Quan niệm của một cá nhân là sản phẩm tích lũy kinh nghiệm sống trong cuộc đời của họ. Dù muốn hay không, vô tình hay cố ý, chúng ta đang dùng chính những quan niệm đó để đánh giá và nhận xét các việc xung quanh mình. Mặc dù vậy, hãy nhớ rằng không phải tất cả những gì chúng ta ghi nhớ lại, tích tụ chúng thành quan niệm cũng đều chắc chắn là đúng đắn đâu.
Yêu thương, mất mát, thỏa mãn, phản bội, bi kịch và bất lực, những yếu tố trên ảnh hưởng tới chúng ta, góp phần tạo nên khuôn mẫu mà chúng ta sẽ trở thành.
Chúng ta có nên đánh giá người khác dựa trên giá trị bản thân họ hay không? Và vì sao chúng ta không cố gắng để hiểu nguyên do đằng sau những hành động của người khác trước khi đưa ra bất cứ kết luận nào?
Mời bạn đọc mẩu chuyện dưới đây:
Hàng ngày, ông chủ tôi lái một chiếc xe sang trọng và nhiệm vụ của tôi là chào và mở cửa xe cho ông, vì tôi là người gác cổng ở biệt thự của ông ấy. Nhưng ông ấy tuyệt nhiên không bao giờ đáp lại lời chào của tôi.
Một ngày nọ, ông ấy trông thấy tôi lục lọi các túi rác ở bên ngoài biệt thự để tìm kiếm những đồ ăn thừa bị bỏ đi. Nhưng, như thường lệ, ông ấy thậm chí không thèm nhìn tôi, và tỏ ra như thể ông không hề trông thấy bất cứ điều gì cả!
Ngay ngày hôm sau, tại nơi tôi tìm kiếm đồ ăn hôm trước, tôi trông thấy một túi giấy, nhưng nó sạch sẽ và thức ăn bên trong còn tươi và ngon như thể vừa được mua từ siêu thị. Tôi không hề bận tâm rằng nó từ đâu đến. Tôi lượm lấy túi giấy và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hàng ngày, ở tại nơi ấy, tôi thấy những túi giấy với rau quả tươi và tất cả những thức ăn mà gia đình tôi cần. Đã như thường lệ, tôi thưởng thức chúng và chia sẻ với vợ và các con của mình. Để quên đi người đàn ông với túi thực phẩm đầy ắp mỗi ngày, tôi tự hỏi rằng có ai mà lại ngốc đến thế nhỉ?
Một ngày kia, có một chuyện lớn xảy ra ở căn biệt thự, tôi được thông báo rằng ông chủ của mình đã ra đi. Có rất nhiều vị khách tới viếng thăm ngày hôm đó, và tôi đã không tìm thấy chút thức ăn nào cà. Bởi vậy tôi nghĩ, có thể một ai đó đã lấy nó đi rồi. Nhưng điều tương tự đã tiếp diễn vào ngày hôm sau, hôm sau nữa, và cả sau nữa.
Nó diễn ra trong vài tuần và tôi không đủ khả năng để nuôi sống gia đình của mình, vì lẽ đó, tôi quyết định yêu cầu bà chủ tăng lương, bằng không, tôi sẽ nghỉ việc.
Sau khi tôi đưa ra lời đề nghị, bà đã sốc và hỏi tôi rằng: “Vì sao anh chưa bao giờ phàn nàn về mức lương của mình trong 2 năm qua? Và vì sao hiện giờ mức lương ấy là không đủ đối với anh?” Tôi đưa ra rất nhiều lý lẽ để bào chữa nhưng đều không khiến bà ấy bị thuyết phục.
Cuối cùng, tôi đành nói ra sự thật, tôi kể cho bà ấy nghe toàn bộ câu chuyện về túi thực phẩm và nó đã trở thành nguồn cung cấp hàng ngày của chúng tôi như thế nào. Sau đó, bà ấy hỏi tôi rằng điều đó đã kết thúc từ bao giờ. Tôi trả lời rằng đó là sau cái chết của chồng bà. Tôi bỗng nhận ra rằng tôi đã không còn nhìn thấy túi giấy ấy ngay sau đám tang của ông chủ. Tại sao tôi lại chưa từng nghĩ tới điều ấy trước đây? Chính ông chủ là người đã mang túi giấy đến cho tôi ư? Tôi cho rằng, nguyên do đến từ nơi quan niệm của mình, tôi không thể tưởng tượng được rằng một người không bao giờ đáp lại lời chào của mình lại có thể có nhân cách độ lượng đến như vậy!
