Nửa đêm giao thừa, sau khi thực hiện xong chương trình phát thanh Phố Đêm, tôi lái xe lên đỉnh núi để ngắm nhìn toàn thể thành phố San Jose chìm trong sương mù và mưa, và đâu đây loé lên những vùng sáng pháo hoa được bắn lên trời để đón mừng năm mới.
Đêm nay, đêm giao thừa, trời thật lạnh. Tôi rút trong túi ra bao thuốc lá 555 và châm điếu thuốc, ngồi trong xe và thả hồn bay theo khói thuốc…
Bỗng dưng, tôi lại nhớ đến câu thơ:
Nhớ nhà chăm khói thuốc,
Khói buồn bay lên mây…
Đúng thế, tâm hồn tôi chìm trong nỗi nhớ nhà và nhớ mẹ. Đã bao năm rồi không về thăm quê nhà, không biết bây giờ tóc mẹ bạc trắng ra sao? Tôi kéo một hơi thuốc dài và thả hồn theo nỗi nhớ mênh mông…
Đêm nay là Đêm Giao Thừa, sao bỗng cảm thấy buồn chi lạ. Cái không gian lạnh và buồn tràn ngập trong hồn và những ánh sáng lập loè từ những chiếc pháo hoa không đủ đè nén nỗi buồn man mát trong lòng…
12:30 sáng, mưa rơi nặng hạt, và không còn pháo hoa, không còn những ánh sáng chớp nhá trên bầu trời buồn và lạnh, tôi lái xe xuống núi và về nhà…
Thế là 365 ngày của năm 2008 đã trôi qua. Dù vui, dù buồn, dù thành công hay thất bại, dù hạnh phúc hay khổ đau, 2008 đã là một năm của quá khứ, của kỷ niệm như những năm tháng trước trong quá khứ…
Tạm biệt 2008 nhé!
Cái câu tạm biệt này giống như tựa đề của một cuốn tiểu thuyết hiện sinh ngày nào của Francois Sagan…
2.
Bỏ cuốn DVD Mỹ Nhân Ngư vào máy VCR, một cuốn phim bộ của Đại Hàn đầy cuốn hút mà tôi đang xem dang dỡ, bấm nút play, chiếc máy chạy đều, và tôi leo lên giường, đắp chăn và ngốn từng tập phim gay cấn của những chuyện tình éo le, ly kỳ diễn ra trước mắt mình… Đời và phim nhiều khi giống nhau quá, nhiều khi không biết đâu là chuyện phim và đâu là chuyện thật của cuộc đời…
Đêm Giao Thừa Tết Tây tuy cũng là đêm giao thừa, nhưng nó không có cái không khí thiêng liêng của một đêm giao thừa tết ta. Không có tiếng pháo Tết, không có cúng giao thừa, không có hái lộc đầu năm, không có áo mới, không có phong bao lì xì, không có lễ lạy trên bàn thờ tổ tiên, không có xông đất,…
Người Việt chúng ta sống trên xứ Mỹ tuy được hưởng hai cái Tết, thế nhưng, cái tết Tây/Mỹ giống một ngày lễ hơn là một ngày Tết theo cái khung cảnh thiêng liêng của nó… Chúng ta được nuôi dưỡng trong một truyền thống Tết cổ truyền, và dù sống trên đất Mỹ lâu năm, vẫn chưa thể nào thấm được cái lối sống phương tây. Có lẽ tôi đã lớn tuổi và tuổi tác như một bức tường vô hình, luôn chống cự những sự thâm nhập từ lối sống mới ở vùng đất mới,…
3.
Những chuyện gay cấn của cuốn phim Đại Hàn làm tôi gần như thức trắng trong đêm giao thừa. Chiếc điện thoại cầm tay nằm sát bên chiếc gối rung lên liên hồi.
Bạn bè khắp nơi text messages chúc mừng năm mới. Một điều rất lạ là năm nay, tôi nhận được nhiều messages với dòng chữ Happy New Year qua chiếc cell phone nhỏ bé của tôi.
