Hồi ký Hồ Thị Bích Khương - Kỳ 13
Kỳ 13
Chính vì sự đối xử với bệnh nhân quá tàn ác như vậy nên các tù nhân ai có lòng tự trọng một chút mà bị bệnh thấy đáng chịu đựng được họ không bao giờ gọi y, bác sỹ trại giam cấp cứu làm gì để khỏi quản giáo trại gây phiền nhiễu và đánh đập chửi bới họ. Chính vì vậy mà ở trong nhà tù, có những lúc phạm nhân vừa gọi cấp cứu xong, khi công an chưa đến thì cũng lại gọi cán bộ ơi chết rồi. Khi tôi ở trại tạm giam tôi được biết có 2 trường hợp phạm nhân chết như vậy. Ðó là chưa kể những nơi cách xa chỗ tôi ở cũng như nếu như cán bộ mà nghe nói chết rồi thì đều bảo, “Chúng mày hãy im đi...” Tôi nghe phạm nhân khác họ bảo rằng nếu chết tại trại giam thì họ cũng chở xuống bệnh viện và nói chết ở viện đã được thuốc men đầy đủ.
Một điều quá đặc biệt là có những người chẳng có bệnh tình gì cả hoặc có bệnh nhẹ không đáng gì, nhưng vì có tiền bạc để chạy vạy xuống trạm xá để nằm tại đây hết tháng này qua tháng khác nhằm trốn tránh không phải đi lao động nặng nhọc. Những người có tiền thì do muốn được thoải mái bởi trạm xá không bị bịt kín cửa sổ, người thì xuống trạm xá để chạy một bệnh án mong được xử phạt nhẹ nhàng hơn, rồi tiếp theo là được giảm án và đặc xá trước thời hạn trở về nhà. Như vậy có nghĩa là trong xã hội CSVN thì không chỉ ở ngoài đời mới thối nát mà nó thối nát khắp nơi kể cả trong nhà tù của chế độ nữa, ở đây lại càng có nhiều điều kiện cho cán bộ công an CS vòi vĩnh và ăn tiền của gia đình tù nhân các kiểu, cho nên nó là địa điểm thối nát khá nặng nề.
Ngày lại ngày điều tra viên đến nói chuyện thuyết phục tôi viết đơn xin miễn truy cứu hình sự tức là không đưa tôi ra tòa xử án bỏ tù chính thức nữa, nhưng tôi không viết và tôi nói tôi không có tội nên tôi không xin miễn gì cả. Cũng đến lúc chán làm việc với tôi, nên điều tra bảo với tôi là sẽ đi làm vụ khác và dặn dò khi nào chị suy nghĩ kỹ muốn về nhà thì bảo quản giáo gọi điện cho tôi. Tôi không điện thoại mà viết đề nghị được tại ngoại và yêu cầu cơ quan điều tra làm rõ những sự việc chưa được làm rõ theo đúng pháp luật. Khi ấy điều tra viên đến nói muốn về thì viết khác đi chứ chị viết như thế này không thể giải quyết được gì hết. Tôi nói, “Vậy thì chú viết cho tôi đi xem nào...” Tôi nói thế làm gã điều tra viên tức quá hằm mặt quay về.
Khi tối đêm về, tôi lại trò chuyện với những người bạn tù, qua họ tôi cũng biết được khá nhiều nỗi khổ cực của tù nhân và thực tình nếu không vô tù thì chắc gì nghe người ta kể mình đã tin được. Ở trong trại giam của CSVN nếu người tù ốm đau mà không có gia đình người thân là gần như không có thuốc. Nếu có bệnh hoặc bị đánh mà chết thì chỉ 1 cỗ áo quan gỗ tạp thật rẻ tiền, tiếp đến quản giáo trại tù đọc qua loa cái biên bản pháp y gì đó, rồi sau nữa mấy người tù tự giác được lệnh phải xúm vào khiêng cái xác tù cho lên xe bò cải tiến để chở ra ven rừng, vệ núi đào huyệt nông quèn vùi lấp qua loa thế là xong 1 kiếp tù, kiếp người. Mạng người Việt trong lao tù của chế độ CS thật là rẻ rúm quá súc vật vậy.
