Ám ảnh vì đọc nhật ký "mây mưa" của chồng
Chị lục túi của anh, tìm được vài tờ giấy viết tay. Nét chữ anh ghi lại cảm xúc dành cho bé cưng nào đó, họ làm những gì, vui vẻ ra sao... Lãng mạn, chi tiết, và trần tục...
Trong hộp thư vẫn còn vài tin nhắn nữa, nhưng chị không dám đọc thêm. Chị sợ mình không chịu đựng nổi. Những lời nhớ nhung của thời yêu đương, những cảm xúc còn lại sau một cuộc vui nào đó được nhắc lại... Nhưng, những cái tin đó không phải là giữa anh và chị, mà là giữa người chồng bấy lâu chị tin tưởng với một cô gái nào đó, được anh âu yếm gọi là “bé cưng”.
Cứ như một cơn ác mộng. Anh là mối tình đầu tiên và duy nhất của chị. Là người mà chị đã ngỡ chẳng bao giờ có thể phản bội mình. Dù chị vẫn biết, bây giờ ngoài đường người ta đi ngang về tắt rất nhiều. Thi thoảng, lại nghe kể, cô bạn học cũ, chị đồng nghiệp phòng bên có chồng phản bội, vợ bé vợ mọn, chị cũng nghe, không bình luận. Chị thương cảm những người phụ nữ tội nghiệp và chị mừng vì hạnh phúc vẫn luôn tràn đầy trong tổ ấm của mình. Với chị, những câu chuyện đó như xa lắm, ở đâu đâu, thuộc về một thế giới nào khác, chẳng liên quan gì đến chị.
Lãng mạn, chi tiết, trần tục. Những dòng chữ có lẽ sẽ ám ảnh suốt quãng đời còn lại của chị. (Ảnh minh họa)
Đôi khi chị cũng thầm nghĩ, chắc mấy cô vợ đó ít quan tâm đến chồng con, hoặc không chịu khó chăm sóc chồng, hoặc có thiếu sót gì đó chẳng hạn. Chị cho rằng mình giỏi, nhưng tự xét lại, chị tin mình chẳng có điều gì phải lo lắng. Ngoài công việc, chị sống khép kín, chỉ biết gia đình. Đứa con gái đáng yêu là cái gạch nối vững chắc giữa hai vợ chồng. Anh rất cưng con. Chị lại có bà mẹ chồng “trên cả tuyệt vời” đang sống cùng, người yêu thương và bênh vực chị còn hơn cả mẹ ruột. Soi gương, chị thấy mình còn rất mặn mà và anh vẫn nồng nhiệt với chị mỗi đêm kia mà...
Nhiều người ngưỡng mộ và ganh tị với hạnh phúc của chị. Thu nhập của anh chị tầm tầm, phần nhiều chi tiêu trong nhà là trông vào đồng lương của chị. Anh vẫn nộp hết lương cho chị, chỉ dằn túi rất ít. Vậy anh lấy đâu ra tiền để mà hẹn hò với cô gái ấy? Tối nào anh cũng về nhà ăn cơm. Thời gian đâu? Những dịp ăn nhậu của anh cũng hiếm hoi. Chị nhớ lại, chưa từng thấy anh có một biểu hiện gì đáng ngờ. Hay bởi chị đã quá chủ quan?
Lòng dậy sóng. Lần đầu tiên chị cho phép mình làm công việc mà nhiều người vợ khác cho là hiển nhiên. Chị lục túi xách của anh. Trong đó, chị tìm được vài tờ giấy viết tay, một dạng như nhật ký rời vậy. Nét chữ của anh. Kèm theo ngày tháng là những sự kiện, cảm xúc của anh dành cho người đó. Họ đã hẹn hò ở đâu, làm những gì, vui vẻ ra sao... Lãng mạn, chi tiết, trần tục. Anh và “bé cưng” là hai nhân vật chính. Những dòng chữ có lẽ sẽ ám ảnh suốt quãng đời còn lại của chị.
Anh chối quanh nhưng trước những chứng cứ chị đưa ra, anh đành vừa thú nhận vừa lấp liếm. Mẹ chồng chị nổi giận, không muốn nhìn mặt anh. Con gái ngơ ngác bật khóc. Chị nhìn người đàn ông trước mặt, đau đớn nhận ra lòng mình đang căm giận. Những lời ngụy biện rẻ tiền của anh làm chị thêm ghê tởm. Chị hình dung mình làm sao có thể nằm cạnh người chồng đã từng chung đụng với kẻ khác? Những câu chữ bệnh hoạn trong mấy tờ giấy, những tin nhắn nồng nàn kia làm sao chị có thể quên được? Chị cũng không muốn đạp đổ. Bỏ qua, cho anh cơ hội làm lại từ đầu là cách tốt nhất, đỡ mất mát nhất. Nhưng, chị đang tự hỏi mình còn có thể tiếp tục bên anh sau lần nếm trải hạnh phúc đắng ngắt này hay không?
Nguyễn Hải My
Phụ nữ
Phụ nữ
Comment