Nguyên Văn Bài Viết Của Bụi Đời Con
View Post
Thông Báo
Collapse
No announcement yet.
*♥* BeDtiMe StOrIeS *♥*
Collapse
X
-
...chà truyện để ngủ ngon cũng nhiều vâỵ ha, khi nào Bụi cưng mún hát ầu ơ dí dầu dí dẫu dí dâu dí qua dí lại dí trâu vô chuồng , vô chuồng trâu lại chạy ra...dí qua dí lại dí trâu vô chuồng " như dị để ngủ thì réo sis , sis đọc truyện riết mỏi miệng, mỏi mắt quá gòi***************
Comment
-
Nguyên Văn Bài Viết Của evolution View PostCô giáo Evo nói nếu thấy cái đồ gì cũng chôm dzìa thì gọi là trộm hay là cướp
Nguyên Văn Bài Viết Của Hiểu Kỳ View Post...chà truyện để ngủ ngon cũng nhiều vâỵ ha, khi nào Bụi cưng mún hát ầu ơ dí dầu dí dẫu dí dâu dí qua dí lại dí trâu vô chuồng , vô chuồng trâu lại chạy ra...dí qua dí lại dí trâu vô chuồng " như dị để ngủ thì réo sis , sis đọc truyện riết mỏi miệng, mỏi mắt quá gòi
Comment
-
ChUyỆn NhÀ RùA
ChUyỆn NhÀ RùA
Một hôm gia đình nhà Rùa quyết định sẽ đi picnic. Và với bản tính chậm chạp của mình, chúng đã mất bảy năm để chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Mất thêm hai năm nữa để tìm ra một chỗ cắm trại. Rồi thêm sáu tháng để dọn dẹp và bày biện các thứ.
Nhưng rồi gia đình Rùa phát hiện ra rằng chúng đã quên mang theo muối. "Một chuyến picnic mà không có muối thì chẳng còn gì là thú vị", gia đình nhà rùa đồng ý với nhau như vậy.
Sau hơn một tháng tranh cãi, cuối cùng một con rùa trẻ nhất, nhanh nhẹn nhất được giao nhiệm vụ quay về nhà lấy muối.
Vừa nghe vậy, con rùa được chọn đã bật khóc the thé, run rẩy thân hình trong chiếc vỏ, giãy nảy từ chối.
Rốt cuộc, nó cũng đồng ý đi về nhà lấy muối với một điều kiện: gia đình rùa không được phép ăn bất cứ thứ gì trước khi nó quay trở lại.
Họ nhà rùa đành phải đồng ý và con rùa nọ bắt đầu lên đường.
Nhưng rồi đã ba năm trôi qua mà con rùa nọ vẫn chưa quay lại. Rồi năm năm… chín năm, rồi mười bảy năm…
Cuối cùng rùa bô lão không thể nhịn đói được nữa bèn cắn một miếng bánh sandwich cho đỡ đói.
Đúng lúc đó, con rùa vắng mặt mười bảy năm qua đột ngột thò đầu ra từ một lùm cây, hét lên the thé:
- Đó… đó… tôi biết mà! Tôi biết là mọi người sẽ không đợi mà sẽ ăn trước khi tôi quay lại mà. Thôi thôi, tôi không đi lấy muối nữa đâu…
o O o
Rất nhiều người trong chúng ta lãng phí thời gian để chờ đợi người khác thực hiện những điều mà chúng ta mong đợi.
Rồi chúng ta quá lo lắng về những gì người khác đang làm đến nỗi không tự làm gì cho chính bản thân mình!
Bạn có giống con rùa trong truyện này không?
Comment
-
Nguyên Văn Bài Viết Của Bụi Đời Con View PostBạn có giống con rùa trong truyện này không?
Je suis comme je suis
Je suis faite comme ça
Que voulez-vous de plus?
Que voulez-vous de moi?
Comment
-
-
Nguyên Văn Bài Viết Của Bụi Đời Con View Postphải nói là Ế đã phải khéo tu cả chục năm mới có dziên được nghe dì Bụi kể chiện mỗi tối như vầy á
Je suis comme je suis
Je suis faite comme ça
Que voulez-vous de plus?