Tôi được các tù nhân cho biết, trong khi điều tra để khảo cung cũng có rất nhiều người bị đánh đập tra tấn tàn bạo dã man do trực tiếp các cán bộ điều tra công an cộng sản gây ra.
Kiểu tra tấn mà các tù nhân sợ nhất là công an cộng sản trại giam bắt chéo hai tay phạm nhân ra sau lưng dùng còng số 8 còng 2 tay chéo cánh sẻ. Sau đó chúng dùng dây thừng buộc vào còng kéo phạm nhân treo lên tường khớp vai được quay nửa vòng về phía sau đến lúc 2 tay thẳng lên trời. Những người bị treo như thế này các dây chằng căng ra, hai hàm răng va vào nhau cộc cộc, giữa mùa Ðông giá lạnh mà mồ hôi vẫn vã ra như tắm.
Họ bị thẩm vấn tra cung trong tình trạng tư thế hỏi không nói được, mà còn bị rất nhiều công an điều tra viên phá án liên tiếp đấm vào mặt tổn thương đến bầm tím. Ðến khi các tù nhân này bị đánh đến ngất xỉu đi thì bị hất nước vào mặt cho tỉnh để đánh tiếp và cứ thế chúng đánh cho đến khi phải nhận tội mới thôi. Khẩu hiệu tra tấn của công an CSVN là “không có tội đánh cho thành có tội, có tội đánh cho chừa, đánh nhầm còn hơn bỏ sót...”
Những ai bị tra tấn kiểu này khi đi thẩm vấn cung về thì mặt mày bầm giập, thâm tím, sưng vù lên không thể nhận ra được mặt mũi như trước nữa. Hai cổ tay bị còng số 8 siết chặt khi tra tấn tím bầm giập, ít hôm sau thì bị lở loét mưng mủ nhiễm trùng rất nặng rồi sốt thân nhiệt cao lên 38-40 độ C, đến nỗi không ăn uống được gì. Ngay trong phòng nữ chúng tôi, một phạm nhân có tên Ngoạn bị tội ma túy cũng bị chúng tra tấn cực hình kiểu đó và chính chị đã kể tất cả cho chúng tôi tội ác dã man tàn bạo của bọn điều tra viên với các tù nhân nữ như thế đó.
Tôi vào phòng giam cùng ở tù với phạm nhân Ngoạn này, thì Ngoạn đã bị giam 6 tháng. Ðến khi Ngoạn ra xử án hơn 1 năm chuyển đi nơi khác, tức sau chừng hơn một năm bị tra tấn dã man tàn bạo thì phạm nhân này vẫn còn bị đau và còn có rất nhiều dấu tích để lại, hai bên vai lúc nào cũng nhức nhối, đêm đêm vẫn phải nhờ những người tù khác đấm bóp để giảm đau. Trên hai cổ tay vẫn còn dấu tích của việc công an CS đã còng số 8 ngày mới vào trại và các vết bầm tím khác do bị tra tấn gông cùm thời gian dài...
Ở trong trại tạm giam, việc ăn cơm sống nấu từ gạo mốc và ướt nhão như cháo là chuyện rất thường xuyên vì công an CSVN có coi tù là con người nữa đâu mà chúng phải quan tâm chu đáo. Họ tính toán rằng càng bắt tù nhân sống càng khổ cực, gian khổ, cay đắng cực hình bao nhiêu thì càng tốt, vì mọi biện pháp đó sẽ làm tù nhân càng sợ sệt, mất ý chí không dám tái phạm nữa, có thế mới đạt được mục tiêu giáo dục, cải tạo con người gọi là trả lại cho xã hội những người có ích do đã được hoàn lương để từ bỏ vĩnh viễn con đường phạm tội. Ðối với những tù chính trị thì họ tiêu diệt cả thể xác lẫn tinh thần một cách triệt để sao cho kiệt quệ, tàn tạ, suy kiệt để họ không còn khả năng chống đối lại chế độ XHCN bạo tàn của ÐCSVN nữa.
