(bài viết lưu trữ)
“Tháng sáu trời mưa, trời mưa ko dứt …” (*)
Lời nhạc vang lên da diết trong cái rả rich như rỏ từng giọt lạnh châm lên da thịt của mưa đêm mùa hạ, lòng bỗng chùng xuống những tất tả thường ngày, chìm đắm vào một cõi mơ huyền dịu. Ôi, chàng thì sĩ kia sao mà “khôn” quá, “trời không mưa anh cũng lạy trời mưa, bởi “mưa phong kín đường về” và m ư a cho “đêm dài vô tận”. Để rồi trong cái không gian mờ ảo và mát lạnh đó có hai tâm hồn (hay thể xác) “dựa vào nhau cho thuyền ghé bến”, cho lửa đam mê cháy bỏng bùng lên. Ấm áp… Ngọt ngào …
“…Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn …”
Nhạc hoà lên êm diệu nhưng sao ta thấy sóng tình cuồn cuộn. Đam mê như trỗi dậy, tự nhiên mà trong sáng, mạnh mẽ mà êm ái.
”…mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi
hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn “
Đêm dài càng huyễn hoặc, lung linh bởi “da em trắng”, “tóc em mềm”. Người thi sĩ có em rồi thì mặc tất cả những “mùa xuân”, những “ánh sáng” vĩnh cữu mà đắm chìm trong những giây phút thăng hoa, trong sự gợi cảm của ngôn từ cơ thể. Ôi! Những đê mê lan tràn, mơn man, lắng đọng, anh và em hoà nhau làm một như hai hạt mưa trong ngần quyện vào trong cái rả rích miên man.
“… Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
tóc em mềm anh chẳng tiếc mùa xuân
trên cuộc đời sẽ chẳng có gia nhân
vì anh gọi tên em là nhan sắc …”
Hãy lắng nghe tim mình đập, hãy lắng nghe hồn đang thở gấp, bỏ lại sau lưng tiếng đời vội vã …
“… Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
anh sẽ nâng tay cho ngọc sát kề môi
anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
và bên em tiếng đời đi rất vội…”
Em! Trong luân chuyển của đất trời, mưa sẽ lại rơi vào tháng sáu, nhưng anh sẽ không quên đêm ta quyện chặt tâm hồn, anh vẫn xin mưa cho mê đắm khúc tự tình…
“… Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
trời không mưa em có lạy trời mưa
anh vẫn xin mưa phong kín đường về
anh nhớ suốt đời mưa tháng sáu…”
Mưa tháng sáu, không có em sao dài thêm nỗi nhớ, sao dày thêm những khoảng lặng?! Mưa vẫn rơi khi nốt nhạc buông lơn…
Xin cảm ơn người nghệ sĩ đã “ghép yêu thương vào nốt nhạc”, “lồng nhung nhớ giữa vần thơ” khơi gợi lại tuổi trẻ yêu thương nồng nàn cho kẻ tôi khô khan đang sống giữa đất Sài Gòn đã rơi rớt dần những mưa nắng lụa là, những “môi hôn vội vã” những chiều “chủ nhật Duy Tân” hò hẹn để chạy theo những bước đời vội vã. Bỗng thấy ta tầm thường dưới ngọn bút thi nhân…
CDX.
“Tháng sáu trời mưa, trời mưa ko dứt …” (*)
Lời nhạc vang lên da diết trong cái rả rich như rỏ từng giọt lạnh châm lên da thịt của mưa đêm mùa hạ, lòng bỗng chùng xuống những tất tả thường ngày, chìm đắm vào một cõi mơ huyền dịu. Ôi, chàng thì sĩ kia sao mà “khôn” quá, “trời không mưa anh cũng lạy trời mưa, bởi “mưa phong kín đường về” và m ư a cho “đêm dài vô tận”. Để rồi trong cái không gian mờ ảo và mát lạnh đó có hai tâm hồn (hay thể xác) “dựa vào nhau cho thuyền ghé bến”, cho lửa đam mê cháy bỏng bùng lên. Ấm áp… Ngọt ngào …
“…Mình dựa vào nhau cho thuyền ghé bến
sưởi ấm đời nhau bằng những môi hôn …”
Nhạc hoà lên êm diệu nhưng sao ta thấy sóng tình cuồn cuộn. Đam mê như trỗi dậy, tự nhiên mà trong sáng, mạnh mẽ mà êm ái.
”…mình cầm tay nhau nghe tình dâng sóng nổi
hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn “
Đêm dài càng huyễn hoặc, lung linh bởi “da em trắng”, “tóc em mềm”. Người thi sĩ có em rồi thì mặc tất cả những “mùa xuân”, những “ánh sáng” vĩnh cữu mà đắm chìm trong những giây phút thăng hoa, trong sự gợi cảm của ngôn từ cơ thể. Ôi! Những đê mê lan tràn, mơn man, lắng đọng, anh và em hoà nhau làm một như hai hạt mưa trong ngần quyện vào trong cái rả rích miên man.
“… Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
tóc em mềm anh chẳng tiếc mùa xuân
trên cuộc đời sẽ chẳng có gia nhân
vì anh gọi tên em là nhan sắc …”
Hãy lắng nghe tim mình đập, hãy lắng nghe hồn đang thở gấp, bỏ lại sau lưng tiếng đời vội vã …
“… Anh vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
anh sẽ nâng tay cho ngọc sát kề môi
anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
và bên em tiếng đời đi rất vội…”
Em! Trong luân chuyển của đất trời, mưa sẽ lại rơi vào tháng sáu, nhưng anh sẽ không quên đêm ta quyện chặt tâm hồn, anh vẫn xin mưa cho mê đắm khúc tự tình…
“… Tháng sáu trời mưa trời mưa không dứt
trời không mưa em có lạy trời mưa
anh vẫn xin mưa phong kín đường về
anh nhớ suốt đời mưa tháng sáu…”
Mưa tháng sáu, không có em sao dài thêm nỗi nhớ, sao dày thêm những khoảng lặng?! Mưa vẫn rơi khi nốt nhạc buông lơn…
Xin cảm ơn người nghệ sĩ đã “ghép yêu thương vào nốt nhạc”, “lồng nhung nhớ giữa vần thơ” khơi gợi lại tuổi trẻ yêu thương nồng nàn cho kẻ tôi khô khan đang sống giữa đất Sài Gòn đã rơi rớt dần những mưa nắng lụa là, những “môi hôn vội vã” những chiều “chủ nhật Duy Tân” hò hẹn để chạy theo những bước đời vội vã. Bỗng thấy ta tầm thường dưới ngọn bút thi nhân…
CDX.
(*) Thơ: Nguyên Sa - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm.
Comment