ThẦy & HọC TrÒ
Thầy mới ra trường và còn trẻ măng. Lẽ dĩ nhiên là thầy hiểu tâm lý học trò lắm! … Mùa thu! Heo may đi ngang ngoài cửa sổ làm rơi lả tả những chiếc lá vàng, thầy lại thấy lòng mình nao nao … Ngày tựu trường sắp đến, thầy sẽ lại bắt đầu từ buổi dạy đầu tiên!
Khai trường. Mang tâm trạng của một đứa học sinh, thầy cũng háo hức đến trường thật sớm. Phòng giáo viên hãy còn vắng hoe, thầy ngồi uống tách trà mà nghe lòng mình nôn nao lạ. Chuông vừa reo vào học, thầy đã vội vàng lên lớp ngay.
Học trò đi dọc đi ngang trên hành lang trước lớp, thấy thầy đi lên học trò vẫn tỉnh bơ. Mang “đặc tính” kiêu sa, đài các của con gái chuyên văn, học trò nguýt thầy một hơi rõ là dài khi bị thầy “chiếu tướng”. Ngẩng cao đầu và không thèm đếm xỉa gì đến thầy đang đỏ bừng mặt, học trò đi thẳng một hơi vào lớp.
Thầy trấn an lại mình, sửa lại quần áo cho thật sự nghiêm chỉnh và … khi thấy không còn cảm giác nóng rát ở mặt nữa, thầy mới đỉnh đạc bước vào lớp.
Học trò cũng không buồn đứng lên khi thấy thầy bước vào, rỉ tai nhỏ bạn ngồi cạnh, học trò có vẻ hào hứng với “chiến công” mới nhất của mình:
Mi biết không, tên đó mới bị ta “quay” cho một trận, lúc nãy hắn nhìn ta, ta mới trừng mắt một cái mà hắn đã hoảng lên rồi! Hắn nhát gan dễ sợ!
Thầy dừng lại ở giữa lớp… một chút rồi đi thẳng tới chỗ bàn giáo viên. Với chất giọng “nam trầm” của mình, thầy chào cả lớp:
- Good morning class!
Trong khi cả lớp chào lại thầy thì học trò thảng thốt kêu lên: “Úy trời ơi! Là thầy hở?!”
Mùa thu! Cây cối trong sân trường đổ lá, gió lành lạnh ru hồn thi sĩ làm thơ. Học trò cũng “xuất hồn” mình đi phiêu du với gió, với mây (con gái chuyên văn là chúa lãng mạng.) Vở mở ra trước mặt nhưng chẳng có ghi một giòng chữ nào. Mắt nghễnh ngãng nhìn trời nhìn mây, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị lạc hồn vậy!
Thầy giảng bài nhưng mắt không rời khỏi học trò, thấy lời giảng của mình dường như chẳng lọt vào tai học trò một chữ nào. Thầy vừa giảng bài vừa đi vòng lớp đến chỗ học trò ngồi, thầy ngừng giảng và đập mạnh tay lên bàn:
- What are you doing?
Ngay lập tức linh hồn được trả về cho khổ chủ của nó, học trò tái mặt, miệng lắp bắp:
Em có nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức
Con nai vàng ngơ ngác
Ðạp lên lá vàng khô
Thầy giận kinh khủng nhưng không thể mắng học trò bằng tiếng Anh (sợ học trò không hiểu) nên chuyển sang nói tiếng Việt:
- Vậy thì trò đừng có ngơ ngác khi tôi cho một con zero nghe không? Chắc trò cũng hiểu vì sao?!
Thầy cầm sổ lên và ghi ngay một con zero vào cột kiểm tra miệng của học trò. Khuôn mặt của thầy lạnh lùng như người vô cảm. Mắt học trò ngân ngấn nước, thầy thấy thương thương nhưng… “không thể chạnh lòng!” Học trò mếu máo vừa biện hộ với nhỏ bạn:
- Ta tưởng đang học giờ văn chứ! Lúc nãy thầy kêu ta lại tưởng thầy bảo ta đọc một bài thơ về mùa thu! Thiệt là xui xẻo, mới đầu năm đầu tháng đã phải ăn trứng ngỗng rồi!
Trong lớp, học trò thuộc vào dạng “hoa khôi”, học tập cũng siêng năng nhưng có phần hơi nghễnh ngãng và đãng trí! Học trò ngồi bàn thứ ba, dãy giữa, từ bàn giáo viên nhìn xuống là thuận mắt thầy nhất. Thầy nhìn hoài đâm… quen!
