Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Xuân Thơ - Cao Nguyên

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Xuân Thơ - Cao Nguyên


    Xuân Thơ

    Bên này bờ đại dương nhìn về quê hương vào mỗi cuối Đông lòng cứ nôn nao.
    Mùa Xuân Bên Ấy thế nào hỡi em?
    gọi em môi hồng của nắng viết lời tình khúc vào Xuân


    Nỗi háo hức của tôi mong một chuyển mùa từ Đông vào Xuân có nắng ấm, hoa tươi với tình đời nhân ái. Chứ không phải trong tâm trạng người lữ khách đi Tìm Lại Mùa Xuân trong khu rừng phong trụi lá nơi vùng Đông Bắc Mỹ buổi tàn Đông với nỗi băn khoăn:

    có gì vui
    trên bước lưu vong
    có gì vui
    trên miền đất lạ
    có gì vui
    trong Tết xa nhà
    có gì vui
    bạn bè trôi nổi
    có gì vui
    trong men rượu cay!

    Đã Tháng Chạp ta, cây trong rừng phong vẫn khẳng khiu, cành trơ trong gió xoáy, chưa thấy mầm nào chớm nẩy chồi xanh.
    Sương vây trắng quanh ngọn nắng đầu ngày, mà cũng đủ lóe lên tia sáng tin yêu và hy vọng. Niềm hy vọng Em Mãi Là Mùa Xuân trên Thảo Nguyên xanh với những cụm hoa dã quỳ vàng mượt, cuốn hút thơ tôi vào mộng đời xanh. Thơ xoãi bước thong dong từ cao nguyên về duyên hải để ngắm những hạt pha lê cát bám bờ vai nâu thấm mặn trùng dương. Thơ tiếp bước về phố thị tìm hương hoàng lan thoang thoảng trên làn tóc mịn. Bằng ấy dáng xưa đơm mùa Xuân tuổi ngọc. Nhưng:

    nắng lên mà rét chưa buông
    nên hoa chậm mở cánh vườn Xuân em!


    Chiều cuối năm, mở cửa ra hiên cầm chai rượu hồng bám đầy tuyết trắng, tôi lại thèm uống giọt nắng xưa vào mùa phượng trỗ. Uống ngụm rượu lạnh thơm mùi dâu chín, đâu đủ độ say sao lòng chao nghiêng trong mùa Đông băng giá xứ người! Tạo nên ảo giác một cuộc hẹn tương phùng cùng em trên vùng đất hứa:

    mai em nhé mình về nơi ấy
    anh ươm thơ trên môi em ngoan
    nghe khúc khích tiếng cười trẻ dại

    nũng nịu em bay theo diều hồng

    em có thấy một dòng sông mới
    dâng phù sa vào gốc mạ thơm
    trên cánh đồng anh vừa nghĩ tới
    không hề lưu dấu vết căm hờn


    Khuấy trộn mùa quanh cho trí lẫn vào tiềm thức, bật lên nỗi nhớ da vàng bọc huyết thống Văn Lang. Quấn quít dòng thơ chảy ngược từ tâm thức tràn lên ngõ mắt găm chữ vào từng bước lưu vong. Từng bước xoãi dài từ quê nội ra quan ngoại, gói ghém theo nỗi nhớ ngút ngàn về phố chợ quê tôi mùa Tết ngày xưa. Nhớ từng gánh hàng hoa trong phiên chợ sớm, nhớ từng màu mức và trái cây tươi khoe sắc dưới lung linh ánh nến trên bàn thờ Tổ Tiên. Nhớ cả mùi hương trầm và khói pháo từ nhà ra ngõ của làng, của phố, của một quê hương nặng nghĩa ân tình.

    về thôi, Tết đã đến rồi
    Mẹ chờ đun lửa canh nồi bánh chưng
    Cha chờ rót chén rượu mừng
    đêm chờ ngày mới núi rừng rộ hoa

    về thôi, ừ nhỉ, về đi
    để xem Hồng Lĩnh, Ba Vì còn không
    Cao Nguyên còn bạt ngàn thông
    Miền Tây còn những tấm lòng rất Thơ


    Sự rủ rê mơn trớn hồn thơ từ háo hức đến nghẹn ngào . Ôi ngàn thông xưa nơi cao nguyên đang hóa đá . Hồng Lĩnh, Ba Vì nay đã rêu hoang! Nên mãi Thơ chờ Xuân nở hừng đông trên mặt đất để được:
    uống no một bữa khát khao
    nước nguồn sông Mẹ ngọt trào đáy tim
    nghe không em! triệu lời chim
    reo vui tấu khúc Bình Yên Lạc Hồng!


