưng nguội lạnh và không còn đắng chát. Đơn giản và vì tôi chỉ trân trân nhìn từng giọt rơi xuống và đọng lại mãi dưới đáy mà không nhấp thêm ngụm nào. Tôi không thích uống cà phê một mình, nhưng cô gái đó lại thích ngồi một góc uống cà phê, sống cuộc sống của riêng em. Vì thế tôi và em sẽ mãi mãi đi trên hai con đường thẳng song song, nhìn thấy nhau, có thể mỉm cười với nhau nhưng mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau.
Thu sắp sang ngang, gió bay về trời và rồi đông sẽ lững thững bước tới. Thèm được nhấp một ngụm cà phê ấm nóng, xuýt xoa đôi tay và lắng nghe phố hát khúc tình ca những ngày không em…
(ST)
-
Nguyên Văn Bài Viết Của evolution View PostCon gái mừ uống cà phê hử? Uống sữa thôi chứ
Nguyên Văn Bài Viết Của Hiệp Khách View PostDì Bụi đã sang trang rồi? chừng nào sang sông đây ?
Bé ngồi uống cà phê sao mà dễ thương quá, chắc không phải dì Bụi đâu, đừng bị ghạt nghen bà con
sư phọ hỏi chi dzị .. tính đưa đệ tử sang sông hỉ .. dzị có nghe tiếng sóng ở trong lòng hong hủh
Bé đó dĩ nhiên hong phải là FBI gòi , FBI Bụi hong có ỉu địu thục nữ dzị đâu , chừng nào sư phọ thí ai vừa leo lên bàn ngồi uống coffee and vừa gát chân lên ghế thì mới bít là ... "nó" đó nha
Comment
-
Nguyên Văn Bài Viết Của Bụi Đời Con View Postuống steam milk be4 bedtime thui mờ , còn coffee thì uống ban ngày , nhất là mùa đông , ra đường con gái phải cầm ly coffee trên tay mới hợp dzí ... dzáng em á
[Bụi reply]
ok ?
Je suis comme je suis
Je suis faite comme ça
Que voulez-vous de plus?
Que voulez-vous de moi?
Comment
-
ThƯ GửI MùA ĐôNg
ThƯ GửI MùA ĐôNg
Mùa Đông lạnh lùng với em bằng những cơn gió lùa tóc rối, bằng những cơn mưa phùn bay hiu hắt những sớm chiều.
Mùa Đông thương, em có một vài điều muốn nhắn nhủ.
Có những ngày mùa Đông,
Em muốn cuộn tròn bên cạnh người yêu, dùng tay vuốt tóc của anh ấy, luồn vào khuôn ngực của anh ấy, rồi thì em lặng yên, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.
Em muốn vứt bỏ những lo âu và phiền muộn sau cánh cửa, để thời gian riêng tư của em với người em yêu được say đắm nồng nàn. Em nói cho anh ấy nghe nhiều chuyện, cười cho anh ấy thấy em vui. Em cũng hỏi han anh ấy một vài chuyện, rồi thì hết chuyện, em và người em yêu sẽ cùng nhau đọc sách.
Em muốn mùa Đông của em không lạnh, mùa Đông phải ấm hơi thở của người em yêu, ấm thịt da anh ấy ngay bên cạnh, để em siết chặt tay, để anh ấy biết em cần anh ấy, nhiều lắm!
Em muốn mùa Đông của em và người em yêu cứ nhẹ nhàng, cứ lãng đãng mà bay, mà trôi. Bọn em sẽ chẳng cần hối hả, sẽ chẳng cần cuốn vào đời nhiều giấc mộng mị chẳng lành. Có thể, thi thoảng, anh ấy phải đi xa, có thể anh ấy bận việc, rồi thì em ngồi thút thít bên ống nghe điện thoại, nói là em nhớ anh ấy, nhiều thật nhiều. Rồi thì, anh ấy sẽ nói anh ấy vẫn luôn ở đây - ở bên cạnh em, cho em an lòng.
Em, sợ rất sợ, bị bỏ rơi!
Nên em muốn mình trở thành một con mèo ích kỷ, chỉ biết quấn vào chân người khác, lao vào vòng tay ôm của người khác, mà nũng nịu. Con mèo nhỏ nhà ai đó có như thế không? Ai đó có ghét bỏ nó không? Giống-như-em...
Mùa Đông, em thấy mình lười chạm vào những nỗi đau. Dù em biết, đó là điều chắc chắn em phải-trải-qua. Nếu em không chiêm nghiệm, không chịu đi mà đứng y nguyên một chỗ, thì anh ấy cũng sẽ đi, cũng sẽ đi xa em thôi, đúng không mùa Đông?
Mùa Đông lạnh lùng với em bằng những cơn gió lùa tóc rối, bằng những cơn mưa phùn bay hiu hắt những sớm chiều. Mùa Đông khắc khổ và đơn côi như trái tim một người đã nứt vỡ từ ngàn năm chẳng nhóm lại lửa thương yêu. Mùa Đông đó không có người em yêu, khiến em muốn trốn chạy... Thật xa... Xa đến nỗi có thể tìm được anh ấy, rồi kéo anh ấy trở về bên cạnh em, không đi xa em nữa, có được không?
