Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

8 Lời Nói Dối Của Mẹ

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • 8 Lời Nói Dối Của Mẹ

    8 lời nói dối của mẹ

    1. Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!
    Mẹ nói câu nói dối đầu tiên!

    2. Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.
    Mẹ nói câu nói dối thứ hai.

    3. Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối, để kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ: Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!
    Mẹ lại lần thứ ba nói dối.

    4. Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ nhẫn nại đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho cậu bé bình trà đã được pha sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng đượm, tình mẹ còn nồng đượm hơn. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!!
    Mẹ nói dối lần thứ tư.

    5. Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ vừa làm Mẹ vừa làm Cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học, cái khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng sinh tình cảm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một mình chịu khổ thế. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy.
    Mẹ nói dối lần thứ 5

    6. Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà!
    Mẹ nói dối lần thứ 6

    7. Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy móc. Sống ở Mỹ một thời gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ không quen!
    Mẹ nói dối lần thứ 7.

    8. Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng khóc, mẹ không đau đâu.
    Đấy là lần nói dối cuối cùng của mẹ.

    Sưu tầm

  • #2
    Mẹ – Một hình tượng sáng trong

    Mẹ – Một hình tượng sáng trong

    Con sẽ nhớ hoài những lúc Mẹ giận con, không thèm nói chuyện với con lấy một câu nhưng đâu đó Mẹ hỏi mấy đứa nhỏ “ Chị Hai về chưa con”, “ nó thực tập không biết ra sao rồi nữa”, “ đau thì phải đi bệnh viện chứ”,…
    Con vẫn nhớ như in những tâm sự của Mẹ về một tuổi thơ không tròn trĩnh, không được như con bây giờ – của thuở ấu thơ – đầy niềm vui và nụ cười không dứt…Mẹ không có Ba, Mẹ phải chịu nỗi đau khi chứng kiến ông Ngoại đứng trước tòa không nhận Mẹ là con. Con có thể tưởng tượng cái cảnh Mẹ đứng như trời trồng lúc ấy và tai in hằn những tủi thân chất nghẹn ngào. Mẹ lớn lên không được sự chăm sóc, bảo bọc của một người Cha, Mẹ không được học hành đến nơi đến chốn “ Con bà Hai đứa nào cũng thành đạt, đứa nào cũng ngồi phòng máy lạnh, cuối tháng lãnh lương, đi xe máy, ngồi xe hơi…” Còn Mẹ, 365 ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, 366 ngày – không có lấy một giấc ngủ trưa trọn vẹn. Một hạt mưa cũng khiến Mẹ lo một vụ mì thất bác, vụ đậu mốc meo. Cái nắng quá oi ả của miền Nam cũng khiến Mẹ thấp thỏm lo cho đám rau không đủ xanh tiền chợ, hàng chuối không buông buồng, đu đủ không ra hoa. Mẹ tích góp từng đồng gửi con mỗi tháng học đại học mấy năm nay “ Đời cha mẹ bây khổ, tụi bây ráng học mà sau này sướng cái thân.. Thấy ba mẹ bây khổ cực từng ngày không?”

    Con sẽ không bao giờ quên cái mùi mồ hôi hằn trên áo lao động của Mẹ. Nó “say” những vất vả lo toan thành tình yêu vô bờ bến, nó đọng lại những yêu thương khó cất thành lời, nó là hiện thân của sự hy sinh và cố gắng không ngơi nghĩ. Nó là chất, là men, là sữa nuôi con lớn lên từng ngày, dạy con biết lao động chân chính, dạy con biết vươn lên trong mỗi khó khăn, dạy con biết thầm lặng, thấu hiểu và sẽ chia…
    Con yêu nụ cười của Mẹ, thánh thiện và chân chất đời thường, bởi ở đó không có đố kỵ cuộc sống, không có toan tính, âm mưu, không có dối trá và thủ đoạn…
    Con yêu cái cách được ôm Mẹ bằng cả vòng tay. Mẹ “lớn” thật đấy, vững chãi mà dịu hiền, ấm áp lạ…
    Con yêu mỗi bữa cơm chỉ toàn bạc hà muối nhai dai nhách nhưng đẫm vị của yêu thương, của công Mẹ trồng, Mẹ ngâm ủ; đậu đũa nhạt phèo nhưng “đựng” bao nhiêu khó nhọc những ngày tỉa, hái, chăm sóc. Con khoái vị ngọt lịm của đu đủ, mùi thơm của chuối cau…Đó là thứ Mẹ bán 1kg hai ngàn, 100 kg hai trăm. Đó là vị của tích góp, vun đầy; là vị của niềm tin “ con mình không đói khổ nơi thành thị”…
    Con yêu những buổi chiều mưa lạnh ngắt, nấu được nồi nước nóng dành cho Mẹ về tắm sau chặng đường xa từ rẫy Sông Ui đến nhà. Đó là hơi ấm của tình, của thương, của hiểu những hy sinh, vất vả…
    Con yêu cái cách Mẹ im lặng nhìn con tự bước đi vững vàng trên đôi chân của mình, yêu cái giọng nói ấm áp qua điện thoại của Mẹ “ bữa nay học hành sao rồi con”, yêu cái cách Mẹ nắm cơm cho con mang lên Kí túc xá, gói vội quả đu đủ làm quà cho bạn bè…
    Con yêu những buổi chiều long lanh ánh mắt Mẹ, sớm bình minh nụ cười tươi gọi con dậy…Con yêu sự giản dị đến từ cách ăn mặc của Mẹ, chẳng chút phấn son nhưng Mẹ đẹp như thiên thần ấy! Con yêu một tâm hồn lấp lánh tình thương và đầy bao dung của Mẹ…Con yêu một dáng đi, một cách sống, một con Người, một hình tượng sáng trong…
    Ngàn lời yêu thương cũng không đủ, trăm đóa hoa cũng không sao nói hết…Gửi đến Mẹ sự cảm nhận đong đầy nhất từ trái tim. Không cần chờ đến những mùa 8/3 nữa, vì con biết yêu thương là hành động. Con sẽ luôn sống tốt và chăm chỉ mỗi ngày. Con sẽ luôn vững vàng và tự tin để Mẹ không lo lắng. Con sẽ đi và vươn tới mơ ước Mẹ đã đắp xây cho con…
    Những mùa 8/3 đến lại đi…Những ngày con có Mẹ…Yêu Mẹ nhất trần đời, Mẹ ơi Mẹ biết không, con yêu Mẹ!
    Khánh Hòa

    Comment

    Working...
    X