Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Tâm Thế Nào Nhìn Ra Thế Nấy

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Tâm Thế Nào Nhìn Ra Thế Nấy

    Thơ Tản Đà


    Suối tuôn róc rách ngang đèo

    Gió thu bay lá, bóng chiều về Tây.
    Chung quanh những đá cùng cây,

    Biết người tri kỷ đâu đây mà tìm ?
    Hỏi thăm những cá cùng chim

    Chim bay xa bóng, cá chìm mất tăm.
    Bây giờ vắng mặt tri âm,

    Lấy ai là kẻ đồng tâm với mình ?

    Nước non vắng khách hữu tình,

    Non xanh nước biếc cho mình nhớ ai ?




    Tâm Thế Nào Nhìn Ra Thế Nấy.


    Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật.

    Một hôm, Tô Đông Pha đến chùa Kim Sơn chơi với Thiền sư Phật Ấn cả ngày. Hai người đối nhau luận Thiền, Đông Pha hỏi Phật Ấn:

    - Ngài thấy tôi thế nào?

    Phật Ấn đáp:

    - Rất trang nghiêm, giống một ông Phật!

    Tô Đông Pha nghe nói vô cùng phấn khởi. Phật Ấn lại hỏi Tô Đông Pha:

    - Ông thấy ta ra sao?

    Đông Pha thấy Phật Ấn mập tròn, lại mặc áo đen, bèn đáp ngay:

    - Giống một đống phân bò!

    Phật Ấn không nói gì. Đông Pha cho rằng mình đã thắng một keo, lòng rất sung sướng, về nhà hớn hở nói với Tô tiểu muội:

    - Này muội muội, hồi nào tới giờ anh bị Ấn lão cho đo ván mãi, đấu không lại ông ta. Không biết hôm nay Hòa thượng trở cờ hay học sĩ này gặp may mà Ấn lão không còn lời để nói, không có lý để trình đấy.

    Nói rồi bèn thuật lại chuyện luận chiến vừa qua. Tô tiểu muội thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, nghe ca ca kể xong câu chuyện, liền nói:

    - Xì, anh thua đậm rồi!

    Đông Pha tức quá mắng :

    - Ta làm sao lại thua? Nếu ta thua sao ông ấy không nói một lời nào?

    Tô tiểu muội nói:

    - Này ca ca, tôi xin hỏi anh, Phật quý hay phân bò quý?

    Đông Pha nói:

    - Đương nhiên là Phật quý rồi!

    Tô tiểu muội nói:

    - Phật là Ấn lão thấy, còn phân bò là anh thấy, thế có phải là anh bị đánh úp không? Ấn lão đắc thắng hoàn toàn, còn gì để nói nữa!

    Đông Pha nghe tiểu muội nói thế, như bong bóng xì hơi, biết rằng bị rơi vào tròng của Phật Ấn, thua một keo nặng.



    BÀI HỌC ĐẠO LÝ:

    Trong tâm thức của con người chứa đựng rất nhiều hạt giống. Có những hạt giống dễ thương nhưng cũng có rất nhiều hạt giống không dễ thương; có những hạt giống làm Phật nhưng cũng có rất nhiều hạt giống làm chúng sanh. Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật.

    Cho nên, “tâm thế nào thì nhìn ra thế ấy”, “Thương người thương cả lối đi, ghét người ghét cả tông chi họ hàng”. Đó, cũng cái tâm ấy, khi có tình thương thì ngay cả lối đi mình cũng thấy đẹp, thấy thương, nói chi nhìn thấy người ta cười! Vậy mà khi không thương nữa, lúc đã ghét rồi, thì đâu chỉ người ấy đáng ghét, cả bà con của người ta cũng trở thành người xấu.

    Vì vậy, người học Phật phải biết nuôi dưỡng, làm lớn mạnh tình thương và sự hiểu biết trong tâm mình. Khi tâm mình có năng lượng từ bi và trí tuệ, nó sẽ làm tươi mát đời sống của tự thân và đem đến cho mọi người xung quanh niềm an lạc, hạnh phúc. Khi ấy nhìn đâu mình cũng có thể thấy hoa, dù khi hoa đang là rác.

