NHỮNG NGƯỜI VÁC NGÀ VOI
Nếu Ái Tình và Sự Nghiệp là mối quan tâm lớn của đa số con người trong cuộc trần ai này, thì cũng có một số không ít những người già, trẻ, lớn, bé, gái, trai có thiện chí bỏ thời giờ, tiền bạc, công sức đi làm những chuyện xã hội, xây dựng cộng đồng, đem niềm vui nụ cười, lợi ích tinh thần lẫn vật chất đến cho người khác mà không nhận được một "penny" nào thì những người đó được gọi là "Những người vác ngà voi". Họ có thể là những vị "chức sắc" trong ban tổ chức, và cũng có thể là những kẻ "vô danh tiểu tốt", không cần ai biết đến họ tên.
"Ai bảo vác ngà voi là khổ? Vác ngà voi sướng lắm chứ!" Sung sướng vì được thấy nụ cười vui vẻ của những người bạn thân mến, những ánh mắt trìu mến thương yêu của người được mình giúp đỡ, săn sóc, chở che, cứu trợ, và quan trọng nhất là "trái tim không ngủ yên" của mình đã nở được một nụ hoa thương yêu và thân ái! Nếu mỗi người trong chúng ta đều có tinh thần vác ngà voi như thế thì "chốn bụi hồng lao xao" này sẽ là "thiên đàng hạnh phúc" vì "hoa tình thương và nhân ái đã nở trên khắp nẻo đường nhân gian"!
Tuy nhiên, cuộc trần ai này là nơi "Chợt sinh ra thì đà khóc chóe. Đời có vui sao chẳng cười khì?!", cho nên trên bước đường vác ngà voi, đôi lúc chúng ta gặp phải những trường hợp "Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười" của những hiểu lầm, đố kỵ, bất mãn cá nhân. Một vài người đã dựa vào những sơ sót, những bất đồng ý kiến, cố tìm cách "vạch lá tìm sâu", để đả phá, để chỉ trích và tai hại nhất là "chụp mũ"!chuyện lớn thì ngoài xã hội chuyện nhỏ nhặt thì từ trong những cộng đồng những sinh hoạt nhỏ bé thí dụ như những diễn đàn chỉ muốn tranh giành một chút hư danh nên sẵn sàng lam những hành động chỉ cốt sao gây sự chán nản cho người khác để họ bỏ đi và chủ yếu để mình vẫn là bậc tối cao Đó chính là nỗi buồn lớn lao nhất của người vác ngà voi vì bao nhiêu nhiệt tâm, thiện chí của mình bị phủ nhận, chà đạp!
Nếu hiểu rằng "Đời trần thế phút vui mấy chốc. Cớ sao ta khổ mãi bởi ... ghét nhau!?", thì niềm vui nụ cười vẫn rất cần thiết cho đời sống chúng ta hơn là nỗi buồn tiếng khóc; vậy thì xin hãy đừng vì một chút hiểu lầm, tị hiềm đố kỵ hay bất mãn cá nhân mà làm nản lòng những người có nhiệt tâm thiện chí, tàn phá đi những ích lợi tình cảm, tinh thần đã được xây dựng từ lâu. Chúng ta cần chứng minh cho thế hệ tương lai của chúng ta hiểu rằng tình yêu thương vẫn cao quý hơn sự hận thù và niềm vui nụ cười vẫn làm cho đời sống có ý nghĩa đẹp đẽ hơn là nỗi buồn tiếng khóc.
Xin được mượn ý thơ sau đây để thay cho lời kết của bài phiếm luận này:
"Xin hãy sống như ngày mai sẽ chết ,
Khi sanh ra, ta khóc , mẹ cha cười,
Sống thế nào khi nhắm mắt buông xuôi!?
Ta cười nụ, người chung quanh khóc tiếc!?!"
"Ai bảo vác ngà voi là khổ? Vác ngà voi sướng lắm chứ!" Sung sướng vì được thấy nụ cười vui vẻ của những người bạn thân mến, những ánh mắt trìu mến thương yêu của người được mình giúp đỡ, săn sóc, chở che, cứu trợ, và quan trọng nhất là "trái tim không ngủ yên" của mình đã nở được một nụ hoa thương yêu và thân ái! Nếu mỗi người trong chúng ta đều có tinh thần vác ngà voi như thế thì "chốn bụi hồng lao xao" này sẽ là "thiên đàng hạnh phúc" vì "hoa tình thương và nhân ái đã nở trên khắp nẻo đường nhân gian"!
Tuy nhiên, cuộc trần ai này là nơi "Chợt sinh ra thì đà khóc chóe. Đời có vui sao chẳng cười khì?!", cho nên trên bước đường vác ngà voi, đôi lúc chúng ta gặp phải những trường hợp "Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười" của những hiểu lầm, đố kỵ, bất mãn cá nhân. Một vài người đã dựa vào những sơ sót, những bất đồng ý kiến, cố tìm cách "vạch lá tìm sâu", để đả phá, để chỉ trích và tai hại nhất là "chụp mũ"!chuyện lớn thì ngoài xã hội chuyện nhỏ nhặt thì từ trong những cộng đồng những sinh hoạt nhỏ bé thí dụ như những diễn đàn chỉ muốn tranh giành một chút hư danh nên sẵn sàng lam những hành động chỉ cốt sao gây sự chán nản cho người khác để họ bỏ đi và chủ yếu để mình vẫn là bậc tối cao Đó chính là nỗi buồn lớn lao nhất của người vác ngà voi vì bao nhiêu nhiệt tâm, thiện chí của mình bị phủ nhận, chà đạp!
Nếu hiểu rằng "Đời trần thế phút vui mấy chốc. Cớ sao ta khổ mãi bởi ... ghét nhau!?", thì niềm vui nụ cười vẫn rất cần thiết cho đời sống chúng ta hơn là nỗi buồn tiếng khóc; vậy thì xin hãy đừng vì một chút hiểu lầm, tị hiềm đố kỵ hay bất mãn cá nhân mà làm nản lòng những người có nhiệt tâm thiện chí, tàn phá đi những ích lợi tình cảm, tinh thần đã được xây dựng từ lâu. Chúng ta cần chứng minh cho thế hệ tương lai của chúng ta hiểu rằng tình yêu thương vẫn cao quý hơn sự hận thù và niềm vui nụ cười vẫn làm cho đời sống có ý nghĩa đẹp đẽ hơn là nỗi buồn tiếng khóc.
Xin được mượn ý thơ sau đây để thay cho lời kết của bài phiếm luận này:
"Xin hãy sống như ngày mai sẽ chết ,
Khi sanh ra, ta khóc , mẹ cha cười,
Sống thế nào khi nhắm mắt buông xuôi!?
Ta cười nụ, người chung quanh khóc tiếc!?!"
Thân ái chúc các bạn của gia đình RFVIET một ngày thật vui .SM
Comment