Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

*•°♥ NgƯờI ViẾt ...

Collapse
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Em ạ, Tháng Tư nữa lại sắp qua rồi!

    Em ạ, Tháng Tư nữa lại sắp qua rồi!


    Gió tháng Tư không lạnh cắt như mùa đông nào anh còn em nhưng cái lạnh của gió tháng Tư như muốn xóa tan từng mảnh vỡ con tim anh.

    Tháng Tư về, những cơn gió cùng lá hát khúc ca xào xạc.

    Tháng Tư về, là gió đầu hè hay là cuối đông, anh không biết nữa, chỉ có mình anh giữa ngổn ngang của sự chấp nhận.

    Cơn gió thoáng qua khiến tim anh héo hon và đau nhói. Vì anh quá yếu mềm hay anh trẻ con?

    Gió tháng Tư không lạnh cắt như mùa đông nào anh còn em nhưng cái lạnh của gió tháng Tư như muốn xóa tan từng mảnh vỡ con tim anh.

    Đâu mất rồi mỗi sáng sớm “Em à, ngày mới bình yên”.

    Đâu mất rồi mỗi tối “Chúc em ngủ ngon” .

    Vẫn còn những tin nhắn không có hồi âm, có phải vì anh quá cố chấp.

    Còn đâu nữa đôi tình nhân dạo trên những con đường tháng Tư đầy bằng lăng tím.

    Ai sẽ vòng tay ôm chặt em mỗi khi gió đông về?

    Ai sẽ bỏ áo ra khoác cho em và dặn rằng “Lạnh đấy, cẩn thận không ốm ngốc ạ”.

    Ừ, chỉ còn mình anh với tháng Tư.



    Bao nhiêu lâu anh có em, bao nhiêu lâu anh có những thói quen quan tâm và anh cần mẫn chăm sóc em?

    Anh không nhớ rõ. Trái tim và trí óc anh không còn khoảng trống vì nó đã được lấp đầy bởi hình ảnh và những mảnh ký ức về em.

    Và cần bao lâu để anh quên được những thói quen đó? Cần bao lâu để anh từ bỏ sự chờ đợi và nỗi nhớ về em?

    Mưa đêm, cơn mưa trong đợt gió lạnh tháng Tư. Cơn mưa anh còn em là mưa của sự trong lành, của sự mát mẻ, gột rửa những phiền muộn.

    Cơn mưa tháng Tư không em, mưa gieo rắc bao nỗi u buồn, là mưa hay là nước mắt của nỗi cô đơn sâu thẳm. Mưa đêm, rơi nhiều hơn mang theo những cơn lạnh và nỗi buồn, mưa đêm sao không rửa trôi những gì còn lại của em trong anh mà mang thêm bao ưu phiền, như muốn kéo đi từng giọt kỷ niệm về em.

    Hạt mưa cùng nhau bay nhảy trong không trung, cùng nhau vui vẻ với những khúc ca của mưa nhưng rồi đều vỡ tan với bến đỗ mới là mặt đất.

    Một chiếc lá rơi, lá đã chấp nhận buông tay của cây, lá không còn bên cây, lá ra đi còn cây đứng nhìn. Lá tìm đến mặt đất màu mỡ và rồi dần vỡ tan trong êm ả. Và cây luôn tự nhủ, lá hãy trở về khi cảm thấy mệt mỏi vì cây mãi đứng đợi lá.

    Lá có trách anh mỏng manh khi không chấp nhận sự ra đi của em, lá mạnh mẽ bước đi cùng gió, thân cây lặng lẽ đứng nhìn, vẫn ở đó, đợi lá quay về khi mùa xuân đến, rồi lại qua đi biết bao mùa xuân.

    Anh vẫn nơi đây chờ em, chờ đến khi nào anh có em lần nữa, anh chờ em dưới cơn mưa, anh chờ em trong mùa đông, qua mùa xuân, đến mùa hạ rồi lá vàng trút xuống cùng mùa thu, anh vẫn chờ, chờ đến khi anh có em lần nữa…

    Tình yêu không có sai hay đúng, tình yêu là sự rung động, chỉ cần sự đau nhói và câm lặng của con tim.

    Anh đã rung động, tim anh đang đau nhói và anh câm lặng. Anh yêu, anh đã yêu, đã từng có em và một tình yêu đẹp.

    Gió có trách anh mỏng manh khi không giữ được bàn tay em, gió có thầm trách cây khi không giữ chặt tay lá?.