    Những thân thương chỉ còn trong luyến nhớ, bởi cánh tay trần không thể chạm tới dấu yêu xưa. Đành dùng cành tay thơ vói qua hoài niệm để chạm mùa Xuân. Chạm vào mạch đất quê mình đã khuất xa từ thuở lưu vong sau cuộc đổi đời, để thoát khỏi những đòn thù hung hiểm của bạo lực. Những đòn thù đập nát tình người, vùi chôn phẩm giá. Tàn phá cả một nền văn hóa Việt Nam vốn được xây trên nền tảng lễ giáo và nhân nghĩa!

    Nỗi khắc khoải nhớ thương Quê Mẹ đối với người lưu vong, quật xuống dòng thơ những vết hằn u uẩn! Cho dẫu tôi đã chọn hướng nhân bản cho chữ nghĩa bước đi, đau thương và chua xót vẫn ẩn sau mặt nổi của Thơ. Viết từ quán triệt mà đọc như mặc niệm ngôn từ. Cánh thơ rũ xuống ngấm vào mạch đời những trầm khúc đau lòng. May còn chút hương thơ tỏa trong gió viễn phương nối nhịp tình người giữa hai bờ Đông Tây tạo nên nét sử thi làm quà giỗ Tết:

    mùa Tết mà rưng cay khoé mắt
    phải anh vừa nhắc chuyện Mậu Thân
    Huế chít khăn sô buồn thấm đất
    mưa phùn phủ trắng mộ đời hoang


    Để Thơ không lịm chết khi mùa Xuân hoài vọng chưa về. Tôi phải nhờ dáng thơ làm cứu cánh, giúp tôi đi nhẹ hẫng bước đời trên hành trình tìm lại mùa Xuân Văn Lang của giòng giống Lạc Hồng.
    Thơ không chết vì Xuân còn sống mãi
    Đời lại vui từ ấy có Xuân Thơ!


    Cao Nguyên
    Bắc Mỹ cuối Đông 2011

  • #2
    Bâng Khuâng Nỗi Nhớ Quê Nhà

    Cuối năm, đọc những bài viết, xem những hình ảnh về mùa Xuân và Tết cổ truyền ở Việt Nam, mới thấy Quê Hương trong tầm nhớ thật gần .
    Một click mở cửa online, khung trời bên ấy tràn nắng ấm, sương long lanh giọt hồng trên những phiến lá xanh nơi những con đường một thời mình đi qua, rồi sững lại .
    Đây đó, những ngày cuối tháng Chạp rộn rịp người đi từ những miệt vườn lên Phố, gánh gồng, thậm chí đội trên đầu, những hoa quả đến chợ hoa, chào mời người mua lấy sắc màu tươi rói từ những búp hoa chờ nở đón mùa Xuân mới .
    Tết đấy, quê nhà đang dậy lên mùi vị của bánh mứt, rượu trà, và cả khói hương trầm tỏa lên từ những chiếc lư đồng ... Lòng lâng lâng niềm thương cảm những người thân đã vừa khuất xa.
    Khuất nhưng không lấp, bởi hình bóng thân thương của người, đất nước và hoa lá lại tái hiện trong tầm mắt nhớ của những người dân Việt, dẫu vì nguyên cớ gì đẩy đưa mình xa xứ . Vẫn mãi mãi muốn tìm lại mùa Xuân nơi quê nhà . Bao tâm tư dồn lại ngân tấu lên những tình khúc dịu êm trong từng con chữ gởi gắm bởi lòng người hoài niệm cố hương!
    Trên hành trình đi vào mùa Xuân, Tết đang về . Dẫu gì lòng mình cũng rộn ràng náo nức từ hương pháo, từ hoa khai theo tiếng cười, điệu hát vui tươi .