Bà chủ bật khóc. Tôi mong bà ấy nín lại và tôi thực lòng xin lỗi vì lời yêu cầu tăng lương của mình. Tôi không hề biết rằng chính ông chủ là người đã mang đồ ăn tới cho tôi, và tôi sẽ mãi là người canh gác của biệt thự, sẽ luôn hài lòng phục vụ gia đình bà chủ.
Bà chủ nói với tôi: “Tôi bật khóc bởi cuối cùng tôi đã tìm được người thứ 7 mà chồng tôi đã gửi tặng túi thức ăn. Tôi biết anh ấy đã gửi nó tới 7 người mỗi ngày, tôi đã biết 6 người, và vẫn luôn tìm kiếm người thứ 7 trong những ngày qua. Giờ đây, tôi đã tìm thấy rồi.”
Kể từ ngày ấy trở đi, tối bắt đầu nhận được túi thực phẩm đầy ắp mỗi ngày, nhưng lần này là cậu chủ đã mang nó tới nhà và trao tận tay cho tôi. Nhưng mỗi khi tôi cảm ơn cậu ấy, cậu ấy không bao giờ đáp lại, giống hệt như cha cậu!
Một ngày kia, tôi hét lớn với cậu: “Cảm ơn nhé!”. Cậu ấy đáp lại, mong tôi không phiền lòng nếu cậu ấy không trả lời; bởi giống như cha mình, cậu không thể nghe thấy những điều tôi nói.
Chúa ơi! Chúng tôi đã sai lầm hết lần này đến lần khác khi phán xét người khác mà không hề biết câu chuyện thực sự đằng sau những hành động của họ. Hãy tử tế và lịch sự với người khác bởi mỗi người đều có cuộc chiến của riêng mình. Hãy thận trọng, bạn không phải là cái rốn của vũ trụ. Trước khi đưa ra kết luận, hãy đặt câu hỏi!
Đừng vội buông lời kết luận, bởi vì đây thực sự không giống như bạn đang làm bài tập đâu, bởi nó có thể mang đến nhiều tai hại cho bạn vào cuối ngày. Rất nhiều vấn đề của chúng ta được gây ra bởi cách chúng ta xử lý những điều xảy ra xung quanh mình. Đừng vội phán xét một tình huống mà bạn chưa từng gặp phải. Hãy đủ khiêm tốn để học hỏi, bởi còn nhiều điều mà bạn chưa hay biết.
Hãy thay đổi cách nhìn nhận của bạn về bản thân và về những người khác. Luôn có 2 mặt của một vấn đề. Đừng nên chỉ tin vào những gì mà bạn nghe được. Mỗi người mà bạn gặp mặt đều đang phải chiến đấu trong một cuộc chiến mà bạn không hề biết.
Yêu thương, mất mát, thỏa mãn, phản bội, bi kịch và bất lực, những yếu tố trên ảnh hưởng tới chúng ta, góp phần tạo nên khuôn mẫu mà chúng ta sẽ trở thành.
Chúng ta có nên đánh giá người khác dựa trên giá trị bản thân họ hay không? Và vì sao chúng ta không cố gắng để hiểu nguyên do đằng sau những hành động của người khác trước khi đưa ra bất cứ kết luận nào?
Mời bạn đọc mẩu chuyện dưới đây:
Hàng ngày, ông chủ tôi lái một chiếc xe sang trọng và nhiệm vụ của tôi là chào và mở cửa xe cho ông, vì tôi là người gác cổng ở biệt thự của ông ấy. Nhưng ông ấy tuyệt nhiên không bao giờ đáp lại lời chào của tôi.
Một ngày nọ, ông ấy trông thấy tôi lục lọi các túi rác ở bên ngoài biệt thự để tìm kiếm những đồ ăn thừa bị bỏ đi. Nhưng, như thường lệ, ông ấy thậm chí không thèm nhìn tôi, và tỏ ra như thể ông không hề trông thấy bất cứ điều gì cả!
Ngay ngày hôm sau, tại nơi tôi tìm kiếm đồ ăn hôm trước, tôi trông thấy một túi giấy, nhưng nó sạch sẽ và thức ăn bên trong còn tươi và ngon như thể vừa được mua từ siêu thị. Tôi không hề bận tâm rằng nó từ đâu đến. Tôi lượm lấy túi giấy và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hàng ngày, ở tại nơi ấy, tôi thấy những túi giấy với rau quả tươi và tất cả những thức ăn mà gia đình tôi cần. Đã như thường lệ, tôi thưởng thức chúng và chia sẻ với vợ và các con của mình. Để quên đi người đàn ông với túi thực phẩm đầy ắp mỗi ngày, tôi tự hỏi rằng có ai mà lại ngốc đến thế nhỉ?