Thầy đẹp trai, chững chạc, dạy dễ hiểu và vui tính nhưng có điều hay mắc cỡ. Mỗi khi học trò bắt gặp thầy đang nhìn trộm, mặt mũi thầy lại đỏ bừng lên như quả cà chua!
Học trò luôn luôn không chú ý vào bài giảng của thầy. Khuôn mặt của học trò đẹp nhưng lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người “cõi tiên” vì linh hồn treo ngược trên cành cây hay phiêu du theo gió, theo mây gì chẳng rõ. Bệnh nghễnh ngãng của học trò dường như đã trở thành cố hữu… Thầy lại đập bàn và hỏi:
What are you doing?
Học trò như người nửa tỉnh nửa mê làm cho thầy càng thêm cáu, thầy gằn giọng:
- What… ?
Học trò ngân nga hát:
- Nothing’s gonna change my love for you…
Thầy vừa giận mà vừa xấu hổ, cả lớp cười ầm ầm như súng đại bác nổ ngay bên tai làm cho thầy càng thêm cáu tiết. Thầy nói giọng đầy giận dữ:
- Tôi sẽ cho trò thêm một con zero nữa…
Học trò hoảng hồn, sắm ngay bộ mặt của kẻ biết tội:
- Please forgive me!
Thầy cảm thấy hết giận ngay khi nghe giọng nói ngọt ngào rất biết lỗi của học trò. Thầy dịu giọng:
- Thôi được rồi, trò ngồi xuống đi!
Học trò còn chưa thôi, còn cố nói thêm:
- Ca khúc của Bryan Adam đó thầy!
Thầy đỏ mặt nhìn đứa học trò tinh nghịch, mãi một lúc sau thầy mới khe khẽ lắc đầu:
- Thầy cũng chịu thua trò luôn!
Thu tàn, đông hết rồi xuân lại sang, con zero của học trò vẫn ngoan ngoãn nằm trong sổ và học trò cũng không buồn tìm cách để xoá nó đi. Thầy vẫn hay nhìn trộm học trò và bị học trò bắt gặp. Thầy không còn cái tật hay đỏ mặt nhưng học trò vẫn cứ còn quậy phá thầy như xưa. Cho đến một hôm thầy mới giật thót cả mình khi phát hiện mình đã mê “Nothing’s gonna change my love for you” và “Please forgive me” của học trò từ bao giờ! …
Hè đến! Học trò bận rộn với kỳ thi tốt nghiệp và đại học nên không còn thời gian đâu để chọc ghẹo thầy nữa. Thầy vẫn còn hay nhìn trộm học trò nhưng không thấy có “phản ứng” gì, lòng thầy cũng buồn vẫn buồn vơ.
Học trò thi đậu một lúc ba trường Ðại học, muốn đến báo cho thầy mừng, nhưng bây giờ học trò chẳng biết thầy ở đâu. Học trò thầm hẹn trong lòng: “Năm học tới, em sẽ đến trường thăm thầy và thầy sẽ phải thưởng em cho mà xem!”
… Rồi một mùa thu nữa lại đến. Giờ đây học trò đã trở thành sinh viên của trường Ðại Học Ngoại Thương, so với năm học trước, học trò đã chững chạc hơn lên nhiều rồi. Công việc học tập của học trò càng lúc càng bận rộn quá, lời hẹn đến thăm thầy của học trò cứ khất lần theo thời gian.
Một buổi chiều, sau khi học trò từ giảng đường bước ra, học trò bất chợt thấy thầy cùng với một cô bạn của mình sánh vai nhau đi về phía cổng trường. Ra là thế! Học trò mĩm cười một mình, trong đầu vẽ ra một trò đùa để chọc ghẹo thầy cho… biết mặt!
Ði ngang qua mặt thầy, học trò giả lơ và túm ngay con bạn ra đùa nghịch bằng dăm câu bông đùa rất nhiệt tình và không quên hỏi nó rằng: “Bồ của mi đó hả?” Mặc kệ con nhỏ bạn mắc cỡ, mặc kệ ai đó khó chịu, học trò đùa giỡn cho thỏa thích rồi mới khoanh tay lại rất là lễ phép: - Em chào thầy ạ!
Tự nãy giờ, thầy cứ tưởng học trò quên mình rồi và giờ đây khi “bị” học trò chào, thầy cứ như muốn bật ngửa ra. Trời đất ơi! Thầy xấu hổ quá! Thầy đỏ mặt, đỏ tai, đỏ… tất cả! Học trò của thầy sao mà quá quắt, sao lúc nào nó cũng tìm cách chọc ghẹo thầy vậy nè !?!