Thế mới thấy rằng trong thời gian hiện đại này, bạn bè của tôi cũng trở nên hiện đại hơn, chúc nhau qua email hay qua text messages. Nhanh, lẹ, hiện đại, và ít tốn thời gian.
Cuộc sống hiện đại đang thay đổi mạnh đời sống của từng chúng ta mà chúng ta nhiều khi không biết đến, không ý thức được.
Những text messages happy new year làm cho tôi cảm thấy ấm áp hơn, ấm lòng hơn giữa đêm giao thừa buốt giá…
Tôi cầm chiếc điện thoại lên, hôn lấy nó, và xin được cám ơn tất cả bạn bè.
Tôi vẫn nhận được rất nhiều card chúc tết và Giáng sinh, nhưng với tốc độ gia tăng của chúc mừng qua emails và qua text messages, tôi mường tượng rằng rồi đây, sẽ ngày càng nhiều những lời chúc ngắn gọn, nhanh, qua chiếc cell phones…
Cell phones ngày càng quá quan trọng… trong đời. Computer, emails, tin tức, máy tính, text messages,… cũng từ chiếc cell phone nhỏ bé… Rồi mai đây, thế giới qua cái máy nhỏ bé này sẽ như thế nào?
4.
Tiếng reng của điện thoại từ luật sư Nguyễn Cao Thăng đánh thức tôi dậy. Nhìn đồng hồ là 11 giờ sáng mồng một tết tây. Anh mời tôi đi uống cà phê Paloma, một tiệm cà phê nổi tiếng và đông đảo nằm ngay giữa cộng đồng Việt Nam. Tôi hẹn anh vào lúc 12 giờ, và khi tôi đến thì rất đông bạn bè ở đó, những anh em mà tôi qúy trọng và quen biết nhiều năm.
Giọng anh Andy Nguyễn chậm buồn: Sau một đêm giao thừa là một ngày dư thừa… Không đi shopping, không biết làm gì, và ngồi đó thư giản chờ thời gian trôi qua,…
Anh em chúng tôi ngồi bên ly cà phê và tán đủ chuyện đời, từ chuyện cộng đồng đến chuyện thế giới, từ chuyện Madison Nguyễn đến chuyện chiến tranh ở dãi Gaza.
Câu chuyện có khi dừng lại ở… những suy tưởng về cuộc đời và về cái chết. Cứ một năm thêm vào trong đời sống, con người càng xa dần với cõi sống… Một định luật bất di bất dịch mà nhiều khi chúng ta không muốn nghĩ đến hay muốn tránh né, nhưng thật sự dù có tránh né thì điều đó vẫn đến và vẫn không thể tránh được…
Luật sư Nguyễn Cao Thăng tâm sự rằng anh có một người anh trong đời, lớn tuổi mà mỗi lần gặp nhau thì luôn hỏi: Có còn đến thăm anh lần nào nữa không?
Đầu năm nghe nói những chuyện như thế thì không vui, thế nhưng, vui hay không vui thì mặt trời vẫn mọc và lặn, ngày và đêm vẫn thay nhau cuồn cuộn chạy qua đời sống của con người, và biến mái đầu xanh trở thành mái đầu bạc trắng, như mây trắng trên bầu trời sáng mồng một hôm nay…
5.
Happy Birth Day to you
Happy birth day to you,
Tiếng hát khởi lên từ những người bạn, và tôi cảm thấy ấm áp lạ thường dù bên ngoài trời thật lạnh, lạnh đến mức mà tôi mặc đến 4 chiếc áo trên người.