    Ôi nhớ, những nỗi nhớ bề bộn trong sâu lắng chợt bùng lên dồn dập giữa mùa Xuân, khó lòng thu xếp gọn gàng trong tâm tư hướng về quê nhà .
    Bạn và tôi đang góp lại những hân hoan, những bồi hồi từ đó đây, từ chính lòng mình trọn cả tâm tư trong tự tình dân tộc, quê hương ... Làm bừng lên sắc thái mùa Xuân nơi quê nhà cảm nhận bởi tấm lòng người viễn xứ!
    Mùa Xuân bên ấy vẫn tuyệt vời trong tầm nhớ qua khung cửa tâm thức rộng mở . Hãy nhìn, hãy nghe, để hy vọng những con đường xưa lại khởi xanh sau thời sững lại do những biến động hỗn mang, sau những điêu tàn và đổ vỡ, do ý thức của những con người trốn chạy khỏi lương tâm mà quên cội nguồn Dân Tộc .
    Nhớ đến mùa Xuân và Tết quê nhà, lòng thầm mong rồi sẽ được đi trong niềm hạnh phúc tuyệt vời giữa mùa Xuân Việt Nam, giữa ân tình thân ái của người, của đất, của hoa lá chào Xuân, của thanh bình tự do và dân chủ .



    Từ một góc phố Việt trên xứ người, vào những ngày cuối năm. Tôi (hay bạn) được nghe những mẫu chuyện của người Việt xa quê, quanh chuyện Đi, Về từ nơi mình đang lưu ngụ đến vùng đất quê hương, nơi mình đã sinh ra, hoặc cưu mang sự sinh ra thế hệ tiếp sau chung cùng huyết thống.

    Những mẫu chuyện mình nghe được:

    Chuyện giữa chú Ba và thím Bảy:
    - Chào anh Ba, anh chị vẫn mạnh khỏe chứ?
    - Cám ơn chị Bảy, tôi thì cũng ổn, chỉ có bà nhà tôi không khỏe lắm, vì bị cao huyết áp, hay bị mệt nên bớt đi lại nhiều nơi.
    - Tuổi già thật là chán anh nhỉ, ai cũng bị chữ yếu, chữ bệnh làm phiền.
    - Thì sinh, lão, bệnh mà. Tết này anh chị có về Việt Nam không?
    - Dạ không, anh. Ông nhà tôi với thằng Út vừa đi chơi ở bển một tháng hồi giữa năm. Còn anh chị thì sao? Có về thăm quê Tết nay không?
    - Chưa chị à. Cũng tính đi về một chuyến, mấy mươi năm xa đất Tổ, quê Cha cũng nhớ lắm.
    -...
    @

    Chuyện giữa hai người bạn:
    - Hello, Tâm!
    - Hello Trọng! Cậu đi đâu biệt tăm, lâu quá không gặp?
    - Tớ mới đi theo một tour về Việt Nam ba tuần.
    - Thì ra thế, sao không chờ Tết hãy về, có phải là phải vui hơn không?
    - Có phép thì đi thôi, đâu chờ được. Vả lại mình về chơi cho biết thôi mà. Mình không sinh ở đó, nên mọi thứ lạ lắm. Dù mình nghe bố mẹ kể rất nhiều về Sài Gòn và những nơi hai người đã sống qua. Bố mẹ mình còn có ý định khi về hưu sẽ trở về Việt Nam để sống, với tâm trạng “lá rụng về cội”.
    - Thì cũng nên, chim có Tổ người có Tông. Mấy cụ không thích cảnh cuối đời phải gởi thây nơi đất khách.
    -...

    @

    Những mẫu chuyện bình thường và giản dị như vậy, mình vẫn thường được nghe ở những nơi có người Việt sinh sống. Chủ đề xoay quanh vẫn là chuyện Đi, Về. Dẫu với sự suy nghĩ riêng tư nào thì Việt Nam vẫn là quê hương chính thống của mình. Điều duy nhất tồn tại (trong hôm nay và cả mai này) vẫn là sự không xác quyết về mục đích Đi hay Về Việt Nam?
    Từ những mẫu chuyện vừa nghe, liên hệ vào những cảm nghĩ của rất nhiều người về vấn nạn này, như bài "Đi hay Về?" của anh T. Vấn tôi vừa đọc được trên tạp chí Nguồn (số 30), lại đưa tôi vào những băn khoăn trong cùng chủ điểm.

