(Dân trí) - Tôi tin rằng tình yêu cũng có thể chữa được bệnh ung thư! Tôi không phải bác sỹ, cũng không biết về những nghiên cứu có thể chứng minh điều đó, nhưng tôi tin đó là sự thật, bởi đó chính là trải nghiệm của đời tôi.
Khi cả nhà biết tin mẹ tôi bị ung thư, chúng tôi lặng đi. Thường thì ngôi nhà luôn ồn ào huyên náo với đủ thứ tiếng động, những điệu nhạc xưa cũ của bố, những bộ phim hài mẹ xem trên ti vi (kèm theo là những lời bình luận không ngớt của bà), tiếng chị gái tôi, Nidhi, vừa buôn điện thoại và tiếng ậm ừ rinh rích của tôi. Nhưng ngày hôm ấy tất cả đều lặng lẽ.
Vẫn luôn là người mơ mộng, tôi tìm kiếm sự che chở phía ngoài hiên nhà. Ngẩng mặt lên trời, tôi hét to cầu xin đức Chúa hãy cho chúng tôi được bình an trở lại. Khi xuống gác, tôi thấy bố đang ngồi bên mẹ, vuốt ve mái tóc bằng sự trìu mến trong ánh mắt, tôi có thể cảm thấy mọi dấu vết lo sợ đã rời bỏ gương mặt xinh đẹp của mẹ. Chị gái tôi đang nắm tay bà. Tất cả chúng tôi nhìn nhau và hiểu rằng đây không phải là cuộc chiến của riêng mẹ nữa. Sức của mẹ sẽ không chỉ còn tuỳ thuộc vào trách nhiệm của bác sỹ mà còn tuỳ thuộc vào chính chúng tôi.
Sợ hãi đã mở đường cho tinh thần kiên định. Nỗi lo lắng đã làm nảy nở hy vọng khi chúng tôi dành tất cả mọi chú tâm và yêu thương vào cuộc chiến với căn bệnh ung thư, với từng tế bào của nó.
Một trong những lý do khiến bệnh ung thư thật đáng sợ vì bản thân việc điều trị nó đã rất đau đớn. Việc trị liệu hoá chất khiến người bệnh thấy mệt mỏi ở mọi phương diện. Vì bệnh ung thư của mẹ đang ở giai đoạn tiến triển nên thuốc điều trị sẽ rất mạnh và bác sỹ cũng đã cảnh báo trước với chúng tôi là sức khoẻ của bà sẽ giảm sút ít nhiều. Vậy sao? Chúng tôi nhìn nhau và nhún vai, gần như cùng một lúc, như thể muốn nói: “Để xem”.
Chúng tôi đã không cho phép bất cứ chuyện gì khó chịu chạm tới mẹ.
Một mũi tiêm ư? Chúng tôi chống lại nó bằng lời nói “yêu mẹ” và nắm chặt tay bà.
Những lời nói không hay? Chúng tôi phản ứng bằng cách ôm mẹ thật chặt và nói rằng, “Người này chẳng biết gì cả”.
Những giọt nước mắt trên gò má ư? Ngay sau đó, chúng tôi khoả lấp bằng nhiều tiếng cười thật lớn.
Thiếu ngủ ư? Cả đêm chúng tôi trò chuyện, chơi bài và nghe những bộ sưu tập âm nhạc ngày xưa tuyệt vời của bố.
Tóc mẹ rụng vì điều trị hoá chất ư? Chúng tôi cũng có cả câu trả lời cho điều đó! Chúng tôi gọi mẹ là “Người phụ nữ hói đầu xinh đẹp” và mẹ lại rúc rích như thể đó là mẩu chuyện vui hài hước nhất thế giới.
Và kết quả? Lượng hồng cầu của mẹ đáng lẽ đã sụt giảm ghê gớm sau sáu đợt trị liệu hoá chất thì vẫn gần như ổn định. Trong khi đa số người khác phải mất một tuần để hồi phục khỏi những tác dụng phụ thì mẹ chỉ mất một ngày. Các bác sỹ thực sự ấn tượng về điều này. Một người đã nói, “Bà Bajaj, mọi thứ hoàn toàn ổn; xin mời bà về nhà thôi để chúng tôi còn khám cho những người ốm thực sự!”.
