Con bé ngồi bó gối dưới một tàng cây rậm rạp. Trước mặt là một cánh đồng rộng bao la đầy màu sắc của hoa lá và bươm bướm bay ngập trời. Con bé đã đến nơi này với người đàn bà không biết bao nhiêu lần rồi. Hình như mỗi khi người đàn bà gặp chuyện buồn là nàng lại chạy... trốn vào đây. Một nơi trong giấc mơ, không có thật ở ngoài đời. Nhưng người đàn bà vẫn luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó nàng sẽ tìm thấy được.
Con bé cúi đầu buồn bã. Trong đôi mắt trẻ thơ lúc nào cũng long lanh ướt. Có nỗi đau nào vẫn cứ luôn nằm âm ỷ trong trái tim, ăn mòn, gậm nhấm... Con bé không nhớ từ lúc nào, nụ cười đã bỏ đi mất hay chỉ còn lại gượng gạo trên môi. Có lẽ đã lâu lắm rồi nhưng không ai còn muốn nhớ tới nữa, nhất là người đàn bà. Nỗi đau trong tiềm thức đã làm cho nàng trở nên khép kín và thầm lặng. Con bé đã từng thấy người đàn bà ngồi một mình trong bóng tối, nhìn ra ngoài khung cửa im lìm. Hình như nàng đang chờ đợi một điều gì đó...
- Có lẽ "chờ đợi được đau thật đau trong một lần ..rồi thôi"
Người đàn bà thở dài khi nhìn thấy con bé đang ngồi ủ rủ một mình. Đã bao nhiêu năm rồi con bé vẫn không bao giờ lớn được. Nó như một chiếc bóng nhỏ nhoi luôn đi bên cạnh cuộc đời nàng, lạc lỏng. Ai đã lấy đi mất tuổi thơ của con bé ?! Tội nghiệp thay đôi mắt đen lánh, ngơ ngác kia lúc nào cũng như đang sợ hãi, đầy nghi ngại... Khi một đứa trẻ đã bị mất niềm tin ngay từ thuở nhỏ thì sự hư hao này sẽ để lại một lỗ hỏng thật to lớn trong trái tim. Cái bóng đen quá khứ như đang đè nặng lên tâm hồn nàng day dứt.
Người đàn bà bắt đầu cảm thấy khó thở, tim đập dồn dập và đau nhói... Nàng nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ nữa. Làm sao để có thể quên lãng được một nỗi đau ?! Nhất là khi nỗi đau đã ăn luồn vào trong xương máu. Nàng đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục chạy trốn nỗi đau, chạy trốn chính bản thân mình. Bỗng nhiên có tiếng con bé bật khóc tức tưởi... Tiếng khóc làm nàng nhớ lại những hình ảnh chấp vá, quay cuồng trong tuổi nhỏ. Như một cơn mộng hiền hay dữ - mà trong đó có cả quỷ sứ lẫn thiên thần. Ôi, tại sao một người mà nàng thương yêu lại có thể làm cho nàng khiếp sợ và đau đớn đến được như vậy ?!
Người đàn bà cũng ôm mặt òa khóc theo nức nở. Những giọt nước mắt âm thầm ứ đọng, chờ đợi trong bao năm nay mới có dịp đổ xuống không ngừng - chờ đợi được khóc một lần ..rồi thôi !!
- Con bé đã biến mất, chỉ còn lại một mình người đàn bà với tiếng khóc trẻ con.
One day, you will fly away - and leave this all to yesterday...
(hoaquynhanh)
Comment