    Học Phật, luận Thiền không phải để tranh cao thấp, hơn thua, mà để chuyển hóa nội tâm. Khi tiếp xúc với mọi người, nguyện tiếp xúc và khơi dậy những hạt giống thương yêu, hiểu biết, từ bi hỷ xả. Đó là mình đang nuôi dưỡng nhau, để xây dựng một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Nhìn vào cái xấu của nhau, thì chẳng có ích lợi gì, mà còn thêm mệt. Rõ ràng khi mình phê bình ai, giận hờn ai, sẽ thấy mệt vô cùng.

    Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu mình biết nhận thức theo chiều hướng tích cực, mọi người sẽ dễ thương hơn nếu mình biết khơi dậy và nuôi dưỡng hạt giống thương yêu, hiểu biết. “Tâm tịnh là cõi Phật”, đó là bí quyết để xây dựng Tịnh độ.



  • #2
    Tình Thương và Sự Tha Thứ!

    Cám ơn chị Poupi. Bài viết thiệt là hay. Green nghĩ là vị Phật Ấn này không có tâm tranh hơn với Tô Đông Pha. Vị này chỉ thực tâm nghĩ Tô Đông Pha là vị Phật mà thôi. Còn Tô Tiểu Muội nghĩ như thế chớ không phải Phật Ấn nghĩ như vậy đâu!

    Green cũng có một truyện hơi giống giống chút xíu nà. Đây tuy là câu truyện nhưng cũng chính là kinh nghiệm "xương máu" đau lòng của chính Green, nên mong các bạn đừng để bị xấu như Green nha. :


    Một người đàn ông đi qua đường với tâm trạng bực bội, thấy một thằng bé đang cười nhạo mình, ông ta tới táng cho một bạt tai (Thật ra cậu bé đang nghĩ tới vở hài kịch coi lén tối qua nên nó cười bâng quơ thôi.) Cậu bé này cũng mới từ trong nhà thờ ra. Cậu vừa nghe bài Thánh Kinh nói: Nếu ai vả má bên này, thì hãy giơ cả má bên kia nữa. Cậu bé tự nhủ, đây là lúc mình phải thực tập bài Phúc Âm này, nên ngây thơ xoay đầu đưa má mình ra. Ông ta tưởng thằng bé này thách thức ông nên ông tức khí, táng thêm mười mấy cái nữa:
    - Mày ngon hả! Cho mày chừa cái tật tỏ ra ngon lành nè!....
    Ông ta đánh mạnh lắm làm thằng bé khóc hu hu!
    Sau khi tát đã tay, thoải mái ông về nhà thì thấy người Mẹ (Má) của mình không biết bị ai đánh mặt mày sưng vếu, máu miệng chan hòa. Bà tức tưởi nói:
    - Mẹ không biết tại sao đang ngủ liền bị ai tát cho mười mấy cái nên sự thể mới ra nông nỗi này! Không biết Mẹ làm gì nên tội mà ông Trời đánh phạt Mẹ như vầy!
    Ông này là người trí thức, không bao giờ chịu thua ai, ai ông cũng muốn dạy cho bài học, không cách này thì cách khác, và cũng không tin có chuyện Trời Phật gì; nên hôm sau ông thử lại lần nữa, đợi thằng bé hôm qua vừa bước ra khỏi nhà thờ, ông ta sấn lại chửi cho một hồi (lần này cho chắc ăn ông không dám dùng vũ lực nữa)...nào là
    "...học ngu như bò "...."làm gì cũng trật duột" ...Ôi thôi đủ thứ .... xong ông ta về nhà với tâm trạng như được trả đũa ông Trời một cách khoái trá! Vừa về tới nhà thì đứa con gái của ông ta tấm tức mách ông về những lời trách mắng của Thầy giáo trong trường...thiệt là giống y như những gì ông chửi... thằng bé con kia. Lần này ông mới toát mồ hôi hột, thầm hứa với lòng mình và với Trời Phật từ rày về sau sẽ không dám nói xấu hay đánh ai nữa mà cũng sẽ tha thứ cho người có lỗi với mình nữa; nếu mà có vô tình phạm phải điều này sẽ ăn năn sám hối.
    Quả thiệt là ông ta giữ lời nguyện đó (rồi ông cũng đến gặp và nhận cậu bé mồ côi nghèo khổ kia làm con nuôi, thương yêu cậu như con ruột !), nên suốt đời ông sống trong sự bình an, vui vẻ và hạnh phúc.
    Last edited by GreenHN; 26-06-2010, 02:25 PM.

    Comment

    Working...
    X