Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tâm sự đầu Xuân 2007

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tâm sự đầu Xuân 2007

    Thế là cái khoảng khắc giao thừa đã qua. Một năm mới lại bắt đầu.

    Năm nay, gia đình tôi không có cái không khí Tết. Mọi thứ đều như ngày thường. Chỉ khác là ba có mua một chậu mai nhỏ để trước sân và mọi người không ai phải đi làm, không ai phải buôn bán nên có thể thức khuya, dậy trễ. Và hôm nay, lần đầu tiên sau nhiều năm tôi mới lại thức khuya như vậy. Đồng hồ đã điểm 4 giờ vậy mà tôi vẫn cứ ngồi đây nhìn vào cái máy vi tính này. Đầu tôi hơi choáng nhưng tôi vẫn chưa muốn ngủ. Tôi ngồi đây để nhớ lại những việc đã qua và nghĩ về những kế hoạch mới của mình.

    Về công việc, tôi được đề bạt lên một bộ phận mới toanh. Một công việc mà mọi người trong công ty bảo đó là bộ phận quan trọng ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty. Vài cô cậu bé đồng nghiệp còn ngưỡng mộ tôi, lấy tôi làm gương để cố gắng nữa chứ. Vậy mà tôi, tôi chẳng thấy hoan hỉ, phấn khởi gì cả. Tôi nhớ lúc trước khi còn trong bộ phận CSKH, tôi cứ hăng say làm việc mà không lo gì sức khoẻ của mình cả, cứ còn việc là tôi còn làm, thế đấy. Có khi làm việc đến 9 giờ tối mà quên cả hẹn. Chưa kể áp lực của công việc mà tôi phải chịu như những phàn nàn của khách hàng, deal giá với nhà cung cấp, chuẩn bị hàng tồn kho và giao hàng.......Trong một ngày phải nhận bao nhiêu đơn đặt hàng của nhiều khách hàng mà mỗi khách hàng tôi lại phải lên kế hoạch sắp xếp nhiều khâu nên lúc nào cũng phải tập trung theo dõi sát sao để không nhằm lẫn, sai sót. Nhiều lúc tôi tưởng chừng như kiệt sức. Về đến nhà, tôi chỉ biết lăn đùng ra ngủ. Mặt mày tái mét, thân hình ốm o. Vậy mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ không làm công việc đó nữa. Tôi thích nó. Nó giúp tôi năng động, nó bắt tôi phải học nhiều thứ để hỗ trợ cho nó. Nào là thủ tục XNK, nghiệp vụ kế toán, ngân hàng, thứ tín thương mai quốc tế, cách deal giá, cách ứng xử với khách hàng........Còn bây giờ, tôi chẳng cần phải làm gì hết, cũng chẳng phải cố gắng gì hết. Và vì công việc quá đơn giản chỉ là thiết kế catalogue, brochure, namecard, website,.....quảng cáo và làm event..... những việc này đều có người khác làm, tôi chỉ theo dõi và kiểm tra nên nhiều lúc thấy rảnh rỗi quá. Riết rồi tôi làm biếng, ù lì thấy sợ. Tôi muốn làm việc gì mang tính chiến lược và được tiếp xúc nhiều hơn kia. Chứ quanh quẩn với 2-3 người thiết kế hoài mà chán. Mà cũng lạ, nếu chỉ để quản lý thiết kế thôi thì cần gì phải là bộ phận Marketing? Nên để cho bộ phận thiết kế đồ họa làm thì tốt hơn chứ? Bộ phận CSKH và Sales đang thiếu mà không tìm thêm người, lại lập ra bp này chi vậy không biết? Mà thôi, cứ chịu trận thêm 1 thời gian nữa, nếu sau này đã đề bạc các kế hoạc với sếp mà không được và công việc vẫn như vậy thì out thôi. Mà đợi lúc đó thì chắc tiếng Anh của tôi cũng ok rồi, tôi cũng chẳng lo lắng nữa. Cứ thế vậy. Năm nay phải quyết tâm học AV thôi, chứ như năm ngoái học nữa chừng rồi lại cúp cua suốt, tệ thật. Rồi thì còn chuyện học lên Đại học kéo dài đến bây giờ nữa, năm nay phải cố gắng thi đậu mới được. Wow, năm nay cũng khá bận rộn rồi. Còn chuyện tình cảm? Năm ngoái còn tay trong tay, bây giờ thì một mình đơn độc thì phải chịu thôi. Nóng vội làm gì. Nghĩ lại cũng thấy tội người ta nhưng tôi o hối hận vì quyết định của mình. Anh ấy không hiễu cái tôi cần là gì thì làm sao anh ấy có thể đem lại hạnh phúc cho tôi, đúng không? Mà cũng lạ, từ ngày chia tay, tôi lại cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn. Tôi có nhiều thời gian dành cho tôi, chăm sóc chính tôi và mở rộng các mối quan hệ hơn. Giờ đây tôi có những người bạn mới. Những người bạn rất dễ thương và thông minh và già dặng. Qua họ, tôi học được nhiều thứ lắm, nhiều thứ mà trước đây tôi chẳng hề quan tâm. Và gần đây hình như tôi có một điều gì đó rất lạ. Tôi biết làm thơ tình . Đó là điều kinh dị nhất mà tôi đã làm. Sao tự nhiên tôi lại sến thế không biết . Có thể tôi quá lãng mạn, tôi sẽ không cho phép mình lãng mạn như thế nữa chứ? Vâng, tôi sẽ cố gắng thực tế. Nhưng thật sự tôi cảm thấy vui, tôi hay mỉm cười mỗi khi nghĩ về ai đó, khi nhớ về ai đó. Thật ra, tôi chẳng cần ai biết, cũng chẳng cần ai đáp lại miễn mình có thêm niềm vui. Và bởi vì, tôi nghĩ chỉ là tại tôi đang lãng mạn chút thôi, có thể một thời gian tôi lại chán ngay thôi nên cũng chẳng cần phải gò ép nó làm gì, cứ để nó tự nhiên đi nhỉ? . Con tim nó có lý lẻ riêng mà, lúc nào nó bị dập lỗi nhịp tôi đâu có ngăn được. Ôi, nhưng trái tim ta ơi, mi đừng có đập tùm lum nhé. Chỉ thật sự nhảy tung lên khi ta tìm được 1 nửa của ta thôi. (sao mà văn chương lai láng vậy trời? )