(Còn tiếp)
Kỳ 13
Chính vì sự đối xử với bệnh nhân quá tàn ác như vậy nên các tù nhân ai có lòng tự trọng một chút mà bị bệnh thấy đáng chịu đựng được họ không bao giờ gọi y, bác sỹ trại giam cấp cứu làm gì để khỏi quản giáo trại gây phiền nhiễu và đánh đập chửi bới họ. Chính vì vậy mà ở trong nhà tù, có những lúc phạm nhân vừa gọi cấp cứu xong, khi công an chưa đến thì cũng lại gọi cán bộ ơi chết rồi. Khi tôi ở trại tạm giam tôi được biết có 2 trường hợp phạm nhân chết như vậy. Ðó là chưa kể những nơi cách xa chỗ tôi ở cũng như nếu như cán bộ mà nghe nói chết rồi thì đều bảo, “Chúng mày hãy im đi...” Tôi nghe phạm nhân khác họ bảo rằng nếu chết tại trại giam thì họ cũng chở xuống bệnh viện và nói chết ở viện đã được thuốc men đầy đủ.
Một điều quá đặc biệt là có những người chẳng có bệnh tình gì cả hoặc có bệnh nhẹ không đáng gì, nhưng vì có tiền bạc để chạy vạy xuống trạm xá để nằm tại đây hết tháng này qua tháng khác nhằm trốn tránh không phải đi lao động nặng nhọc. Những người có tiền thì do muốn được thoải mái bởi trạm xá không bị bịt kín cửa sổ, người thì xuống trạm xá để chạy một bệnh án mong được xử phạt nhẹ nhàng hơn, rồi tiếp theo là được giảm án và đặc xá trước thời hạn trở về nhà. Như vậy có nghĩa là trong xã hội CSVN thì không chỉ ở ngoài đời mới thối nát mà nó thối nát khắp nơi kể cả trong nhà tù của chế độ nữa, ở đây lại càng có nhiều điều kiện cho cán bộ công an CS vòi vĩnh và ăn tiền của gia đình tù nhân các kiểu, cho nên nó là địa điểm thối nát khá nặng nề.
Ngày lại ngày điều tra viên đến nói chuyện thuyết phục tôi viết đơn xin miễn truy cứu hình sự tức là không đưa tôi ra tòa xử án bỏ tù chính thức nữa, nhưng tôi không viết và tôi nói tôi không có tội nên tôi không xin miễn gì cả. Cũng đến lúc chán làm việc với tôi, nên điều tra bảo với tôi là sẽ đi làm vụ khác và dặn dò khi nào chị suy nghĩ kỹ muốn về nhà thì bảo quản giáo gọi điện cho tôi. Tôi không điện thoại mà viết đề nghị được tại ngoại và yêu cầu cơ quan điều tra làm rõ những sự việc chưa được làm rõ theo đúng pháp luật. Khi ấy điều tra viên đến nói muốn về thì viết khác đi chứ chị viết như thế này không thể giải quyết được gì hết. Tôi nói, “Vậy thì chú viết cho tôi đi xem nào...” Tôi nói thế làm gã điều tra viên tức quá hằm mặt quay về.
Khi tối đêm về, tôi lại trò chuyện với những người bạn tù, qua họ tôi cũng biết được khá nhiều nỗi khổ cực của tù nhân và thực tình nếu không vô tù thì chắc gì nghe người ta kể mình đã tin được. Ở trong trại giam của CSVN nếu người tù ốm đau mà không có gia đình người thân là gần như không có thuốc. Nếu có bệnh hoặc bị đánh mà chết thì chỉ 1 cỗ áo quan gỗ tạp thật rẻ tiền, tiếp đến quản giáo trại tù đọc qua loa cái biên bản pháp y gì đó, rồi sau nữa mấy người tù tự giác được lệnh phải xúm vào khiêng cái xác tù cho lên xe bò cải tiến để chở ra ven rừng, vệ núi đào huyệt nông quèn vùi lấp qua loa thế là xong 1 kiếp tù, kiếp người. Mạng người Việt trong lao tù của chế độ CS thật là rẻ rúm quá súc vật vậy.
