Cái Cười Của Thánh Nhân
Nguyễn Duy Cần
[IMG][/IMG]
Trào Lộng U Mặc Là Gì?
Một nhà văn tây phương có viết:
"Tình yêu là một vị thần bất tử,
U mặc là một lợi khí,
Cười là một sự bổ ích.
Không có ba cái đó, không đủ nói đến văn hóa toàn diện" Cười đùa quả là một
sự bổ ích, u mặc quả là một lợi khí căng thẳng, ngột ngạt, cái khô khan của
những chủ thuyết một chiều, cái máy móc của tâm hồn do văn minh cơ khí điều
khiển uốn nắn... đang biến loài người thành những bộ máy vô hồn, không dám
nói những gì mình nghĩ, không dám làm những gì mình muốn... mà chỉ thở bằng
cái mũi của kẻ khác, nhìn bằng cặp mắt của kẻ khác, nghe bằng lỗ tai của kẻ
khác... theo nghệ thuật tuyên truyền siêu đẳng của văn minh cơ khí ngày nay!
Một con người hoàn toàn là sản phẩm của xã hội, chưa biết sống và dám sống
theo ý mình... đó là mục tiêu chính mà u mặc nhắm vào.
Chính u mặc đã khiến cho bà Roland, khi lên đoạn đầu đài đã "cười to" với câu
nói bất hủ này: "Ôi Tự Do, người ta đã nhân danh mi mà làm không biết bao
nhiêu tội ác!"
Lâm Ngữ Đường, mà trí thức Trung Hoa tặng cho danh hiệu "u mặc đại sư" có nói: "U mặc là một phần rất quan trọng của nhân sinh, cho nên khi mà nền văn hóa của một quốc gia đã đến một trình độ khá cao rồi ắt phải có một nền văn hóa u mặc xuất hiện".
U mặc xuất hiện là để đặt lại mọi nghi vấn về các giá trị thông thường của xã
hội mà đời nào cũng tự do là "văn minh nhất" lịch sử! Nhà văn Georges
Duhamel khuyên người Tây Phương, trong hoàn cảnh hiện thời, cần phải đặt lại
tất cả mọi giá trị của văn minh, vì chưa có xã hội nào trong văn minh lịch sử mà
người trong thiên hạ điêu linh thống khổ bằng! Ở xã hội Trung Hoa ngày xưa,
thời Xuân Thu Chiến Quốc, một thời đại điêu linh nhất đã phải sinh ra một ông
Lão, một ông Trang, để đặt lại tất cả mọi giá trị của xã hội đương thời.
Nhà văn họ Lâm cho rằng: "Tinh thần ở u mặc Trung Hoa ngày xưa cũng đã
thấy bàng bạc ngay trong kho tàng ca dao Trung Quốc. Trong Kinh Thi, Thiên
Đường Phong, một tác giả vô danh, vì thấy rõ cái "trống không" của cuộc đời
hết sức vô thường của con người, đã trào lộng hát lên:
Ngài có xe ngựa, sao không cưỡi, không tế...
Đợi lúc chết rồi, kẻ khác hưởng đi mất thôi!
Đó là một phần nào đã bộc lộ cái trạng thái u mặc.
Nhưng phải đợi đến nhân vật chủ não là Trang Châu xuất hiện, mới có được một
thứ văn chương nghị luận ngang dọc... mở ra cho người đời một thứ tư tưởng và
văn học u mặc hẳn hòi. Trang Tử là thủy tổ của văn học Trung Hoa.
Các tung hành gia như Quỷ Cốc Tử, Thuần Vu Khôn... điều là những nhà hùng
biện trào lộng thật, nhưng vẫn chưa kịp phong thái u mặc thượng thừa của Trang
Châu...
(Sưu tầm trên net)
Nguyễn Duy Cần
[IMG][/IMG]
Trào Lộng U Mặc Là Gì?
Một nhà văn tây phương có viết:
"Tình yêu là một vị thần bất tử,
U mặc là một lợi khí,
Cười là một sự bổ ích.
Không có ba cái đó, không đủ nói đến văn hóa toàn diện" Cười đùa quả là một
sự bổ ích, u mặc quả là một lợi khí căng thẳng, ngột ngạt, cái khô khan của
những chủ thuyết một chiều, cái máy móc của tâm hồn do văn minh cơ khí điều
khiển uốn nắn... đang biến loài người thành những bộ máy vô hồn, không dám
nói những gì mình nghĩ, không dám làm những gì mình muốn... mà chỉ thở bằng
cái mũi của kẻ khác, nhìn bằng cặp mắt của kẻ khác, nghe bằng lỗ tai của kẻ
khác... theo nghệ thuật tuyên truyền siêu đẳng của văn minh cơ khí ngày nay!
Một con người hoàn toàn là sản phẩm của xã hội, chưa biết sống và dám sống
theo ý mình... đó là mục tiêu chính mà u mặc nhắm vào.
Chính u mặc đã khiến cho bà Roland, khi lên đoạn đầu đài đã "cười to" với câu
nói bất hủ này: "Ôi Tự Do, người ta đã nhân danh mi mà làm không biết bao
nhiêu tội ác!"
Lâm Ngữ Đường, mà trí thức Trung Hoa tặng cho danh hiệu "u mặc đại sư" có nói: "U mặc là một phần rất quan trọng của nhân sinh, cho nên khi mà nền văn hóa của một quốc gia đã đến một trình độ khá cao rồi ắt phải có một nền văn hóa u mặc xuất hiện".
U mặc xuất hiện là để đặt lại mọi nghi vấn về các giá trị thông thường của xã
hội mà đời nào cũng tự do là "văn minh nhất" lịch sử! Nhà văn Georges
Duhamel khuyên người Tây Phương, trong hoàn cảnh hiện thời, cần phải đặt lại
tất cả mọi giá trị của văn minh, vì chưa có xã hội nào trong văn minh lịch sử mà
người trong thiên hạ điêu linh thống khổ bằng! Ở xã hội Trung Hoa ngày xưa,
thời Xuân Thu Chiến Quốc, một thời đại điêu linh nhất đã phải sinh ra một ông
Lão, một ông Trang, để đặt lại tất cả mọi giá trị của xã hội đương thời.
Nhà văn họ Lâm cho rằng: "Tinh thần ở u mặc Trung Hoa ngày xưa cũng đã
thấy bàng bạc ngay trong kho tàng ca dao Trung Quốc. Trong Kinh Thi, Thiên
Đường Phong, một tác giả vô danh, vì thấy rõ cái "trống không" của cuộc đời
hết sức vô thường của con người, đã trào lộng hát lên:
Ngài có xe ngựa, sao không cưỡi, không tế...
Đợi lúc chết rồi, kẻ khác hưởng đi mất thôi!
Đó là một phần nào đã bộc lộ cái trạng thái u mặc.
Nhưng phải đợi đến nhân vật chủ não là Trang Châu xuất hiện, mới có được một
thứ văn chương nghị luận ngang dọc... mở ra cho người đời một thứ tư tưởng và
văn học u mặc hẳn hòi. Trang Tử là thủy tổ của văn học Trung Hoa.
Các tung hành gia như Quỷ Cốc Tử, Thuần Vu Khôn... điều là những nhà hùng
biện trào lộng thật, nhưng vẫn chưa kịp phong thái u mặc thượng thừa của Trang
Châu...
(Sưu tầm trên net)
Comment