Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Chấp Nhận Mình Là Mình... ( Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc )

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Chấp Nhận Mình Là Mình... ( Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc )





    CHẤP NHẬN MÌNH LÀ MÌNH...
    ( Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc )

    Một chút lan man



    Ngẫm lại sự đời, tôi thấy hình như hầu hết chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc còn trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đã có được cái này cái nọ, cái kia cái khác thì ta lại sống cho quá khứ! Hừm! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lý thú! Tóm lại, ta chẳng biết quý những giây phút hiện tại.


    Một người 60, tiếc mãi tuổi 45 của mình, thì khi 75, họ sẽ tiếc mãi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy tại sao ta không nghĩ ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của mình lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải... nguyền rủa, bất mãn với nó. Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào thì nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!


    Còn đối với các vị phụ nữ cũng có khi gạt gẫm mình chút đỉnh như đi giải phẫu thẩm mỹ chẳng hạn. Xóa chỗ này, bơm chỗ nọ, lóc chỗ kia. Nhưng nhức mỏi vẫn cứ nhức mỏi, loãng xương vẫn cứ loãng xương, tim mạch vẫn cứ tim mạch... Thân thể ta cứ tiến triển theo một "lộ trình" đã được vạch sẵn của nó, không cần hỏi han ta, không cần biết ta có “chịu” không! Mà hình như, càng nguyền rủa, càng bất mãn với nó, nó càng làm dữ.


    Trái lại, nếu biết thương yêu nó, chiều chuộng nó một chút, biết cách cho nó ăn, cho nó nghỉ, biết cách làm cho xương nó cứng cáp, làm cho mạch máu nó thông thoáng, làm cho các khớp nó trơn tru thì nó cũng sẽ tử tế với ta hơn. Từ ngày "thế giới phẳng" thông qua internet, ta còn sống với đời sống ảo. Ta ngồi đây với người nhà nhưng chuyện trò với một người nào khác, cười đùa, nhăn nhó, giận dữ, âu yếm với một người nào khác ở nơi xa. Khi bắt lại câu chuyện với mọi người bên cạnh thì nhiều khi đã lỡ nhịp!


    Hiểu ra những điều tầm thường đó, tôi biết quý thời gian hơn, quý phút giây hiện tại, ở đây và bây giờ hơn. Nhờ vậy mà không có thì giờ cho già nữa! Hiện tại với tôi thì không có già, không có trẻ, không có quá khứ vị lai. Dĩ nhiên, không phải trốn chạy già mà hiểu nó, chấp nhận nó, thưởng thức nó. Khi biết "enjoy" nó thì quả có nhiều điều thú vị để phát hiện, để khám phá.


    Từ ngày biết thương "thân thể" của mình hơn, tử tế với nó hơn, thì có vẻ tôi... cũng khác tôi xưa. Tôi biết cho thân thể của mình ăn khi đói, không ép nó ăn lúc đang no, không cần phải cười cười nói nói trong lúc ăn. Món gì khoái khẩu thì ăn, chay mặn gì cũng tốt. Cá khô, mắm ruốc gì cũng được, miễn là đừng nhiều muối quá!


    Một người bạn tôi mắc bệnh "ăn không được", "ăn không biết ngon" vậy mà vẫn béo phì, đi không nổi, là bởi vì các con thương ông quá, mua toàn sữa Mỹ mắc tiền cho uống! Sữa giàu năng lượng, nhiều chất béo bổ quá, làm sao còn có thể ăn ngon, làm sao không béo phì cho được?


    Giá ông nghèo một chút còn hay hơn! Cá kho quẹt, rau muống mà tốt, miễn ông ăn thấy ngon, thấy sướng! Tôi cũng biết cho thân thể của mình ngủ hơn. Ngủ đầy giấc, đủ giấc. Ngủ đủ giấc là cơ hội tốt nhất cho các tế bào não phục hồi, như sạc pin vậy. Sạc không đủ mà đòi pin ngon lành sao được!