    Trời sáng rồi sao? Hơn 7 giờ sáng rồi. Wow, đây là lần thứ 2 trong đời tôi thức sáng thế này đấy. Nhớ lần trước, mê làm chuyên đề tốt nghiệp mà thức tới sáng luôn. Khiếp thật. Bây giờ già rồi mà vẫn còn sung ghê ta. Thôi ngủ một giấc rồi còn đi lên bà Nội chúc Tết nữa. Chít rồi, trưa nay đi chùa, chẳng biết còn sức để đi không nữa hay đến trưa thì lại gục đây? Mà đã hứa rồi không đi là có tội lắm. Biết vậy hồi nãy ngủ sớm tí. Đúng là cái tinh xấu không bao giờ bỏ được, không biết tự lo cho sức khoẻ của mình. Mai mốt hổng biết có chồng thì sao nhỉ? Giá như có chiếc nhẫn thần của công chúa Arabela nhỉ? Tôi sẽ hỏi xem chồng tương lai của tôi là ai. (Lại giở thói lãng mạn nữa rồi )
    Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

  • #2
    ơ chẳng phải chồng chị là TDP à?

    Comment


    • #3
      Nguyên Văn Bài Viết Của thuthao View Post
      ơ chẳng phải chồng chị là TDP à?
      Bé Thảo lại nói bậy nữa rồi?
      Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

      Comment


      • #4
        Hôm nay, tôi thấy bà khoẻ nhiều. Đôi mắt bà đã linh hoạt hơn trước. Tay chân bà có thể co dũôi nhẹ. Quan trọng là bà hiểu được những gì chúng tôi nói.

        Hồi sáng, bà khóc nứt nở thành tiếng khi nghe dì Phượng vừa khuyên bà mau hết bệnh để về ăn Tết với con cháu. Sự phản ứng đó của bà làm chúng tôi hết sức bất ngờ, vì không ai nghĩ bà sẽ có thể phản ứng như thế. Lúc đó, chúng tôi tất cả đều luống cuống. Tôi chỉ biết cúi xuống ôm bà và dỗ dành bà. Còn những người còn lại thì nhanh chóng đi ra theo yêu cầu của y tá. Cuối cùng bà không khóc nữa nhưng nước mắt của bà cứ tuông hoài. Ông bà chỉ mong có mấy ngày giỗ, lễ và Tết để con cháu tụ tập đông đủ bên ông bà thôi. Vậy mà bây giờ bà nằm một chỗ, chắc bà buồn vì sợ làm khổ con khổ cháu đấy mà. Bà tôi lúc nào cũng thế. Có lần, ngoại bệnh, ngoại hổng chịu vô bệnh viên khám bệnh, ngoại sợ tốn tiền. Phải khuyên ngoại dữ lắm ngoại mới chịu đi. Mà hình như người già nào cũng vậy thì phải?