    Anh yếu mềm hay em từ bỏ? Lá vô tình hay cây cao thượng?



    Mưa khẽ gõ cửa hỏi con tim sẽ giữ em bên anh hay để em trao yêu thương nơi bến đỗ khác? Mưa cho con tim thêm yếu mềm, thêm đau đớn và khổ tâm.

    Gió kéo mưa về nhưng gió không buông tay mưa, mưa xuyên qua kẽ lá nhưng mưa không rời xa lá mãi mãi, gió kéo bàn tay lá từ cây gió cũng luôn bên lá. Một chuyện tình tay ba hay là mối duyên trời định. Anh không biết nữa gió, mưa và lá của tháng tư cùng anh và nỗi cô đơn.

    Cơn mưa ngang qua dần tan, gió dần dứt, lá thôi bay nhưng anh vẫn đứng đó, anh nhận ra rằng trên bãi cỏ xanh kia người con gái với ánh mắt tiếc nuối đang nhìn anh, người con gái ấy đủ mạnh mẽ xa anh nhưng vẫn dõi theo anh. Bám trên hình cô gái là mưa hay nước mắt.

    Em cũng như những hạt mưa và chiếc lá, em vỡ tan, em hòa chung cùng đất để lại những mảnh vỡ hằn sâu trong tim anh.

    Anh đã quá cố chấp khi chấp nhận buông tay em hay anh tiếc rẻ không ích kỷ thêm chút nữa để giữ em ở lại.

    Em đã hết yêu hay em quá vội vã với bến đỗ khác?

    Em không trách anh hay vì anh quá trẻ con không chấp nhận sự thật.

    Vẫn chờ em, vẫn là những câu hỏi trong đống ngổn ngang của sự chờ đợi và nhớ nhung.

    Tháng Tư về, một tháng Tư nữa lại sắp qua, có đợt gió mùa đông bắc mới đấy em ạ. Dù ở nơi đâu em cũng tự khoác áo và đứng ngắm mưa bay em nhé.

    Tháng Tư sắp qua rồi, cô gái cũng đã an nghỉ được bốn mùa tháng Tư.

    Lặng lẽ quay về anh vẫn chỉ có tháng Tư, gió, lá, mưa và những mảnh ký ức về người con gái anh yêu.

    Một chút vô tình đã khiến anh mất em mãi mãi, chỉ còn anh với những hoài niệm và trái tim vụn vỡ, không đủ nguyên vẹn để đón nhận một tình yêu mới.

    Tháng Tư về, em ra đi mãi mãi.

    (ST)

    Comment


    • HãY Đi TìM ChÍnH MìNh TrƯớC KhI TìM “Ai Đó”!


      HãY Đi TìM ChÍnH MìNh TrƯớC KhI TìM “Ai Đó”!



      Sẽ không ai biết cách cảm thông và chia sẻ với một người nào khác khi mà họ chưa biết tự ủi an và chăm sóc chính mình.


      Chúng ta tự nhủ mình cô đơn, rằng mình cần ai đó bầu bạn, rằng mình cũng muốn được yêu thương và trao đi yêu thương thật nhiều. Nhưng chúng ta quên mất việc đầu tiên và cũng là việc quan trọng nhất. Chúng ta đã tìm được chính mình chưa đã?

      Sẽ không ai biết cách yêu thương một người nào khác khi mà họ chưa biết cả cách để yêu thương chính mình. Những người ấy chẳng phải vụng dại, chẳng phải vô tâm vô tình, chỉ là họ chưa học được cách đặt yêu thương đúng chỗ mà thôi. Và vậy đấy, chưa đặt được yêu thương nơi trái tim mình, sao có thể trao gửi yêu thương nơi trái tim người khác?

      Sẽ không ai biết cách cảm thông và chia sẻ với một người nào khác khi mà họ chưa biết tự ủi an và chăm sóc chính mình. Đừng vì cuộc đời xô ngang dọc nhiều lớp sóng, tim chùng chình và nhói đau vì vấp ngã, đã vội quay lưng nước mắt ngắn dài, cảm thấy cuộc đời mình đáng chán, mất cả niềm tin vào bản thân. Những người ấy thật tội, và cả thế giới dường như khép chặt cánh cửa với họ. Họ mông lung mong tìm được bàn tay ai đó chìa ra để cho họ nắm lấy, bám víu chút tuyệt vọng cút côi. Nhưng họ cũng cần phải biết, khi vấp ngã, kể cả khi có một ai đó chìa tay ra, thì bàn chân họ cũng cần vững tin bước tiếp.





