T h ư ơ n g S a o N h ữ n g N h ị p C ầ u Q u ê
Qua những nẻo đường trên quê hương yêu dấu đọng lại trong tôi là hình ảnh những cây cầu. Tuổi thơ tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần câu à ơi mẹ hát mỗi trưa Hè:
“Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học mẹ đi trường đời…”
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học mẹ đi trường đời…”
Có lẽ cũng từ lúc đó những cây cầu đã đi vào trong tôi thật gần gũi, thân thiết biết bao.
Càng gắn bó hơn khi trên con sông hiền hòa uốn khúc chảy ngang nhà tôi duyên dáng hiển hiện một cây cầu. Những ngày thơ bé ngồi sau xe ba mẹ thả dốc cầu, những buổi chiều tàn cùng lũ bạn đứng bên thành cầu hóng gió, hóng những ngôi sao đầu tiên nhấp nhánh trên vạt áo trời nhung tím… Tất cả đôi lúc lại ùa về gợi nhớ da diết về những ngày tháng cũ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở phố. Tôi chưa một lần được đi qua cầu tre lắc lẻo, chênh vênh cùng những cây cầu dừa hay cầu ván khó đi. Dù vậy không lúc nào trong tôi không ngân vang lời một bài hát cũ mỗi lần có ai đó nhắc đến những cây cầu. Hát rằng:
“… ai nâng niu mấy nhịp cầu tre
Lặng nghe ai ca trong nắng chiều vàng hoe
Cầu tre bao nhiêu Hè vui một câu vè
Để lòng ai quên hết não nề…”
Và rằng:
“Nhờ ai em tôi qua lấy chồng làng bên
Nhờ ai ai đem ngô lúa về ngoài hiên
Cầu ơi, ai đem tình gieo trải khắp miền
Lòng cầu như đôi cánh chim hiền…”
Lặng nghe ai ca trong nắng chiều vàng hoe
Cầu tre bao nhiêu Hè vui một câu vè
Để lòng ai quên hết não nề…”
Và rằng:
“Nhờ ai em tôi qua lấy chồng làng bên
Nhờ ai ai đem ngô lúa về ngoài hiên
Cầu ơi, ai đem tình gieo trải khắp miền
Lòng cầu như đôi cánh chim hiền…”
Có thể cũng bởi những cây cầu ấy gắn liền với yên ả, thanh bình nơi làng quê mà ít khi tìm lại được giữa những bộn bề, tất bật của cuộc sống ngày nay.
Thời sinh viên cô bạn chung phòng trọ hay nói tôi nghe mơ ước về một cây cầu. Quê bạn, nơi miền Tây mênh mông sông nước, có được một chiếc cầu để nối nhịp đôi bờ luôn là một niềm mong mỏi thiết tha. Tôi chưa qua phà nên cũng không hiểu hết nỗi khổ của những chuyến phà ngày Tết. Nhưng nhờ bạn tôi biết mình thật may mắn vì có một cây cầu gắn bó suốt tuổi thơ…
Bến phà Rạch Miễu quê cô bạn tôi giờ đây đã lộng lẫy xuất hiện một cây cầu như bạn từng ao ước… Bạn viết cho tôi trong niềm vui thấm đẫm trên từng con chữ: “Hạnh phúc làm sao khi đặt chân trên cây cầu mới xây, cảm giác dòng sông như thu lại dưới chân mình…”. Tôi vui chung trong niềm vui của bạn.
Tự dưng, thèm được 1 lần đi trên chiếc cầu khỉ.....Ôi thương lắm những cây cầu quê hương!
(mong1ty)