        Nhắc đến những người già, tôi nhớ đến các cụ già ở chùa Bình An. Các cụ thật tội nghiệp. Bà tôi bệnh, ngày nào cũng có con cháu vây quanh chăm sóc từng chút từng chút một. Còn các cụ, mỗi người mỗi hoàn cảnh thật đáng thương,hổng biết lúc bệnh xuống có ai hỏi thăm lấy câu nào không nữa. Có cụ bị con dâu cư xử tệ bạt, con trai nhu nhược không bảo được vợ nên cụ lặng lẽ bỏ đi và xin vào chùa. Rồi có cụ, một đời làm công cho nhà chủ nhưng đến lúc già yếu thì chủ không nuôi nữa, đành xin vào chùa nương tựa...........Nhưng các cụ này cũng còn may mắn là tìm được đến chùa để có cái ăn, cái mặc, ca ở, còn có những cụ, tôi nghĩ nếu các cụ đó có nằm co ro ở 1 góc đường nào đó mà chết vì bệnh, vì không chịu được cái lạnh cũng chẳng ai biết. Đau xót làm sao số phận của những con người. Tại sao họ nghèo thế nhỉ? Tại sao họ bất hạnh đến nỗi không có con cháu nhỉ? Tại sao và tại sao? Xã hội, vấn đề đó Xã hội không quan tâm hay không thể quan tâm nổi?

        Ôi, tôi lại lang man rồi. Tôi đang muốn nói gì ấy nhỉ? À, tôi muốn cám ơn nhưng chẳng biết cám ơn ai. Tôi không tin có trời phật, thần thánh gì đó, tôi chỉ tin vào niềm tin của con người nhưng sao nó trùng hợp quá nên tôi cũng chẵng biết giải thích thế nào. Chiều tối hôm trước tôi đi chùa, lúc tôi đi chùa, tôi nghẹt mũi đến nỗi chỉ thở bằng miệng. Rồi thì cổ họng tôi đau nhức không thể nào nuốt được. Mỗi lần ho tôi phải có gắng ngưng nó lại vì đau buốt. Vậy mà, sáng hôm sau tôi khoẻ, không có vấn đề gì cả. Và về đến quê, sức khoẻ của ngoại lại có tiến triển rất tốt y như quẻ xăm tôi xin cho ngoại vậy. Hỏi ra thì cậu 8 nói ngoại bắt đầu có biểu hiện tốt như thế vào chiều hôm qua. Trùng hợp quá. Cách đây gần 2 tuần, bác sĩ còn phán rằng bà tôi sẽ không qua khỏi sau 24 giờ nữa, vậy mà bây giờ........ngoại đã có tiến triển tốt. Nếu thật sự bà tôi qua khỏi cơn bệnh này, tôi sẽ thật sự tin có phép màu. Tôi sẽ giữ đúng cái lệ của mình là cứ vào đầu xuân tôi sẽ đi đủ 10 cái chùa và sẽ làm nhiều nhiều nhiều việc tốt hơn nữa. Cám ơn.
        Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

        Comment


        • #5
          chúc chị thực hiện được những điều chị mong ước

          Comment


          • #6
            Nguyên Văn Bài Viết Của thuthao View Post
            chúc chị thực hiện được những điều chị mong ước
            Cám ơn bé Thảo
            Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

            Comment


            • #7
              dạ hổng có chi,chị lì xì cho em đi

              Comment


              • #8
                Bé Thảo dạo này rãnh rổi quá. 8 ghê. Sis vừa mới tl xong, quay lưng đi thì thấy bé Thảo reply rồi. Lên chức rồi kìa.
                Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

                Comment


                • #9
                  chị ơi, em tới ruì đây, chị đã quá khen, chị trả lời típ nghen

                  Comment


                  • #10
                    Năm nay, tôi có nhiều dự định và có thể năm nay là năm may mắn của tôi. Tôi phải vận động, phải biết chộp thời cơ một cách nhanh chóng và chính xác. Tôi cần phải tỉnh táo và phải kiên trì hơn. Cố lên.
                    Còn chuyện tình cảm lãng mạn của tôi, tôi phải ngưng thôi. Cái gì không rõ ràng, không chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ lún sâu vào. Nếu anh ấy và tôi là một đôi, đi một vòng, sau cùng chúng tôi cũng sẽ gặp nhau, bên nhau. Lo làm gì nhỉ? Chuyện tình cảm o thể vội vã được. Cảm giác ban đầu của bạn có thể sai. Cần phải có thời gian gặp nhau mới hiểu nhau. Tình yêu không tồn tại qua ảo giác. (Anh ấy cũng từng nghĩ như thế :)
                    Vì thế tôi sẽ chẳng mơ mộng, cũng chẳng cần nghĩ đến nhiều. Chuyện gì đến nó đến.
                    Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

                    Comment


                    • #11
                      típ.... thì nó sẽ đến

                      Comment


                      • #12
                        Evo chân thành cầu chúc cho bà của Sis sớm hồi phục và dồi dào sức khoẻ. Đồng thời cũng chúc cho Sis vạn sự như ý.

