Ừ, T h ì L ặ n g I m
Lặng im, từ ngày được – mất mọi thứ, nhận ra mọi việc tôi biết giái trị của sự im lặng không đơn thuần ở một ngữ nghĩa, trong nghĩa đen nó còn tồn tại nghĩa bóng sâu xa, tôi bảo mình tập lặng im khi cần để có những khoảng riêng tự ngẫm, tôi… đã biết mình là ai.
Lặng im, tôi sẽ không là kẻ lúc nào cũng tỏ ra nhiệt tâm đến mức thái quá để thành ra tầm thường, điều gì cũng có giới hạn, lòng người cũng thế, vì tôi sẽ chẳng thể nào háo hức mãi như đứa trẻ khi cần mới được gọi, còn không thì người ta mất hút.
Lặng im, tôi sẽ thôi những lời than tiếng oán, hay những giọt nước mắt lăn dài, kể lể mình đau, mình hụt hẫng hay khốn khổ thế nào, lặng lẽ một mình, vấp ngã thì phải biết tự đứng lên, tôi chẳng thể nào rưng rức hay thét gào để mong người khác chìa tay ra níu mình đứng dậy khi họ đã quyết định ngoảnh mặt bỏ tôi lại sau lưng.
Lặng im, một khoảng không vừa đủ để nhận ra thực tế trước mắt, dẫu có trần trụi, có bạc bẽo như vôi nhưng cũng phải biết chấp nhận, nếu cuộc sống chỉ một màu hồng tươi thì làm sao ta khôn lớn, và biết sức chịu đựng của chính mình là như thế nào.
Lặng im, tôi sẽ thôi là kẻ lúc nào cũng ân cần, yêu thương, lo lắng với người thân yêu nhưng không có nghĩa vô tâm, hời hợt để thành nhạt nhẻo, dõi theo thật lặng, quan tâm thật tỉnh bằng sự chân thành nhất con tim mình có được.
Lặng im, tôi sẽ lắng nghe những lời than phiền, hay thậm chí mắng nhiếc quá lời để tự vấn lòng những gì mình đã và đang làm để biết vị trí bản thân đang thực sự ở đâu, dĩ nhiên sẽ buồn nhiều khi bị người khác buông lời nặng nhẹ, nhưng cái gì cũng có giá trị của nó là thế.
Lặng im, tôi sẽ bảo mình chăm chút, yêu bản thân nhiều hơn, mình có tốt, có vui vầy mới mong đem lại cho người khác nụ cười, đón nhận tất cả dù cho là khổ đau hay bi ai, mở lòng ra để thấy đời vẫn đẹp sao, và người người tuyệt vời…
(Zing Blog)