Mùa Đông à, thương em, đừng giữ người em yêu nữa, cho anh ấy tìm về với em đi! ....
(Hạc Xanh)
Comment
-
Có NhỮnG NgÀy ChẲnG VưỚnG BậN, ChẲng Âu Lo…
Có NhỮnG NgÀy ChẲnG VưỚnG BậN, ChẲng Âu Lo…
Có những ngày nhẹ tênh như thế trôi qua, thấy tim mình bé nhỏ, cựa quậy đòi nũng nịu. Lúc đó cứ để mặc trái tim bận bịu với những cảm xúc vẹn nguyên, chưa trầy xước.
Mùa đông cũng thật lạ, khi lạnh lùng, dửng dưng khi ấm áp và dịu êm, như vô vàn cảm xúc đang bấu víu lấy nhau nhùng nhằng khó dứt.
Có những ngày thời tiết ẩm ương, màu đen xám xịt bám chặt bầu trời mà hờn dỗi vô cớ, để mặc cho nắng mải miết đi tìm nơi trú ngụ. Nhưng có những ngày không nắng, không Mưa, không người, mình ta lại thèm được thổn thức và đợi chờ, là cảm giác chờ yêu, chờ thương và chờ nhung nhớ.
Có những ngày nhẹ tênh như thế trôi qua, thấy tim mình bé nhỏ, cựa quậy đòi nũng nịu. Lúc đó cứ để mặc trái tim bận bịu với những cảm xúc vẹn nguyên, chưa trầy xước.
Có những ngày thôi nhớ về quá khứ đã hạ màn khép lại từ rất lâu, chẳng thương, chẳng vương, chẳng bận lòng thêm nữa. Là những ngày mùa Đông êm đềm, chỉ muốn nhìn bầu trời bằng đôi mắt không u buồn và muốn được bước xuống phố với niềm vui cỏn con cũng thấy an yên.
Có những ngày chỉ muốn thảnh thơi đọc một cuốn sách, pha một ấm trà, mặc kệ dòng đời ngược xuôi vội vã.
Mùa Đông, phố chầm chậm nằm im nghe tiếng gió lùa, những thân cây khẳng khiu trơ trọi lá chọc thẳng lên nền trời như vô vàn nét chấm phá xuyên thủng tầng mây đang ngơ ngác trôi. Có điều gì đó rất duyên, rất êm, rất nhẹ và rất mênh mang khiến cho lòng người xốn xang...
Là những ngày cuối đông, gió chòng chành khẽ đẩy khung cửa sổ kêu cót két và nắng nương mình len vào giữa giàn hoa Tigon đang buông hờ sắc tím nhàn nhạt...
Là thứ cảm giác đó, lòng không gợn sóng và tâm rất tĩnh để chỉ yêu thôi. Không phải yêu người mà là yêu chính bản thân mình, yêu những điều tốt đẹp mà có những tháng ngày ta vô tình lãng quên đâu đó.
Thành phố mùa nào cũng là mùa yêu, chỉ là mình yêu nhau theo cách khác mà thôi. Những mùa ấy là mùa yêu thương như nàng công chúa ngủ lâu trong rừng được đánh thức dậy bởi những điều rất đỗi bình dị.
Có những ngày mặc dù người không đến, nhưng không buồn, không giận, không oán trách, chỉ mỉm cười vỗ về lấy niềm vui vừa tìm lại được.
Là những ngày thấy yêu bản thân mình hơn, gói lại cảm xúc cũ thật chặt và háo hức được tìm một mảnh đất mới để gieo niềm tin và hi vọng cho mùa sau.
Là những ngày muốn tuổi thanh xuân chẳng bao giờ trôi đi, muốn tâm hồn hóa thành đứa trẻ mải miết chơi, nghịch ngợm và quậy phá đủ điều mà không sợ trách phạt.
Là những ngày quá khứ khép lại nằm im, hồi ức chỉ là một trang giấy viết dở được đặt dấu chấm hết. Lật sang trang mới, háo hức ghi lại những khoảnh khắc của hiện tại.
Là những ngày thấy bản thân mình chẳng còn trách móc người xưa, trái tim thôi ích kỷ và bao dung cho những chuyện không còn ý nghĩa nữa.
Là những ngày nhẹ nhàng, không hối hả chạy vội để kịp chuyến xe bus chiều cuối đông; vì nhận ra rằng cuộc sống cần lắm những lần bước chậm để hiểu hạnh phúc luôn bình dị ở quanh ta.
Là những ngày mưa không ghé, nắng không về, gió lả lơi và tình thôi thiết tha, em lang thang với vô vàn thứ cảm xúc mới.
Có những ngày em thấy bình yên như thế, chẳng vướng bận, chẳng âu lo…
(ST)
.... thêm 1 bài về mùa Đông cho "thiên hạ" có cớ ôm nhau hun hít típ
Comment
-
Có PhẢi MùA ĐôNg SắP Đi QuA KhÔnG AnH ?