      Có nhiều người vội than thở thở than, trách than số phận hẩm hiu không có ai kiên nhẫn chờ đợi họ, cũng không có ai làm cho họ có cảm giác yên lòng. Họ chạy theo trào lưu, người khác buồn cũng khiến họ buồn, người khác cô đơn cũng khiến họ cảm thấy cô đơn. Họ chỉ vui một niềm vui thoáng chốc, rồi chóng buồn, chóng sợ hãi và tủi thân.


      Đừng hỏi tại sao không có một ai đủ can trường và dũng cảm bước vào thế giới sống tẻ nhạt của bạn. Mà nên hỏi tại sao bạn vẫn còn chưa chịu bước ra khỏi cái bóng của mình? Sao bạn còn chưa chán ngấy cuộc sống tẻ nhạt ấy và bắt đầu một hành trình mới: Hành trình đi tìm ấm áp và yêu thương?


      Đừng vội vã chạy theo những điều mà bạn cho là thiếu thốn. Phải đặt nền móng bởi những viên gạch đầu tiên, bằng chính đôi tay của bạn, tâm hồn bạn. Bằng yêu thương và dũng cảm, bằng cả sự tự tin và khát vọng sống vun đầy.


      Có thể sẽ không sớm không muộn xuất hiện một “ai đó” dành riêng cho bạn. Nhưng bạn có biết không, chỉ khi tìm thấy chính mình, bạn mới có thể tự tin dang rộng vòng tay đón chờ yêu thương từ một “ai đó” khác!


      (ST)

      Comment


      • Có MộT MùA BằNg LăNg NhƯ ThẾ Đi QuA…


        Có MộT MùA BằNg LăNg NhƯ ThẾ Đi QuA…





        Ta gom hết nỗi nhớ, lưu luyến gửi vào những cánh bằng lăng. Cho cái màu tím kia nhói lòng mà giữ mãi. Để nếu có lần, lạc chân về chốn cũ, vẫn thấy hoài, tôi đó – tôi của ngày xưa.


        Đã tím ngắt trời, những nhánh bằng lăng. Đã ướt mắt rồi, những nhánh bằng lăng…

        Cái màu tím thủy chung mà gợi mùa chia xa ấy, cái màu tím giản đơn mà kiêu kỳ ấy. Cái màu tím cho cô học trò ngơ ngác, tiếc ngẩn người những năm tháng đã vụt qua…

        Có những mùa bằng lăng như thế cứ đến rồi đi, cuốn theo tuổi trẻ, mộng mơ, dại khờ và cả mối tình đầu non nớt. Bụi phấn trắng, bảng đen, những dãy hành lang, bao hàng ghế đá… - tất cả nép lại trong khoang chứa sắp sửa chật chỗ: tuổi xuân xanh.

        Chỉ có hồi ức của ngày đã xa, và lòng người ở lại. Để rồi, cứ mong mãi những kỷ niệm xưa…

        Ở nơi đó, dưới những cánh bằng lăng, là một thuở ước mơ nhiệt thành và căng tràn của sức trẻ. Là những chân trời mới phải lên tới nơi, những con đường phải kiên lòng vững bước. Là một trang đời mới đang được chuẩn bị kỹ lưỡng để mở ra…



        Ở nơi đó, trong sắc tím của bằng lăng, có bạn bè - những chiến hữu trung thành của một thời để nhớ. Có trang lưu bút dang dở, viết đâu xuể những thứ muốn giữ, muốn nâng niu…

        Ở nơi đó, giữa những hàng bằng lăng nối tiếp nhau, có tháng ngày bình yên không vướng mùi bon chen và lừa lọc. Nơi cháy hết mình và sống nhiều hơn vì người khác, chứ không xuôi ngược như cuộc đời ngoài kia. Nơi dù cho vấp ngã vẫn có người sẵn sàng chìa tay mà kéo mình lên, chứ không bị bất cứ ai hả hê, vùi dập. Nơi nụ cười không giả dối, nước mắt không phải nén chặt mà chẳng dám nấc lên.