Trước khi mắc bệnh, mẹ luôn đặt chúng tôi lên trước tiên, sức khoẻ của chúng tôi quan trọng hơn sức khoẻ của bà. Giờ thì không thế nữa. Mẹ bắt đầu dành thời gian cho bản thân. Mỗi sáng, mẹ tập yoga, dùng thực phẩm bổ dưỡng và một ngày của mẹ đều kết thúc bằng việc ngồi thiền. Mẹ bắt đầu thấy yêu cơ thể mình, điều mà trước đây tôi chưa hề thấy. Mẹ bôi loại kem thơm dịu lên hai cánh tay và tìm mặc những quần áo đẹp.
Và một ngày, bất ngờ mẹ bảo, “mẹ thích khiêu vũ quá, hãy dạy mẹ nhảy nhé”.
Có điều gì đó thật tuyệt vời đang diễn ra trong mẹ. Phải chăng chính thay đổi tuyệt vời này đã tạo nên sức mạnh giúp bà đánh bại căn bệnh ung thư? Tất cả các xét nghiệm của mẹ đã cho thấy rõ điều đó. Trên thực tế, những kết quả xét nghiệm còn cho thấy sức khoẻ của mẹ khá hơn hẳn so với giai đoạn trước khi mắc bệnh.
Giờ đây, sau ba năm kể từ ngày đó, tóc mẹ tôi vẫn mềm hơn bao giờ hết. Mẹ ăn mặc thật đẹp và tham dự một tổ chức có tên là Helping Hands để đem lại hy vọng cho những bệnh nhân ung thư khác. Người ta bảo tôi rằng, vẻ rạng rỡ trong yêu thương của mẹ đã đem lại niềm tin cho bao bệnh nhân khác.
Mẹ nói với họ: “Hãy yêu thương chính bạn.Yêu thương những người xung quanh bạn và yêu cuộc sống. Hãy tin rằng bạn xứng đáng được sống và bạn sẽ thấy bệnh ung thư lặng lẽ ra đi”. Tôi hoàn toàn tin lời mẹ nói.
Đỗ Dương
Theo Beliefnet
Khi cả nhà biết tin mẹ tôi bị ung thư, chúng tôi lặng đi. Thường thì ngôi nhà luôn ồn ào huyên náo với đủ thứ tiếng động, những điệu nhạc xưa cũ của bố, những bộ phim hài mẹ xem trên ti vi (kèm theo là những lời bình luận không ngớt của bà), tiếng chị gái tôi, Nidhi, vừa buôn điện thoại và tiếng ậm ừ rinh rích của tôi. Nhưng ngày hôm ấy tất cả đều lặng lẽ.
Vẫn luôn là người mơ mộng, tôi tìm kiếm sự che chở phía ngoài hiên nhà. Ngẩng mặt lên trời, tôi hét to cầu xin đức Chúa hãy cho chúng tôi được bình an trở lại. Khi xuống gác, tôi thấy bố đang ngồi bên mẹ, vuốt ve mái tóc bằng sự trìu mến trong ánh mắt, tôi có thể cảm thấy mọi dấu vết lo sợ đã rời bỏ gương mặt xinh đẹp của mẹ. Chị gái tôi đang nắm tay bà. Tất cả chúng tôi nhìn nhau và hiểu rằng đây không phải là cuộc chiến của riêng mẹ nữa. Sức của mẹ sẽ không chỉ còn tuỳ thuộc vào trách nhiệm của bác sỹ mà còn tuỳ thuộc vào chính chúng tôi.
Sợ hãi đã mở đường cho tinh thần kiên định. Nỗi lo lắng đã làm nảy nở hy vọng khi chúng tôi dành tất cả mọi chú tâm và yêu thương vào cuộc chiến với căn bệnh ung thư, với từng tế bào của nó.
