Nếu đây là lần đầu tiên bạn viếng thăm diễn đàn, bạn có thể xem những câu hỏi thừơng gặp bằng cách bấm vào link này FAQ . Để có thể gởi bài, bạn cần phải ghi danh bằng cách bấm vào link ghi danh ở đây ghi danh
Bạn có thể xem bài viết bằng cách bấm vào diễn đàn mà bạn muốn xem dưới đây.
... but lúc này sao bị lười kinh khủng khiếp ... hong bít có món gì sực để trị hít bịnh này hong nữa hén
hmm để sư phọ chuẩn đoán xem bịnh gì. Chẳng có bịnh gì mà dùng đồ ăn chữa hít. Bịnh này thuộc loại tâm bịnh phải dùng cách khác chữa thôi
Theo kinh nghiệm giang hồ, ý quên kinh nghiệm đời , thì đối với mí cô mí chàng mới lớn, bắt đầu biết yêu hoặc... đang yêu thường hay có chịu chứng làm biếng. Lý do : vì lúc nào cũng nghĩ mông lung , không tập trung, nên chẳng làm được việc gì cả
Cách chữa : dùng độc trị độc, tức là đem cái người mà mình mơ mộng ra xử , nói rõ lẽ phải , trắng đen để giải quyết v/đ.
=> Bài thuốc này là.... gia truyền của sư phọ
"Life is like a river, let it flow.
Cuộc đời giống như một dòng sông. Cứ để nó trôi."
À....dì Bụi làm VT nhớ tới bài viết " thư gửi bạn ta" của nhà văn Bùi Bảo Trúc, mà VT rất thích giọng đọc, cách viết đầy......hài hước, bất cần đời và....nhiều thứ mà VT rất thích ở ông, gửi dì Bụi đọc chơi cho vui, coi tâm trạng mình có giống dị không nhe :
Ngày 26 tháng 3 năm 2012
Bạn ta,
Tuần trước, một nhật báo ở đây có viết một bài khá dài về một số sinh vật và thực vật đang có nguy cơ tuyệt chủng, trong đó có một vài giống cây, một giống cóc, một giống chim và một loài chuột . Tất cả đều có thời sống đông đảo ở khắp California. Chính phủ tiểu bang muốn giúp những sinh vật này thoát cảnh những con chim hồng, chim lạc của Việt Nam, mà con cháu của những con chim này ngày nay chỉ được nghe nói lơ mơ về tổ tiên của mình, lắm lúc nhớ cội nguồn, muốn xem lại hình ảnh hai giống chim này, là lại phải vật cái trống đồng ra coi những hình khắc trên mặt trống.
Nhà cầm quyền tiểu bang không cho xây vài con đường, hạn chế khai thác tài nguyên ở một số vùng để cho những giống cây, những giống côn trùng, cá, thú rừng có cơ hội cuối cùng sống tiếp, may ra vài ba năm, một chục năm sau, chúng mọc được thêm, sinh đẻ nhiều ra, thì người ta lại được phép săn bắn như loài bò rừng hiện nay hay loài gấu ở miền đông.
Nhưng không thấy bài báo đả động gì đến một thành phần tôi nghĩ cũng đang càng ngày càng hiếm thấy, đã lâu không còn gặp, sợ là đang trên đường tuyệt chủng hay bị đe doạ tuyệt chủng.
Có một thời, những thứ này đông đảo lắm. Thực ra phải nói rõ hơn, là những "người" như thế nhiều lắm. Nhưng càng ngày càng ít gặp. Lúc đầu thì thưa thớt. Bây giờ thì kiếm đỏ mắt cũng không ra.
Hay là lại biến thành trường hợp của "Những người muôn năm cũ / Hồn ở đâu bây giờ" mất rồi?
Đó là những người đàn ông và những ngươi đàn bà phi thường, không hèn, không bao giờ sống những cuộc đời nhàm chán, vô vị, tẻ nhạt, thí dụ như … tôi chẳng hạn. Tôi không dám lôi những người khác vào hàng ngũ này vì chưa xin được phép, chưa có sự đồng ý của họ.
Những người này được thơ văn, cũng như nhạc nhắc đến rất nhiều. Họ rất khác những con người tôi vẫn gặp hàng ngày, và dĩ nhiên là cũng khác tôi rất nhiều, những người mà ai trong chúng ta nhìn quanh cũng thấy, với cuộc sống không có bất cứ gì đáng để nói, đáng để ghi lại thành nhạc, thành thơ.
Sáng tờ mờ đã bị cái đồng hồ báo thức khủng bố nhất định không cho tiếp tục mưu cầu hạnh phúc với cái giường như hiến pháp của Hoa kỳ đã bảo đảm và ghi rõ. Ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở ra cửa nhặt tờ báo vào, pha ly cà phê, vặn cái TV lên xem hôm nay mấy cái mặt chó ở Hà Nội đã chết chưa, các đứa trong bộ chính trị dấu ở nhà bao nhiêu tiền, để mấy em vợ bé, đào nhí ở đâu, và bao giờ đi theo các ông Kác Mác , Lê Nin như có một người đàn ông từng viết cái di chúc nham nhở để lại cho hậu thế soi chung (?). Rồi sửa soạn đi làm để đối mặt với mấy anh chị chủ hắc ám vừa dữ vừa xấu, trưa chạy ra đầu đường gặp ông đầu bếp McDonalds nửa tiếng rồi trở lại sở, đau khổ đến lúc về thì lại ngồi trong dòng xe kẹt cứng trên xa lộ 405, rồi ghé những chỗ chuyên môn cơm đường cháo chợ trước khi về nhà làm tiếp một số việc, sau đó đi ngủ để sửa soạn sống tiếp một ngày mai nhàm chán hơn.