Một ngày kia, có một chuyện lớn xảy ra ở căn biệt thự, tôi được thông báo rằng ông chủ của mình đã ra đi. Có rất nhiều vị khách tới viếng thăm ngày hôm đó, và tôi đã không tìm thấy chút thức ăn nào cà. Bởi vậy tôi nghĩ, có thể một ai đó đã lấy nó đi rồi. Nhưng điều tương tự đã tiếp diễn vào ngày hôm sau, hôm sau nữa, và cả sau nữa.
Nó diễn ra trong vài tuần và tôi không đủ khả năng để nuôi sống gia đình của mình, vì lẽ đó, tôi quyết định yêu cầu bà chủ tăng lương, bằng không, tôi sẽ nghỉ việc.
Sau khi tôi đưa ra lời đề nghị, bà đã sốc và hỏi tôi rằng: “Vì sao anh chưa bao giờ phàn nàn về mức lương của mình trong 2 năm qua? Và vì sao hiện giờ mức lương ấy là không đủ đối với anh?” Tôi đưa ra rất nhiều lý lẽ để bào chữa nhưng đều không khiến bà ấy bị thuyết phục.
Cuối cùng, tôi đành nói ra sự thật, tôi kể cho bà ấy nghe toàn bộ câu chuyện về túi thực phẩm và nó đã trở thành nguồn cung cấp hàng ngày của chúng tôi như thế nào. Sau đó, bà ấy hỏi tôi rằng điều đó đã kết thúc từ bao giờ. Tôi trả lời rằng đó là sau cái chết của chồng bà. Tôi bỗng nhận ra rằng tôi đã không còn nhìn thấy túi giấy ấy ngay sau đám tang của ông chủ. Tại sao tôi lại chưa từng nghĩ tới điều ấy trước đây? Chính ông chủ là người đã mang túi giấy đến cho tôi ư? Tôi cho rằng, nguyên do đến từ nơi quan niệm của mình, tôi không thể tưởng tượng được rằng một người không bao giờ đáp lại lời chào của mình lại có thể có nhân cách độ lượng đến như vậy!
Bà chủ bật khóc. Tôi mong bà ấy nín lại và tôi thực lòng xin lỗi vì lời yêu cầu tăng lương của mình. Tôi không hề biết rằng chính ông chủ là người đã mang đồ ăn tới cho tôi, và tôi sẽ mãi là người canh gác của biệt thự, sẽ luôn hài lòng phục vụ gia đình bà chủ.
Bà chủ nói với tôi: “Tôi bật khóc bởi cuối cùng tôi đã tìm được người thứ 7 mà chồng tôi đã gửi tặng túi thức ăn. Tôi biết anh ấy đã gửi nó tới 7 người mỗi ngày, tôi đã biết 6 người, và vẫn luôn tìm kiếm người thứ 7 trong những ngày qua. Giờ đây, tôi đã tìm thấy rồi.”
Kể từ ngày ấy trở đi, tối bắt đầu nhận được túi thực phẩm đầy ắp mỗi ngày, nhưng lần này là cậu chủ đã mang nó tới nhà và trao tận tay cho tôi. Nhưng mỗi khi tôi cảm ơn cậu ấy, cậu ấy không bao giờ đáp lại, giống hệt như cha cậu!
Một ngày kia, tôi hét lớn với cậu: “Cảm ơn nhé!”. Cậu ấy đáp lại, mong tôi không phiền lòng nếu cậu ấy không trả lời; bởi giống như cha mình, cậu không thể nghe thấy những điều tôi nói.
Chúa ơi! Chúng tôi đã sai lầm hết lần này đến lần khác khi phán xét người khác mà không hề biết câu chuyện thực sự đằng sau những hành động của họ. Hãy tử tế và lịch sự với người khác bởi mỗi người đều có cuộc chiến của riêng mình. Hãy thận trọng, bạn không phải là cái rốn của vũ trụ. Trước khi đưa ra kết luận, hãy đặt câu hỏi!
Đừng vội buông lời kết luận, bởi vì đây thực sự không giống như bạn đang làm bài tập đâu, bởi nó có thể mang đến nhiều tai hại cho bạn vào cuối ngày. Rất nhiều vấn đề của chúng ta được gây ra bởi cách chúng ta xử lý những điều xảy ra xung quanh mình. Đừng vội phán xét một tình huống mà bạn chưa từng gặp phải. Hãy đủ khiêm tốn để học hỏi, bởi còn nhiều điều mà bạn chưa hay biết.
Hãy thay đổi cách nhìn nhận của bạn về bản thân và về những người khác. Luôn có 2 mặt của một vấn đề. Đừng nên chỉ tin vào những gì mà bạn nghe được. Mỗi người mà bạn gặp mặt đều đang phải chiến đấu trong một cuộc chiến mà bạn không hề biết.
Biên dịch Hải Lý
Theo Elitereaders (daikynguyenvn)
Theo Elitereaders (daikynguyenvn)
Comment