(Sưu Tầm)
Thầy mới ra trường và còn trẻ măng. Lẽ dĩ nhiên là thầy hiểu tâm lý học trò lắm! … Mùa thu! Heo may đi ngang ngoài cửa sổ làm rơi lả tả những chiếc lá vàng, thầy lại thấy lòng mình nao nao … Ngày tựu trường sắp đến, thầy sẽ lại bắt đầu từ buổi dạy đầu tiên!
Khai trường. Mang tâm trạng của một đứa học sinh, thầy cũng háo hức đến trường thật sớm. Phòng giáo viên hãy còn vắng hoe, thầy ngồi uống tách trà mà nghe lòng mình nôn nao lạ. Chuông vừa reo vào học, thầy đã vội vàng lên lớp ngay.
Học trò đi dọc đi ngang trên hành lang trước lớp, thấy thầy đi lên học trò vẫn tỉnh bơ. Mang “đặc tính” kiêu sa, đài các của con gái chuyên văn, học trò nguýt thầy một hơi rõ là dài khi bị thầy “chiếu tướng”. Ngẩng cao đầu và không thèm đếm xỉa gì đến thầy đang đỏ bừng mặt, học trò đi thẳng một hơi vào lớp.
Thầy trấn an lại mình, sửa lại quần áo cho thật sự nghiêm chỉnh và … khi thấy không còn cảm giác nóng rát ở mặt nữa, thầy mới đỉnh đạc bước vào lớp.
Học trò cũng không buồn đứng lên khi thấy thầy bước vào, rỉ tai nhỏ bạn ngồi cạnh, học trò có vẻ hào hứng với “chiến công” mới nhất của mình:
Mi biết không, tên đó mới bị ta “quay” cho một trận, lúc nãy hắn nhìn ta, ta mới trừng mắt một cái mà hắn đã hoảng lên rồi! Hắn nhát gan dễ sợ!
Thầy dừng lại ở giữa lớp… một chút rồi đi thẳng tới chỗ bàn giáo viên. Với chất giọng “nam trầm” của mình, thầy chào cả lớp:
- Good morning class!
Trong khi cả lớp chào lại thầy thì học trò thảng thốt kêu lên: “Úy trời ơi! Là thầy hở?!”
Mùa thu! Cây cối trong sân trường đổ lá, gió lành lạnh ru hồn thi sĩ làm thơ. Học trò cũng “xuất hồn” mình đi phiêu du với gió, với mây (con gái chuyên văn là chúa lãng mạng.) Vở mở ra trước mặt nhưng chẳng có ghi một giòng chữ nào. Mắt nghễnh ngãng nhìn trời nhìn mây, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị lạc hồn vậy!
Thầy giảng bài nhưng mắt không rời khỏi học trò, thấy lời giảng của mình dường như chẳng lọt vào tai học trò một chữ nào. Thầy vừa giảng bài vừa đi vòng lớp đến chỗ học trò ngồi, thầy ngừng giảng và đập mạnh tay lên bàn:
- What are you doing?
Ngay lập tức linh hồn được trả về cho khổ chủ của nó, học trò tái mặt, miệng lắp bắp:
Em có nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức
Con nai vàng ngơ ngác
Ðạp lên lá vàng khô
Thầy giận kinh khủng nhưng không thể mắng học trò bằng tiếng Anh (sợ học trò không hiểu) nên chuyển sang nói tiếng Việt:
- Vậy thì trò đừng có ngơ ngác khi tôi cho một con zero nghe không? Chắc trò cũng hiểu vì sao?!
Thầy cầm sổ lên và ghi ngay một con zero vào cột kiểm tra miệng của học trò. Khuôn mặt của thầy lạnh lùng như người vô cảm. Mắt học trò ngân ngấn nước, thầy thấy thương thương nhưng… “không thể chạnh lòng!” Học trò mếu máo vừa biện hộ với nhỏ bạn:
- Ta tưởng đang học giờ văn chứ! Lúc nãy thầy kêu ta lại tưởng thầy bảo ta đọc một bài thơ về mùa thu! Thiệt là xui xẻo, mới đầu năm đầu tháng đã phải ăn trứng ngỗng rồi!
Trong lớp, học trò thuộc vào dạng “hoa khôi”, học tập cũng siêng năng nhưng có phần hơi nghễnh ngãng và đãng trí! Học trò ngồi bàn thứ ba, dãy giữa, từ bàn giáo viên nhìn xuống là thuận mắt thầy nhất. Thầy nhìn hoài đâm… quen!