Có PhẢi MùA ĐôNg SắP Đi QuA KhÔnG AnH ?
Có một mùa đông rồi sẽ đi xa, anh có chờ mùa đông sau sẽ yêu em thêm lần nữa không anh. Mùa xuân đến rồi, phố vừa tỉnh giấc, em cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ không anh.
Chiều nay, có tia nắng nhẹ nhàng rớt vội vàng bên khung cửa sổ. Gió rít mạnh cuộn chặt vào từng nhánh cây già khẳng khiu trơ trọi lá. Tháng Hai đã về từ đêm hôm trước, mùa xuân chập chững bước qua tiết trời giá lạnh cuối cùng của mùa đông. Chợt giật mình, xuân đang đến, có phải mùa đông đã đi qua hay sắp đi qua hả anh?
Em nhớ những ngày cuối mùa đông, bầu trời bỗng dưng tối xầm như đang giận dỗi, gió thốc mạnh vào từng lọn tóc mềm; ủ cả một con phố nhuộm cái lạnh tái tê.
Có phải mùa đông sắp đi qua không anh…
Ngày hôm qua, bước xuống phố với chiếc khăn to sụ, ủ ấm đôi bàn tay trong chiếc túi áo và xuýt xoa. Khi ấy, mùa đông đang tràn khắp mọi nơi. Hôm nay, khi đông sắp qua, lòng em vẫn thấy lạnh và buồn man mác. Đông đi rồi, đông sẽ trở lại. Nhưng kỉ niệm đi rồi, kỉ niệm còn trở lại thêm một lần nữa không anh?
Người ta sợ cái lạnh của mùa đông, em cũng sợ; nhưng em thích cái cảm giác đứng giữa trời đông buốt giá, bàn tay siết thật chặt, ngửa mặt nhìn lên trời hít thật nhiều dư vị mùa đông. Em thích nhìn anh từ xa khi gió lạnh ùa về, dù là xa nhưng tim em vẫn rất ấm áp.
Dường như mọi thứ đều trở nên lạnh lẽo khi đông đến nhưng trái tim những kẻ đang yêu lại ấm áp và nồng nàn biết bao. Bởi rằng đông kéo gần hơi thở, kéo gần nhịp tim lại với nhau và kéo gần những nỗi nhớ nhung.
Có phải mùa đông sắp qua, và một người sắp xa…
Nhưng mùa đông sắp đi rồi, em chẳng thể giữ nó lại bên mình nữa. Anh cũng sắp đi xa em phải không, mùa đông mang anh đến và chính nó mang anh đi. Lặng lẽ mà tái tê như vậy. Những ngày xuân nhẹ nhàng chạm vào từng góc phố, len lỏi từng tia nắng ấm áp nương mình vào trái tim em, nó sẽ ủ ấm giá lạnh trong lòng phải không anh?
Mùa đông đi, có những loài hoa cũng không thể nán lại thêm được nữa. Là cúc họa mi tinh khiết buông rũ cánh mỏng khi tháng Mười Một xa. Là hoa cải cuối mùa nhuộm vàng kỉ niệm chuyện chúng mình. Là những gam màu ký ức chập chờn hiện về trong giấc mơ mỗi đêm…
Tháng Hai về, trời vẫn lạnh, con phố dài lê thê uống cạn từng cơn gió cuối mùa. Có những đôi chân buồn đi tìm lại và gom nhặt hơi thở cuối mùa đông, bỏ vào một góc nhỏ trong tim về một mùa cũ sắp qua.
Mùa đông sắp qua, con phố cuộn mình chìm trong giấc ngủ dài bỗng choàng tỉnh cựa mình thức dậy. Mùa đông sắp qua, em chẳng còn phải tự xuýt xoa đôi bàn tay và áp nhẹ lên má nóng bừng. Mùa đông đi qua, em không biết gọi tên những ngày cũ là điều gì nữa anh à? Vì mùa đông sẽ mang đi hết những buồn vui thuộc về nó, về một người ở một ngày xa.
Khi mùa đông đi qua, bỏ mặc sau lưng những câu chuyện chưa kịp kể, để tuột mất một bàn tay chỉ mới kịp chạm và để quá vãng một cuộc tình đã cạn khô lời yêu. Anh có buồn khi nhớ về chuyện tình mình hay không? Anh có đợi một mùa đông nữa mình sẽ lại yêu?
Có một mùa đông rồi sẽ đi xa, anh có chờ mùa đông sau sẽ yêu em thêm lần nữa không anh. Mùa xuân đến rồi, phố vừa tình giấc, em cũng đã tỉnh khỏi cơn mơ không anh.
Để mùa đông đi, lòng người bớt lạnh. Để anh đi cùng mùa đông, mang theo hết những kỉ niệm chẳng còn thuộc về hiện tại nữa. Tạm biệt nhé, những ngày mùa đông…
Có một mùa đông sắp đi qua
Lá vàng khô cạn trước hiên nhà
Có một người chẳng còn ở lại
Mang theo nhung nhớ của người xưa...
(Theo Ban Mai Xanh)
Comment
Comment