        Ở nơi đó, bên trong cánh cổng cũ kỹ của những đứa học sinh, có quá nhiều điều vĩnh viễn chỉ đến có một lần mà không khứ hồi chiều trở lại. Có ánh mắt của cậu bạn lớp bên, có lời thầy cô giảng bài âm thầm đưa những con đò đi đúng chuyến. Có tôi, và cả bạn nữa – của cái thời vô giá, vít mãi chẳng thể quay về ngày xưa.




        Ở đó, có nỗi nhớ chưa kịp đặt tên, có tình yêu chưa kịp mở lời, e ấp. Có cái nắm tay ngượng ngùng, bẽn lẽn. Có mối tình chỉ vừa chớm đã vội héo rũ đi.

        Ở nơi đó, còn có bồng bột, xốc nổi của một tuổi trẻ ai cũng mang lấy một cái tôi. Cũng có những vết thương sau này nghĩ về chỉ biết cười nắc nẻ. Có những ước mơ đành chôn chân bất lực.Tất cả, gói ghém lại thành những năm tháng vẹn tròn không thể nào quên.

        Ta gom hết nỗi nhớ, lưu luyến gửi vào những cánh bằng lăng. Cho cái màu tím kia nhói lòng mà giữ mãi. Để nếu có lần, lạc chân về chốn cũ, vẫn thấy hoài, tôi đó – tôi của ngày xưa.


        (ST)

        Comment


        • ChÀo Em, ThÁng SáU NồNg NàN!


          ChÀo Em, ThÁng SáU NồNg NàN!


          Tháng Sáu, bình thường sẽ chẳng có gì đặc biệt lắm đâu. Đặc biệt và ngọt ngào chi cho một tháng Sáu oi bức, ngột ngạt và khiến con tim như ngừng đập.

          Tháng Sáu, bình thường sẽ đi chơi cùng bè bạn, tranh thủ những tối mát mẻ hiếm hoi của thành phố càng ngày càng nóng dần lên như một hòn lửa.

          Tháng Sáu, niềm vui sẽ gắn với những gì liên quan đến nước: một cốc sinh tố mát lạnh, bể bơi đông vui rộn rã đủ sắc màu, hay chỉ đơn giản là một cơn tắm mưa ngẫu hứng bất chợt. Tuổi trẻ mà…

          Tháng Sáu, sẽ không là Tháng Sáu, nếu không nếm sấu đầu mùa. Một ly nước sấu chua dịu cũng đủ làm êm ái cả một mùa hè nóng bỏng. Một bát canh sấu mát lành cũng đủ xua tan những mệt mỏi của nắng hè oi ả.

          Tháng Sáu, sẽ chẳng là tháng Sáu nữa đâu, nếu không có sen thơm ngát một vùng hồ lộng gió. Là sen, là thứ quà tinh khiết của trời đất. Ngoài kia, trời vẫn hầm hập và khó chịu một thái độ bực tức, còn trong đầm này, sen vẫn dịu dàng thế mà thôi. Ai làm sen duyên dáng đến thế, ai khiến sen mềm mại đến thế, ai nhờ sen thơm ngát đến thế.





          Sen hồng xen giữa những chiếc lá xanh mươn mướt màu của tuổi trẻ. Ừ thì sen là thiếu nữ mà. Nhắc đến sen, là nhắc đến những cô yếm đào sao mà mặn mà. Sen làm những người trẻ tuổi cảm thấy trẻ lòng biết bao nhiêu.

          Tháng Sáu không dành cho những vội vã và hời hợt. Thời tiết không ủng hộ là một thử thách ghê gớm cho những con tim đang yêu và đang say. Hay đó là một thử thách thú vị cho những tình yêu mới chớm nở trong mùa xuân. Bắt đầu vào mùa xuân, vượt qua mùa hạ, nồng nàn mùa thu và ấm áp mùa đông. Cũng phải, bất cứ tình yêu trọn vẹn nào cũng cần bản hòa ca của bốn mùa, để biết mọi ngọt ngào là không dễ dàng, để biết bền lâu là biết giữ cho tim đang cháy như thiêu như đốt của nắng hè Tháng Sáu.



          Tháng Sáu, kỷ niệm tưởng chừng đã nằm yên lâu lắm, nay bừng dậy và khao khát những nồng nhiệt. Tháng Sáu, tiếng piano nhà ai cũng miên man hoài cũ hơn, lòng chẳng đủ lơ đãng và bình yên để mà bước qua mọi thứ. Mỗi bước chân qua, mỗi con đường, những điều hấp dẫn, nhưng những thứ nằm lại trong lòng có bao giờ khép lại đâu. Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Quên được không những điều, ta chưa bao giờ?

