.. ta lụm
Có khi em nói với anh: "Sao nhà em và nhà anh không ở cùng một lối rẽ vậy. Nếu vậy thì em sẽ không phải chia tay anh ở lối rẽ này", anh cười hiền lành: "Anh vẫn đưa em về tới nhà đó, cùng một hướng mà". Có thật thế không anh? Sao cuộc đời vẫn chia ta làm hai ngả?
Bao nhiêu ngày qua, những mệt mỏi, những lo lắng trĩu nặng trong tâm hồn em, trong trái tim em. Em muốn quên anh như những giấc mơ, khúc biến tấu giữa đời thường đến và tan nhanh đi vậy. Em mệt mỏi, em ân hận khi tự tay mình đánh mất anh.
Ngày xưa, em thường thích làm thơ, những bài thơ viết rồi chỉ riêng dành cho anh đọc, chỉ muốn cho anh biết em yêu anh đến nhường nào, thế mà anh lại cốc đầu em nói: "Ngốc, cô bé trong thơ không phải em". Em cười, hình như là em đã cho quá nhiều "gia vị" vào cái bài thơ ấy nên thành ra "cô bé ấy" mới chẳng giống em.
Ngày xưa, em thích đi cùng anh giữa trời mưa để nghe tiếng anh xuýt xoa khi hai bàn tay em lọt thỏm trong bàn tay anh. Khi ấy bàn tay anh thật ấm, đủ ấm để xoá đi cái lạnh trong tay em và sưởi ấm trái tim em.
Ngày xưa, đi đâu em và anh cũng đi cùng nên đến đâu em cũng nói: "Người yêu của mình đó, đẹp trai không? Léng phéng với anh ấy là không yên với mình đâu đấy", anh nói tỉnh queo: "Em mà chịu ở yên là anh cảm thấy may mắn lắm rồi. Nghịch quá!". Rồi anh quay sang em nhìn em với ánh mắt dịu dàng.
Ngày xưa, anh hay đón em tan trường, cùng em đi chơi, đi ăn, cùng nhau làm việc, cùng chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống (khi đó chúng ta nào có nỗi buồn).
Ngày xưa, chúng ta cùng mơ xây dựng một tương lai, một gia đình hạnh phúc với mảnh sân trồng hoa trước nhà. Những khóm hoa nhỏ, xinh xinh với những loại hoa mà em yêu thích. Một gia đình với hai đứa trẻ, luôn rộn ràng niềm vui và tràn ngập tiếng cười.
Ngày xưa, anh thích nhìn em làm việc rồi ôm em từ phía sau, anh nói nhìn em rất dịu dàng. Em cũng thích cái cảm giác được ôm từ phía sau, bình yên, ấm áp và an toàn.
Ngày xưa, em mong từng ngày cho em nhanh lớn, cho em được yêu anh và chúng mình mãi mãi thuộc về nhau.
Và bây giờ, em cũng thích làm thơ, trong thơ em không còn là con bé nữa, nó già dặn hơn nhưng đích thực là em.
Bây giờ, em ghét mỗi khi nhìn thấy trời mưa, bàn tay em lạnh, môi em lạnh, tim em xanh xao nhớ từng hơi ấm nơi anh.
Bây giờ, em đi đâu cũng một mình, anh vẫn sánh đôi với một người con gái nhưng cô gái ấy không dám nói câu em từng nói ngày xưa vì cô ấy không phải là em, không phải là em nữa.
Bây giờ, em đi đâu, làm gì cũng đơn độc một mình, những nỗi buồn được cất giấu của em ngày một nhiều thêm và đôi vai em thật lòng không gánh thêm được nữa. Em kiệt sức mất rồi!
Bây giờ, ngày ngày em vẫn đi về ngang ngôi nhà mơ ước của mình, thay thế em là một người con gái khác. Cái gia đình nhỏ hạnh phúc ấy không còn trong giấc mơ của anh và đã chẳng còn thuộc về em.
Bây giờ, chẳng còn ai ôm em từ phía sau, em lại ghét khi phải ngồi ghế dựa, dựa vào thành ghế, em có cảm giác mất an toàn, vì cái ghế vô tri kia chẳng phải là anh, chẳng thể thay thế vị trí "chỗ dựa" của anh trong em được.
Và bây giờ em lớn, cái cảm giác mong chờ ngày em lớn để được sánh vai cùng anh, để được mãi mãi cùng anh yêu thương đã không còn nữa. Chúng ta thực sự đã chia cuộc đời mình thành hai hướng rẽ, đã không còn gì để nuối tiếc xưa - nay. Em có quyền mơ nhưng chẳng được thực hiện bao giờ.
Có phải vì luôn rẽ trái và rẽ phải mà chúng mình đã thực sự lạc mất nhau?
MỤC LỤC
♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~♥ ♫ ♥ ~*♥*~
AnH Rẽ PhẢi - Em Rẽ TrÁi
Cái lối rẽ vào nhà em và anh nó như là một định mệnh vậy, cứ đến đó thì em rẽ trái và anh rẽ phải mới về được đến nhà...