    Bảy trăm năm trước, Trần Nhân Tông viết: Cơ tắc xan hề khốn tắc miên! (Đói đến thì ăn, mệt ngủ liền!) trong bài Cư trần lạc đạo, (ở đời mà vui đạo)! Ông là vị vua nhà Trần sớm nhường ngôi cho con, lên tu ở núi Yên Tử, Tổ sư thiền phái Trúc Lâm. Tu hành như vậy mà khi quân Nguyên xâm lấn nước ta, ông liền xuống núi, ra tay dẹp giặc, xong, phủi tay lên núi tu tiếp!


    Mỗi người có đồng hồ sinh học của riêng mình, không ai giống ai, như vân tay vậy, cho nên không cần bắt chước, chỉ cần lắng nghe mình. Phương pháp này, phương pháp nọ của người này người kia bày vẽ chẳng qua cũng chỉ để tham khảo, nắm lấy nguyên tắc chung thôi, rồi áp dụng vào hoàn cảnh riêng cụ thể của mình, tính cách mình, sinh lý mình.


    Phương pháp nào có sự ép buộc cứng ngắc quá thì phải cảnh giác!


    Nên nhớ rằng tới tuổi nào đó, tai ta sẽ bắt đầu kém nhạy, mắt bắt đầu kém tinh, đấu óc bắt đầu kém sắc sảo. Tai kém nhạy để bớt nghe những điều chướng tai. Mắt kém tinh để bớt thấy những điều gai mắt. Đầu óc cứ sắc sảo hoài ai chịu cho nổi! Tuy vậy, tai kém mà muốn nghe gì thì nghe được, không thì đóng lại; mắt kém mà muốn thấy gì thì thấy được, không thì khép lại. Thế là "căn" hết tiếp xúc được với "trần". Tự dưng không tu hành gì cả mà cũng như tu, cũng thực tập ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm!


    Rồi một hôm đẹp trời nào đó ta còn có thể phát hiện mắt mình chẳng những nhìn kém mà còn thấy những ngôi sao lấm chấm, những lốm đốm hoa trên bầu trời trong xanh vời vợi kia. Nếu không phải do một thứ bệnh mắt nào đó thì đây hẳn là hiện tượng thoái hóa của tuổi già, nói nôm na là mắt xài lâu quá, hết thời hạn bảo hành.


    Cái mà người xưa gọi là "hoa đốm hư không" chính là nó. Tưởng hoa đốm của trời, ai dè trong mắt mình! Chính cái "tưởng" của ta nhiều khi làm hại ta. Biết vậy ta bớt mất thì giờ cho những cuộc tranh tụng, bớt tiêu hao năng lượng vào những chuyện hơn thua. Dĩ nhiên có những chuyện phải ra ngô ra khoai, nhưng cái cách cũng đã khác, cái nhìn đã khác, biết tôn trọng ý kiến người khác, biết chấp nhận và nhìn lại mình.


    Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ gì về mình. Đến 40 thì ai nghĩ gì mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ gì về mình cả!


    Tóm lại, chấp nhận mình là mình và từ bi với mình một chút. Có lẽ như vậy hay hơn cho mình.


    BS. ĐỖ HỒNG NGỌC




  • #2
    Đàn Bà Sao Quan Trọng Thế Nhỉ?



    Đàn Bà Sao Quan Trọng Thế Nhỉ?




    Đàn bà là thứ mà Đàn ông không thể thiếu được. Anh có thể thiếu rượu, thiếu thuốc lá, thậm chí có thể thiếu cả áo mặc nhưng không thể thiếu Đàn bà.

    - Đàn ông tiếng là mạnh mẽ thế, cứng cỏi thế nhưng thiếu Đàn bà là Cô đơn ngay.

    - Bận rộn như Hoàng đế Napoleon, xông pha trận mạc khắp các chiến trường châu Âu mà vẫn không thể thiếu Đàn bà. Chiến tranh quyết liệt, căng thẳng như ở lòng chảo Điện Biên Phủ năm 1954 mà Tướng De Castries vẫn cần một Cô nhà báo xinh đẹp làm thư ký riêng.