                        Evo cũng đã phải từng trải qua rất nhiều gian nan mới có được kết quả như ngày nay. Lúc còn nhỏ thì nhồi đầu vào việc học để được xếp vào hạng 1, 2, 3 trong lớp. Lúc lớn thì phải sáng cầy tối học để có được cái bằng đại học, lúc ra trường thì phải cố gắng kiếm được cái Job tốt, lúc có Job thì phải chạy theo cái High Tech mỗi ngày mỗi mới hơn. Đời là như vậy đó, nói tóm lại thì "Take it easy, it's not the end of the world".


                        Je suis comme je suis
                        Je suis faite comme ça
                        Que voulez-vous de plus?
                        Que voulez-vous de moi?

                        Comment


                        • #13
                          Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

                          Comment


                          • #14
                            sư phụ...............

                            Comment


                            • #15
                              Nguyên Văn Bài Viết Của gigisister View Post
                              Hôm nay, tôi thấy bà khoẻ nhiều. Đôi mắt bà đã linh hoạt hơn trước. Tay chân bà có thể co dũôi nhẹ. Quan trọng là bà hiểu được những gì chúng tôi nói.

                              Hồi sáng, bà khóc nứt nở thành tiếng khi nghe dì Phượng vừa khuyên bà mau hết bệnh để về ăn Tết với con cháu. Sự phản ứng đó của bà làm chúng tôi hết sức bất ngờ, vì không ai nghĩ bà sẽ có thể phản ứng như thế. Lúc đó, chúng tôi tất cả đều luống cuống. Tôi chỉ biết cúi xuống ôm bà và dỗ dành bà. Còn những người còn lại thì nhanh chóng đi ra theo yêu cầu của y tá. Cuối cùng bà không khóc nữa nhưng nước mắt của bà cứ tuông hoài. Ông bà chỉ mong có mấy ngày giỗ, lễ và Tết để con cháu tụ tập đông đủ bên ông bà thôi. Vậy mà bây giờ bà nằm một chỗ, chắc bà buồn vì sợ làm khổ con khổ cháu đấy mà. Bà tôi lúc nào cũng thế. Có lần, ngoại bệnh, ngoại hổng chịu vô bệnh viên khám bệnh, ngoại sợ tốn tiền. Phải khuyên ngoại dữ lắm ngoại mới chịu đi. Mà hình như người già nào cũng vậy thì phải?

                              Nhắc đến những người già, tôi nhớ đến các cụ già ở chùa Bình An. Các cụ thật tội nghiệp. Bà tôi bệnh, ngày nào cũng có con cháu vây quanh chăm sóc từng chút từng chút một. Còn các cụ, mỗi người mỗi hoàn cảnh thật đáng thương,hổng biết lúc bệnh xuống có ai hỏi thăm lấy câu nào không nữa. Có cụ bị con dâu cư xử tệ bạt, con trai nhu nhược không bảo được vợ nên cụ lặng lẽ bỏ đi và xin vào chùa. Rồi có cụ, một đời làm công cho nhà chủ nhưng đến lúc già yếu thì chủ không nuôi nữa, đành xin vào chùa nương tựa...........Nhưng các cụ này cũng còn may mắn là tìm được đến chùa để có cái ăn, cái mặc, ca ở, còn có những cụ, tôi nghĩ nếu các cụ đó có nằm co ro ở 1 góc đường nào đó mà chết vì bệnh, vì không chịu được cái lạnh cũng chẳng ai biết. Đau xót làm sao số phận của những con người. Tại sao họ nghèo thế nhỉ? Tại sao họ bất hạnh đến nỗi không có con cháu nhỉ? Tại sao và tại sao? Xã hội, vấn đề đó Xã hội không quan tâm hay không thể quan tâm nổi?