Que voulez-vous de moi?
Comment
-
-
Nguyên Văn Bài Viết Của Bụi Đời Con View PostDì Bụi thích hứa là 1 chiện mờ dì Bụi có thích làm theo lời hứa là 1 chiện khác ... 2 cí đó hong cần thiết phải dính líu dzí nhau mờ
anh VT bít hít chơn hít chọi hà
Ai cũng cần có khiếm khuyết,
để bớt phần kiêu ngạo...(ST)
sigpic
Comment
-
An HưỞnG CuỘc ĐờI
ủa , đàn bà , con gái rắc rối lém sao ta ... sao Bụi hõng thí dzị ... anh VT hõng có đổ woan for us đó chứ ....
An HưỞnG CuỘc ĐờI
Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán: "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi". Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm: "Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"
o O o
Câu chuyện cổ kể trên cũng giống như cuộc đời của chúng ta hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức sao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bạn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.
Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than ôi! Lúc đó thì ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đã bỏ mất dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính.
Hãy sống tỉnh thức, để an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của cuộc đời.
Cuộc đời rất mong manh, hãy an trú trong hiện tại.
(Sưu Tầm)
Comment
-
ThE StOrM ...
ThE StOrM ...
They were together in the House.
Just the two of them.
It was a cold, dark, stormy night. The storm had come quickly
and each time the thunder boomed he watched her jump.
She looked across the room and admired his strong appearance...and
wished that he would take her in his arms, comfort her and protect her
from the storm.
Suddenly, with a pop, the power went out..... She screamed...
He raced to the sofa where she was cowering.
He didn't hesitate to pull her into his arms.
He knew this was a forbidden union and
expected her to pull back.
He was surprised when she didn't resist but instead clung to him.
The storm raged on...
They knew it was wrong...
Their families would never understand... So consumed were
they in their FEAR that they heard no opening of doors... just the faint click of a camera......
()
Comment
-
Cổ TíCh Về NgỌn NếN
Cổ TíCh Về NgỌn NếN
Một tối mất điện, ngọn nến được đem ra đặt giữa phòng. Người ta châm lửa cho ngọn nến và nến lung linh cháy sáng. Nến hân hoan nhận ra rằng ngọn lửa ngõ nhoi của nó đã mang lại ánh sáng cho cả căn phòng.
Mọi người đều trầm trồ: “Ồ nến sáng quá, thật may, nếu không chúng ta sẽ chẳng nhìn thấy gì mất". Nghe thấy vậy, nến vui sướng dùng hết sức mình đẩy lui bóng tối xung quanh.
Thế nhưng, những dòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ra, lăn dài theo thân nến. Nến thấy mình càng lúc càng ngắn lại. Đến khi chỉ còn một nửa, nến giật mình: “Chết mất, ta mà cứ cháy mãi thế này thì chẳng bao lâu sẽ tàn mất thôi. Tại sao ta phải thiệt thòi như vậy?”.
Nghĩ rồi, nến nương theo một cơn gió thoảng để tắt phụt đi. Một sợi khói mỏng manh bay lên rồi nến im lìm.
Mọi người trong phòng nhớn nhác bảo nhau: “Nến tắt mất rồi, tối quá, làm sao bây giờ?”. Ngọn nến mỉm cười tự mãn và hãnh diện vì tầm quan trọng của mình. Nhưng bỗng một người đề nghị: “Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm cái đèn dầu”. Đèn dầu được thắp lên, còn ngọn nến đang cháy dở thì bị bỏ vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế là từ nay nó sẽ bị nằm trong ngăn kéo, khó có dịp cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu rằng hạnh phúc của nó là được cháy sáng vì mọi người, dù chỉ có thể cháy với ánh lửa nhỏ và dù sau đó nó sẽ tan chảy đi. Bởi vì nó là ngọn nến.
(Nguyễn Quang Nhân)
Comment
Comment