          Tháng Sáu, niềm tin bao giờ cũng đầy đủ và trọn vẹn lắm.

          Tháng Sáu, từ những miền đất xa xôi, người thân yêu trở lại bên ta. Ừ thì lại kề bên nhau đấy thôi. Ừ thì có phải lúc nào xa xôi cách trở cũng khiến mọi thứ phai nhạt. Vì Trái Đất thì tròn vẹn như trái tim đấy mà thôi. Ngoài kia, nắng rót mật ngọt lóng lánh. Trong mắt những kẻ đang ngập tràn yêu thương, Tháng Sáu đẹp đến nhường nào.

          Tháng Sáu, cho những vết thương mau lành miệng. Người ra đi trong ngày hè, và cứ ra đi mãi không trở lại.



          Cô đơn là một món nghiện, tưởng chừng không dứt ra được, mà kỳ thực vẫn có thể nhìn mọi thứ dịu hiền hơn đấy thôi. Nắng Tháng Sáu cứ gay gắt đi, mắt ta không vì thế mà cay xè nữa đâu. Tất cả cuối cùng vẫn là trải nghiệm để ta mang theo suốt cuộc đời. Những gì đã qua, em sẽ để dành suốt đời như là bài ca này, như là anh, như là Tháng Sáu…

          Và Tháng Sáu, bao giờ cũng lấp lánh niềm vui con trẻ. Tháng Sáu có Tết Thiếu nhi, được dịp để trở lại ấu thơ, được dịp để ngắm nhìn những nụ cười vô tư không chút vướng bận. Tháng Sáu vì thế mà thường vui nhiều hơn buồn. Tháng Sáu cho bản thân chút suy tư, làm sao để những nụ cười cứ vương mãi trên môi, làm sao nhỉ?






          Tháng Sáu cứ trôi qua như thế, như một bài ca đủ nốt, đủ cả thăng cả trầm, đủ cảm xúc và cả những xáo trộn. Để rồi cuối cùng, chợt nhận ra, cảm xúc là để nuôi dưỡng tâm hồn và linh hồn, để trái tim mãi mãi đỏ lửa.

          Những ngày Tháng Sáu

          Trái tim đỏ lửa...

          Chào em, Tháng Sáu nồng nàn!


          (ST)

          Comment


          • MùA trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…


            MùA trút lá, mùa Hà Nội vắng anh thật rồi…


            Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa rào bất chợt, vắng tiếng anh vọng lại từ hồi ức xưa cũ kĩ nhưng không vắng những cơn mưa lá trút hoài niệm thổn thức con tim.


            Tháng Chín về, phố chầm chậm trôi theo tiếng tích tắc của thời gian và sự hối hả của lòng người khi tan tầm ngược gió. Chiều buông nhẹ hững hờ chạm vào mái phố buồn thiu nằm khép mình trong con hẻm nhỏ, nắng tháng Chín mải miết gọi gió ùa về miên man. Là cái nắng thu vàng hanh hao, se sẽ vương đầy kí ức xưa cũ mèm. Gió la đà, len lỏi vào những tán cây ven đường dụ dỗ vô vàn chiếc lá theo tiếng gọi ới a của mùa thu trút đầy gốc cây.


            Dường như cơn gió heo may khiến lòng người mênh mang, buồn thiu, ủ rũ như chú mèo mướp cuộn tròn mình bên xó bếp. Cành cây khẳng khiu trơ trọi nhìn lá buông trong tiếc nuối… Thả bước chân xuống phố, ai đó đứng dưới mái chờ xe bus, lặng lẽ nhìn theo từng chiếc lá nối đuôi nhau rơi xào xạc mặt đất đông người lại qua. Chợt thấy lòng buồn tênh, lại một mùa lá đổ, rồi sẽ có một mùa lá mới đang đâm chồi. Anh có thấy không, Hà Nội đang mùa trút lá…






            Hà Nội mùa trút lá, trút cả nỗi nhớ thương chông chênh vào khoảng không gian mênh mông nhuốm màu úa vàng. Hà Nội mùa này, dường như khiến lòng người bớt vội vã, bớt hối hả phải không anh? Gió vẫn cứ rong ruổi trêu đùa mái tóc người con gái đứng ngóng ai trong chiều ngược nắng, chốc chốc đưa đôi mắt buồn xa xăm nhìn vào khoảng trống vô định. Một mùa lá cũ đang âm thầm đi qua trong vô vàn nuối tiếc, đợi chờ.