Có khi em nói với anh: "Sao nhà em và nhà anh không ở cùng một lối rẽ vậy. Nếu vậy thì em sẽ không phải chia tay anh ở lối rẽ này", anh cười hiền lành: "Anh vẫn đưa em về tới nhà đó, cùng một hướng mà". Có thật thế không anh? Sao cuộc đời vẫn chia ta làm hai ngả?
Bao nhiêu ngày qua, những mệt mỏi, những lo lắng trĩu nặng trong tâm hồn em, trong trái tim em. Em muốn quên anh như những giấc mơ, khúc biến tấu giữa đời thường đến và tan nhanh đi vậy. Em mệt mỏi, em ân hận khi tự tay mình đánh mất anh.
Ngày xưa, em thường thích làm thơ, những bài thơ viết rồi chỉ riêng dành cho anh đọc, chỉ muốn cho anh biết em yêu anh đến nhường nào, thế mà anh lại cốc đầu em nói: "Ngốc, cô bé trong thơ không phải em". Em cười, hình như là em đã cho quá nhiều "gia vị" vào cái bài thơ ấy nên thành ra "cô bé ấy" mới chẳng giống em.
Ngày xưa, em thích đi cùng anh giữa trời mưa để nghe tiếng anh xuýt xoa khi hai bàn tay em lọt thỏm trong bàn tay anh. Khi ấy bàn tay anh thật ấm, đủ ấm để xoá đi cái lạnh trong tay em và sưởi ấm trái tim em.
Ngày xưa, đi đâu em và anh cũng đi cùng nên đến đâu em cũng nói: "Người yêu của mình đó, đẹp trai không? Léng phéng với anh ấy là không yên với mình đâu đấy", anh nói tỉnh queo: "Em mà chịu ở yên là anh cảm thấy may mắn lắm rồi. Nghịch quá!". Rồi anh quay sang em nhìn em với ánh mắt dịu dàng.
Ngày xưa, anh hay đón em tan trường, cùng em đi chơi, đi ăn, cùng nhau làm việc, cùng chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống (khi đó chúng ta nào có nỗi buồn).
Ngày xưa, chúng ta cùng mơ xây dựng một tương lai, một gia đình hạnh phúc với mảnh sân trồng hoa trước nhà. Những khóm hoa nhỏ, xinh xinh với những loại hoa mà em yêu thích. Một gia đình với hai đứa trẻ, luôn rộn ràng niềm vui và tràn ngập tiếng cười.
Ngày xưa, anh thích nhìn em làm việc rồi ôm em từ phía sau, anh nói nhìn em rất dịu dàng. Em cũng thích cái cảm giác được ôm từ phía sau, bình yên, ấm áp và an toàn.
Ngày xưa, em mong từng ngày cho em nhanh lớn, cho em được yêu anh và chúng mình mãi mãi thuộc về nhau.
Và bây giờ, em cũng thích làm thơ, trong thơ em không còn là con bé nữa, nó già dặn hơn nhưng đích thực là em.
Bây giờ, em ghét mỗi khi nhìn thấy trời mưa, bàn tay em lạnh, môi em lạnh, tim em xanh xao nhớ từng hơi ấm nơi anh.
Bây giờ, em đi đâu cũng một mình, anh vẫn sánh đôi với một người con gái nhưng cô gái ấy không dám nói câu em từng nói ngày xưa vì cô ấy không phải là em, không phải là em nữa.
Bây giờ, em đi đâu, làm gì cũng đơn độc một mình, những nỗi buồn được cất giấu của em ngày một nhiều thêm và đôi vai em thật lòng không gánh thêm được nữa. Em kiệt sức mất rồi!
Bây giờ, ngày ngày em vẫn đi về ngang ngôi nhà mơ ước của mình, thay thế em là một người con gái khác. Cái gia đình nhỏ hạnh phúc ấy không còn trong giấc mơ của anh và đã chẳng còn thuộc về em.
Bây giờ, chẳng còn ai ôm em từ phía sau, em lại ghét khi phải ngồi ghế dựa, dựa vào thành ghế, em có cảm giác mất an toàn, vì cái ghế vô tri kia chẳng phải là anh, chẳng thể thay thế vị trí "chỗ dựa" của anh trong em được.
Và bây giờ em lớn, cái cảm giác mong chờ ngày em lớn để được sánh vai cùng anh, để được mãi mãi cùng anh yêu thương đã không còn nữa. Chúng ta thực sự đã chia cuộc đời mình thành hai hướng rẽ, đã không còn gì để nuối tiếc xưa - nay. Em có quyền mơ nhưng chẳng được thực hiện bao giờ.
Có phải vì luôn rẽ trái và rẽ phải mà chúng mình đã thực sự lạc mất nhau?
(Xuan Thao Uyen's Blog)
Comment