Một trong những lý do khiến bệnh ung thư thật đáng sợ vì bản thân việc điều trị nó đã rất đau đớn. Việc trị liệu hoá chất khiến người bệnh thấy mệt mỏi ở mọi phương diện. Vì bệnh ung thư của mẹ đang ở giai đoạn tiến triển nên thuốc điều trị sẽ rất mạnh và bác sỹ cũng đã cảnh báo trước với chúng tôi là sức khoẻ của bà sẽ giảm sút ít nhiều. Vậy sao? Chúng tôi nhìn nhau và nhún vai, gần như cùng một lúc, như thể muốn nói: “Để xem”.
Chúng tôi đã không cho phép bất cứ chuyện gì khó chịu chạm tới mẹ.
Một mũi tiêm ư? Chúng tôi chống lại nó bằng lời nói “yêu mẹ” và nắm chặt tay bà.
Những lời nói không hay? Chúng tôi phản ứng bằng cách ôm mẹ thật chặt và nói rằng, “Người này chẳng biết gì cả”.
Những giọt nước mắt trên gò má ư? Ngay sau đó, chúng tôi khoả lấp bằng nhiều tiếng cười thật lớn.
Thiếu ngủ ư? Cả đêm chúng tôi trò chuyện, chơi bài và nghe những bộ sưu tập âm nhạc ngày xưa tuyệt vời của bố.
Tóc mẹ rụng vì điều trị hoá chất ư? Chúng tôi cũng có cả câu trả lời cho điều đó! Chúng tôi gọi mẹ là “Người phụ nữ hói đầu xinh đẹp” và mẹ lại rúc rích như thể đó là mẩu chuyện vui hài hước nhất thế giới.
Và kết quả? Lượng hồng cầu của mẹ đáng lẽ đã sụt giảm ghê gớm sau sáu đợt trị liệu hoá chất thì vẫn gần như ổn định. Trong khi đa số người khác phải mất một tuần để hồi phục khỏi những tác dụng phụ thì mẹ chỉ mất một ngày. Các bác sỹ thực sự ấn tượng về điều này. Một người đã nói, “Bà Bajaj, mọi thứ hoàn toàn ổn; xin mời bà về nhà thôi để chúng tôi còn khám cho những người ốm thực sự!”.
Trước khi mắc bệnh, mẹ luôn đặt chúng tôi lên trước tiên, sức khoẻ của chúng tôi quan trọng hơn sức khoẻ của bà. Giờ thì không thế nữa. Mẹ bắt đầu dành thời gian cho bản thân. Mỗi sáng, mẹ tập yoga, dùng thực phẩm bổ dưỡng và một ngày của mẹ đều kết thúc bằng việc ngồi thiền. Mẹ bắt đầu thấy yêu cơ thể mình, điều mà trước đây tôi chưa hề thấy. Mẹ bôi loại kem thơm dịu lên hai cánh tay và tìm mặc những quần áo đẹp.
Và một ngày, bất ngờ mẹ bảo, “mẹ thích khiêu vũ quá, hãy dạy mẹ nhảy nhé”.
Có điều gì đó thật tuyệt vời đang diễn ra trong mẹ. Phải chăng chính thay đổi tuyệt vời này đã tạo nên sức mạnh giúp bà đánh bại căn bệnh ung thư? Tất cả các xét nghiệm của mẹ đã cho thấy rõ điều đó. Trên thực tế, những kết quả xét nghiệm còn cho thấy sức khoẻ của mẹ khá hơn hẳn so với giai đoạn trước khi mắc bệnh.
Giờ đây, sau ba năm kể từ ngày đó, tóc mẹ tôi vẫn mềm hơn bao giờ hết. Mẹ ăn mặc thật đẹp và tham dự một tổ chức có tên là Helping Hands để đem lại hy vọng cho những bệnh nhân ung thư khác. Người ta bảo tôi rằng, vẻ rạng rỡ trong yêu thương của mẹ đã đem lại niềm tin cho bao bệnh nhân khác.
Mẹ nói với họ: “Hãy yêu thương chính bạn.Yêu thương những người xung quanh bạn và yêu cuộc sống. Hãy tin rằng bạn xứng đáng được sống và bạn sẽ thấy bệnh ung thư lặng lẽ ra đi”. Tôi hoàn toàn tin lời mẹ nói.
Đỗ Dương
Theo Beliefnet
Comment