            Bao mùa Hà Nội đổ lá, em vẫn bước một mình trên từng con phố loang màu kỉ niệm nhàu nát, vội nhặt nhạnh từng mảnh vụn bé nhỏ rơi vung vãi vo tròn lại nhét sâu vào trong tim? Thời gian vô hạn nhưng lòng người hữu hạn, và cảm xúc lại càng khó nắm bắt được. Cũng giống như Hà Nội lúc này vậy, lá rụng về cội, rồi lá sẽ lại nảy lộc, nhưng khoảng trống để lại sau mỗi mùa như vậy man mác, da diết lắm anh à! Thương nhớ cứ dùng dằng như người đi dật lùi về phía đằng sau, nhưng lại sợ mất điều gì đó nên lòng nôn nao, bứt rứt không yên.


            Hà Nội mùa trút lá, trút cả đợi chờ hoang hoải mệt nhoài như con sóng bạc đầu vẫn lặng lẽ xô bờ ngoài biển khơi mênh mang. Có lẽ phố cũng buồn tênh khi cứ lặng im nhìn lá rơi trong nuối tiếc mà chẳng thể làm được gì. Một mùa lá khẽ qua, để lại giữa lòng Hà Nội chút hoài niệm xa vắng, rồi để lại trong ai miền thương nhớ chơi vơi.


            Ai đó nói rằng Thu Hà Nội buồn lắm, buồn như khi trót đánh mất một nhịp tim lầm lỡ giữa trời chiều chất ngất nhớ thương. Lặng lẽ ngắm cây phượng già ngả nghiêng bên Hồ Gươm, xào xạc tiếng lá khua khua mặt nước chợt giật mình thấy trống vắng vô cùng. Mùa lá rụng, có lẽ Hà Nội vắng anh thật rồi?


            Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa rào bất chợt, vắng tiếng anh vọng lại từ hồi ức xưa cũ kĩ nhưng không vắng những cơn mưa lá trút hoài niệm thổn thức con tim.


            (ST)

            Comment


            • FBI mà làm sao lại có gu Hanoi hở muội BDC ơi !

              Comment


              • Nguyên Văn Bài Viết Của GreenDragon998 View Post
                FBI mà làm sao lại có gu Hanoi hở muội BDC ơi !

                dzị Gồng Anh muốn FBI có gu nào mới hợp dzới .. dáng em ... đây hủh





                Comment


                • TìM NhAu KhÓ LắM NêN ĐừNg Để MấT NhAu ...


                  TìM NhAu KhÓ LắM NêN ĐừNg Để MấT NhAu ...





                  Tôi từng nghe rằng, để gặp nhau ở đời này thì kiếp trước phải chạm mặt hơn 500 lần. Chỉ là một cái duyên nhỏ bé ấy đã phải níu giữ biết bao ấn tượng, nước mắt, niềm vui, nụ cười của đời người khi xưa. Huống chi là người vấn vương phận yêu thương, dày vò, kết dính với nhau trong những năm ngắn ngủi của đời người.


                  Có người từng cho rằng, dù sông sẽ cạn hay núi sẽ mòn, họ vẫn không thể quên được người mình yêu. Hình bóng ấy in sâu trong tâm thức, như một hình xăm chẳng thể xóa nhòa. Trong cuộc đời của bạn, rồi sẽ gặp được người dẫu duyên lìa phận bạc vẫn cứ ngẩn ngơ hướng về kẻ ấy, dù thế gian bao lần đổi thay. Lúc ấy, ta lại nghĩ đến chén canh của Mạnh Bà, uống vào sẽ quên hết những thương, giận, buồn, sầu, để cõi lòng được an yên giữa lòng người lạnh lùng. Nhưng, tôi tin, rằng nếu có bát canh ấy trên đời, khi bạn cầm trên tay mình, bạn sẽ không nỡ uống đâu. Con người là thế, sống trong mâu thuẫn đến tận đầu xanh hóa bạc. Cứ giận ấy, ghét ấy, mà có nỡ quên được đâu. Thà đau còn hơn nhạt phai mãi một bóng hình đã từng là xác thịt.