Linh Nguyễn, chủ nhân nhà hàng Paloma, cầm ra một chai rượu và nói Happy Birth Day to you…
Tiếng cụng ly và màu khói thuốc lá bay bổng giữa chúng tôi, bỗng dưng, tôi ý thức ra một điều là có khi cuộc đời bận rộn làm cho chúng ta quên đi, hay không nghĩ đến nhiều sự ấm nồng từ tình yêu, từ cảm giác thương yêu mà chúng ta cần có từ nhau…
Sáng nay không phải là một buổi sáng thừa sau đêm giao thừa mà là một buổi sáng thật ấm giữa cõi đông lạnh giá mà than hồng sưởi ấm là tình bạn ấm nồng…
Cám ơn một buổi sáng “thừa”, và tôi ra về trong hạnh phúc…
Người Cuối Phố
Đêm nay, đêm giao thừa, trời thật lạnh. Tôi rút trong túi ra bao thuốc lá 555 và châm điếu thuốc, ngồi trong xe và thả hồn bay theo khói thuốc…
Bỗng dưng, tôi lại nhớ đến câu thơ:
Nhớ nhà chăm khói thuốc,
Khói buồn bay lên mây…
Đúng thế, tâm hồn tôi chìm trong nỗi nhớ nhà và nhớ mẹ. Đã bao năm rồi không về thăm quê nhà, không biết bây giờ tóc mẹ bạc trắng ra sao? Tôi kéo một hơi thuốc dài và thả hồn theo nỗi nhớ mênh mông…
Đêm nay là Đêm Giao Thừa, sao bỗng cảm thấy buồn chi lạ. Cái không gian lạnh và buồn tràn ngập trong hồn và những ánh sáng lập loè từ những chiếc pháo hoa không đủ đè nén nỗi buồn man mát trong lòng…
12:30 sáng, mưa rơi nặng hạt, và không còn pháo hoa, không còn những ánh sáng chớp nhá trên bầu trời buồn và lạnh, tôi lái xe xuống núi và về nhà…
Thế là 365 ngày của năm 2008 đã trôi qua. Dù vui, dù buồn, dù thành công hay thất bại, dù hạnh phúc hay khổ đau, 2008 đã là một năm của quá khứ, của kỷ niệm như những năm tháng trước trong quá khứ…
Tạm biệt 2008 nhé!
Cái câu tạm biệt này giống như tựa đề của một cuốn tiểu thuyết hiện sinh ngày nào của Francois Sagan…
2.
Bỏ cuốn DVD Mỹ Nhân Ngư vào máy VCR, một cuốn phim bộ của Đại Hàn đầy cuốn hút mà tôi đang xem dang dỡ, bấm nút play, chiếc máy chạy đều, và tôi leo lên giường, đắp chăn và ngốn từng tập phim gay cấn của những chuyện tình éo le, ly kỳ diễn ra trước mắt mình… Đời và phim nhiều khi giống nhau quá, nhiều khi không biết đâu là chuyện phim và đâu là chuyện thật của cuộc đời…
Đêm Giao Thừa Tết Tây tuy cũng là đêm giao thừa, nhưng nó không có cái không khí thiêng liêng của một đêm giao thừa tết ta. Không có tiếng pháo Tết, không có cúng giao thừa, không có hái lộc đầu năm, không có áo mới, không có phong bao lì xì, không có lễ lạy trên bàn thờ tổ tiên, không có xông đất,…
Người Việt chúng ta sống trên xứ Mỹ tuy được hưởng hai cái Tết, thế nhưng, cái tết Tây/Mỹ giống một ngày lễ hơn là một ngày Tết theo cái khung cảnh thiêng liêng của nó… Chúng ta được nuôi dưỡng trong một truyền thống Tết cổ truyền, và dù sống trên đất Mỹ lâu năm, vẫn chưa thể nào thấm được cái lối sống phương tây. Có lẽ tôi đã lớn tuổi và tuổi tác như một bức tường vô hình, luôn chống cự những sự thâm nhập từ lối sống mới ở vùng đất mới,…
3.
Những chuyện gay cấn của cuốn phim Đại Hàn làm tôi gần như thức trắng trong đêm giao thừa. Chiếc điện thoại cầm tay nằm sát bên chiếc gối rung lên liên hồi.
Bạn bè khắp nơi text messages chúc mừng năm mới. Một điều rất lạ là năm nay, tôi nhận được nhiều messages với dòng chữ Happy New Year qua chiếc cell phone nhỏ bé của tôi.
Thế mới thấy rằng trong thời gian hiện đại này, bạn bè của tôi cũng trở nên hiện đại hơn, chúc nhau qua email hay qua text messages. Nhanh, lẹ, hiện đại, và ít tốn thời gian.