    - “Giai nhân tự cổ như danh tướng”. Người Trung Quốc xưa đã nói như vậy.

    - Đàn bà là một nửa cuộc đời của Đàn ông. Đàn ông càng làm việc nhiều, càng kiếm tiền giỏi càng cần có Đàn bà, nếu không họ sẽ bị stress, tụt dốc.

    - Người Nhật Bản nói: “Vắng Đàn bà nhà hóa Mồ côi”.

    - Đàn bà là Thiên thần hay Quỷ dữ? Thưa rằng trong mỗi người Đàn bà có cả hai thứ đó, họ vừa là Thiên thần, lại vừa là Quỷ dữ. Đàn bà còn đẹp hơn tất cả các loài hoa.

    - Lực hấp dẫn của Đàn bà rất mạnh mẽ. Phái đẹp là thỏi nam châm mà giới mày râu là đám mạt sắt nhỏ nhoi.

    - Hễ người đẹp xuất hiện là những đôi mắt của cánh Đàn ông sáng bừng lên, ham muốn, thèm khát và chỉ cần một cái vẫy tay, một cái liếc mắt là Đàn ông có thể đổ ngay.

    - Tất cả các Hoàng đế mạnh nhất từ xưa tới nay đều thử sức với Đàn bà và đều đã thất bại.

    - Chính Đàn ông làm cho Đàn bà thành thiên thần, cũng chính Đàn ông khiến Đàn bà thành Quỷ dữ. Nguy hiểm nhất cũng là Đàn bà.
    - Trong 36 kế hiểm của người Trung Hoa, Đàn Bà Là Gì? Mỹ nhân kế là hiểm nhất.

    Đổng Trác hùng mạnh thế mà phải chết vì Điêu Thuyền, Từ Hải anh hùng thế mà phải chết đứng vì Thúy Kiều, Phù Sai quyền lực thế mà phải chết vì Tây Thi. Bill Clinton suýt té giếng vì Lewinsky...

    - Đại văn hào Victo Hugo đã viết rằng: Ai cũng có thể tin, cái gì cũng có thể tin, trừ Đàn bà.

    Khi Đàn bà là Thiên thần thì họ là người tuyệt vời nhất, hấp dẫn nhất.

    Nhưng khi Đàn bà là Quỷ dữ thì họ trở nên nguy hiểm nhất.

    Song cũng vì tính chất hai mặt này của Đàn bà mà họ trở nên có sức hút mạnh mẽ hơn đối với Đàn ông vì đàn ông ham chơi mà trò chơi nếu thiếu tính mạo hiểm thì không hấp dẫn đâu.

    - Đàn bà ma lực như thương trường, bất trắc như thương trường, nhiều rủi ro như thương trường.

    - Vì tôn thờ tình yêu nên cuối đời Đàn bà không biết Ai yêu mình.

    - Vì chạy theo Đàn bà nên cuối đời người Đàn ông không biết là mình yêu Ai.

    - Đàn bà là gì? Đàn bà là ai? Những câu hỏi đó suốt đời Đàn ông không thể trả lời được một cách trọn vẹn. Song cũng vì thế mà suốt đời Đàn ông cứ si mê Đàn bà.

    - Nếu Đàn bà như chiếc bánh, bóc lá ra là thấy được hết cả nhân lẫn bột thì Đàn ông sẽ chán ngay và sự nhàm chán là kẻ tử thù của Tình yêu còn sự bí ẩn là chất xúc tác của Tình yêu.

    - Nếu không thèm khát Đàn bà thì không phải là Đàn ông. Nhưng nếu đánh mất sự nghiệp vì Đàn bà thì cũng không phải là Đàn ông.

    - Người Đàn ông thông minh xem Đàn bà như bông hoa tươi trong phòng khách\, là người bạn tâm giao trong phòng ngủ và là người cộng sự trong sự nghiệp.

    Không Đàn bà: Ôi chẳng thà tận thế....!!!

    Comment

    Working...
    X