                  Trong cuộc đời này, tôi khâm phục những cặp vợ chồng có thể sống đến trọn đời. Suốt cả năm tháng tuổi trẻ, giữa gian nan bể đời hay vạn kiếp khổ sở, họ gắn bó với nhau như cá với nước. Có cãi nhau đấy, có lạnh nhạt đấy, nhưng rồi có ai nỡ cắt cái duyên ấy đâu. Người trẻ vẫn hoài mộng mơ rằng người mình yêu sẽ hoàn hảo, tròn đầy. Nhưng, nếu con tim lên tiếng, khi cái duyên được gắn trọn, thì đó là kẻ nghèo hèn hay ngỗ ngược vẫn khiến ta xao lòng, nguyện cam tâm chấp nhận đớn đau để trọn tiếng yêu.


                  Ngày nay, người ta ly hôn nhiều lắm. Vì nhiều lý do: khi tình nhạt, lòng người chông chênh, khi tình cảm trở thành trò đùa, khi họ không vượt qua cuộc sống cơm áo gạo tiền luôn đè nặng trên vai. Nhưng rồi, hận thù, cay đắng, đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn sẽ nhớ nhau trọn đời.


                  Vì thế, những ai đã tìm được nhau, dẫu chỉ là một phân đoạn cuộc đời, xin hãy giữ lấy nhau. Đừng vì mộng mơ, tham vọng mà đánh mất cái duyên từ đời đời kiếp kiếp tạo thành. Cũng đừng vì đời khắc nghiệt để rồi tình nguội lạnh.
                  Nếu như nợ duyên vương phận đến trọn kiếp người, xin chúc bạn hạnh phúc.


                  Nếu như chỉ gặp nhau trong một quãng đời, xin bạn hãy trân trọng.


                  Và xin đừng nghĩ rằng bạn sẽ héo tàn trong cô độc, vì trái đất tròn, rồi sẽ tìm được nhau.




                  (Sưu tầm)

                  Comment


                  • NhỮnG VòNg TaY Ôm


                    NhỮnG VòNg TaY Ôm





                    .... Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất....



                    Thú thật là, nhưng khi mỏi mệt, em cũng chỉ muốn vùi vào ngực người yêu để mà thở than đôi chút. Rồi anh ấy sẽ vòng tay ôm gọn em vào lòng. Có thế mới thấy an yên, mới thôi nức nở, mới thấy Thế giới của mình gọn gàng nhỏ xinh trong lồng ngực chứ không còn nhức nhối nhiều nữa.


                    Với em, ôm trực diện cũng được, ôm từ đằng sau cũng được, miễn là vòng tay anh ấy đủ rộng để chở che cho em, cũng đủ hẹp để chứa đựng mỗi mình em thôi là ổn.


                    Với em, ôm là một cách thể hiện cảm xúc tinh tế nhất, lắng sâu nhất. Và cũng là cách để kết nối hai trái tim gần nhau nhất.




                    Những đứa con gái như em, thường hay tự ôm lấy mình. Em làm điều ấy nhiều lần, hàng trăm lần, cho hàng trăm ngày anh ấy chưa xuất hiện. Cái ôm của chính mình dành tặng mình cũng có chút ủi an, cũng có chút nhẹ nhàng khiến lòng thanh thản lạ. Nhưng cứ tự vòng tay ôm lấy mình, nhiều khi lại thấy vết thương lòng như sâu hơn, những nỗi đau tự nhiên cơi nới ra rộng hơn, mà chẳng hiểu vì sao cả.


                    Em cũng thường tự nhủ. Nếu anh ấy xuất hiện, em sẵn lòng nhỏ bé và dại khờ ôm lấy duy nhất mình anh ấy mà thôi. Em không nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ để có thể giúp anh ấy vượt qua những điều bất ổn. Nhưng em nghĩ, cái ôm của em lại hiền lành đến nỗi, anh ấy sẻ chia được mọi phiền lo với em.


                    Anh, nếu anh yêu thương một cô gái, đừng bỏ mặc cô ấy hoặc hờ hững với cô ấy nhiều ngày. Đến gần bên cạnh, và ôm cô ấy vào lòng. Đôi khi tình yêu chẳng cần gì to tát cả, cũng chẳng cần lời nói rõ ràng nào cả. Chỉ cần anh ôm cô ấy, và cô ấy tựa vào vai anh. Là khi anh biết tình yêu của mình ở đâu rồi đấy!





                    (Hạc Xanh )



                    Comment

                    Working...
                    X