Cuộc sống hiện đại đang thay đổi mạnh đời sống của từng chúng ta mà chúng ta nhiều khi không biết đến, không ý thức được.
Những text messages happy new year làm cho tôi cảm thấy ấm áp hơn, ấm lòng hơn giữa đêm giao thừa buốt giá…
Tôi cầm chiếc điện thoại lên, hôn lấy nó, và xin được cám ơn tất cả bạn bè.
Tôi vẫn nhận được rất nhiều card chúc tết và Giáng sinh, nhưng với tốc độ gia tăng của chúc mừng qua emails và qua text messages, tôi mường tượng rằng rồi đây, sẽ ngày càng nhiều những lời chúc ngắn gọn, nhanh, qua chiếc cell phones…
Cell phones ngày càng quá quan trọng… trong đời. Computer, emails, tin tức, máy tính, text messages,… cũng từ chiếc cell phone nhỏ bé… Rồi mai đây, thế giới qua cái máy nhỏ bé này sẽ như thế nào?
4.
Tiếng reng của điện thoại từ luật sư Nguyễn Cao Thăng đánh thức tôi dậy. Nhìn đồng hồ là 11 giờ sáng mồng một tết tây. Anh mời tôi đi uống cà phê Paloma, một tiệm cà phê nổi tiếng và đông đảo nằm ngay giữa cộng đồng Việt Nam. Tôi hẹn anh vào lúc 12 giờ, và khi tôi đến thì rất đông bạn bè ở đó, những anh em mà tôi qúy trọng và quen biết nhiều năm.
Giọng anh Andy Nguyễn chậm buồn: Sau một đêm giao thừa là một ngày dư thừa… Không đi shopping, không biết làm gì, và ngồi đó thư giản chờ thời gian trôi qua,…
Anh em chúng tôi ngồi bên ly cà phê và tán đủ chuyện đời, từ chuyện cộng đồng đến chuyện thế giới, từ chuyện Madison Nguyễn đến chuyện chiến tranh ở dãi Gaza.
Câu chuyện có khi dừng lại ở… những suy tưởng về cuộc đời và về cái chết. Cứ một năm thêm vào trong đời sống, con người càng xa dần với cõi sống… Một định luật bất di bất dịch mà nhiều khi chúng ta không muốn nghĩ đến hay muốn tránh né, nhưng thật sự dù có tránh né thì điều đó vẫn đến và vẫn không thể tránh được…
Luật sư Nguyễn Cao Thăng tâm sự rằng anh có một người anh trong đời, lớn tuổi mà mỗi lần gặp nhau thì luôn hỏi: Có còn đến thăm anh lần nào nữa không?
Đầu năm nghe nói những chuyện như thế thì không vui, thế nhưng, vui hay không vui thì mặt trời vẫn mọc và lặn, ngày và đêm vẫn thay nhau cuồn cuộn chạy qua đời sống của con người, và biến mái đầu xanh trở thành mái đầu bạc trắng, như mây trắng trên bầu trời sáng mồng một hôm nay…
5.
Happy Birth Day to you
Happy birth day to you,
Tiếng hát khởi lên từ những người bạn, và tôi cảm thấy ấm áp lạ thường dù bên ngoài trời thật lạnh, lạnh đến mức mà tôi mặc đến 4 chiếc áo trên người.
Linh Nguyễn, chủ nhân nhà hàng Paloma, cầm ra một chai rượu và nói Happy Birth Day to you…
Tiếng cụng ly và màu khói thuốc lá bay bổng giữa chúng tôi, bỗng dưng, tôi ý thức ra một điều là có khi cuộc đời bận rộn làm cho chúng ta quên đi, hay không nghĩ đến nhiều sự ấm nồng từ tình yêu, từ cảm giác thương yêu mà chúng ta cần có từ nhau…
Sáng nay không phải là một buổi sáng thừa sau đêm giao thừa mà là một buổi sáng thật ấm giữa cõi đông lạnh giá mà than hồng sưởi ấm là tình bạn ấm nồng…
Cám ơn một buổi sáng “thừa”, và tôi ra về trong hạnh phúc…
Người Cuối Phố