Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Hòn chồng - hòn vợ

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Hòn chồng - hòn vợ



    HÒN CHỒNG - HÒN VỢ



    Ở bãi biển Trà Kiệu, tỉnh Quảng Nam ngày nay có hai tảng đá lớn nằm cạnh nhau, cao như núi. Người ta gọi là: "Hòn Chồng, hòn Vợ". Chiều chiều, gió nổi lên mát rượi, sóng vỗ rì rào, như ru giấc ngủ ngàn năm của đôi vợ chồng xấu số ấy.



    Truyện kể rằng:


    Anh ta vốn người Trà Kiệu, tóc hơi quăn, mũi thẳng nước da ngăm ngăm, hai con mắt sáng, thân hình tráng kiện, ai cũng cho là đẹp trai. Anh ta vốn không có mơ ước nào hơn là lấy một cô gái quê mình, biết dệt cửi, biết đi rừng, làm nương rẫy để cùng anh nuôi mẹ già.



    Nhưng năm ấy, nhà vua lấy lính, anh ta phải đi. Lúc đầu, các quan trong triều thấy anh ta khỏe mạnh, chọn làm lính túc vệ (lính hầu nhà vua), hầu hạ cạnh nhà vua, để bảo vệ nhà vua khi có chuyện bất trắc. Công việc đó tưởng hợp với anh ta, vì anh ta ít nói, suốt ngày im lặng, thấy chuyện gì trong cung cấm cũng chẳng thổ lộ với ai. Nhưng nhà vua lại không ưng ý, cho là anh ta quê mùa, không biết lễ nghi ở chốn cung đình, nên cho anh ta ra làm vườn, trồng cây, xén cỏ. Anh ta cần cù, chăm chỉ, đợi hết hạn lính sẽ xin về quê. Cuộc sống ở chốn kinh kỳ, anh ta chẳng tha thiết chút nào. Rừng núi, bãi biển đối với anh ta thích hợp hơn nhiều. ở đây, anh ta như con cá mắc cạn.



    Còn một năm nữa thì hết hạn lính. Anh ta vui vẻ, kiên nhẫn chờ đợi, tính tháng tính ngày. Không ngờ, một hôm anh ta đang làm vườn thì cô công chúa thứ chín dạo chơi. Anh ta vội vàng nép sau bụi cây. Công chúa đi qua, đánh rơi chiếc khăn mà không hay biết. Người thị nữ theo sau cũng không thấy. Anh ta chạy ra lượm chiếc khăn đưa cho thị nữ. Công chúa ngoảnh lại, nhìn anh ta rồi mỉm cười, bỏ đi. Một lần khác, công chúa vô ý giẫm phải gai, xuýt xoa. Anh ta là người làm vườn thấy mình có lỗi, liền chạy lại nhổ cái gai ra. Lần này, công chúa nhìn anh tận mặt, thấy anh ta khác hẳn những chàng trai mình đã gặp. Các chàng ấy đều con nhà đài các, người ẻo lả, da trắng bợt, ăn nói nhũng nhẽo, làm duyên làm dáng đến buồn cười. Thấy anh ta hay hay, là lạ, công chúa hỏi người ở đâu, cha mẹ còn hay mất, và vài ba câu chuyện bâng quơ khác, chẳng có ý gì. Còn anh ta cũng được nhìn tận mặt công chúa, chỉ thấy da nàng trắng gấp mấy lần da các cô gái vùng anh, tay chân thì nhỏ nhắn như vắt bằng bột. Anh ta chẳng biết nàng có đẹp hơn các cô gái quê mình không, có điều ăn mặc thì thật sang trọng, toàn lụa là, châu báu.



    Câu chuyện này đối với anh ta đến đây tưởng là chấm dứt. Anh ta quên bẵng đi. Nhưng bỗng anh ta được lệnh cho về quê, mặc dù chưa mãn hạn. Anh ta vui như con chim sổ lồng, rồi mang khăn gói, vượt qua chín núi mười sông, trở về Trà Kiệu. Thì ra, từ ngày gặp gỡ, công chúa đã đem lòng yêu anh ta. Lúc đầu mối tình ngang trái ấy còn được giữ kín, sau các thị nữ biết hết, mách với các bà phi. Rồi đến tai nhà vua. Nhà vua buồn rầu nói:

    - Như thế thì loạn! Nó chỉ là tên lính giữ vườn. Còn ra thể thống nào!

    Thế rồi, im lặng xuống chỉ cho anh ta trở về nguyên quán, không muốn làm to chuyện.

    Nhưng mối tình của công chúa thì chưa nguôi, trái lại hình như càng trở nên say đắm, nhất là hằng ngày không thấy bóng anh ta ở vườn ngự uyển (vườn nơi vua ở) nữa. Một hôm, công chúa cùng thị nữ ra trại voi chơi, chuyện trò với các quản tượng mới biết có con voi vùng Trà Kiệu, quan địa phương vừa tiến. Nghe nói đến voi vùng Trà Kiệu, bấy giờ công chúa mới nảy ra ý trốn đi tìm chàng trai. Thế là đêm hôm sau, công chúa ngồi trên lưng voi về Trà Kiệu thật. Gặp lại anh ta, công chúa kể hết sự tình rồi tỏ ý muốn cùng anh nên vợ nên chồng. Lúc đầu, anh ta nghe thì sửng sốt, nhưng dần dần thấy thương. Rồi họ thành vợ thành chồng. Ngày ngày anh ta vác nỏ vào rừng săn bắn, còn nàng thì ở nhà dệt vải. Châu báu mang theo nàng bán hết làm vốn.


    Câu chuyện người con trai Trà Kiệu lấy công chúa đồn đi. Quan địa phương bẩm lên tỉnh, quan tỉnh bẩm về triều đình. Nhà vua nổi giận, phán:

    - Nó là gái hư, ăn phải bùa mê thuốc lú của thằng kia, nên đến nông nỗi thế! Thứ người ấy thì cho dìm sông dìm biển đi cho rảnh mắt!

    Lệnh truyền xuống, quan địa phương đóng hai cái hòm gỗ nhốt hai vợ chồng lại rồi ném xuống biển. Mãi về sau, trên bãi biển này mọc lên hai hòn đá nằm song song, gọi là: "Hòn Chồng, hòn Vợ".

    Ở bãi biển Nha Trang cũng có "Hòn Chồng, hòn Vợ", nhưng chắc là sự tích khác.








    sưu tầm
    Attached Files
    ***************
Working...
X