                              Ôi, tôi lại lang man rồi. Tôi đang muốn nói gì ấy nhỉ? À, tôi muốn cám ơn nhưng chẳng biết cám ơn ai. Tôi không tin có trời phật, thần thánh gì đó, tôi chỉ tin vào niềm tin của con người nhưng sao nó trùng hợp quá nên tôi cũng chẵng biết giải thích thế nào. Chiều tối hôm trước tôi đi chùa, lúc tôi đi chùa, tôi nghẹt mũi đến nỗi chỉ thở bằng miệng. Rồi thì cổ họng tôi đau nhức không thể nào nuốt được. Mỗi lần ho tôi phải có gắng ngưng nó lại vì đau buốt. Vậy mà, sáng hôm sau tôi khoẻ, không có vấn đề gì cả. Và về đến quê, sức khoẻ của ngoại lại có tiến triển rất tốt y như quẻ xăm tôi xin cho ngoại vậy. Hỏi ra thì cậu 8 nói ngoại bắt đầu có biểu hiện tốt như thế vào chiều hôm qua. Trùng hợp quá. Cách đây gần 2 tuần, bác sĩ còn phán rằng bà tôi sẽ không qua khỏi sau 24 giờ nữa, vậy mà bây giờ........ngoại đã có tiến triển tốt. Nếu thật sự bà tôi qua khỏi cơn bệnh này, tôi sẽ thật sự tin có phép màu. Tôi sẽ giữ đúng cái lệ của mình là cứ vào đầu xuân tôi sẽ đi đủ 10 cái chùa và sẽ làm nhiều nhiều nhiều việc tốt hơn nữa. Cám ơn.
                              Huyết áp bà tôi đã ổn định. Cơn đau thận và phổi không còn là vấn đề của bà bây giờ nữa rồi. Bà đã có thể cữ động 1 cánh tay, có thể mở miệng để nhai cơm nát, đầu óc bà minh mẫn hơn trước nhiều lắm. Không những vậy bà có thể nói chuyện nhưng do chưa làm chủ được cái lưỡi, bà phát âm không rõ nên rất khó nghe. Nhưng bà vẫn nằm đó, nằm 1 chỗ trên chiếc tràng kỹ. Mà cũng do nằm nhiều nên bây giờ phần lưng của bà bị loét 1 lỗ rất to. Lúc trước nó chỉ là 1 vết loét ngoài da nhỏ rồi nó bị hoại tử và dần dần lan rộng hơn. Bây giờ mỗi lần thay băng cho bà là mọi người lại đau lòng đến rơi lệ, nó đã biến thành một cái lỗ sâu hoắm bằng 1 bàn tay của bố, lộ rõ phần xương màu trắng bên trong. Bà đau lắm nhưng cứ cố chịu, không rên la tiếng nào. Thỉnh thoảng, chắc vết thương hành nên bà rên hừ hự khe khẽ và đòi đi mua thuốc giảm đau cho bà. Thương bà quá, bà ơi. Dù mọi người chăm bà rất kỹ, đã tìm mọi cách để chữa trị nhưng hình như tất cả đều vô hiệu. Bác sĩ bảo chẳng làm gì được đâu, chúng tôi chỉ có thể giữ vết thương cho sạch, cho uống thuốc để nó đừng lan rộng nữa thôi. Sao lạ vậy? Chẳng lẽ không có cách nào để lành được vết thương đó sao? Bà bị bao nhiêu bệnh, họ còn chữa được mà. Chỉ là 1 vết thương thôi, sao không chữa được chứ . Chẳng lẻ ngồi đó nhìn thấy cảnh bà chết dần chết mòn vì đau đớn chứ không vì bệnh tật sao? Đau đớn quá bà ơi.

                              Bà biết không, mỗi lần con thấy bà khóc, con lại âu yếm và chọc cho bà cười, không phải con không biết được cái đau mà bà đang cố chịu. Con chỉ muốn bà quên nó đi và được vui vẻ dù chỉ vài phút thôi để rồi bà lại phải lạc quan để mà tiếp tục chống chọi với cơn bệnh ấy. Cố lên, cố lên bà nhé. Chúng con ai cũng yêu quý bà. Mà bà ơi, bà coi nè, mai mốt bà khoẻ rồi, bà sẽ đẹp lắm. Vì cái cục mỡ ở bụng bà bây giờ nó đâu mất tiêu rồi. Bà xem dáng bà nhon lắm nè. Bây giờ hổng ai chọc ông bà ngoại là số 10 nữa đâu, xứng đôi lắm Bà cười rồi nè nhưng sao trong lòng tôi đau xót quá. Bà ốm, bà đã ốm đi rất nhiều bà ơi.

                              Con cầu cho bà mau mau khoẻ. Bà ơi, bà phải khoẻ mau để ăn đám cưới của cháu trai và cháu gái của bà, bà nhé. Cháu yêu bà, bà ơi.
                              Don't make friends who are comfortable to be with. Make friends who will force you to lever yourself up

                              Comment

                              Working...
                              X