Thầy đẹp trai, chững chạc, dạy dễ hiểu và vui tính nhưng có điều hay mắc cỡ. Mỗi khi học trò bắt gặp thầy đang nhìn trộm, mặt mũi thầy lại đỏ bừng lên như quả cà chua!
Học trò luôn luôn không chú ý vào bài giảng của thầy. Khuôn mặt của học trò đẹp nhưng lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như người “cõi tiên” vì linh hồn treo ngược trên cành cây hay phiêu du theo gió, theo mây gì chẳng rõ. Bệnh nghễnh ngãng của học trò dường như đã trở thành cố hữu… Thầy lại đập bàn và hỏi:
What are you doing?
Học trò như người nửa tỉnh nửa mê làm cho thầy càng thêm cáu, thầy gằn giọng:
- What… ?
Học trò ngân nga hát:
- Nothing’s gonna change my love for you…
Thầy vừa giận mà vừa xấu hổ, cả lớp cười ầm ầm như súng đại bác nổ ngay bên tai làm cho thầy càng thêm cáu tiết. Thầy nói giọng đầy giận dữ:
- Tôi sẽ cho trò thêm một con zero nữa…
Học trò hoảng hồn, sắm ngay bộ mặt của kẻ biết tội:
- Please forgive me!
Thầy cảm thấy hết giận ngay khi nghe giọng nói ngọt ngào rất biết lỗi của học trò. Thầy dịu giọng:
- Thôi được rồi, trò ngồi xuống đi!
Học trò còn chưa thôi, còn cố nói thêm:
- Ca khúc của Bryan Adam đó thầy!
Thầy đỏ mặt nhìn đứa học trò tinh nghịch, mãi một lúc sau thầy mới khe khẽ lắc đầu:
- Thầy cũng chịu thua trò luôn!
Thu tàn, đông hết rồi xuân lại sang, con zero của học trò vẫn ngoan ngoãn nằm trong sổ và học trò cũng không buồn tìm cách để xoá nó đi. Thầy vẫn hay nhìn trộm học trò và bị học trò bắt gặp. Thầy không còn cái tật hay đỏ mặt nhưng học trò vẫn cứ còn quậy phá thầy như xưa. Cho đến một hôm thầy mới giật thót cả mình khi phát hiện mình đã mê “Nothing’s gonna change my love for you” và “Please forgive me” của học trò từ bao giờ! …
Hè đến! Học trò bận rộn với kỳ thi tốt nghiệp và đại học nên không còn thời gian đâu để chọc ghẹo thầy nữa. Thầy vẫn còn hay nhìn trộm học trò nhưng không thấy có “phản ứng” gì, lòng thầy cũng buồn vẫn buồn vơ.
Học trò thi đậu một lúc ba trường Ðại học, muốn đến báo cho thầy mừng, nhưng bây giờ học trò chẳng biết thầy ở đâu. Học trò thầm hẹn trong lòng: “Năm học tới, em sẽ đến trường thăm thầy và thầy sẽ phải thưởng em cho mà xem!”
… Rồi một mùa thu nữa lại đến. Giờ đây học trò đã trở thành sinh viên của trường Ðại Học Ngoại Thương, so với năm học trước, học trò đã chững chạc hơn lên nhiều rồi. Công việc học tập của học trò càng lúc càng bận rộn quá, lời hẹn đến thăm thầy của học trò cứ khất lần theo thời gian.
Một buổi chiều, sau khi học trò từ giảng đường bước ra, học trò bất chợt thấy thầy cùng với một cô bạn của mình sánh vai nhau đi về phía cổng trường. Ra là thế! Học trò mĩm cười một mình, trong đầu vẽ ra một trò đùa để chọc ghẹo thầy cho… biết mặt!
Ði ngang qua mặt thầy, học trò giả lơ và túm ngay con bạn ra đùa nghịch bằng dăm câu bông đùa rất nhiệt tình và không quên hỏi nó rằng: “Bồ của mi đó hả?” Mặc kệ con nhỏ bạn mắc cỡ, mặc kệ ai đó khó chịu, học trò đùa giỡn cho thỏa thích rồi mới khoanh tay lại rất là lễ phép: - Em chào thầy ạ!
Tự nãy giờ, thầy cứ tưởng học trò quên mình rồi và giờ đây khi “bị” học trò chào, thầy cứ như muốn bật ngửa ra. Trời đất ơi! Thầy xấu hổ quá! Thầy đỏ mặt, đỏ tai, đỏ… tất cả! Học trò của thầy sao mà quá quắt, sao lúc nào nó cũng tìm cách chọc ghẹo thầy vậy nè !?!
(Sưu Tầm)
Comment