    “… Về hay Đi? Về, hay đúng hơn trạng thái tâm linh của một con người nghĩ đến nơi chốn trở về là một miền đất bình yên và quen thuộc, là căn nhà xưa đầy ắp những kỷ niệm thuở ấu thời, là mái hiên đất nện lồi lõm vừa nhìn thấy đã ngửi ngay được mùi rơm khô chất đống sau mỗi mùa gặt dù đã nhiều năm xa cách. Còn Đi hay trạng thái tâm linh của những chuyến viễn du về vùng trời xa lạ, hứa hẹn những điều mới mẻ nhưng cũng không kém phần bất trắc, là cái háo hức của những tâm hồn non trẻ muốn tìm nơi tự khẳng định mình""… Về hay Đi, có phải đó là câu hỏi nhói lòng của một thế hệ Việt Nam hiện đang sống rải rác khắp nơi trên thế giới, và sẽ còn là câu hỏi nhói lòng không kém cho nhiều những thế hệ Việt Nam mai sau trưởng thành nơi xứ người" (Đi hay Về? – T. Vấn)

    Đắc ý với bài viết chứa cả tâm trạng của lớp nguòi cùng thời phải ra đi và muốn được trở về. Gợi tôi đọc lại những điều mình đã viết từ những năm qua với những bâng khuâng hằn vết trong tâm.
    Từ nửa vòng trái đất, nhìn xuyên đại dương, vẫn luôn thấy bên kia bờ:

    "... Bên kia bờ, xưa - đi vào kỷ niệm
    những núi sông, đồng cỏ, thác hồ
    mái rạ vàng theo chiều đổ nhấp nhô
    nghé ngọ về chuồng, em ru điệu nhớ

    Bên kia bờ, xưa - mãi là sự sống
    theo nhịp rung cảm nhận của anh, em
    dẫu muôn trùng xa, không thể nào quên
    những hẹn ước, những chân tình gởi lại!..."
    (bên kia bờ - thơ Cao Nguyên)
    Vậy mà biệt ly, vậy mà xa cách muôn trùng!? Ôi nhớ! Nỗi nhớ ray rứt trong một đời người về quê hương với nhiều hệ lụy:

    "... Biệt Ly!
    Sao gọi biệt ly?
    chân xa Quê Nội
    Tâm ghì mộ bia
    sáng đi nước mắt đầm đìa
    chiều theo hương khói
    chung chia cuộc buồn
    khuya nghe ai gõ vào hồn
    đưa tay hứng giọt
    máu hồng còn tươi
    dang chân đụng gốc sinh thời
    lắt lay tiếng võng
    ...ầu...ơi! Mẹ về
    Mốt mai hết cuộc xa quê
    xác mong nằm ghé
    bên lề Cha Ông..."
    (biệt ly – thơ Cao Nguyên)
    Nên chi lòng vẫn thắt thõm với chuyện Đi, Về để ngắm, để nhìn thỏa thuê vùng đất Mẹ. Và chúc phúc cho nhau bạn ta cùng nỗi nhớ, nhắc cháu con còn đó một trời quê:

    "...thuở cha mẹ dắt dìu nhau vượt biển
    thuyền xuôi dòng, nước mắt ngược vào tim
    mong sông núi nương hồn người linh hiển
    giữ cho thơm vĩnh viễn mạch quê hương

    chúc phúc cho nhau, khi ta còn nỗi nhớ
    mãi yêu thương con đường nhỏ về làng
    vẫn còn đó những cánh diều lướt gió
    vút lên trời tuổi nhỏ tiếng cười vang!..."
    (chúc phúc – thơ Cao Nguyên)
    Mỗi khi khung trời mơ khép lại, mỗi trở mình là thao thức theo chuyện Đi, Về:

    "... nếu đi mà thong thả
    tội đếch chi quay về
    cứ nhìn đời đon đả
    ta dõi miết đường mê

    nếu về mà an tịnh
    cần quách gì cứ đi
    ngồi lê đời bịn rịn
    mê hoặc cõi hồ nghi

    Đi, Về - đường khúc gãy
    chồi nứt ngọn hoài thai
    giấc đời xa ngọt ngậy
    cong quắp khối hình hài..."
    (gọi điêu tàn thức dậy – thơ Cao Nguyên)
    Về đi! Về đi thôi! Ôi nỗi nhớ Huế, Sài Gòn, Hà Nội … rân trong tim bao nỗi bồi hồi:

    "... Hà Nội với anh là kỷ niệm
    thuở ấu thơ nghịch sóng Hồ Gươm
    đốt lá bàng học bài Quốc Sử
    thư trao em dòng chữ xuân thì

    Hà Nội với anh là nỗi nhớ
    Thăng Long - Bặch Đằng - Thê Húc - Cổ Ngư
    ba-mươi-sáu-phố-phường
    chân chưa dạo khắp
    gói cốm sông Hồng đã nhạt múi hương

