Trong thầm lặng, tôi luôn tìm cách kín đáo cầm lấy đôi bàn tay của những người tôi yêu thương. Này là đôi bàn tay mẹ gầy gầy, này là đôi bàn tay chị rất mềm mại, đôi bàn tay ba thô ráp mà ấm áp…
Tôi yêu những cái nắm tay ấy vô cùng.
Bởi vì, đối với tôi…
Nắm tay, là yêu và tin.
Nắm tay, trong đám đông xô lấn, người ta không lạc mất nhau. Không phải lo xa đâu, con người ta vẫn hay vô tình đánh mất nhau giữa cuộc đời như vậy mà.
Nắm tay, trong lớp học nghiêm túc tẻ ngắt, hai bàn tay dúi xuống gầm bàn, và nụ cười cũng múm mím dúi vào ánh mắt long lanh.
Nắm tay, và siết nhẹ, để nói rằng: Yên tâm đi, tôi đang ở bên bạn này và người đang sắp gục ngã sẽ vững tin để đứng dậy, dù người ta vẫn cứ hay nghĩ rằng an ủi ai đó thì cần phải nói rất nhiều.
Nắm tay, giữ nguyên như thế, sẽ cảm thấy rất bình yên. Con người ta cứ đi tìm những niềm hạnh phúc nào, những khát khao ảo tưởng xa xôi nào? Nắm tay, nhẹ thôi, và im lặng, và cảm nhận những hạt mầm yêu thương len lén mở những mắt lá đầu tiên ngác ngơ xanh nõn.
Đó là mơ ước của tôi, được nắm tay, và chẳng cần nói gì cả…
Bởi nắm tay, là yêu và tin.
LEE
Comment