Trong lúc ấy , những người kia thì thơ văn, âm nhạc cho thấy suốt bẩy ngày, họ không thèm làm bất cứ một chuyện gì khác hơn là "tôi chờ người đến với yêu đương".
Cả tuần họ cứ rã rượi ra chờ cho đến thứ bẩy để làm một số chuyện mà nhiều người với cái thời biểu làm việc kể sơ sài ở trên không bao giờ làm được.
Chẳng hạn như:
…Chiều thứ bẩy mưa rơi
Ai bảo anh lại tới
Ai bảo anh xin lỗi
Ai bảo anh nhiều lời
Cho mắt em lệ rơi...
Người phụ nữ ấy suốt tất cả bẩy ngày, như lời bài hát, không làm gì cả, chỉ đắm trong bể ái ân của chàng. Thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bẩy, chủ nhật. Bẩy ngày nàng không làm gì hết, chỉ chờ chàng tới. Nàng để ý biết chàng thích mầu nào thì mặc cho chàng cái áo mầu ấy. Chàng cũng vậy, không thấy nói đi làm, đi học hay đi lính đánh Việt Cộng gì hết, cứ ngày nào cũng chờ chờ đến giờ là xẹt tới nhà nàng, bất kể sáng trưa chiều tối.
Trời ơi, tại sao lại có những nguời sống được những cuộc đời huy hoàng, oai hùng, lãng mạn và đẹp như thế?
Những người đàn ông thì "năm năm lại muốn làm khăn gói" để đi giang hồ. Đi giang hồ đến gần Tết thì kiếm cái gác trọ nào vào ở tạm vài hôm để " rũ áo phong sương trên gác trọ / lặng nhìn thiên hạ đón xuân sang". Vài hôm sau , lại lêu bêu ra bến sống cho em bé điên cuồng vì hình ảnh "người ấy bên sông đứng ngóng đò".
Tại sao ngày xưa người ta sống oai như vậy ?
Nhớ bài The Way We Were của Barbra Streisand có câu: "Có thể nào đời sống thời ấy bình dị như thế/ Hay thời gian đã viết lại mọi thứ?"
Tại sao những người oai hùng đó không bao giờ phải khổ vì mấy cái bills như chúng ta ngày nay. Cứ áo phong sương , chiều thứ bẩy lại thăm, em bé mặc áo xanh, mầu chàng thích...
Chao ôi là sướng, mà sao chúng ta khổ như thế này hở Trời?
Nhưng áo phong sương trên gác trọ với cô bạn cứ rã rượi lãng mạn cuối mùa thì chúng ta có chịu sống như thế không? Có phải vì vậy mà các chàng và các nàng tuyệt chủng rồi không?
Bùi Bảo Trúc.
Ai cũng cần có khiếm khuyết,
để bớt phần kiêu ngạo...(ST)
hmm để sư phọ chuẩn đoán xem bịnh gì. Chẳng có bịnh gì mà dùng đồ ăn chữa hít. Bịnh này thuộc loại tâm bịnh phải dùng cách khác chữa thôi
Theo kinh nghiệm giang hồ, ý quên kinh nghiệm đời , thì đối với mí cô mí chàng mới lớn, bắt đầu biết yêu hoặc... đang yêu thường hay có chịu chứng làm biếng. Lý do : vì lúc nào cũng nghĩ mông lung , không tập trung, nên chẳng làm được việc gì cả
Cách chữa : dùng độc trị độc, tức là đem cái người mà mình mơ mộng ra xử , nói rõ lẽ phải , trắng đen để giải quyết v/đ.
=> Bài thuốc này là.... gia truyền của sư phọ
chòy, lâu lâu mới thí sư phọ hé cí bí cấp gia chiền cho đệ tử mà lại còn giấu nghề , chỉ cách chữa gì mờ hong có rõ ràng, hong có cho more details gì hít á ... kêu đem "hén" ra xử mờ hong nói rõ là phải đem "hén" ra đâu xử cho nó có .. happy ending ... thí dụ phải kéo ra nhà hàng 5 stars nào .. có cần candle light , có dạo đàn vĩ cầm cho nó thêm phần lãng... nhách hong , đàn ông con chai thì nghe nói có "rượu vào , lời ra" , thì đàn bà con gái cũng dzị , phải có đồ ăn vào thì lời mới ra too .... phải kêu seafood đầy bàn để có more "khí thế" thì từ đó mới có hứng nói lẽ phải , lẽ quấy cho "hén" nghe ... nếu "hén" nghe... lời thì coi như bí cấp của sư phọ "đại công cáo thành" , còn "hén" hõng chịu nghe thì cũng ok ... ít ra đệ tử cũng được 1 bữa no bụng vớt vát ... coi như cũng đã "thành nhân" rồi ... thua keo này , mình bày hủ khác ... có bài thuốc gia chiền của sư phọ bỏ túi đi giang hồ thì hong cần sợ chi nữa hít hén
À....dì Bụi làm VT nhớ tới bài viết " thư gửi bạn ta" của nhà văn Bùi Bảo Trúc, mà VT rất thích giọng đọc, cách viết đầy......hài hước, bất cần đời và....nhiều thứ mà VT rất thích ở ông, gửi dì Bụi đọc chơi cho vui, coi tâm trạng mình có giống dị không nhe :
Bụi đọc tới , đọc lui thì thí hình như nó giống tâm trạng của anh VT hơn thì phải á ... and lại thí cách viết của anh VT hay & dzui hơn nhiều ... đọc mí comments của anh VT viết mờ Bụi cười bể bụng luôn ... u r so cute , anh VT
Comment