    Hà Nội với anh - Nửa đời trăn trở
    lửa bàng reo cháy vở học trò
    nước mắt loang nhòa trang sử cũ
    muôn dặm đường qua - giấc mộng hờ!..."
    .
    (Hà Nội với anh – thơ Cao Nguyên)

    "... hất tóc em ngược chiều gió thổi
    nhìn vai ngoan vượt nắng qua cầu
    quay quắt nhớ, mười hai nhịp đợi
    xuôi Nam Giao về Phú Vân Lâu
    ...
    qua Đập Đá tìm về Vỹ Dạ
    bao nhiêu năm chưa lạ hàng cau
    vẫn quanh quẩn mùi hương tóc sả
    Huế chờ em vượt nắng qua cầu..."
    (Huế chờ - thơ Cao Nguyên)"...

    Sài gòn, Em và chiếc áo dài
    dựng trước anh chân dung mùa Hạ cũ
    có nắng chen mưa đùa ngọn tóc bay
    nghe cánh phượng rơi đầy trong sóng mắt
    ...
    Sài Gòn Xưa, lụa vàng ươm vóc ngọc
    mịn hồng da, đuôi tóc ủ vai trần
    hăm hở bước nghêu ngao mùa guốc mộc
    ngắm thơ tình trên vóc giấy hoa tiên
    ...
    Sài Gòn đam mê với Thơ và Nhạc
    trên hành trình khao khát những dòng sông
    sức quyến rủ những con đường, góc phố
    chảy dọc đời tóc bạc hóa mây xanh


    Sài Gòn ơi! thương quá tiếng Em, Anh
    biết dỗ ngọt suốt bốn mùa hoa, trái
    áo dài Mẹ, em vẫn còn giữ mãi
    từng đường thêu dấu ái vẫn còn xinh..."
    (Sài Gòn – Em và chiếc áo dài – thơ Cao Nguyên)


    Bằng ấy những nỗi nhớ về quê hương chất đầy trong ký ức. Bạn nói đi, làm sao tôi chẳng mong Về? Dẫu trong lòng còn nhiều nỗi phân vân:

    "mai Về
    chứ chẳng phải Đi
    Đi là hồi nẳm,
    tưởng Đi không Về

    phân vân
    mãi chuyện Đi, Về
    làm sao lòng biết
    chắc Về hay Đi

    quê nhà
    hương hỏa, triều nghi
    tổ tiên hiển hiện
    sao Đi không Về

    quẩn quanh
    đau cuộc sơn khê
    người cho tôi biết
    nên Về hay Đi

    Việt Nam!"


    (phân vân - thơ Cao Nguyên)
    Trả lời chưa được từng ấy câu hỏi. Liệu lòng mình có thanh thản khi Về nơi còn nặng lòng với "hương hỏa, triều nghi"?
    Thời gian đang cuối bờ Tháng Chạp, Tâm đang giữa vòng luận thức Về, Đi. Đành tản mạn vài dòng cho thỏa chút tâm ý nghĩ về quê hương tuyệt vời xa tít đó!

    "tháng Chạp rồi sao? Ồ sắp Tết
    một năm đi, thêm một tuổi về
    còn lại chi, những gì sẽ hết
    trong cuộc đời lữ khách xa quê?

    tháng Chạp đến, Đào Mai chớm nụ
    thôn xóm vui chợ búa rộn ràng
    mùi bánh mứt thơm lừng góc phố
    trẻ con khoe áo mới đầu làng!

    tháng Chạp về, những ngày giáp Tết
    thương quá chừng, nhớ lắm quê ơi
    những nỗi nhớ chưa hề biết mệt
    trong tâm tư suốt một đời người!

    cám ơn ai nhắc ta tháng Chạp
    để không quên vị Tết quê nhà
    dẫu thế sự thăng trầm đã khác
    đất chôn nhau ấm lạnh trong ta!"
    (Tháng Chạp - thơ Cao Nguyên)


    Từ những ý từ hôm nay, tôi xin gởi đến mọi người lời chúc vạn sự an bình khi trước mặt đào hồng, mai vàng rộn nở trong nắng ấm của một mùa Xuân Mới, đợi một trả lời tương thích: Đi hay Về Việt Nam!

    Cao Nguyên

    Comment

    Working...
    X