Tôi được các tù nhân cho biết, trong khi điều tra để khảo cung cũng có rất nhiều người bị đánh đập tra tấn tàn bạo dã man do trực tiếp các cán bộ điều tra công an cộng sản gây ra.
Kiểu tra tấn mà các tù nhân sợ nhất là công an cộng sản trại giam bắt chéo hai tay phạm nhân ra sau lưng dùng còng số 8 còng 2 tay chéo cánh sẻ. Sau đó chúng dùng dây thừng buộc vào còng kéo phạm nhân treo lên tường khớp vai được quay nửa vòng về phía sau đến lúc 2 tay thẳng lên trời. Những người bị treo như thế này các dây chằng căng ra, hai hàm răng va vào nhau cộc cộc, giữa mùa Ðông giá lạnh mà mồ hôi vẫn vã ra như tắm.
Họ bị thẩm vấn tra cung trong tình trạng tư thế hỏi không nói được, mà còn bị rất nhiều công an điều tra viên phá án liên tiếp đấm vào mặt tổn thương đến bầm tím. Ðến khi các tù nhân này bị đánh đến ngất xỉu đi thì bị hất nước vào mặt cho tỉnh để đánh tiếp và cứ thế chúng đánh cho đến khi phải nhận tội mới thôi. Khẩu hiệu tra tấn của công an CSVN là “không có tội đánh cho thành có tội, có tội đánh cho chừa, đánh nhầm còn hơn bỏ sót...”
Những ai bị tra tấn kiểu này khi đi thẩm vấn cung về thì mặt mày bầm giập, thâm tím, sưng vù lên không thể nhận ra được mặt mũi như trước nữa. Hai cổ tay bị còng số 8 siết chặt khi tra tấn tím bầm giập, ít hôm sau thì bị lở loét mưng mủ nhiễm trùng rất nặng rồi sốt thân nhiệt cao lên 38-40 độ C, đến nỗi không ăn uống được gì. Ngay trong phòng nữ chúng tôi, một phạm nhân có tên Ngoạn bị tội ma túy cũng bị chúng tra tấn cực hình kiểu đó và chính chị đã kể tất cả cho chúng tôi tội ác dã man tàn bạo của bọn điều tra viên với các tù nhân nữ như thế đó.
Tôi vào phòng giam cùng ở tù với phạm nhân Ngoạn này, thì Ngoạn đã bị giam 6 tháng. Ðến khi Ngoạn ra xử án hơn 1 năm chuyển đi nơi khác, tức sau chừng hơn một năm bị tra tấn dã man tàn bạo thì phạm nhân này vẫn còn bị đau và còn có rất nhiều dấu tích để lại, hai bên vai lúc nào cũng nhức nhối, đêm đêm vẫn phải nhờ những người tù khác đấm bóp để giảm đau. Trên hai cổ tay vẫn còn dấu tích của việc công an CS đã còng số 8 ngày mới vào trại và các vết bầm tím khác do bị tra tấn gông cùm thời gian dài...
Ở trong trại tạm giam, việc ăn cơm sống nấu từ gạo mốc và ướt nhão như cháo là chuyện rất thường xuyên vì công an CSVN có coi tù là con người nữa đâu mà chúng phải quan tâm chu đáo. Họ tính toán rằng càng bắt tù nhân sống càng khổ cực, gian khổ, cay đắng cực hình bao nhiêu thì càng tốt, vì mọi biện pháp đó sẽ làm tù nhân càng sợ sệt, mất ý chí không dám tái phạm nữa, có thế mới đạt được mục tiêu giáo dục, cải tạo con người gọi là trả lại cho xã hội những người có ích do đã được hoàn lương để từ bỏ vĩnh viễn con đường phạm tội. Ðối với những tù chính trị thì họ tiêu diệt cả thể xác lẫn tinh thần một cách triệt để sao cho kiệt quệ, tàn tạ, suy kiệt để họ không còn khả năng chống đối lại chế độ XHCN bạo tàn của ÐCSVN nữa.
(Còn tiếp)
Comment